Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 557: Nuôi trăn



“Được, vậy hai con này tôi muốn!” Nhìn hai con trăn này, Cổ Dục cười một chút rồi nói. Nghe được Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn bên này cũng lập tức liên lạc với người phụ trách khu này. Sau đó mấy người bọn họ cẩn thận đi vào trong cái bể kính, lấy ra hai con trăn bỏ vào một cái túi lớn rồi đưa cho Cổ Dục.

Xách theo hai con trăn này, đám người Cổ Dục đương nhiên phải trở về xe một chuyến, muốn sắp xếp chỗ cho chúng trước, sau đó nhóm người Cổ Dục mới quay lại xem khu nuôi bò sát.

Tuy nhiên, lúc này đây Cổ Dục cũng không có ý muốn nuôi thêm cái gì.

Bởi vì bên trong khu bảo tồn bò sát, thứ duy nhất đáng để nuôi chỉ có hai loại.

Một chính là cá sấu, cái còn lại là kỳ nhông. Hai thứ này, đã sớm bị người ta cướp đi, hiện chỉ còn lại một ít thằn lằn gì đó, hắn cũng không có hứng thú gì với chúng.

Sau khi giải quyết vấn đề của hai con trăn, Khổng Hạo Văn cũng đi thêm một chuyến theo Cổ Dục trở về nhà. Sau khi về đến nhà Cổ Dục trước tiên là thu xếp chỗ cho hai con vật mới này.

Quả nhiên, khi cho hai con vật này uống chút nước giếng, vốn bọn chúng vẫn còn trong trạng thái phòng thủ thì bây giờ đã ngoan ngoãn nằm xuống, có lẽ nước giếng này đối với hai con trăn cũng có thể dùng để thuần hóa được nha.

Mà tên của hai con trăn này cũng nằm trong quyết định của mấy cô gái, đó chính là Tiểu Bạch và Tiểu Thanh.

Cổ Dục có kể lại chuyện xưa cũng vô dụng, phản đối không có hiệu lực...

Sau khi an trí xong cho chúng nó, Cổ Dục cũng tự mình xuống bếp. Cùng với Khổng Hạo Văn ăn uống, nhưng mà chỉ có riêng hai người bọn họ thì cũng không có ý tứ gì. Cho nên uống một nửa, hắn lại gọi điện thoại cho Cổ Tấn, gọi hắn tới nhà cùng uống, không khí vẫn tương đối tốt.

Uống rượu xong, đương nhiên Cổ Tấn cũng tự mình về nhà, mà Khổng Hạo Văn cũng có bạn gái lo lắng. Về phần Cổ Dục tự nhiên cũng có Tống Mính đi cùng.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Mính đều ở trong nhà Cổ Dục, nhưng mà cô cũng không có độc chiếm Cổ Dục. Đôi khi cũng sẽ nhường cho Lý Vân Vân và Lâm Lôi một chút thời gian.

May mà thân thể Cổ Dục tốt, bằng không muốn trở thành một tên cặn bã nam, hắn cũng không chịu nổi đâu. =))

Cứ như vậy, mấy ngày cuối cùng say sưa thoải mái của tháng mười cũng trôi qua. Trong nháy mắt đã bước sang tháng mười một.

Vào tháng 11, ở một số tỉnh rất gần phía nam, bây giờ chỉ có thể nói rằng nó chỉ là cuối mùa thu.

Bởi vì dựa theo thuật toán thiên văn học từ tháng 12, tháng 1, tháng 2. Ba tháng này mới tính là mùa đông, là những ngày lạnh nhất trong năm. Nhưng ở đông bắc, thôn Cổ Gia, thời tiết tháng mười một đã lạnh đến mức khiến người ta giận sôi máu. Nhiệt độ ban ngày trên cơ bản có thể nói là khoảng 0 độ, nhiệt độ ban đêm trực tiếp đạt tới âm 10 độ.

Tuy rằng hiện tại bên ngoài còn chưa có tuyết rơi, cho nên không thấy tuyết động gì cả. Thế nhưng nếu lúc này đi vào khu rừng rậm sau núi, có lẽ sẽ nhìn thấy một ít sương tuyết lạnh giá rồi.

Tuyết ở trên cành cây kỳ thật cũng không phải là tuyết chân chính, mà là do sương ngưng kết mà thành, thoạt nhìn sẽ có cảm giác lạnh lẽo.

Vốn dĩ mấy ngày trước, Vua Bầu Trời mỗi buổi sáng còn muốn bay ra ngoài, nhưng gần đây cũng đã không còn bay ra. Thậm chí lúc không ngủ cũng không có ở lại trong ổ, mà sẽ chủ động nhảy xuống mặt đất, không có nguyên nhân gì khác, trên mặt đất dù sao cũng ấm áp hơn nha.

Trong nhà Cổ Dục có đốt than và hệ thống sưởi đã làm từ trước, lúc này đã chứng tỏ tác dụng tích cực.

Chỉ cần tiếp tục siêng năng đốt than, trong nhà có thể luôn duy trì được nhiệt độ 24 độ, cực kỳ thoải mái. Nhưng mà dù gì thì 24 độ mùa hè so với 24 độ mùa đông cũng không giống nhau à nha.

Mùa hè 24 độ có thể cảm thấy có chút nóng, nhưng 24 độ mùa đông thực sự có hơi lạnh, nhất là vào buổi sáng sớm.

Nhưng so với những chỗ khác thì nhà Cổ Dục có hệ thống sưởi, đã xem như là nơi thoải mái nhất rồi. Mà sáng sớm hôm nay, bên bọn họ cuối cùng cũng đã có tuyết...

"Thật là đẹp! Khiến em cũng không muốn trở về…” Nằm trong lòng của Cổ Dục ở ghế dài sân sau, Tống Mính đáng yêu cọ mặt lên bả vai của Cổ Dục rồi nhỏ giọng nói.

Nhìn lên bầu trời, bây giờ đã có thể thấy tuyết lông ngỗng đang rơi.

Tuy nhiên, khi những bông tuyết lông ngỗng này rơi xuống nóc nhà bằng kính của Cổ Dục thì nó sẽ bị tan chảy, sau đó hóa thành nước rồi chảy xuống con kênh nhỏ trong nhà Cổ Dục mà đi ra ngoài.

Nhiệt độ ấm áp mặc dù sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng duy trì nhiệt độ bên trong lớp kính cũng là 5 độ trở lên, cho nên sau khi tuyết rơi lên sẽ hoá thành nước.

Không làm ảnh hưởng chút nào đến việc mấy người Cổ Dục phơi nắng. Đương nhiên, hiện tại cũng không có mặt trời, bọn họ chỉ là đang ngắm tuyết mà thôi.

“Không muốn về thì cứ ở chỗ này là được rồi, anh cũng không biết em còn phải lo lắng cái gì.” Ôm bả vai Tống Minh, Cổ Dục cũng nở nụ cười. Tiền hắn không thiếu, nên thật sự hắn không biết vì sao Tống Mính còn phải cố gắng vì cái gì.

"Không phải như vậy, cha mẹ em cũng có một mình em. Cho nên… không thể chỉ nghĩ cho chúng ta, nên em cũng không muốn để cho bọn họ buồn. Yên tâm đi, em sẽ cố gắng thăng bằng điểm này, hơn nữa không phải là em đã cho anh tìm mấy người bạn gái trong lúc em không ở đây rồi sao?” Nghe được lời này củ Cổ Dục, Tống Mính cũng cười đáp lại.

Mà khi nghe cô ấy nói vậy, lúc này Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đang nghiên cứu ruộng rau, bên cạnh còn có Phùng Thư Nhân đang đùa giỡn với Thương lão sư cũng không khỏi đỏ mặt.

“Nói gì thế! Nếu đã quyết định thì cứ an ổn ở lại hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi này đi!” Vuốt đầu Tống Mính một cái, Cổ Dục cũng bất đắc dĩ nói.

Mà nghe Cổ Dục nói vậy, Tống Mính cũng nở nụ cười.

"Đồ ăn bên này đều chuẩn bị xong, buổi trưa muốn ăn cái gì? Để em đi hái." Thừa dịp Cổ Dục và Tống Mân nói xong, lúc này Lâm Lôi đi tới, cười hỏi.

"Buổi trưa, ăn bào ngư đi!" Suy nghĩ một chút, Cổ Dục dường như cũng đã lâu không ăn bào ngư.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...