Bất An Vu Thất
Chương 6
Tốc độ lành vết thương của Ôn Thường Thế khiến Trương Uẩn Chi cảm thấy kinh ngạc. Bị Dụ Tễ nhặt về nhà chưa đến hơn 2 tuần, ngoại trừ đầu óc không tốt ra thì những vết thương khác của Ôn Thường Thế đều đã hồi phục sương sương. Trái lại Dụ Tễ sắp chịu không nổi nữa rồi, hơn một lần gửi tin nhắn cho Trương Uẩn Chi vào nửa đêm oán giận tính khí Ôn Thường Thế quá khắm, muốn ném hắn về biển. Bởi vì ở cùng với Ôn Thương Thế, cũng không dễ dàng chung sống hòa bình đến thế. Đầu óc Ôn Thường Thế không tốt, yêu cầu lại chẳng ít. Ngoại trừ mấy ngày trước, lúc hắn hoàn toàn không thể suy xét, bị Dụ Tễ lừa vài câu không cãi lại, thì 10 ngày sau đó, Ôn Thường Thế đều có những rắc rối mới mẻ mỗi ngày để quấy nhiễu Dụ Tễ. Mặc dù không đưa ra nghi vấn đối với lời giải thích của Dụ Tễ, nhưng sau khi đại não Ôn Thường Thế thoáng tỉnh táo hơn chút, thì Dụ Tễ lại cảm thấy hắn không tin lý do thoái thác của mình. Ôn Thường Thế không nói ra, chỉ vì cho rằng ở lại chỗ của Dụ Tễ là lựa chọn tốt nhất của hắn, nên mới cho đôi bên một lối thoát. Ôn Thường Thế chẳng hề xem mình là vệ sĩ, hắn không nhận chủ nhân, không muốn ở phòng bảo mẫu, Dụ Tễ bảo hắn chuyển lên phòng cho khách trên lầu; hắn ghét tiếp xúc cơ thể, Dụ Tễ mua cho hắn mười mấy đôi găng tay. Nệm mềm quá rồi, gối cao quá rồi, kính hai lớp cách âm quá kém, Dụ Tễ nói chuyện chưa đủ êm tai, mỗi kiểu Ôn Thường Thế đều có thể bới ra xuyên xỏ. Chẳng dễ nuôi như Dụ Tễ nghĩ chút nào cả. Vì duy trì quan hệ của hai người, Dụ Tễ vẫn phải tươi cười chào đón, tâm thái cũng từ "chậm rãi nuôi dưỡng sau này tất có hữu dụng lớn", biến thành "chỉ muốn mau chóng trị khỏi cho tên ôn thần này rồi tiễn đi". Tối đó, Trương Uẩn Chi đến nhà Dụ Tễ, cho hai tên – có tay có chân lại không nấu cơm, gào khóc đòi ăn kia ăn. Sau khi kiểm tra tình hình vết thương của Ôn Thường Thế, Trương Uẩn Chi đứng trong phòng khách lớn giọng nói: "Mức độ chấn động não của anh, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện." Lời của Trương Uẩn Chi là nói cho Dụ Tễ nghe, mà Dụ Tễ lại đeo kính VR, khua tay múa chân chơi game thực tế ảo, không cho anh bất kỳ lời hồi đáp nào. "Vậy sao?" Ôn Thường Thế hình như cũng không hứng thú gì, rất qua loa tham gia vào, "Kiểm tra sức khỏe có ích?" "Ít nhất có thể biết được gốc bệnh của anh ở đâu, xác nhận không còn nguy hiểm nào khác." Trương Uẩn Chi cực lực chào hàng. Ôn Thường Thế gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó thì không còn đoạn sau nữa. Ôn Thường Thế không thể tốn nhiều não, Dụ Tễ bật máy chiếu cho hắn xem thế giới động vật, nói là để Ôn Thường Thế gần gũi với thiên nhiên nhiều hơn. Tuy Dụ Tễ đã ở nhà suốt nửa tháng, ai hẹn cũng không ra khỏi cửa, nhưng cậu với Ôn Thường Thế lại chẳng có đề tài gì, nên bèn lấy đống game mua hồi trước ra hết, chơi từng trò từng trò một, góp nhặt để giết thời gian. Mấy hôm nay mỗi lần Trương Uẩn Chi vừa vào cửa, không phải nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách nước sông không phạm nước giếng làm việc của mình, mà là nhìn thấy hai người đang giằng co, tình huống thế này thường là do Dụ Tễ nói chuyện không êm tai chọc đến Ôn Thường Thế, bị Ôn Thường Thế chặn lại yêu cầu xin lỗi. Trương Uẩn Chi thở dài, đặt túi giấy chứa mì xào và điểm tâm đóng gói lên bàn trà, lấy ra từng phần, rồi lại mở nắp từng phần. Ôn Thường Thế ở bên cạnh quan sát, không giúp đỡ, Trương Uẩn Chi cũng quen rồi. Ôn Thường Thế chỉ bằng lòng ăn, không bằng lòng chạm vào nắp hộp đồ ăn. Dụ Tễ ngửi thấy mùi đồ ăn, ngừng động tác lại, tháo kính VR xuống, ném lên sô pha, mừng rỡ nói với Trương Uẩn Chi: "Uẩn Chi, anh đến khi nào thế?" "Đến được một lúc rồi." Trương Uẩn Chi bận bịu, cũng không ngẩng đầu lên, đáp. "Sao không lên tiếng chứ." Dụ Tễ đi tới, lấy một phần mì, ngồi xuống ăn, giả bộ khách khí nói với Trương Uẩn Chi. Trương Uẩn Chi không tiếp lời, nói: "Anh vừa mới kiểm tra cho Ôn Thường Thế, vấn đề lớn nhất vẫn là ——" "—— ừm, em biết," Dụ Tễ liếc qua Ôn Thường Thế đang ăn một cái, nói: "em cũng muốn dẫn anh ta đi kiểm tra đầu óc, có điều mấy ngày này vẫn chưa được." Dụ Tễ từ chỗ một người bạn biết được, người tìm Ôn Thường Thế đang điều tra toàn bộ hệ thống camera giám sát giao thông của thành phố Nghi. Dụ Tễ cảm thấy nhiều camera giám sát như vậy cũng không chắc có thể quay trúng cậu và Ôn Thường Thế, nhưng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cẩn thận luôn luôn không sai. Ôn Thường Thế nghe vậy ngẩng đầu, cũng nhìn nhìn Dụ Tễ, đánh gãy cuộc trò chuyện, hỏi vặn lại Dụ Tễ: "Chữa trị đầu óc?" Trương Uẩn Chi vừa muốn nói chuyện, Ôn Thường Thế đã giơ tay ngăn anh lại. "Được rồi được rồi, cho anh làm kiểm tra." Dụ Tễ bất đắc dĩ muốn chết, sửa lại từ ngữ, nói lại lần nữa, "Nhưng người làm anh rớt xuống biển chưa tìm được thi thể của anh, giờ còn đang tìm, vậy nên chúng ta từ từ rồi đi, được không?" Ôn Thường Thế đạt được đáp án thỏa mãn, mới cúi đầu ăn cơm. Trương Uẩn Chi đem rác trong nhà đi rồi, trong phòng lại chỉ còn mỗi hai người Dụ Tễ và Ôn Thường Thế. Dụ Tễ thấy cỏ trên bãi cỏ ngoài cửa sổ sát đất hơi so le không đều, muốn đe dọa Ôn Thường Thế đi làm cỏ giúp cậu, Ôn Thường Thế vẫn mặc kệ như thường lệ. Hai người đang giằng co thì thư ký của Thiệu Anh Lộc bỗng gọi điện đến cho Dụ Tễ. Dụ Tễ lập tức ra hiệu câm miệng cho Ôn Thường Thế, nhận điện thoại. Phía đối diện không có chuyện gì lớn, y chỉ nói cuối tuần có lễ mừng khai trương của một sòng bạc mới tân trang lại, hỏi Dụ Tễ có rảnh để tham gia không. Dụ Tễ đang muốn gặp cha mình để có thể thám thính chút tin tức liên quan đến Ôn Thường Thế nên đồng ý luôn. Dụ Tễ cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế bơ đẹp, Dụ Tễ không tức giận, chỉ hỏi: "Chiều với tối mai tôi đều phải đi theo bố tôi, anh ở nhà một mình, ổn áp không?" "Ừm." Ôn Thường Thế nói. "Tôi sợ bố tôi theo tôi về, anh phải luôn luôn chú ý," Dụ Tễ căn dặn, "nếu phát hiện sai sai, thì trốn vào phòng tiện ích." Đôi mắt Ôn Thường Thế nhìn chằm chằm màn hình máy chiếu, không trả lời, Dụ Tễ coi như hắn đã biết. Lễ mừng khai trương của sòng bạc khách khứa đông đúc, lâu rồi Dụ Tễ không hưởng thụ sự náo nhiệt của xã hội loài người, chào hỏi các trưởng bối và bạn bè đồng lứa cậu quen biết, tiện thể chèn ép anh chị em của mình. Dụ Tễ theo sát cha cậu một tấc cũng không rời, đang lúc sắp thất thần, cậu nghe thấy tên của Ôn Thường Thế. "Ôn Thường Thế có... tin tức gì không?" Một bác trai của Hiệp hội Cá độ đang trò chuyện với Thiệu Anh Lộc, bỗng thấp giọng nhắc đến. Thiệu Anh Lộc theo bản năng nhìn nhau với Dụ Tễ một chút, mới quay đầu nói: "Chưa từng nghe nói." Dụ Tễ làm bộ muốn mở miệng, vừa mới phát ra một âm, đã bị Thiệu Anh Lộc trừng một cái. Buổi tối Thiệu Anh Lộc mở yến hội, uống hết một vòng mới ngồi trở lại bàn chủ, ngồi bên tay phải Dụ Tễ. Dụ Tễ hiếm thấy muốn một ly rượu, chậm rãi uống với Thiệu Anh Lộc. Vẻ ngoài của Dụ Tễ trung hòa ưu điểm của Dụ đại tiểu thư và Thiệu Anh Lộc, cậu uống rượu, trên mặt nhiễm chút hồng, càng trông có vẻ thanh tú xinh đẹp. Cậu thấy Thiệu Anh Lộc cũng ngà ngà rồi, bèn sáp lại, giả đò rất ủy khuất nói: "Bố già, con trông thấy ngài Ôn kia thật mà, càng nghĩ càng thấy giống." "Con nhìn lầm rồi." Thiệu Anh Lộc nói chắc nịch. Ông trả lời chắc như bắp thế kia, Dụ Tễ không khỏi đoán rằng Thiệu Anh Lộc đã điều tra sạch sẽ cặn kẽ người đàn ông đeo khẩu trang mà mình nhìn thấy hôm đó. "Phải không?" Dụ Tễ cau mày, lại hỏi, "Vậy anh ta mất tích rồi hả?" "Cũng không chắc cậu ta đang ở thành phố Nghi, ngược lại là con," Thiệu Anh Lộc đặt ly xuống, nhìn kỹ Dụ Tễ, chậm rãi nhả chữ, "sao lại quan tâm chuyện của cậu ta đến thế?" Thiệu Anh Lộc tuổi cao lên, người cũng phát tướng, mất đi vẻ phong lưu phóng khoáng của thời trẻ, duy chỉ đôi mắt, vẫn sáng chói sắc sảo như cũ, cho dù trong lòng ông hiểu rõ mấy phần, thì người ngoài bị ông nhìn, đều phải cảm thấy ông đã thấm nhuần hết thảy. Dụ Tễ giả vờ giả vịt với cha cậu quen rồi, trên mặt chưa từng lộ vẻ mất tự nhiên, xuôi theo lời nói của Thiệu Anh Lộc, thẳng thắn đáp: "Ai từng gặp hắn mà không khắc sâu ấn tượng chứ." Thiệu Anh Lộc gật gật đầu, Dụ Tễ lại truy vấn: "Rốt cuộc thì sao anh ta lại mất tích thế?" "Lúc giao dịch thì một thủ hạ thiếp thân phản bội," Thiệu Anh Lộc nói giản lược, "sau khi rơi xuống biển thì mất tích rồi. Thành phố Mậu loạn hết rồi, thuộc hạ và kẻ thù đều đang tìm cậu ta." "Bố già, bố cũng đang tìm chứ gì." Dụ Tễ chống má, hỏi nửa thật nửa giả. Thiệu Anh Lộc cười cười, vỗ vai Dụ Tễ, còn chưa đáp lời thì lại có một người bạn già đến chúc mừng ông khai trương sản nghiệp, ông bèn đứng dậy bưng ly rượu đi ôn chuyện. 11 giờ Dụ Tễ mới về đến nhà, Ôn Thường Thế vẫn chưa ngủ. Hắn ngồi trên ghế cạnh cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm bên ngoài, đưa lưng về phía Dụ Tễ. Dụ Tễ đã uống rượu, đi lên lầu tiếng động không nhỏ, nhưng Ôn Thường Thế cũng không ngoảnh đầu lại nhìn. Bây giờ Ôn Thường Thế chẳng nhớ rõ gì cả, không còn cao cao tại thượng như lần đầu Dụ Tễ gặp hắn, nhưng cũng chưa từng đại biến tính tình, vẫn vênh váo hung hăng như cũ, cũng chả biết hắn lấy đâu ra sức lực. Dụ Tễ lắc lắc đầu, lúc này mới có chút cảm giác chân thật đã nhặt phiền phức về nhà. Cơn say của Dụ Tễ chưa tan, đi đến bên cạnh Ôn Thường Thế. Thấy Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, Dụ Tễ trở nên bạo gan, muốn sang vuốt tóc Ôn Thường Thế, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới Ôn Thường Thế thì cổ tay đã bị một bàn tay bắt được, bàn tay bắt được Dụ Tễ kia vẫn còn đeo chiếc găng tay mà cậu dày công chọn mua cho hắn. "Đừng chạm tôi." Ôn Thường Thế lạnh mặt nói. Tay Dụ Tễ rút hai lần đều không rút về được, dứt khoát duỗi thêm tay trái ra sờ cổ tay Ôn Thường Thế, có điều lại vẫn không chạm tới, tay trái cũng bị Ôn Thường Thế bắt được. Ôn Thường Thế đứng lên, nhìn xuống Dụ Tễ, không nói lời nào. Dụ Tễ mắt đối mắt với hắn, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt của Ôn Thường Thế, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì. Mọi người đều đang tìm Ôn Thường Thế, mà đại đa số đều muốn thừa dịp Ôn Thường Thế chưa đứng vững lần nữa mà cắt đứt hắn. Bên ngoài mưa gió bão bùng, Ôn Thường Thế trái lại sống trong nhà của Dụ Tễ rất tốt, nói một là một, làm chủ đương gia. Cổ tay Dụ Tễ đau đớn, trong lòng càng nặng nề hơn, cậu giằng co với Ôn Thường Thế hồi lâu, mới nói: "Anh nhanh khỏe lại chút đi." "Khỏe lại làm vệ sĩ cho cậu?" Ôn Thường Thế mang theo chút châm chọc, nhưng vẫn buông tay ra. Hắn mặc áo sơ mi và quần mua đại ở shop dưới lầu bệnh viện của Trương Uẩn Chi, đều là quần áo bình thường, vậy mà vẫn giống như nửa năm trước, khiến người ta không tự chủ được muốn lùi về sau, không muốn đến quá gần hắn. Hắn ở nhà Dụ Tễ, với hắn và Dụ Tễ mà nói, đây chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời. "Khỏe lại mới có hy vọng." Dụ Tễ nói đầy ẩn ý. Ôn Thường Thế kéo khóe miệng, hỏi cậu: "Hy vọng của cậu?" Dụ Tễ nghĩ một hồi, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, của tôi. Nếu không tôi dở hơi hay gì mà cực lực hầu hạ anh như thế?" Ôn Thường Thế đạt được đáp án mong muốn, cũng không có vẻ vui mừng, hắn gật gật đầu với Dụ Tễ, nói: "Vẫn còn nhiều không gian để tiến bộ thêm." Dụ Tễ nhìn hắn nửa ngày, cắn răng nói: "Biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương