Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 25: Thành Ca Đang Vội



Sau khi đờ đẫn một lúc, La Viễn, người đầu tiên tỉnh tảo lại, hùng hồn tuyên bố.

“Chưởng môn thật sự cực kỳ khiêm tốn, lớp trẻ chúng ta không thể sánh bằng!”

La sư đệ, ngươi thay đổi rồi.

Kỷ Linh Hàm vẻ mặt đờ đẫn nhìn hắn, dường như đang xác nhận lại một lần.

Nàng còn nhớ năm ngoài La Viễn bởi vì từ chối hành lễ với một vị Trưởng lão, bị làm ầm ĩ đến tận chỗ Chưởng môn, cuối cùng thà bị phạt cũng không chịu cúi đầu.

Từ trước đến nay, hắn ở Phi Tiên môn nổi tiếng cương trực, không nịnh hót bề trên.

Mà bây giờ…

“Từ nay về sau chúng ta phải học tập chưởng môn nhiều hơn!”

Hắn giơ cao tay phải, giống như một fan não tàn cuồng nhiệt.

“Học tập chưởng môn!”

Các đệ tử khác không chịu thua kém.

“Tốt lắm, được rồi được rồi….”

Thành ca rất hài lòng, hai tay biểu thị mọi người yên lặng.

“Ý kiến của mọi người ta đã nhận được, sau này có thể đưa ra nhiều ý kiến hơn.”

Ý kiến, vừa rồi có ai nêu ra ý kiến gì sao?

Kỷ Linh Hàm cảm thấy mình sắp không theo kịp tiết tấu của đám người này rồi.

“Hôm nay mời mọi người đến, là có hai việc.”

“Việc thứ nhất, chính là phải sắp xếp một chút công việc trong môn.”

Tuy nhỏ nhưng phải đầy đủ, mặc dù Phi Thiên Môn thêm hắn và A Hoàng, tính toán ngọn ngành cũng chỉ có 24 người, những vẫn phải phân rõ trách nhiệm.

Thành ca suy nghĩ hồi lâu, quyết định giao việc thường ngày trong môn cho Đại sư tỷ Kỷ Linh Hàm xử lý, La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết làm trợ thủ.

Dẫu sao bản thân hắn không chỉ không có thời gian quản, cũng quản không nổi.

Từ Phong Tuyệt Chi Địa ra mới chưa được ba ngày.

Mọi người đều không có dị nghị gì với quyết định này, chỉ cảm thấy Chưởng môn vẫn thật sự chịu ủy quyền.

“Việc thứ hai, chính là ta phải đi tiêu diệt Huyền Băng phái và Ngũ Lôi môn, hôm nay các ngươi tiếp tục trông coi môn.”

Mặc dù biết hắn “thực lực thông thiên”, chúng đệ tử vẫn cảm thấy điều này quá sức tưởng tượng rồi.

Diệt môn mà cứ như ăn cơm uống nước vậy, còn đi diệt hai môn phái.

Nghe đi, đây là tiếng người sao?

Chỉ có điều nghĩ một hồi, dựa vào “thực lực” của chưởng môn thì có gì mà hắn không làm được?

Huống hồ hai phái này đều từng tham gia vây đánh Phi Tiên môn, thân mang huyết hải thâm thù, bọn họ có lúc nào không muốn báo thù đâu.

Chỉ không ngờ lại nhanh như thế mà thôi.

“Chúc chưởng môn chiến thắng!”

“Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, cố gắng sớm đuổi kịp được trình độ của chưởng môn!”

Khương Thành mỉm cười, tinh thần rất đáng khen.

Chỉ có điều như bị các ngươi đuổi kịp, ta còn mặt mũi nào đi gặp chư vị hệ thống dưới cửu tuyển nữa.

Lần này hắn không dùng truyền tống trận, dù sao một ngày chỉ có một lần, phải dùng tiết kiệm một chút.

Hai giờ sau, hắn xuất hiện trước sơn môn Huyền Băng phái.

Không giống lần trước, lần này hắn vừa xuất hiện đã bị người khác nhận ra.

“Nhìn đi, đó chính là Khương Thành!”

“Hôm qua chính hắn đã diệt Cực Nguyệt tông?”

“Có phải hắn hay không thì không chắc, nhưng nhất định có liên quan đến hắn.”

“Lần này hắn chạy đến Huyền Băng phái, vẫn muốn báo thù cho Phi Tiên môn sao?”

“Theo ta thấy, sau lưng hắn chắc chắn phải có thế lực của phủ khác, nếu không hắn làm gì dám to gan thế?”

Phi Vân châu không chỉ có một Thanh Lan phủ, xung quanh còn có Thiên Trữ phủ và Trùng Viêm phủ.

Hai phủ này đều có diện tích rộng lớn đến mười mấy vạn dặm, bên trong cũng không thua kém các đại tông môn như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông.

Tu sĩ vì tranh giành tài nguyên, thường không từ thủ đoạn tồi tệ nào.

Giữa hai đại thế lực của Thanh Lan Phủ và bọn họ, tự nhiên sẽ tồn tại xung đột.

Còn về các tông môn trung đẳng như Phi Tiên môn và Cực Nguyệt tông, ở Thanh Lan phủ chỉ được tính là hạng hai, không có dính líu gì với các thế lực bên ngoài.

Bây giờ tất cả mọi người gần như đều đạt được một nhận thức chung, Khương Thành chính là do Thiên Trữ phủ và Trùng Viêm phủ phái đến.

Nhưng Cực Nguyệt tông một người cũng không thoát được.

Loại việc như thế này, một người không thể nào làm được.

Sau lưng hắn nhất định có một thế lực to lớn.

Đối với phỏng đoán của mấy kẻ này, Khương Thành nghe thấy, nhưng không hề để tâm.

Khương Thành muốn bật hack làm màu, không ai cản nổi.

Hắn không thèm đi lên sơn môn mà chọn cách bay thẳng.

Dọc đường căn bản chẳng có ai dám cản hắn, giống như vào chỗ không người.

Bay thẳng tới quảng trường chính điện rộng lớn ở Huyền Băng phái, mới nhìn thấy cả một đám người đông nghìn nghịt đang đợi mình.

Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng chuông vang dội giữa núi rừng, đây là lệnh triệu tập khi gặp phải sự tấn công của kẻ địch bên ngoài.

Tất cả đệ tử Huyền Băng phái nhao nhao tập hợp.

Nhìn ít nhất tám nghìn người trước mắt, Khương Thành biểu thị, cách thức nghênh tiếp cũng tạm được.

“Khương Thành, ngươi quả nhiên đến rồi!”

“Đến rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi nữa!”

Chưởng môn Huyền Băng phái Thạch Thương Hàn phất tay áo một cái, trong chớp mắt, toàn bộ vùng trung tâm phạm vị hơn trăm dặm đều bị bao trùm bởi một kết giới màu xanh da trời.

Hộ tông đại trận mở rồi.

Hộ tông đại trận là chiến lược phòng thủ cơ bản của một tông môn.

Một khi mở đại trận, kẻ xâm nhập hoặc là rất khó để để tấn công vào.

Hoặc là vào được rồi, cũng sẽ bị đại trận tấn công.

Trong trận chiến như thế, sẽ trở thành bị kiềm chế, bó tay bó chân.

Hộ tông đại trận của Huyền Băng phái là một nhà tù băng sương thiên ngũ giai, sau khi mở, đến bầu trời cũng không nhìn thấy, tất cả đều bị cô lập bởi một lớp băng dày.

Khương Thành chưa từng luyện công pháp hệ băng, nhiệt độ bỗng nhiên bị giảm xuống mười mấy độ, hơi không quen, xuýt chút nữa rùng mình một cái.

Cùng lúc đó, ngọn núi chính và mười mấy ngọn núi xung quanh giống như sống lại, tất cả đều lộ ra linh trận công kích.

Mỗi tòa linh trận đều lập lòe hàn quang yếu ớt, nhằm thẳng mục tiêu vào Khương Thành.

Sau khi thuận lợi mở hết tất cả những thứ này, chúng trưởng lão Huyền Băng phái mới thật sự yên tâm.

“Chỉ có một mình ngươi, ta ngược lại muốn xem xem ngươi sẽ hô mưa gọi gió kiểu gì!”

Điều mà bọn họ lo lắng không phải là Khương Thành, mà là thế lực đằng sau đang giúp đỡ hắn.

Bây giờ có đại trận ngăn cách, cho dù Khương Thành có trợ thủ thì cũng chẳng vào được.

“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại cứ đâm đầu vào!”

“Hahahaha….”

Thạch Thương Hàn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng ngay lập tức đã bị Khương Thành ngắt lời.

“Được rồi được rồi, nhanh gọn xíu bắt đầu đi.”

“Nói, kẻ sau lưng ngươi rốt cuộc là ai….”

“Xong chưa hả, mau đánh!”

“Ngươi đây là rượu mời….”

“Không uống muốn uống rượu phạt? Có gì mới mẻ hơn không, ta bận lắm, còn đang vội đến nhà tiếp theo đây!”

“Ngươi chẳng qua chỉ là Phân Hồn….”

“Dẹp đi, ta tự lên.”

Trong mắt Thành ca, mấy kẻ này chắc chắn phải chết.

Địa vị còn chẳng cao hơn mấy NPC quái vật trong game, ai có thời gian nghe bọn họ kêu bíp bíp, đương nhiên là liên tục nhảy tình tiết bắt đầu nội dung chính luôn rồi.

Keng!

Khoảnh khắc linh kiếm bay ra khỏi vỏ, Thạch Thương Hàn theo bản năng lùi một bước.

Rõ ràng chỉ là Phân Hồn lục trọng nhưng lại giống như nắm chắc phần thắng.

Mấy kẻ xảo quyệt tu luyện hơn trăm năm như bọn họ, đương nhiên phải thận trọng.

Không nắm chắc tuyệt đối, bình thường đều không tùy tiện ra tay.

Cho nên, hắn chọn tấn công bằng trận pháp.

“Khai trận!”

Chớp mắt, đại trận đã bố trí ổn thỏa và ba mươi tòa linh trận trên các đỉnh núi lớn đều đồng loạt khởi động.

Rầm rầm rầm!

Cả bầu trời đều bị bao phủ bởi kiếm băng và giáo băng, ngoài ra, còn vô số rặng băng trải dài trên mặt đất!

Tất cả các cuộc tấn công đều nhanh như những vệt sáng, mà mục tiêu chỉ có một mình Khương Thành.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...