Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả
Chương 30
***
Sở Uý thân cao lớn, bước chân sải dài, vài bước đã bước đến nơi đám người đang đứng.
Đôi mắt yên tĩnh mà sâu thẳm, tầm mắt dừng lại trên người Nguyễn Vũ.
Một thân màu đen càng thể hiện rõ khí chất cao lãnh ngạo mạn của anh.
Nguyễn Vũ nhìn anh, lễ phép gật đầu: "Chào buổi tối, anh Sở.”
Đôi mắt Sở Uý lóe lên một tia sáng nhạt, tăng thêm chút tình cảm thuộc về con người: “Tôi đột nhiên tới đây hơi đường đột, không làm phiền mọi người chứ?"
Lời vừa nói là hỏi tất cả mọi người, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Sở Uý chưa bao giờ đặt trên người họ.
“Không phiền, không phiền, có gì đâu mà phiền chứ, chúng tôi sắp được đổi phòng rồi, ông chủ mời bên này.” Bành Lực nịnh nọt nói.
Vẻ mặt của Tiêu Tiền và Tiểu Béo vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ, tuy người trước mặt đeo khẩu trang nhưng dáng người và ánh mắt đều quá giống người kia.
Nguyễn Vũ đứng dậy, liếc đến tên đang bất tĩnh nhân sự ở đối diện, định duỗi tay đỡ Lôi Đông Hàm.
“Lưu Nghị.” Sở Uý vừa mở miệng, Lưu Nghị hiểu ý ngay lập tức.
Anh ta tiến tới nâng Lôi Đông Hàm dậy, đi về hướng phòng VIP.
Cứ như vậy mọi người được đổi phòng.
Sau khi Lưu Nghị đặt Lôi Đông Hàm xuống sô pha thì đi ra ngoài bên ngoài canh cửa, phòng ngừa những người không liên quan đi vào phòng.
Bành Lực cố tình sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất trong phòng VIP cho Sở Uý.
Sở Uý tháo khẩu trang xuống, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, mọi người cứ tuỳ ý ngồi là được, là tôi tự ý xen vào liên hoan mà.”
Uông Tuyền đẩy Tiêu Tiền và Tiểu Béo: "Hai người ngây ra đó làm gì thế, đây là ông chủ của câu lạc bộ chúng ta đấy, chào hỏi đi chứ.”
Cuối cùng Tiêu Tiền và tiểu béo cũng hoàn hồn: "Chào ông chủ, chào ông chủ."
Hai người vừa chào hỏi, vừa đánh giá Sở Uý, vậy mà thật sự là W, lúc nãy họ vừa hoảng hốt lại kích động, có rất nhiều vấn đề chưa kịp suy nghĩ kỹ càng.
Nguyễn Vũ vừa tìm được chỗ ngồi, Tiểu Béo vốn định sang ngồi cùng cậu lại bị Sở Uý giành trước một bước, anh vờ như lơ đãng ngồi xuống cạnh cậu.
Sở Uý không ngồi ở vị trí Bành Lực sắp xếp cho anh nên cuối cùng anh ta phải tự mình ngồi vào đó.
Chỉ là không khí có hơi mất tự nhiên so với lúc trước, Uông Tuyền nói với mọi người nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần phải ngại.
Lúc ấy mọi người mới bắt đầu thoải mái hơn, mấy người còn chơi uống rượu, Bành Lực và Uông Tuyền thân với nhau từ nhỏ, tình cờ lại ngồi đối diện nhau, hai người nhanh chóng lừa Tiêu Tiền và Tiểu Béo tham gia vào trò chơi, ai thua phạt uống rượu.
Lôi Đông Hàm mơ màng mở mắt ra, trong cơn men nói: "Nguyễn.....Vũ, tôi muốn cùng cậu quyết......đấu."
Lôi Đông Hàm đang nằm trên sô pha cách cậu không xa nên khi anh ta vừa gọi tên mình, Nguyễn Vũ lập tức nghe thấy.
Nguyễn Vũ cạn lời nhìn sang, anh ta căn bản vẫn chưa tỉnh rượu, có chút bất lực.
Đã say bất tỉnh nhân sự mà Lôi Đông Hàm vẫn còn nhớ rõ chuyện quyết đấu với Nguyễn Vũ, cơ mà sau khi nói xong câu ấy, anh ta lại tiếp tục thiếp đi.
Sở Uý liếc mắt nghi hoặc, trong mắt tràn đầy khó hiểu hỏi: "Anh ta muốn cùng cậu quyết đấu cái gì cơ?”
Nguyễn Vũ dùng rau xà lách cuốn một miếng thịt ba chỉ, tập trung cao độ vào việc ăn uống, cậu nghe vậy cũng chỉ trả lời qua loa: "Anh ta muốn đánh tiên phong với tôi.”
Dường như hôm nay Nguyễn Vũ rất có hứng thú ăn uống, cậu híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon, ăn đến nỗi môi bóng loáng.
Lực chú ý của Sở Uý bị đôi môi của cậu hấp dẫn, hoàn toàn quên mất vấn đề vừa hỏi.
Từ trước tới giờ anh không quen ăn đồ ăn dầu mỡ, bỗng nhiên giờ phút này Sở Uý lại muốn nếm thử một miếng.
"Ăn ngon không?” Ánh mắt Sở Uý đen nhánh nhìn lướt qua đôi môi của cậu.
Nguyễn Vũ nhìn anh, nói: "Cái này thật sự rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
Giây sau, Nguyễn Vũ cuốn thịt vào trong rau xà lách đưa tới trước mặt Sở Uý, ngụ ý rõ ràng muốn anh nếm thử xem sao.
Sơ Uý nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa tới trước mặt mình của Nguyễn Vũ, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Nguyễn Vũ thấy anh không muốn ăn, cậu chậm rãi rụt tay về.
Đột nhiên đôi mắt hẹp dài của Sở Uý loé lên tia sáng sắc lạnh, anh bắt lấy cổ tay Nguyễn Vũ kéo tới gần miệng rồi há miệng cắn đồ ăn trong tay cậu.
Bờ môi mềm của Sở Uý chạm vào ngón tay Nguyễn Vũ khiến đầu ngón tay cậu hơi ngứa ngáy.
Nguyễn Vũ giật mình, suýt nữa đánh rơi đồ ăn trong tay.
Cậu nhíu mày rút tay lại, rõ ràng là muốn đưa cho Sở Uý ăn, sao anh lại trực tiếp ăn trên tay mình vậy.
Sở Uý nhai thức ăn, liếm môi nhìn Nguyễn Vũ nói: “Đúng là ngon thật."
Tay Nguyễn Vũ vẫn còn căng cứng, cậu có tình xem nhẹ cảm giác quái lạ này: “Anh thích là được rồi."
“Nguyễn Vũ, chúng ta là bạn bè phải không?” Sở Uý đột ngột hỏi cậu.
“Hả? Anh nói gì cơ?” Nguyễn Vũ cứ nghĩ mình nghe lầm, nhưng thật ra sở Uý đang ngồi cạnh cậu nên không có khả năng này được.
Nguyễn Vũ nhớ lại lúc cậu quen biết Sở Uý mấy ngày trước, anh không hề tự cao tự đại giống như trong lời dồn, ngược lại còn giúp cậu rất nhiều. Mà cái đó không phải chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?
Nhưng mà suy cho cùng, Nguyễn Vũ vẫn rất bội phục anh, cậu đã xem qua rất nhiều video thi đấu của Sở Uý, thao tác tay rất tốt, thiên phú cực cao. Chỉ là không hiểu sao lại rời khỏi giới Esport lui về quản lý công ty. Dù như vậy, công ty trong tay anh cũng vẫn liên tục phát triển, vậy mới nói người tài giỏi dù đi tới đâu cũng sẽ toả sáng.
Sở Uý nhai xong thức ăn trong miệng, dù Nguyễn Vũ có đồng ý hay không thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh đơn phương thừa nhận là được rồi.
“Không có gì."
Nguyễn Vũ mở miệng nói: "Thật ra thì..."
Còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Uông Tuyền xen ngang: "Này, Nguyễn Vũ. Ông chủ ngồi kế bên mà cậu cũng không nỡ mời người ta một chén à."
Nguyễn Vũ nâng ly rượu lên, vui đùa nói: “Không phải đâu, tại vì ông chủ ngồi bên cạnh khiến tui hơi sợ nên mới quên mất thôi.”
“Nào, mọi người uống cùng nhau một ly thôi, vì câu lạc bộ, vì ông chủ.” Uông Tuyền giật dây mọi người nâng ly cùng nhau.
Tròng mắt đen láy của Sở Uý hơi loé lên, anh rất muốn hỏi vừa nãy Nguyễn Vũ muốn nói gì, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Sở Uý không thể làm gì khác hơn là nâng ly: "Tôi tới trước, mọi người cứ tự nhiên đi.”
Khi mọi người cạn ly xong, bầu không khí trong phòng cũng thay đổi.
Sở Uý vẫn chờ Nguyễn Vũ nói tiếp nhưng cậu dường như đã quên mất, thản nhiên ăn uống.
Khi bữa tiệc kết thúc, Bành Lực đề nghị nếu đã chơi thì phải chơi cho thỏa thích, anh ta đề nghị đi tăng hai.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta đến quán bar, anh thấy sao?"
Sở Uý nhìn mọi người xung quanh, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Mấu chốt là anh vẫn muốn biết Nguyễn Vũ định nói gì với mình, cho nên tăng hai này không thể không đi.
“Vậy thì đi thôi.”
Nguyễn Vũ cụp mắt, cậu còn tưởng người như Sở Uý sẽ không thích đi những chỗ ồn ào như quán bar chứ. Cũng có thể là anh không thích thật, nhưng để không làm mọi người cụt hứng nên đành phải tham gia.
Quyết định như vậy, Sở Uý để Lưu Nghị đặt chỗ trước.
Lưu Nghị gọi mấy cuộc điện thoại, đã đặt chỗ xong, hiệu suất làm việc rất cao.
Tiểu Béo nhìn người đang nằm trên ghế sô pha: “Giờ tính sao với Lôi Đông Hàm đây."
“Không sao đâu, cứ để anh ta ngủ ở đây đi, tôi xuống nói với Nhạc Doanh không cho ai vào phòng bao này là được.” Bành Lực vỗ ngực nói.
Mọi người bắt đầu lái xe xuất phát đến quán bar.
Ban đầu Bành Lực đã lái một chiếc xe bánh mì chở mọi người tới đây.
Sở Uý đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce gọi: “Nguyễn Vũ.”
Nguyễn Vũ đang định lên xe của Bành Lực, nghe tiếng kêu của Sở Uý, cậu liền đứng lại.
Con ngươi đen nhánh của Sở Uý nhìn chằm chằm cậu: “Cậu lên xe ngồi với tôi.”
Nguyễn Vũ hơi sửng sốt giây lát.
"Đây là Rolls-Royce đó, Nguyễn Vũ lên nhanh đi, ngồi xong rồi cho tôi ít cảm nhận.” Uông Tuyền kích động nói.
“Được.” Nguyễn Vũ nháy mắt với Uông Tuyền.
Nguyễn Vũ lên xe, Rolls-Royce đúng là ngồi thoải mái thật.
Lưu Nghị lái xe ở ghế trước, cậu và Sở Uý ngồi cùng nhau phía sau.
Lần nữa ngồi trên chiếc xe này, tâm trạng đã Nguyễn Vũ bình tĩnh hơn.
Không khi yên tĩnh kỳ lạ bao phủ chiếc xe.
Sở Uý còn đang suy nghĩ nên hỏi Nguyễn Vũ lúc nãy muốn nói với anh cái gì.
Nguyễn Vũ mặc dù không thích nói chuyện nhưng bây giờ đi chung với Sở Uý, hai người cũng coi như than thiết, nếu như im lặng quá thì cùng...
“Lúc nãy cậu muốn nói..."
“Thật ra lúc nãy tôi..."
Hai người đồng thanh mở miệng, theo bản năng nhìn đối phương.
Nguyễn Vũ cụp mi mắt nói: “Anh nói trước đi.”
Ánh đèn mờ tối trong xe bao lấy Sở Uý, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ngũ quan đẹp trai của anh.
Yết hầu của Sở Uý khẽ chuyển động: “Ở chỗ ăn thịt nướng, cậu muốn nói gì với tôi?”
Nguyễn Vũ không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của đối phương vẫn đang khoá chặt trên người mình.
“Cái gì cơ?” Thật ra Nguyễn Vũ cũng đã quên mất.
Sở Uý không lên tiếng, cứ như vậy im lặng nhìn Nguyễn Vũ.
Cậu vẫn luôn cảm thấy trí nhớ của mình rất tốt, nhưng đột nhiên bị nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Vũ hơi mất tự nhiên.
Nhưng đôi lúc con người là vậy, càng cố gắng nghĩ về điều gì đó thì càng không tài nào nhớ nỗi.
“Tôi quên mất rồi.” Nguyễn Vũ xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.
Sở Uý bất đắc dĩ phải nhìn sang chỗ khác, khẽ nói: “Vậy vừa nãy cậu định nói gì đó, cậu cũng quên rồi ư?"
Hai mắt Nguyễn Vũ phát sáng: “À, cái này thì không đâu, tôi đang định mua một chiếc xe."
“Xe?” Sở Uý nhìn cậu lần nữa.
Nguyễn Vũ gãi cằm: “Ừm, đúng vậy, hiện tại tôi đang có một khoản tiết kiệm, đi ra ngoài nếu không có phương tiện đi lại thì hơi bất tiện, cũng không thể nào cứ đi nhờ xe người khác được.”
Sở Uý suy nghĩ một lát, nói: “Cậu thích mẫu xe kiểu nào?”
“Cái này tôi vẫn chưa quyết định được, đến lúc đó tôi định đi xem cùng bạn.” Nguyễn Vũ nhớ tới chiếc Porsche của Long Tề, nhìn cũng không tệ.
Vừa nói đến chữ 'bạn', thái dương Sở Uý giật nảy lên.
"Bạn sao? Là cái người gọi là Long Tề đúng chứ?” Giọng nói của Sở Uý không khống chế được mà mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Ừm, đúng vậy."
Cái đề tài này thật sự là muốn nói cũng không nổi nữa, Sở Uý kịp thời im lặng.
Không lâu sau, Lưu Nghị dừng xe trước cửa quán bar.
Sở Uý đeo khẩu trang rồi mới xuống xe, anh cũng đưa cho Nguyễn Vũ một cái: "Cẩn thận bị fans nhận ra."
Nguyễn Vũ thấy anh nói có lý nên cũng nhận lấy rồi đeo vào, không nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên dưới lớp khẩu trang của Sở Uý.
Lúc hai người xuống xe, bọn Bành Lực vẫn chưa tới.
Trước cửa quán bar có rất nhiều trai xinh gái đẹp ra ra vào vào.
Lưu Nghị dẫn hai người vào trước, trong quán bar ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc hoà với tiếng trống mạnh mẽ dồn dập, đám đông đang la hét ồn ào, các cặp đôi đang nhảy nhót âu yếm nhau.
Mọi thứ ở đây đều tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi tất cả mọi người giải phóng chính mình.
Trên ghế dài có đủ loại đàn ông đang ôm ấp phụ nữ, bọn họ tán tỉnh nhau, anh anh em em, giải phóng thứ cảm xúc nguyên thuỷ nhất.
Lưu Nghị đặt chỗ ngồi rộng nhất quán, Sở Uý và Nguyễn Vũ vừa ngồi xuống đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt với những người nơi đây.
Rất nhanh, một người phụ nữ quyến rũ lắc lư đi tới gần, tay khoác lên Nguyễn Vũ gần cô ta nhất.
“Đừng chạm vào người của tôi.” Áo khoác của Sở Uý kéo lên tận cằm, khẩu trang che nửa khuôn mặt anh, lộ ra đôi mắt đen sắc bén, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm. Anh mạnh mẽ kéo Nguyễn Vũ về phía mình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Uý: Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cùng Nguyễn Vũ trở thành bạn, chờ online, rất cấp bách!!!
Sở Uý thân cao lớn, bước chân sải dài, vài bước đã bước đến nơi đám người đang đứng.
Đôi mắt yên tĩnh mà sâu thẳm, tầm mắt dừng lại trên người Nguyễn Vũ.
Một thân màu đen càng thể hiện rõ khí chất cao lãnh ngạo mạn của anh.
Nguyễn Vũ nhìn anh, lễ phép gật đầu: "Chào buổi tối, anh Sở.”
Đôi mắt Sở Uý lóe lên một tia sáng nhạt, tăng thêm chút tình cảm thuộc về con người: “Tôi đột nhiên tới đây hơi đường đột, không làm phiền mọi người chứ?"
Lời vừa nói là hỏi tất cả mọi người, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Sở Uý chưa bao giờ đặt trên người họ.
“Không phiền, không phiền, có gì đâu mà phiền chứ, chúng tôi sắp được đổi phòng rồi, ông chủ mời bên này.” Bành Lực nịnh nọt nói.
Vẻ mặt của Tiêu Tiền và Tiểu Béo vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ, tuy người trước mặt đeo khẩu trang nhưng dáng người và ánh mắt đều quá giống người kia.
Nguyễn Vũ đứng dậy, liếc đến tên đang bất tĩnh nhân sự ở đối diện, định duỗi tay đỡ Lôi Đông Hàm.
“Lưu Nghị.” Sở Uý vừa mở miệng, Lưu Nghị hiểu ý ngay lập tức.
Anh ta tiến tới nâng Lôi Đông Hàm dậy, đi về hướng phòng VIP.
Cứ như vậy mọi người được đổi phòng.
Sau khi Lưu Nghị đặt Lôi Đông Hàm xuống sô pha thì đi ra ngoài bên ngoài canh cửa, phòng ngừa những người không liên quan đi vào phòng.
Bành Lực cố tình sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất trong phòng VIP cho Sở Uý.
Sở Uý tháo khẩu trang xuống, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, mọi người cứ tuỳ ý ngồi là được, là tôi tự ý xen vào liên hoan mà.”
Uông Tuyền đẩy Tiêu Tiền và Tiểu Béo: "Hai người ngây ra đó làm gì thế, đây là ông chủ của câu lạc bộ chúng ta đấy, chào hỏi đi chứ.”
Cuối cùng Tiêu Tiền và tiểu béo cũng hoàn hồn: "Chào ông chủ, chào ông chủ."
Hai người vừa chào hỏi, vừa đánh giá Sở Uý, vậy mà thật sự là W, lúc nãy họ vừa hoảng hốt lại kích động, có rất nhiều vấn đề chưa kịp suy nghĩ kỹ càng.
Nguyễn Vũ vừa tìm được chỗ ngồi, Tiểu Béo vốn định sang ngồi cùng cậu lại bị Sở Uý giành trước một bước, anh vờ như lơ đãng ngồi xuống cạnh cậu.
Sở Uý không ngồi ở vị trí Bành Lực sắp xếp cho anh nên cuối cùng anh ta phải tự mình ngồi vào đó.
Chỉ là không khí có hơi mất tự nhiên so với lúc trước, Uông Tuyền nói với mọi người nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần phải ngại.
Lúc ấy mọi người mới bắt đầu thoải mái hơn, mấy người còn chơi uống rượu, Bành Lực và Uông Tuyền thân với nhau từ nhỏ, tình cờ lại ngồi đối diện nhau, hai người nhanh chóng lừa Tiêu Tiền và Tiểu Béo tham gia vào trò chơi, ai thua phạt uống rượu.
Lôi Đông Hàm mơ màng mở mắt ra, trong cơn men nói: "Nguyễn.....Vũ, tôi muốn cùng cậu quyết......đấu."
Lôi Đông Hàm đang nằm trên sô pha cách cậu không xa nên khi anh ta vừa gọi tên mình, Nguyễn Vũ lập tức nghe thấy.
Nguyễn Vũ cạn lời nhìn sang, anh ta căn bản vẫn chưa tỉnh rượu, có chút bất lực.
Đã say bất tỉnh nhân sự mà Lôi Đông Hàm vẫn còn nhớ rõ chuyện quyết đấu với Nguyễn Vũ, cơ mà sau khi nói xong câu ấy, anh ta lại tiếp tục thiếp đi.
Sở Uý liếc mắt nghi hoặc, trong mắt tràn đầy khó hiểu hỏi: "Anh ta muốn cùng cậu quyết đấu cái gì cơ?”
Nguyễn Vũ dùng rau xà lách cuốn một miếng thịt ba chỉ, tập trung cao độ vào việc ăn uống, cậu nghe vậy cũng chỉ trả lời qua loa: "Anh ta muốn đánh tiên phong với tôi.”
Dường như hôm nay Nguyễn Vũ rất có hứng thú ăn uống, cậu híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon, ăn đến nỗi môi bóng loáng.
Lực chú ý của Sở Uý bị đôi môi của cậu hấp dẫn, hoàn toàn quên mất vấn đề vừa hỏi.
Từ trước tới giờ anh không quen ăn đồ ăn dầu mỡ, bỗng nhiên giờ phút này Sở Uý lại muốn nếm thử một miếng.
"Ăn ngon không?” Ánh mắt Sở Uý đen nhánh nhìn lướt qua đôi môi của cậu.
Nguyễn Vũ nhìn anh, nói: "Cái này thật sự rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
Giây sau, Nguyễn Vũ cuốn thịt vào trong rau xà lách đưa tới trước mặt Sở Uý, ngụ ý rõ ràng muốn anh nếm thử xem sao.
Sơ Uý nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa tới trước mặt mình của Nguyễn Vũ, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Nguyễn Vũ thấy anh không muốn ăn, cậu chậm rãi rụt tay về.
Đột nhiên đôi mắt hẹp dài của Sở Uý loé lên tia sáng sắc lạnh, anh bắt lấy cổ tay Nguyễn Vũ kéo tới gần miệng rồi há miệng cắn đồ ăn trong tay cậu.
Bờ môi mềm của Sở Uý chạm vào ngón tay Nguyễn Vũ khiến đầu ngón tay cậu hơi ngứa ngáy.
Nguyễn Vũ giật mình, suýt nữa đánh rơi đồ ăn trong tay.
Cậu nhíu mày rút tay lại, rõ ràng là muốn đưa cho Sở Uý ăn, sao anh lại trực tiếp ăn trên tay mình vậy.
Sở Uý nhai thức ăn, liếm môi nhìn Nguyễn Vũ nói: “Đúng là ngon thật."
Tay Nguyễn Vũ vẫn còn căng cứng, cậu có tình xem nhẹ cảm giác quái lạ này: “Anh thích là được rồi."
“Nguyễn Vũ, chúng ta là bạn bè phải không?” Sở Uý đột ngột hỏi cậu.
“Hả? Anh nói gì cơ?” Nguyễn Vũ cứ nghĩ mình nghe lầm, nhưng thật ra sở Uý đang ngồi cạnh cậu nên không có khả năng này được.
Nguyễn Vũ nhớ lại lúc cậu quen biết Sở Uý mấy ngày trước, anh không hề tự cao tự đại giống như trong lời dồn, ngược lại còn giúp cậu rất nhiều. Mà cái đó không phải chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?
Nhưng mà suy cho cùng, Nguyễn Vũ vẫn rất bội phục anh, cậu đã xem qua rất nhiều video thi đấu của Sở Uý, thao tác tay rất tốt, thiên phú cực cao. Chỉ là không hiểu sao lại rời khỏi giới Esport lui về quản lý công ty. Dù như vậy, công ty trong tay anh cũng vẫn liên tục phát triển, vậy mới nói người tài giỏi dù đi tới đâu cũng sẽ toả sáng.
Sở Uý nhai xong thức ăn trong miệng, dù Nguyễn Vũ có đồng ý hay không thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh đơn phương thừa nhận là được rồi.
“Không có gì."
Nguyễn Vũ mở miệng nói: "Thật ra thì..."
Còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Uông Tuyền xen ngang: "Này, Nguyễn Vũ. Ông chủ ngồi kế bên mà cậu cũng không nỡ mời người ta một chén à."
Nguyễn Vũ nâng ly rượu lên, vui đùa nói: “Không phải đâu, tại vì ông chủ ngồi bên cạnh khiến tui hơi sợ nên mới quên mất thôi.”
“Nào, mọi người uống cùng nhau một ly thôi, vì câu lạc bộ, vì ông chủ.” Uông Tuyền giật dây mọi người nâng ly cùng nhau.
Tròng mắt đen láy của Sở Uý hơi loé lên, anh rất muốn hỏi vừa nãy Nguyễn Vũ muốn nói gì, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Sở Uý không thể làm gì khác hơn là nâng ly: "Tôi tới trước, mọi người cứ tự nhiên đi.”
Khi mọi người cạn ly xong, bầu không khí trong phòng cũng thay đổi.
Sở Uý vẫn chờ Nguyễn Vũ nói tiếp nhưng cậu dường như đã quên mất, thản nhiên ăn uống.
Khi bữa tiệc kết thúc, Bành Lực đề nghị nếu đã chơi thì phải chơi cho thỏa thích, anh ta đề nghị đi tăng hai.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta đến quán bar, anh thấy sao?"
Sở Uý nhìn mọi người xung quanh, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Mấu chốt là anh vẫn muốn biết Nguyễn Vũ định nói gì với mình, cho nên tăng hai này không thể không đi.
“Vậy thì đi thôi.”
Nguyễn Vũ cụp mắt, cậu còn tưởng người như Sở Uý sẽ không thích đi những chỗ ồn ào như quán bar chứ. Cũng có thể là anh không thích thật, nhưng để không làm mọi người cụt hứng nên đành phải tham gia.
Quyết định như vậy, Sở Uý để Lưu Nghị đặt chỗ trước.
Lưu Nghị gọi mấy cuộc điện thoại, đã đặt chỗ xong, hiệu suất làm việc rất cao.
Tiểu Béo nhìn người đang nằm trên ghế sô pha: “Giờ tính sao với Lôi Đông Hàm đây."
“Không sao đâu, cứ để anh ta ngủ ở đây đi, tôi xuống nói với Nhạc Doanh không cho ai vào phòng bao này là được.” Bành Lực vỗ ngực nói.
Mọi người bắt đầu lái xe xuất phát đến quán bar.
Ban đầu Bành Lực đã lái một chiếc xe bánh mì chở mọi người tới đây.
Sở Uý đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce gọi: “Nguyễn Vũ.”
Nguyễn Vũ đang định lên xe của Bành Lực, nghe tiếng kêu của Sở Uý, cậu liền đứng lại.
Con ngươi đen nhánh của Sở Uý nhìn chằm chằm cậu: “Cậu lên xe ngồi với tôi.”
Nguyễn Vũ hơi sửng sốt giây lát.
"Đây là Rolls-Royce đó, Nguyễn Vũ lên nhanh đi, ngồi xong rồi cho tôi ít cảm nhận.” Uông Tuyền kích động nói.
“Được.” Nguyễn Vũ nháy mắt với Uông Tuyền.
Nguyễn Vũ lên xe, Rolls-Royce đúng là ngồi thoải mái thật.
Lưu Nghị lái xe ở ghế trước, cậu và Sở Uý ngồi cùng nhau phía sau.
Lần nữa ngồi trên chiếc xe này, tâm trạng đã Nguyễn Vũ bình tĩnh hơn.
Không khi yên tĩnh kỳ lạ bao phủ chiếc xe.
Sở Uý còn đang suy nghĩ nên hỏi Nguyễn Vũ lúc nãy muốn nói với anh cái gì.
Nguyễn Vũ mặc dù không thích nói chuyện nhưng bây giờ đi chung với Sở Uý, hai người cũng coi như than thiết, nếu như im lặng quá thì cùng...
“Lúc nãy cậu muốn nói..."
“Thật ra lúc nãy tôi..."
Hai người đồng thanh mở miệng, theo bản năng nhìn đối phương.
Nguyễn Vũ cụp mi mắt nói: “Anh nói trước đi.”
Ánh đèn mờ tối trong xe bao lấy Sở Uý, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ngũ quan đẹp trai của anh.
Yết hầu của Sở Uý khẽ chuyển động: “Ở chỗ ăn thịt nướng, cậu muốn nói gì với tôi?”
Nguyễn Vũ không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của đối phương vẫn đang khoá chặt trên người mình.
“Cái gì cơ?” Thật ra Nguyễn Vũ cũng đã quên mất.
Sở Uý không lên tiếng, cứ như vậy im lặng nhìn Nguyễn Vũ.
Cậu vẫn luôn cảm thấy trí nhớ của mình rất tốt, nhưng đột nhiên bị nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Vũ hơi mất tự nhiên.
Nhưng đôi lúc con người là vậy, càng cố gắng nghĩ về điều gì đó thì càng không tài nào nhớ nỗi.
“Tôi quên mất rồi.” Nguyễn Vũ xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.
Sở Uý bất đắc dĩ phải nhìn sang chỗ khác, khẽ nói: “Vậy vừa nãy cậu định nói gì đó, cậu cũng quên rồi ư?"
Hai mắt Nguyễn Vũ phát sáng: “À, cái này thì không đâu, tôi đang định mua một chiếc xe."
“Xe?” Sở Uý nhìn cậu lần nữa.
Nguyễn Vũ gãi cằm: “Ừm, đúng vậy, hiện tại tôi đang có một khoản tiết kiệm, đi ra ngoài nếu không có phương tiện đi lại thì hơi bất tiện, cũng không thể nào cứ đi nhờ xe người khác được.”
Sở Uý suy nghĩ một lát, nói: “Cậu thích mẫu xe kiểu nào?”
“Cái này tôi vẫn chưa quyết định được, đến lúc đó tôi định đi xem cùng bạn.” Nguyễn Vũ nhớ tới chiếc Porsche của Long Tề, nhìn cũng không tệ.
Vừa nói đến chữ 'bạn', thái dương Sở Uý giật nảy lên.
"Bạn sao? Là cái người gọi là Long Tề đúng chứ?” Giọng nói của Sở Uý không khống chế được mà mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Ừm, đúng vậy."
Cái đề tài này thật sự là muốn nói cũng không nổi nữa, Sở Uý kịp thời im lặng.
Không lâu sau, Lưu Nghị dừng xe trước cửa quán bar.
Sở Uý đeo khẩu trang rồi mới xuống xe, anh cũng đưa cho Nguyễn Vũ một cái: "Cẩn thận bị fans nhận ra."
Nguyễn Vũ thấy anh nói có lý nên cũng nhận lấy rồi đeo vào, không nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên dưới lớp khẩu trang của Sở Uý.
Lúc hai người xuống xe, bọn Bành Lực vẫn chưa tới.
Trước cửa quán bar có rất nhiều trai xinh gái đẹp ra ra vào vào.
Lưu Nghị dẫn hai người vào trước, trong quán bar ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc hoà với tiếng trống mạnh mẽ dồn dập, đám đông đang la hét ồn ào, các cặp đôi đang nhảy nhót âu yếm nhau.
Mọi thứ ở đây đều tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi tất cả mọi người giải phóng chính mình.
Trên ghế dài có đủ loại đàn ông đang ôm ấp phụ nữ, bọn họ tán tỉnh nhau, anh anh em em, giải phóng thứ cảm xúc nguyên thuỷ nhất.
Lưu Nghị đặt chỗ ngồi rộng nhất quán, Sở Uý và Nguyễn Vũ vừa ngồi xuống đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt với những người nơi đây.
Rất nhanh, một người phụ nữ quyến rũ lắc lư đi tới gần, tay khoác lên Nguyễn Vũ gần cô ta nhất.
“Đừng chạm vào người của tôi.” Áo khoác của Sở Uý kéo lên tận cằm, khẩu trang che nửa khuôn mặt anh, lộ ra đôi mắt đen sắc bén, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm. Anh mạnh mẽ kéo Nguyễn Vũ về phía mình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Uý: Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cùng Nguyễn Vũ trở thành bạn, chờ online, rất cấp bách!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương