Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 802



Ý cảnh màn mưa lần này khiến cho hạt giống ý cảnh của Khương Thành lớn

thêm rất nhiều.

Từ hình thái chồi non biết thành nảy mầm.

Quá trình phát triển còn nhanh hơn nhiều so với hạt giống huyền phách.

“Thêm vài lần ý cảnh màn mưa nữa thì sớm muộn gì ý cảnh của ta cũng có thể

khai hoa kết trái.”

Hắn cũng không trông cậy vào việc mình sẽ tham ngộ ra, toàn là dựa vào cơ

duyên và mở hack.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Đến khi hắn lại gặp được ý cảnh màn mưa lần nữa, hạt giống làm màu cũng dần

đơm chồi, bắt đầu lớn lên khỏe mạnh.

Hôm nay, Giáng Hàn Tiên Đế của Thiên Khu Các bỗng đến cửa Yêu giới cầu

kiến.

“Ha ha ha, Giáng Hàn đạo hữu đến đây đúng là vinh hạnh của Yêu giới ta.”

Thanh Long đại đế ra vẻ như mình là chủ quản tiếp đãi khách ngoại lai vậy.

“Hoan nghênh hoan nghênh.”

“Cuối cùng ngươi cũng nhớ phải đến thăm ta rồi.”

Khương chưởng môn cũng rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Giáng Hàn Tiên

Đế thấy sợ hãi.

Đành chịu, gần đây hai giới Tiên Ma ngăn cách với Yêu giới, cắt đứt hoàn toàn

liên hệ của Yêu giới với bên ngoài.

Trong thời gian này Khương Thành chẳng có chỗ nào để đi ngoài phạm vi Yêu

giới và Linh giới, đương nhiên là rất khó chịu.

Những Yêu Đế khác của Vạn yêu cũng vội vàng hàn huyên cùng Giáng Hàn

Tiên Đế.

Đây là Tiên Đế nhân tộc duy nhất chủ động bước vào phạm vi Yêu giới từ sau

đại chiến lần trước.

Người tứ cố vô thân như họ vẫn mong có vài minh hữu để cảm thấy an toàn

hơn.

Nhưng Giáng Hàn hình như rất sốt ruột.

“Nàng xảy ra chuyện rồi.”

“Ai cơ?” Khương Thành chẳng hiểu gì.

“Còn ai vào đây nữa, đạo lữ của ngươi đó.”

Vừa dứt lời, tất cả Yêu Đế đều tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía kẻ

đứng đầu Vạn yêu đang ngồi ở chính giữa.

Sau đó, ánh mắt mọi người đều trở nên vi diệu.

“Hóa ra Yêu chủ còn có đạo lữ à?”

“Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến vậy?”

“Đúng vậy, ngày nào ngươi cũng ở hậu điện phóng túng với đám oanh oanh yến

yến kia.” Băng Phượng đại đế còn châm chọc.

“Hóa ra ngươi còn có một đạo lữ, chẳng biết kiểm điểm gì hết.”

Sức chiến đấu của Khương Thành thì nàng phục sát đất rồi.

Nhưng nàng từng sống ở thế giới loài người rất nhiều năm, không hợp với tác

phong sinh hoạt của Khương Thành.

Tự nhiên bị chụp mũ tra nam, Khương Thành ngớ người ra.

“Ta có đạo lữ bao giờ?”

“Mà có đạo lữ thì sao chứ, ta cũng có lòng đam mê tìm tòi nghiên cứu với cái

đẹp, có gì sai đâu?”

Cũng chỉ có hắn mới nói trêu hoa ghẹo nguyệt mới mẻ thoát tục như vậy.

Rất nhiều Yêu Đế trong điện còn gật đầu tán thành.

“Nói hay lắm.”

“Không hổ là Yêu Chủ.”

Dù sao đối với rất nhiều gia tộc trong Yêu tộc thì chuyện này cũng chẳng có gì

hết.

Nhưng giờ Giáng Hàn Tiên Đế không để ý tới chuyện trách móc hắn nữa.

“Là tổng hội trưởng của bọn ta!”

“Mâu Vũ à? Nàng ấy làm sao?” Khương Thành nhướng mày, không phải nữ

nhân kia đã luân hồi đến lần thứ năm, sắp đột phá Tiên Đế rồi sao?

Lẽ nào lúc đột phá xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Nàng…”

Giáng Hàn cất lời, vành mắt đã đỏ hoe, chỉ đành cắn chặt răng, giọng nói giống

như rút ra từ kẽ răng.

“Nàng đã chết rồi.”

“Ồ?”

Khương Thành tỏ ra không bất ngờ lắm.

Làm tổng hội trưởng Thiên Khu Các, Mâu Vũ luôn bị rất nhiều thế lực âm thầm

ngắm đến.

Năm ấy chính nàng lo lắng lúc suy yếu bị người ta tập kích, còn muốn Khương

Thành làm cận vệ ba triệu năm.

“Bị ai tập kích? Tiên Minh hay Thánh Điện?” Khương Thành bình tĩnh hỏi.

Không phải lần đầu hắn trải qua “Chuyện nhỏ” như việc người một nhà bị giết,

đã tập mãi thành quen từ lâu rồi.

Mà dù sao hắn cũng hồi sinh được, chỉ cần Mâu Vũ còn lưu lại một sợi tóc cũng

có thể khiến nàng sống lại.

Nhưng dáng vẻ thong dong của hắn lọt vào mắt các Yêu Đế lại có cảm nhận

hoàn toàn khác.

Đạo lữ của ngươi bị giết đó đại ca ơi.

Ngươi có thể phản ứng bình thường xíu được không?

Kiểu như phẫn nộ hay đau thương gì đó.

Trông Giáng Hàn tức giận đau xót thế kia cơ mà.

“Là hai bên liên thủ, bí cảnh bế quan của tổng hội trưởng bị tiết lộ, có ít nhất

mười vị đế cảnh xuất thủ. Khi đó ta đi vắng, không thì cũng đã bỏ mình rồi.”

Mỗi từ mỗi chữ của nàng đều như nhỏ máu, cả người đắm chìm trong đau

thương cực hạn.

“Không chỉ có tổng hội trưởng ngã xuống, còn có phó hội trưởng Lung Lâm

cũng bị thương nặng, còn có bốn vị Chuẩn đế bị giết hại.”

“Tất cả phân bộ của Thiên Khu Các ta ở hai giới Tiên Ma cũng bị chúng phá

hủy…”

“Đáng hận thật! Đúng là hành vi của lũ giặc cướp.”

Băng Phượng đại đế đập bàn.

“Sao chúng dám làm thế được?”

Bạch Hổ đại đế nhíu mày nói: “Sao chúng lại chĩa mũi nhọn vào Thiên Khu

Các?”

Khương Thành thấy Giáng Hàn đã khổ sở đến mức giọng nói cũng run run, chỉ

đành nhún vai giải thích thay nàng.

“Đơn giản lắm, Thiên Khu Các là đối thủ cạnh tranh với Quần Tiên hội và

Thánh Tinh các.”

“Huống chi, Thiên Khu Các còn là đồng minh của ta, chúng không trả thù mới

lạ.”

Thật sự thì khoảng thời gian này hắn từng nghĩ tới Thiên Khu Các.

Nhưng người đang ở Yêu giới không thể liên lạc được nên đành thôi.

“Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?” Băng Phượng không nhìn nổi nữa.

“Đạo lữ của ngươi cũng đã vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không định làm gì sao? Sao

cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy chứ?”

Khương Thành thầm nghĩ không ngờ ngươi là kiểu người tình cảm như vậy,

đường đường là Yêu Đế lại quan tâm mấy thứ nữ nhi tình trường này à.

Hắn mỉm cười nói: “Giờ ta không sang được hai giới Tiên Ma, cũng chẳng giúp

các nàng giành lại địa vị được, còn làm được gì nữa đâu?”

Sau đó nhìn về phía Giáng Hàn.

“Được rồi, ngươi tới đây muốn ta giúp ngươi thế nào, Mâu Vũ có lưu lại máu,

tóc hay một phần thân thể không?”

Giáng Hàn không biết hắn có năng lực hồi sinh.

Nghe vậy khẽ nói: “Giờ tiên thể của tổng hội trưởng đang ở bên Linh giới, ta tới

đây chỉ mong ngươi có thể giúp ta một việc.”

“Không thành vấn đề.”

Khương Thành ngắt lời nàng.

“Chuyện này ta nhận.”

Nếu tiên thể vẫn còn thì hồi sinh không thành vấn đề.

“Ngươi thật sự đồng ý sao?” Giáng Hàn vừa mừng vừa sợ.

Khương Thành trả lời chắc chắn: “Có gì mà không đồng ý được, chỉ là chuyện

nhỏ thôi.”

Giáng Hàn cực kỳ cảm động: “Tốt quá rồi, ngươi đúng là tình thâm nghĩa trọng

với tổng hội trưởng, đến chí bảo như núi Cửu Thải Thiên Tinh cũng đồng ý…”

“Ê từ từ ngươi nói cái gì?”

Khương Thành lại phải ngắt lời nàng.

“Núi Cửu Thải Thiên Tinh? Chuyện đấy thì liên quan gì đến núi Cửu Thải

Thiên Tinh? Không phải muốn sống lại sao?”

“Đúng là muốn sống lại, cho nên bọn ta đến Tử giới tìm Tử Minh đại đế.”

Giáng Hàn chau mày ủ rũ nói: “Tin tức ngươi năm đó ngươi có được núi Cửu

Thải Thiên Tinh, không biết tại sao hắn lại biết được, định giá là cả một ngọn

núi, không cho phép mặc cả.”

“Chỉ có như vậy, hắn mới bằng lòng cứ sống tổng hội trưởng.”

Thấy vẻ mặt Khương Thành khựng lại, nàng đành giải thích tiếp: “Lúc tổng hội

trưởng mất đã là cảnh giới Chuẩn đế, hồi sinh có độ khó cực lớn.”

“Có người nói phải hao tổn đạo hạnh cả chục tỷ năm của Tử Minh đại đế, cho

nên hắn định giá cũng cực cao.”

“Nhưng lại không nắm chắc thành công tuyệt đối.”

Nàng nhìn Khương Thành bằng ánh mắt cầu xin, lời nói ra vô cùng khẩn thiết.

“Ta đã cùng đường rồi, chỉ cần còn một tia hi vọng cứu sống tổng hội trưởng,

cho dù Thiên Khu Các có tiêu tan thành mây khói ta cũng phải thử một lần.”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; SAO WIN; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...