Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 52: Mực đỏ châu mỹ
Mà ngoài món chính là Rồng Bay Bốn Bể này, Cổ Dục tận dụng những nguyên liệu dư ra từ món này để nấu thêm không ít món. Sò điệp hấp tỏi, cua Tuyết hấp chấm muối tiêu, Mấy con cá hôm nay Phùng Thư Nhân câu được thì làm món cá kho tộ, món này được kho cho nhừ xương thích hợp ăn với cơm. Cộng thêm thịt heo tẩm hương cá, su hào xào, rau trộn, tất cả là sáu món và một tô canh.
Thức ăn vừa được bày lên bàn, mùi thơm lan tỏa khắp nơi làm năm đứa nhóc thèm thuồng đến phát khóc.
Cổ Dục bày món cuối cùng lên bàn, vừa hô ăn một tiếng. Bọn nhóc bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, có thể nói bữa ăn này quá sức điên cuồng.
Thậm chí nếu Cổ Dục không ngăn lại, có thể bọn họ sẽ ăn sạch xương của chim Đa Đa. Cũng may là Cổ Dục ra tay ngăn trở, nếu không thì Vua Núi chẳng còn chút cặn nào để ăn.
Dùng cơm tối xong, Phùng Thư Nhân vốn định đi giúp rửa chén bát. Nhưng mà Cổ Tú Tú lại bắt đầu ra dáng bà chủ, dạy Phùng Thư Nhân dùng máy rửa chén như thế nào.
Máy rửa chén cũng không phải thứ gì quá xa lạ, đa số mọi người đều đã nghe tới thứ này. Thế nhưng người được tận mắt nhìn và sử dụng nó thì quá ít. Lúc Phùng Thư Nhân được chỉ cách sử dụng còn cảm thấy rất bất ngờ.
Thu dọn chén đĩa xong, 4 đứa nhỏ, một đứa lớn, cộng thêm Cổ Dục là có sáu người tất cả. Cả đám đều thả mình trên ghế salon, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này. Nhớ lại hương vị của bữa cơm ngon lành vừa rồi, thực sự có thể khiến trái tim của bất kì ai cũng phải tan chảy.
“Không ngờ chú nấu ăn lại giỏi như thế, trước đây chú học công nghệ thông tin mà đúng không? Chẳng lẽ là lén đi học làm đầu bếp?” Xoa xoa cái bụng căng tròn vì no của mình, Phùng Thư Nhân nhìn về phía Cổ Dục đang chơi cùng Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi, tò mò hỏi.
“Sao cô biết tôi học khoa công nghệ thông tin?” Khi nghe thấy Phùng Thư Nhân hỏi như vậy, Cổ Dục cảm thấy hơi không thoải mái. Sao hắn cảm thấy không có chuyện gì của mình mà mọi người không biết thế nhỉ? Tại sao đến cả chuyên ngành hắn học trước đây mọi người cũng biết?
Tất nhiên, những gì họ nói cũng không hoàn toàn đúng, nhưng hắn thực sự là một sinh viên trường công nghệ thông tin. Cổ Dục học chính là ngôn ngữ C, C ++ hoặc vài thứ đại loại như vậy, thường được gọi là học lập trình.
Phùng Thư Nhân liếc mắt nhìn Cổ Dục một cái, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của chú đều được mấy bà tám trong thôn thăm dò từ sớm, có người còn hỏi mẹ cháu có muốn gả cháu cho chú không đấy.”
“Hụ khụ khụ khụ......” Phùng Thư Nhân vừa nói mấy câu, Cổ Dục xém chút thì bị nước miếng của mình làm sặc chết, cái quái gì thế này?
“Cái gì? Chị Nhân Nhân muốn làm vợ của chú sao?” Trong lúc Cổ Dục còn đang vỗ ngực ho sù sụ thì Cổ Tú Tú đứng gần đó lại bĩu môi kêu lên.
“Đúng thế! Lúc đó mấy đứa đừng mơ ăn mấy món ngon chú ấy làm!” Nhìn dáng vẻ của Cổ Tú Tú, Phùng Thư Nhân không khỏi buồn cười mà đùa với cô bé vài câu. Chuyện cô nói là sự thật, nhưng cô và mẹ cũng không đồng ý với việc này. Đùa sao? Các cô cũng không biết phải xử lý hôn lễ kiểu gì.
“Không thể thế được! Sau này em sẽ cưới chú ấy mà!” Cổ Tú Tú bĩu môi chống nạnh, vẻ mặt không hài lòng nói với Phùng Thư Nhân.
“Cậu với chú ấy cùng họ, không thể cưới nhau được, để mình đi!” Cổ Tú Tú vừa mới nói xong, Phùng Thư Nhân còn chưa kịp đáp lời, Lưu Phi Phi lại chen miệng vào. Biến Cổ Dục thành nhân vật chính của cái trò đùa hơi quá trớn này. Mặt khác, Cổ Vận và Cổ Dũng đứng cạnh đó cũng hơi chán nản vì không thể tham gia vào cái đề tài này được.
Quãng thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Đêm qua mới ăn món Rồng bay bốn bể xong, hôm nay đã là ngày Cổ Tú Tú và đám nhóc phải đi học.
Buổi sáng, Cổ Dục nhìn Cổ Tấn nhồi nhét 12-13 đứa nhóc trong chiếc xe nhỏ của mình, tuy nhìn hơi chật chội nhưng cũng chẳng có ai nói gì. Bởi vì, từ trước đến nay đều là như thế cả, nhưng Cổ Dục lại ghi nhớ ở trong lòng.
Nếu như hắn nói chở như thế này là mất an toàn, người trong thôn chắc chắn cũng sẽ không quan tâm làm gì. Nhưng vì an toàn của Cổ Tú Tú và mấy đứa nhỏ khác, Cổ Dục cảm thấy nên mua một chiếc xe buýt mấy chục ngàn tặng cho thôn để dùng chở mấy đứa nhỏ đến trường. Tiện thể thực hiện kế hoạch mua xe cho mình, nếu không thì hắn thực sự không biết đến khi nào mới nhớ tới việc đi mua xe.
Tiễn Cổ Tú Tú và bọn nhóc đi học xong, Cổ Dục quay vào nhà câu cá. Hôm nay khá là may mắn, câu được thêm một loại kỹ năng, thế nhưng kỹ năng này lại là... bậc thầy guitar.
Hắn chỉ là một tên nuôi cá, kỹ năng chơi guitar thì có tác dụng gì chứ? Cổ Dục cũng không định tham gia vào ngành giải trí, người duy nhất hắn quen có chút dính dáng đến giải trí là Phùng Thư Nhân, là một streamer......
Tuy nhiên, ngoài cái kỹ năng cùi bắp này, Cổ Dục cũng câu được không ít thứ hay ho.
Chỉ riêng Huyết Long hắn đã câu được bốn con, cộng thêm mấy con ở trong bể nữa thì đã có 8 con rồi. Ngoài ra còn có vài con lịch, nuôi thứ này cũng khá vui. Nhưng khiến Cổ Dục bất ngờ chính là, hắn còn câu được một con mực lớn....
“Thủy quái Cthulhu?” Nhìn con vật đang giương nanh múa vuốt trước mặt, lông mày Cổ Dục nhíu một cái, cái thứ này cũng có chút nguồn gốc.
Đương nhiên, hắn biết thứ này cũng không phải là động vật thần thoại gì, mà là một loại mực. Tên khoa học hình như là mực đỏ châu Mỹ, chứ không phải Xi Vưu trong thần thoại Trung Quốc.
Sinh vật này sinh sống dưới biển tầm 80-200m, rất ít cá thể có thể sống quá một tuổi. Nhưng trong vòng một năm đó, nó có thể dài hơn 1m nặng hơn 50 kg, hơn nữa loài này cũng không được thông minh cho lắm, có thể là vì tuổi thọ của nó quá ngắn.
Thức ăn vừa được bày lên bàn, mùi thơm lan tỏa khắp nơi làm năm đứa nhóc thèm thuồng đến phát khóc.
Cổ Dục bày món cuối cùng lên bàn, vừa hô ăn một tiếng. Bọn nhóc bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, có thể nói bữa ăn này quá sức điên cuồng.
Thậm chí nếu Cổ Dục không ngăn lại, có thể bọn họ sẽ ăn sạch xương của chim Đa Đa. Cũng may là Cổ Dục ra tay ngăn trở, nếu không thì Vua Núi chẳng còn chút cặn nào để ăn.
Dùng cơm tối xong, Phùng Thư Nhân vốn định đi giúp rửa chén bát. Nhưng mà Cổ Tú Tú lại bắt đầu ra dáng bà chủ, dạy Phùng Thư Nhân dùng máy rửa chén như thế nào.
Máy rửa chén cũng không phải thứ gì quá xa lạ, đa số mọi người đều đã nghe tới thứ này. Thế nhưng người được tận mắt nhìn và sử dụng nó thì quá ít. Lúc Phùng Thư Nhân được chỉ cách sử dụng còn cảm thấy rất bất ngờ.
Thu dọn chén đĩa xong, 4 đứa nhỏ, một đứa lớn, cộng thêm Cổ Dục là có sáu người tất cả. Cả đám đều thả mình trên ghế salon, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này. Nhớ lại hương vị của bữa cơm ngon lành vừa rồi, thực sự có thể khiến trái tim của bất kì ai cũng phải tan chảy.
“Không ngờ chú nấu ăn lại giỏi như thế, trước đây chú học công nghệ thông tin mà đúng không? Chẳng lẽ là lén đi học làm đầu bếp?” Xoa xoa cái bụng căng tròn vì no của mình, Phùng Thư Nhân nhìn về phía Cổ Dục đang chơi cùng Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi, tò mò hỏi.
“Sao cô biết tôi học khoa công nghệ thông tin?” Khi nghe thấy Phùng Thư Nhân hỏi như vậy, Cổ Dục cảm thấy hơi không thoải mái. Sao hắn cảm thấy không có chuyện gì của mình mà mọi người không biết thế nhỉ? Tại sao đến cả chuyên ngành hắn học trước đây mọi người cũng biết?
Tất nhiên, những gì họ nói cũng không hoàn toàn đúng, nhưng hắn thực sự là một sinh viên trường công nghệ thông tin. Cổ Dục học chính là ngôn ngữ C, C ++ hoặc vài thứ đại loại như vậy, thường được gọi là học lập trình.
Phùng Thư Nhân liếc mắt nhìn Cổ Dục một cái, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của chú đều được mấy bà tám trong thôn thăm dò từ sớm, có người còn hỏi mẹ cháu có muốn gả cháu cho chú không đấy.”
“Hụ khụ khụ khụ......” Phùng Thư Nhân vừa nói mấy câu, Cổ Dục xém chút thì bị nước miếng của mình làm sặc chết, cái quái gì thế này?
“Cái gì? Chị Nhân Nhân muốn làm vợ của chú sao?” Trong lúc Cổ Dục còn đang vỗ ngực ho sù sụ thì Cổ Tú Tú đứng gần đó lại bĩu môi kêu lên.
“Đúng thế! Lúc đó mấy đứa đừng mơ ăn mấy món ngon chú ấy làm!” Nhìn dáng vẻ của Cổ Tú Tú, Phùng Thư Nhân không khỏi buồn cười mà đùa với cô bé vài câu. Chuyện cô nói là sự thật, nhưng cô và mẹ cũng không đồng ý với việc này. Đùa sao? Các cô cũng không biết phải xử lý hôn lễ kiểu gì.
“Không thể thế được! Sau này em sẽ cưới chú ấy mà!” Cổ Tú Tú bĩu môi chống nạnh, vẻ mặt không hài lòng nói với Phùng Thư Nhân.
“Cậu với chú ấy cùng họ, không thể cưới nhau được, để mình đi!” Cổ Tú Tú vừa mới nói xong, Phùng Thư Nhân còn chưa kịp đáp lời, Lưu Phi Phi lại chen miệng vào. Biến Cổ Dục thành nhân vật chính của cái trò đùa hơi quá trớn này. Mặt khác, Cổ Vận và Cổ Dũng đứng cạnh đó cũng hơi chán nản vì không thể tham gia vào cái đề tài này được.
Quãng thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Đêm qua mới ăn món Rồng bay bốn bể xong, hôm nay đã là ngày Cổ Tú Tú và đám nhóc phải đi học.
Buổi sáng, Cổ Dục nhìn Cổ Tấn nhồi nhét 12-13 đứa nhóc trong chiếc xe nhỏ của mình, tuy nhìn hơi chật chội nhưng cũng chẳng có ai nói gì. Bởi vì, từ trước đến nay đều là như thế cả, nhưng Cổ Dục lại ghi nhớ ở trong lòng.
Nếu như hắn nói chở như thế này là mất an toàn, người trong thôn chắc chắn cũng sẽ không quan tâm làm gì. Nhưng vì an toàn của Cổ Tú Tú và mấy đứa nhỏ khác, Cổ Dục cảm thấy nên mua một chiếc xe buýt mấy chục ngàn tặng cho thôn để dùng chở mấy đứa nhỏ đến trường. Tiện thể thực hiện kế hoạch mua xe cho mình, nếu không thì hắn thực sự không biết đến khi nào mới nhớ tới việc đi mua xe.
Tiễn Cổ Tú Tú và bọn nhóc đi học xong, Cổ Dục quay vào nhà câu cá. Hôm nay khá là may mắn, câu được thêm một loại kỹ năng, thế nhưng kỹ năng này lại là... bậc thầy guitar.
Hắn chỉ là một tên nuôi cá, kỹ năng chơi guitar thì có tác dụng gì chứ? Cổ Dục cũng không định tham gia vào ngành giải trí, người duy nhất hắn quen có chút dính dáng đến giải trí là Phùng Thư Nhân, là một streamer......
Tuy nhiên, ngoài cái kỹ năng cùi bắp này, Cổ Dục cũng câu được không ít thứ hay ho.
Chỉ riêng Huyết Long hắn đã câu được bốn con, cộng thêm mấy con ở trong bể nữa thì đã có 8 con rồi. Ngoài ra còn có vài con lịch, nuôi thứ này cũng khá vui. Nhưng khiến Cổ Dục bất ngờ chính là, hắn còn câu được một con mực lớn....
“Thủy quái Cthulhu?” Nhìn con vật đang giương nanh múa vuốt trước mặt, lông mày Cổ Dục nhíu một cái, cái thứ này cũng có chút nguồn gốc.
Đương nhiên, hắn biết thứ này cũng không phải là động vật thần thoại gì, mà là một loại mực. Tên khoa học hình như là mực đỏ châu Mỹ, chứ không phải Xi Vưu trong thần thoại Trung Quốc.
Sinh vật này sinh sống dưới biển tầm 80-200m, rất ít cá thể có thể sống quá một tuổi. Nhưng trong vòng một năm đó, nó có thể dài hơn 1m nặng hơn 50 kg, hơn nữa loài này cũng không được thông minh cho lắm, có thể là vì tuổi thọ của nó quá ngắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương