"Alô."
"Alô! Hai món đồ ở chỗ Triệu Văn là của anh đúng không?" Vừa mới nhận điện thoại, Tiết Thanh Huyền bên kia đã lập tức hỏi.
"Đúng vậy! Cô có hứng thú với chúng à?" Nghe thấy Tiết Thanh Huyền hỏi vậy, Cổ Dục cũng cười đáp.
"Đúng vậy! Bà của tôi tin phật, nhìn thấy cái Kim Phật này chắc bà ấy sẽ rất thích." Nghe Tiết Thanh Huyền nói vậy Cổ Dục khẽ gật đầu, bán cho người quen cũng không tệ.
"Được rồi! Tôi sẽ giữ món này lại cho cô. Triệu Văn định giá món này là 210 triệu, số dư thì bỏ đi, lấy 200 triệu là được rồi. Giao dịch như thế nào đây?" Cổ Dục thảo luận giá cả với Tiết Thanh Huyền. Dù sao Tiết Thanh Huyền cũng là người quen, Cổ Dục không có thói quen chặt chém người quen, cho nên hắn trực tiếp bỏ phần số lẻ đi.
"Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh. Đồ vật thì trước tiên cứ để ở chỗ anh đi, mấy ngày nữa tôi muốn đến chỗ anh một chuyến. Ông của tôi sắp uống hết rượu rồi, đến lúc đó anh lại đưa tôi thêm một chút nhé. Sau đó tôi sẽ mang cái Kim Phật này cùng trở về." Nghe Cổ Dục định xong giá cả, Tiết Thanh Huyền cũng không trả giá, trực tiếp đồng ý rồi vui vẻ đáp. Dường như 200 triệu tệ đối với cô ấy chỉ như là 2 tệ mà thôi.
Quả nhiên, tiền đối với mấy người giàu có chỉ là một chuỗi các con số mà thôi. Nghe Tiết Thanh Huyền nói, Cổ Dục cũng có chút cảm khái.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cảm khái cái khỉ gì chứ, bây giờ mấy trăm ngàn đối với hắn cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi, nhưng mà ở mấy tháng trước thì đó là mạng sống của hắn.
"Được! Không thành vấn đề, nhưng mà cô không cần gốc san hô đỏ kia sao?" Nghe Tiết Thanh Huyền nói xong Cổ Dục cũng cười đáp lại. Tiết Thanh Huyền tin tưởng hắn, vậy hắn tất nhiên sẽ không làm ăn cẩu thả rồi. Nhưng mà sau khi bán được cái Kim Phật kia thì hắn cũng phải nghĩ cách bán gốc san hô đỏ kia luôn.
"Nhà chúng tôi không kinh doanh châu báu, cho nên cũng không cần gốc san hô này lắm." Nghe Cổ Dục nói vậy, Tiết Thanh Huyền cũng thở dài. Không phải gốc san hô này không tốt, mà phải nói là nó quá tốt. Nếu như trong nhà có kinh doanh châu báu thì sẽ dùng gốc san hô này như là báu vật trấn tiệm. Đến lúc đó chỉ mới đặt nó ở cửa tiệm thôi cũng thu hút được rất nhiều khách hàng rồi.
Nhưng nếu như có người không cần gốc san hô đó mà tiêu 200 triệu vào nó thì không cần thiết lắm. Nghe thấy Tiết Thanh Huyền bảo không cần, Cổ Dục cũng không nói nhiều.
Nếu không cần thì hắn giữ lại thôi, bây giờ hắn mới có thêm 200 triệu, vậy thì tài sản hiện giờ của hắn cũng hơn 300 triệu rồi. Có lẽ đến khi đạt được mốc 400 triệu thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên hắn giữ lại gốc san hô 200 triệu cũng không có vấn đề gì cả.
Sau khi Cổ Dục và Tiết Thanh Huyền trò chuyện xong, hắn định gọi điện báo với Triệu Văn là đã có người mua Kim Phật rồi. Đột nhiên lúc này lại có người gọi điện cho hắn, nhưng lần này là số lạ gọi tới.
"Alô." Vì có chút tò mò người bên kia đầu dây là ai, cho nên hắn nhận điện thoại.
"Alô, chào Ngài! Là Cổ tiên sinh đúng không ạ? Tôi được ông Triệu, chính là Triệu Văn giới thiệu tới. Nghe nói ngài muốn bán một gốc san hô đúng không? Không biết là nó vẫn còn đó chứ?" Sau khi nhận điện thoại thì bên kia truyền đến giọng nói, mang theo một chút âm hưởng vùng miền.
"Chào ngài! Cổ tiên sinh, tôi họ Vạn tên là Vạn Vũ Dương. Tôi cũng được xem như là bạn cũ của Triệu Văn. Tôi thấy được tin tức mà Triệu Văn đăng, cho nên đã lập tức gọi ngay cho ngài. Không biết là gốc san hô kia vẫn còn chứ?"
"À, chào ngài! Vạn tiên sinh. San hô vẫn còn, ông cũng thật sự rất may mắn nha, bởi vì tôi vừa bán xong bức Kim Phật kia. Bây giờ cũng chỉ còn lại gốc san hô này, không biết ông định ra giá như thế nào?" Nghe thấy đối phương muốn mua san hô nên Cổ Dục cũng nói chuyện rất khách sáo. Mặc dù bây giờ Cổ Dục không cần vội vã bán gốc san hô kia, nhưng mà nếu có thể bán ngay một lượt thì đương nhiên là quá tốt rồi.
"Là như thế này! Tôi tin vào Đại Bảo (biệt danh của Triệu Văn), anh ta cũng tin tưởng ngài, vậy thì tôi đây chắc chắn cũng sẽ tin cậu. Ảnh chụp gốc san hô kia tôi đã xem qua rồi, độ tuổi cùng những đường vân trên san hô vô cùng hoàn chỉnh, hơn nữa quan trọng nhất là gốc san hô kia là nguyên một cây. Nên giá cả chắc chắn sẽ cao hơn so với giá tính theo gram, tôi định giá sơ qua là 180 triệu, cậu cảm thấy thế nào?" Nghe Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương bên này cũng đưa ra giá.
Cái giá này tất nhiên là tương đối thấp, hắn với Vạn Vũ Dương cũng không có quen biết gì. Nếu là mua đồ số lượng lớn thì còn có thể cò kè mặc cả nhưng mà Cổ Dục cũng không thích việc mặc cả thế này.
"Vạn tiên sinh! Tôi là người đã quen thẳng thắn, tôi cũng không phải là doanh nhân, cho nên tôi sẽ trực tiếp đưa ra một cái giá. Nếu như ông cảm thấy ổn thì tôi sẽ giữ gốc san hô này lại cho ông, còn nếu không được vậy cứ coi như quên đi." Suy nghĩ một chút, Cổ Dục quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Sảng khoái, Cổ tiên sinh, cậu cứ ra giá đi!" Nghe được Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương sửng sốt một chút. Sau đó ông ta không khỏi nở nụ cười rồi kiên định trả lời, xem ra tên nhóc này không phải là người thích cò kè mặc cả. Chỉ là trong cái giới kinh doanh này, ông ta không thể không làm như vậy.
"Như vậy đi, tôi ra giá là 200 triệu. Nếu được tôi sẽ giữ lại cho ông, không được xem như cuộc giao dịch này không thành.” Cổ Dục suy nghĩ một chút, rồi đưa ra cái giá mà hắn vừa ý nhất.
Nếu như gốc san hô này bị bể, bán từng mảnh thì nó không đáng với số tiền đó. Mặc dù nó cũng là san hô đỏ Aka cao cấp, nhưng mà nếu bán theo gram thì cũng chỉ có 20 ngàn một gram mà thôi.
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 301: Nhà Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương