Bất Đắc Dĩ Xuyên Không, Tranh Sủng Vì Đam Mê
Chương 3
- Hoàng ngạch nương, sao người lại làm như vậy chứ? Người rõ ràng biết nhi thần vô cùng yêu Nhan Tuyết Nhi (chính là vị đại tiểu thư nhà tể tướng) mà.
- Con biết ta không thích cô ta, nhìn vậy mà không phải vậy đâu. Trước mặt con có thể cô ta ngây thơ trong sáng, không biết chừng sau lưng đang toan tính cái gì. Hoa Ngọc Dung giận giữ nói ( hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc)
- Hoàng ngạch nương, ta vốn dĩ không yêu cái cô công chúa gì đó, vừa đen vừa thô ( ad said: công chúa nhà người ta suốt ngày chạy nhảy bắn cung lại ở cái nơi nóng nực thì không đen là gì, mà chỉ hơi đen thôi nhaaa, lại nói đất nước người ta từng một thời chiến tranh không lo tập luyện võ thuật thì mai mốt ai rảnh cứu) nếu có cưới về cũng bỏ mặc cô ta, lúc đó người đau lòng nhất chính là cô ta chứ không ai hết. Mà cũng không biết chừng, cô ta chính là người mưu hại hoàng ngạch nương để nhân đó cứu người thì sao?
- Ngươi..ngươi…Chuyện như vậy ngươi cũng dám nghĩ. Ngươi biết người Đông Phương có cái gì mà ta mặc dù không thích nhưng lại rất ngưỡng mộ không? Chính là người Đông Phương thẳng thắng, dám nghĩ dám làm, cũng rất tuyệt tình, một khi không liên quan đến họ, có cầu xin họ cũng không không thèm nhìn chứ đừng nói là cứu. Chuyện ngạch nương bị hạ độc, ám sát không phải chuyện của họ, họ còn mừng không hết vì trước đây ta gây khó dễ với Đông Phương Quốc bọn họ, thế mà Ngân Thục lại vì ta mà đắc tội với người ta, ngươi không cảm kích còn nói những lời khó nghe như thế. -Ngạch nương à, ngươi không thương con cũng thương… cho cháu của người chứ.
- Cái gì, con bé Tuyết Nhi đó có thai rồi ư? Ngươi đó, thấy chưa, vì muốn cưới ngươi chuyện gì con bé đó cũng làm, mất thể thống hoàng gia. . Đọc truуện tại { 𝑇𝖱UM𝑇𝖱UYỆ N.VN }
- Hoàng ngạch nương, người đừng nói như thế, là con say xỉn rồi cưỡng hiếp cô ấy chứ không phải cô ấy tính kế con đâu ( ad: chưa chắc)
- Ngươi quá ngây thơ rồi. Tính ta đã quyết, nếu như ngươi muốn lấy con bé đó chỉ có thể làm trắc phi trong phủ, thái tử phi chính là Đông Phương Ngân Thục. Ta mệt rồi, ngươi về phòng của ngươi đi.
- Hoàng ngạch nương à….Hoàng ngạch nương……N g ừ ơ i.. nhi thần còn chưa nói xong mà…
- Người đâu, tiễn thái tử về, Hoa Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Lại nói ở cung điện nào đó cũng có nhưng tiếng thở dài, hoàng đế, hoàng hậu, cùng với các quan triều đình của Đông Phương Quốc đang bàn về có mối hôn sự này. Hoàng hậu (Diệp Nhược Thần) nói:
- Không thể để cho con gái của ta cưới tên thái tử đó được, nhìn thái độ của hắn là biết hăn chẳng yêu thích gì con gái chúng ta.
Tể tướng lại tiếp lời:
- Đúng vậy, Ngân Thục Công chúa là công chúa được yêu quí nhất Đông Phương Quốc này, nếu cô ấy gả đi thì phải gả đi nơi tốt nhất, còn nữa phải là người yêu thương cô ấy. Nghe nói tên thái tử đó đã có người trong lòng, lại còn có nhi tử với người ta rồi, không biết nếu cưới công chúa về hắn cũng chỉ bỏ xó ở đó, người đau lòng chính là công chúa mà thôi.
Nghe tể tướng nói vậy, toàn bộ viên quan lại nhao nhao cả lên:
- Có chuyện như vậy sao? Ta chỉ nghe nói thái tử đó có vị trong lòng thôi, chưa từng nghe nói có con.
- Có thật đó, đêm đó chính tai của phu nhân ta nghe được, về kể cho ta nghe, hôm đó hoàng hậu Lăng Thiên Quốc và thái tử nói chuyện riêng, vô tình phu nhân ta nghe được.
- Thật vậy sao, họ còn nói gì nữa không?Nghe vậy, tể tướng liền đen mặt lại, tức giận nói:
- Vị thái tử đó còn nói những lời miệt thị công chúa..nói..n.ó.i …nói công chúa….ơ…ơ...
Hoàng đế giận dữ quát lớn:
- NÓI GÌ NGƯƠI NÓI NHANH LÊN TA NGHE THỬ.
- Xin hoàng thượng thứ tội khi quân, thần mới dám nói.
- Được ta miễn
- Thái tử đó nói công chúa Ngân Thục vừa đen vừa thô.
- CÁI GÌ
- Tất cả vị quan có mặt tại đó đều giận dữ, giận “tím người”.
Choanggg..(TIếng ly vỡ)
- XIN HOÀNG THƯỢNG BỚT GIẬN
- Thật không thể tin được, công chúa nhỏ mà ta yêu quí, hắn ta lại dám nói những lời như thế, thật quá quắc.
Hoàng hậu nghiêm mặt nói:
- Còn ý của Ngọc Dung thế nào?
- Hoàng hậu Lăng Thiên Quốc không những vô cùng yêu thích công chúa, mà còn muốn cho công chúa thành thái tử phi, cũng chính là hoàng hậu Lăng Thiên Quốc tương lai. Hinh như bà ta cũng không còn thái độ ghét người Đông Phương Quốc nữa.
- Như thế thì còn tạm được, nhưng về phần thái tử thật không thể chấp nhận được, mối hôn sự này, ta từ chối. Hoàng đế bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, công chúa quí báu của chúng ta không thể gả cho người không biết trời cao đất dày như vậy.
- KHÔNG ĐƯỢC
- Bỗng từ đâu Ngân Thục bay xuống, hét lớn.
- Ta đã quyết đời này chỉ gả cho chàng, còn người khác, ta không thèm.
Một viên quan nhanh nhạy bước ra, ôn tồn nói:
- Chắc hẳn những lời nãy giờ chúng thần và hoàng thượng, hoàng hậu người cũng đã nghe hết. Đối với thái độ của hoàng hậu Lăng Thiên Quốc, chúng thần không có ý kiến, nhưng còn về vị thái tử đó thật không thể chấp nhận được.
- Con biết ta không thích cô ta, nhìn vậy mà không phải vậy đâu. Trước mặt con có thể cô ta ngây thơ trong sáng, không biết chừng sau lưng đang toan tính cái gì. Hoa Ngọc Dung giận giữ nói ( hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc)
- Hoàng ngạch nương, ta vốn dĩ không yêu cái cô công chúa gì đó, vừa đen vừa thô ( ad said: công chúa nhà người ta suốt ngày chạy nhảy bắn cung lại ở cái nơi nóng nực thì không đen là gì, mà chỉ hơi đen thôi nhaaa, lại nói đất nước người ta từng một thời chiến tranh không lo tập luyện võ thuật thì mai mốt ai rảnh cứu) nếu có cưới về cũng bỏ mặc cô ta, lúc đó người đau lòng nhất chính là cô ta chứ không ai hết. Mà cũng không biết chừng, cô ta chính là người mưu hại hoàng ngạch nương để nhân đó cứu người thì sao?
- Ngươi..ngươi…Chuyện như vậy ngươi cũng dám nghĩ. Ngươi biết người Đông Phương có cái gì mà ta mặc dù không thích nhưng lại rất ngưỡng mộ không? Chính là người Đông Phương thẳng thắng, dám nghĩ dám làm, cũng rất tuyệt tình, một khi không liên quan đến họ, có cầu xin họ cũng không không thèm nhìn chứ đừng nói là cứu. Chuyện ngạch nương bị hạ độc, ám sát không phải chuyện của họ, họ còn mừng không hết vì trước đây ta gây khó dễ với Đông Phương Quốc bọn họ, thế mà Ngân Thục lại vì ta mà đắc tội với người ta, ngươi không cảm kích còn nói những lời khó nghe như thế. -Ngạch nương à, ngươi không thương con cũng thương… cho cháu của người chứ.
- Cái gì, con bé Tuyết Nhi đó có thai rồi ư? Ngươi đó, thấy chưa, vì muốn cưới ngươi chuyện gì con bé đó cũng làm, mất thể thống hoàng gia. . Đọc truуện tại { 𝑇𝖱UM𝑇𝖱UYỆ N.VN }
- Hoàng ngạch nương, người đừng nói như thế, là con say xỉn rồi cưỡng hiếp cô ấy chứ không phải cô ấy tính kế con đâu ( ad: chưa chắc)
- Ngươi quá ngây thơ rồi. Tính ta đã quyết, nếu như ngươi muốn lấy con bé đó chỉ có thể làm trắc phi trong phủ, thái tử phi chính là Đông Phương Ngân Thục. Ta mệt rồi, ngươi về phòng của ngươi đi.
- Hoàng ngạch nương à….Hoàng ngạch nương……N g ừ ơ i.. nhi thần còn chưa nói xong mà…
- Người đâu, tiễn thái tử về, Hoa Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Lại nói ở cung điện nào đó cũng có nhưng tiếng thở dài, hoàng đế, hoàng hậu, cùng với các quan triều đình của Đông Phương Quốc đang bàn về có mối hôn sự này. Hoàng hậu (Diệp Nhược Thần) nói:
- Không thể để cho con gái của ta cưới tên thái tử đó được, nhìn thái độ của hắn là biết hăn chẳng yêu thích gì con gái chúng ta.
Tể tướng lại tiếp lời:
- Đúng vậy, Ngân Thục Công chúa là công chúa được yêu quí nhất Đông Phương Quốc này, nếu cô ấy gả đi thì phải gả đi nơi tốt nhất, còn nữa phải là người yêu thương cô ấy. Nghe nói tên thái tử đó đã có người trong lòng, lại còn có nhi tử với người ta rồi, không biết nếu cưới công chúa về hắn cũng chỉ bỏ xó ở đó, người đau lòng chính là công chúa mà thôi.
Nghe tể tướng nói vậy, toàn bộ viên quan lại nhao nhao cả lên:
- Có chuyện như vậy sao? Ta chỉ nghe nói thái tử đó có vị trong lòng thôi, chưa từng nghe nói có con.
- Có thật đó, đêm đó chính tai của phu nhân ta nghe được, về kể cho ta nghe, hôm đó hoàng hậu Lăng Thiên Quốc và thái tử nói chuyện riêng, vô tình phu nhân ta nghe được.
- Thật vậy sao, họ còn nói gì nữa không?Nghe vậy, tể tướng liền đen mặt lại, tức giận nói:
- Vị thái tử đó còn nói những lời miệt thị công chúa..nói..n.ó.i …nói công chúa….ơ…ơ...
Hoàng đế giận dữ quát lớn:
- NÓI GÌ NGƯƠI NÓI NHANH LÊN TA NGHE THỬ.
- Xin hoàng thượng thứ tội khi quân, thần mới dám nói.
- Được ta miễn
- Thái tử đó nói công chúa Ngân Thục vừa đen vừa thô.
- CÁI GÌ
- Tất cả vị quan có mặt tại đó đều giận dữ, giận “tím người”.
Choanggg..(TIếng ly vỡ)
- XIN HOÀNG THƯỢNG BỚT GIẬN
- Thật không thể tin được, công chúa nhỏ mà ta yêu quí, hắn ta lại dám nói những lời như thế, thật quá quắc.
Hoàng hậu nghiêm mặt nói:
- Còn ý của Ngọc Dung thế nào?
- Hoàng hậu Lăng Thiên Quốc không những vô cùng yêu thích công chúa, mà còn muốn cho công chúa thành thái tử phi, cũng chính là hoàng hậu Lăng Thiên Quốc tương lai. Hinh như bà ta cũng không còn thái độ ghét người Đông Phương Quốc nữa.
- Như thế thì còn tạm được, nhưng về phần thái tử thật không thể chấp nhận được, mối hôn sự này, ta từ chối. Hoàng đế bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, công chúa quí báu của chúng ta không thể gả cho người không biết trời cao đất dày như vậy.
- KHÔNG ĐƯỢC
- Bỗng từ đâu Ngân Thục bay xuống, hét lớn.
- Ta đã quyết đời này chỉ gả cho chàng, còn người khác, ta không thèm.
Một viên quan nhanh nhạy bước ra, ôn tồn nói:
- Chắc hẳn những lời nãy giờ chúng thần và hoàng thượng, hoàng hậu người cũng đã nghe hết. Đối với thái độ của hoàng hậu Lăng Thiên Quốc, chúng thần không có ý kiến, nhưng còn về vị thái tử đó thật không thể chấp nhận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương