Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 4: Con Đường



“Alo, ai đấy?”

Điện thoại vừa được nhấc máy đã có âm thanh thô lỗ từ đầu dây bên kia truyền tới. Cổ Dục cũng không lòng vòng mở miệng nói.

“Alo, béo à… là tôi này!” Sau khi nhắc tới cái biệt danh này thì Cổ Dục cảm thấy buồn cười, gắng nhịn cho tiếng cười không thoát ra khỏi miệng.

Tên béo trong miệng hắn có tên thật là Phương Lượng, hai người bọn hắn là bạn học từ tiểu học tới năm cấp hai .

Đến khi lên cấp ba mặc dù học lực của Cổ Dục và Phương Lượng tuy khá tương đương nhau. Nhưng do cha mẹ Cổ Dục rất kỳ vọng vào hắn, cho nên hắn thi lên cấp ba và tiếp tục học còn Phương Lượng thì đi học nghề đầu bếp. Lý do cũng đơn giản thôi, chú Hai hắn là bếp trưởng của một khách sạn.

Thật ra trong khoảng thời gian học cấp ba thì cả hai vẫn chơi chung với nhau .

Nhưng tới năm hắn lên lớp 11, chú Hai của Phương Lượng nghỉ việc ở khách sạn đi tới thủ đô làm việc cho một nhà hàng, đây là một nhà hàng hải sản khá nổi tiếng. Chú Hai cũng gọi Phương Lượng tới làm việc chung, từ đó về sau hai người không còn liên lạc thường xuyên nữa chỉ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm sức khỏe thôi .

“Ô! là cậu à, dạo này sao rồi?” Dù gì cũng là bạn nối khố từ bé, cho nên khi nghe thấy giọng của Cổ Dục, Phương Lượng rất nhiệt tình hỏi thăm bạn mình.

“Cũng tàm tạm thôi! Cậu thì thế nào rồi? Nghe nói là chỗ cậu làm buôn may bán đắt lắm hả!” Tùy ý cười nói, sau đó Cổ Dục liền kể qua một chút tình huống hiện tại của mình. Hắn hiện tại ở trong xã hội không có gì đáng để nói, cũng chẳng có gì để nhiều lời cho nên vẫn là hỏi thăm một chút tình huống của người bạn mình.

“Ài, cho dù có bán nhiều hơn nữa thì cũng chỉ làm công thôi, có đáng gì đâu.”

Nghe thấy lời than vãn của Phương Lượng, Cổ Dục cũng gác lại chuyện của mình ngồi buôn dưa lê với hắn. Nhưng mới nói được vài câu thì Phương Lượng có việc bận nên cũng hỏi thẳng lý do Cổ Dục gọi cho mình.

“Là thế này, chả là mình có người bạn không biết kiếm đâu ra con Cá Đù Vàng hoang dã nặng hơn 5 kg. Hiện tại hắn muốn bán ra nhưng không có người quen nên sợ bị người ta lừa, nghe nói nhà hàng cậu làm cũng nổi tiếng nên mình cũng chỉ muốn hỏi thử xem ông chủ có muốn mua lại hay không thôi.”

“Cái gì? Cá Đù Vàng hoang dã nặng hơn 5 kg á?” Ở Đông Bắc, Cá Đù Vàng hay còn gọi là Đại Hoàng Hoa là một loại cá cực đắt đỏ. Giá cả những con cá bình thường nhất cũng phải hơn một ngàn tệ cho một con nặng chỉ 500g, nếu một con cá nặng 1 kg bán hai ngàn cũng xem như là hợp lý, nhưng trên thực tế tuyệt đối không thể mua được. Huống chi là Cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg? 20 ngàn cho 1 kg cũng xem như là giá vốn!

“Người anh em! Cậu đừng có hù mình, cái này không phải chuyện đùa.” Nghe Phương Lượng nói như thế, mọi người đang ở sau bếp đều nhìn về phía hắn. Mà lúc này hắn cũng lập tức khoanh tay nhỏ giọng.

“Trêu cậu làm gì! Vậy thì để mình gửi hàng cho cậu trước, nếu ổn thì gửi tiền cho mình sau cũng được.” Thấy Phương Lượng có vẻ nghi ngờ với cá của mình, Cổ Dục quyết định gửi hàng trước rồi mới thanh toán. Dù sao hắn cũng rất tự tin với chất lượng đồ của mình.

Phương Lượng thấy Cổ Dục bảo đảm như vậy thì hơi động lòng. Ban đầu hắn còn tưởng Cổ Dục bị lừa, sau đó còn nghĩ Cổ Dục lừa gạt hắn. Dù sao thì Cá Đù Vàng nặng hơn 5 kg như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, thứ này làm sao rơi vào tay Cổ Dục được?

Nhưng mà nghe được Cổ Dục khẳng định như vậy, hắn có chút do dự. Đúng lúc này, đột nhiên chú Hai của Phương Lượng từ bên ngoài trở về, Phương Lượng lập tức chạy tới.

“Chú Hai, con có chuyện muốn nói!” Phương Lượng che mic điện thoại lại, nhỏ giọng thuật lại chuyện lúc nãy hắn bàn với Cổ Dục.

Đương nhiên chú Hai của Phương Lượng có chủ kiến hơn hắn nhiều, không lập tức từ chối mà dặn Phương Lượng nói với Cổ Dục: “Cứ gửi cá đến, nếu là đúng như cậu ta nói. Đương nhiên chúng ta sẽ mua, còn nếu không phải thì sẽ gửi trả về.” Làm như vậy cũng không thể trách được, đây là chuyện làm ăn mấy trăm ngàn tệ không thể nói giỡn được.

Được ông chú mình đồng ý, Phương Lượng cầm lên điện thoại nói Cổ Dục gửi cá đến chỗ hắn xem thử đã…

Sau khi nghe Phương Lượng đồng ý, cũng nhận được địa chỉ mà hắn gửi tới. Cổ Dục vớt Cá Đù Vàng ở trong nước ra. Dù sao cũng không thể gửi sống cả con như thế này được, mà có gửi được đi nữa thì cũng sẽ phát sinh thêm rất nhiều vấn đề phiền phức khác. Cho nên Cổ Dục trước tiên phải xử lý nó mới được.

Sau khi đã lau khô toàn thân, Cổ Dục bỏ con cá vào sâu trong ngăn đông tủ lạnh.

Do không có tủ cấp đông chuyên dụng nên Cổ Dục phải đợi hơn ba giờ thì cá mới đông cứng hoàn toàn, sau đó tìm được một nhà chuyển phát nhanh tên Thuận Phong.

Nhưng mà nhà vận chuyển này không đến thôn nhận hàng, thế là Cổ Dục phải mang hàng đến.

Cũng may hắn còn quen biết một người trong thôn, người này gọi là Cổ Tấn. Ở trong thôn chuyên môn chạy xe chở hàng chui.

Người này đồng lứa với Cổ Dục nhưng hơi lớn tuổi hơn hắn một chút. Trước đây, nhà hắn thuê cả quả đồi để trồng cây ăn trái, cho nên sắm một chiếc xe tải cỡ nhỏ để chở những loại trái cây này. Sau này thương lái đến tận nơi mua, nên Cổ Tấn không phải tự chở nữa.

Do cảm thấy bỏ không xe thì quá lãng phí, nên Cổ Tấn lúc rảnh rỗi cũng chạy vài cuốc chở hàng chui.

Hôm qua đi đón Cổ Dục về thôn chính là nhờ hắn, cho nên Cổ Dục và hắn tương đối quen biết.

Gọi một cú điện thoại Cổ Tấn liền lái xe đến. Cổ Dục mang theo một cái hộp xốp khá lớn ngồi ở bên cạnh, ngoại trừ cá thì hắn cũng phải bỏ rất nhiều đá lạnh. Mấy thứ như túi chườm đá chuyên dụng có thể mua trong nhà vận chuyển Thuận Phong, do phải đảm bảo cá không bị rã đông trên đường đi nên Cổ Dục hối Cổ Tấn lái xe thật nhanh.

Mặc dù đường núi không dễ đi lắm, nhưng chưa đến nỗi quá khó đi.

Phần lớn vùng Đông Bắc là bình nguyên nên cho dù phải đi đường đất, chỉ cần không mưa thì vấn đề đi lại cũng không phải là việc lớn.

Đoạn đường từ thôn lên trấn hơi xóc nảy một chút, nhưng Cổ Dục vẫn thuận buồm xuôi gió đưa kiện hàng đến chỗ công ty chuyển phát nhanh. Tiếp theo là báo giá, ký giấy tờ làm thủ tục. Hắn còn cố ý chọn gói chuyển phát có bảo hiểm trị giá 150 ngàn, nhỡ gặp anh shipper nào biết nhìn cá rồi cuỗm mất thì lỗ to. Sau khi nhìn thấy nhân viên công ty chuyển phát nhanh đóng gói đâu vào đấy xong, Cổ Dục lên xe về nhà với Cổ Tấn.

Về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Lúc thanh toán tiền Cổ Dục còn tặng cho Cổ Tấn một con Cá Lóc không nhỏ, nặng cỡ một kg rưỡi. Hơn nữa, còn là một đầu cá hoang dã, sức sống rất cao nên Cổ Tấn cực thích.

Hắn biết Cổ Dục đang muốn kết giao với mình. Cổ Dục biết rất rõ, con cá này Phương Lượng chắc chắn hài lòng. Đến lúc đó hắn lại đem bán những vật này, không chừng còn phải phiền Cổ Tấn làm tài xế. Mặc dù Cổ Dục có bằng lái, nhưng hiện tại muốn mua xe thì tiền vẫn còn không đủ. Chờ qua một thời gian rồi lại nghĩ đến chuyện này.

Sau khi xử lý ổn thỏa đám cá mới câu được. Cổ Dục xách theo hai con cá sang nhà ông Hai, một đầu Cá Hồi Vân và một Cá Tráp Đen. Mấy ngày nay hắn toàn ăn chực uống chực ở nhà ông, nên chắc chắn phải đem quà sang biếu.

Đối với mấy loại hải sản còn lại đều được hắn nuôi dưỡng ở trong chậu, mọi dự định đều phải đợi đến ngày mai lại nói tiếp. Nếu con cá kia bán được thì dễ nói chuyện, còn nếu không bán được thì phải tính đến chuyện lâu dài. Cần phải có một kế hoạch cụ thể.

Nhưng mà Cổ Dục vẫn có lòng tin đối với con Cá Đù Vàng của mình.

Ăn uống nhậu nhẹt ở nhà ông hai cả một tối, khi về nhà Cổ Dục vẫn ra sân sau tắm một cái. Mang theo tâm trạng vui vẻ, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...