Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 58: Mua xe
Nhưng mà lúc này, Phùng Thư Nhân không có tâm trạng quan tâm đến những việc xảy ra trong phòng livestream của mình. Cô nàng đang lo lắng nhìn Cổ Dục, mà Cổ Dục lúc này cũng không ngừng thở dốc.
Hắn nhìn thấy trong mắt con lợn rừng kia vài phần mê man cùng kinh ngạc, cùng một chút kiêng kị và mơ hồ. Dường như nó đang tự hỏi rằng mình là ai, mình đang ở đâu, mình đang làm gì?
Thế nhưng, nó hoảng hốt không đồng nghĩa Cổ Dục cũng hoảng hốt. Khí thế của Cổ Dục bỗng chậm lại, hai chân của hắn khẽ dùng sức. Toàn thân bắt đầu vận lực, cố gắng ghìm hai cái răng nanh của lợn rừng sang bên trái. Mà con lợn rừng cũng cảm thấy lực đạo này, theo bản năng nó muốn hướng về bên phải nghiêng đầu. Nhưng nó không hề hay biết, đây chính là điều Cổ Dục mong muốn. Động tác ban đầu chỉ là giả, thật ra hắn chính là muốn con lợn rừng phát lực, tiếp đó sẽ dùng chiêu mượn lực đả lực.
Ngay khi Cổ Dục nhận thấy một tia phản lực truyền đến tay mình, hắn lập tức dùng sức vặn sang hướng ngược lại. Lúc này con lợn rừng lập tức bối rối, bộ não của nó không thể nghĩ ra được vì sao cái này lúc thì bên trái khi thì bên phải, rốt cuộc đây là cái quỷ gì.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nó lập tức cảm thấy thân thể mất cân bằng. “Phanh” một âm thanh nặng nề vang lên, nó đã ngã trên mặt đất. Mà nhìn thấy nó ngã xuống, Cổ Dục không quan tâm trên người nó có rất nhiều bùn đất. Hắn lập tức nhào tới, dùng cơ thể của mình đè lên người con heo rừng. Đồng thời không ngừng dùng đầu gối của mình thúc vào đầu của con lợn.
“Bình bình bình bình bình…” Liên tiếp là những tiếng đấm đá. Càng đánh, lợn rừng càng mất nhận thức. Nó giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Cổ Dục đè chặt nó xuống đất, làm gì còn chỗ nào để giãy giụa?
Nếu như không phải vì lợn rừng không có cổ. À!... nói chính xác là cổ quá béo? Dù gì cũng là không có nhược điểm, cho nên hắn không thể vặn cổ hoặc siết đầu, không thì đã sớm kết thúc cuộc chiến này.
Nếu Cổ Dục gặp phải một con hổ hoặc gấu thì sẽ không bị động như thế này. Ít nhất mấy con vật đó còn có cổ.
Mặc dù vậy, Cổ Dục cũng đã cho nó một trận bạo kích, cùi chỏ đập, đầu gối đá, không ngừng hướng tới đầu của lợn rừng. Cho dù da của dày, cùng với lớp bùn đất như áo giáp bao quanh cũng không đỡ được lực đánh của Cổ Dục. Không biết bao lâu, máu tươi cùng với bùn đất văng ra khắp nơi.
Mà lợn rừng cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, lúc này nó vừa giãy giụa vừa kêu la thảm thiết. Cùng lúc đó, có người khác ở trong thôn đến hái nấm chạy đến, còn có đàn chó của Cổ Kiến Quân. Mấy con chó còn chưa chạy đến, nhưng đã nghe tiếng sủa ầm ĩ, con lợn rừng to lớn càng giãy dụa ác liệt hơn, khiến Cổ Dục không thể tiếp tục đánh nó.
“Tiểu Dục, không sao chứ!” Khi người trong thôn đuổi đến, thấy Cổ Dục cùng lợn rừng đang vật lộn liền bị doạ đến sợ. Bởi vì trong ấn tượng của dân làng đối với lợn rừng, nếu không phải nhiều người cùng săn giết thì chắc chắn phải dùng súng. Mà không thể dùng súng tự chế được, phải là loại súng bắn đạn thật mới có thể xuyên qua làn da của nó, cả chó cũng không thể cắn nổi qua lớp da dày này.
Thế mà bây giờ bọn hắn thấy Cổ Dục đang đánh nhau cùng lợn rừng, đã thế còn chiếm thế thượng phong. Bọn hắn trợn tròn mắt cảm thấy không thể tin được, Cổ Dục quá lợi hại.
“Tránh ra tránh ra! Tiểu Dục, lùi về sau!” Khi mọi người đang đứng đó trầm trồ, còn không biết nên giúp như thế nào. Lúc này Cổ Kiến Quân đã mang theo đàn chó săn Sơn Đông chạy đến.
Cổ Kiến Quân vừa ra lệnh, đàn chó săn lập tức bao vây Cổ Dục và con lợn rừng kia. Bọn chúng không ngừng sủa, cảm nhận được lợn rừng vẫn đang giãy dụa, Cổ Dục khẽ thở dài.
Mình vẫn chưa đủ mạnh.
Dù bây giờ hắn có thể thoải mái áp chế con lợn rừng này, nhưng trong tay hắn không hề có vũ khí gì. Cho nên nếu muốn giết nó cũng không thể làm được.
Hiện tại còn có thể áp chế được là vì hắn còn sức, nhưng cơ bắp có thời gian mệt mỏi. Ví dụ như khi ta liên tục làm một việc nào đó, tay sẽ bị chuột rút, chân tay sẽ run, đây chính là thời gian mệt mỏi.
Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, đến lúc hắn bước vào thời gian mệt mỏi, như vậy thì khó rồi.
Cũng may là lúc này Cổ Kiến Quân đã đến, Cổ Dục nhân cơ hội bỗng nhiên buông lỏng cánh tay đang nắm lấy lợn rừng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau. Mà khi con lợn rừng kia không còn bị Cổ Dục áp chế, lập tức nó đứng lên liếc nhìn Cổ Dục một cái, rồi vội vàng chạy vào rừng sâu.
Đám chó săn tất nhiên không dám chặn trước mặt lợn rừng, bọn chúng đều nghiêng một bên né tránh. Nhưng bọn nó cũng không hèn nhát, còn dự định đuổi theo, thế nhưng bị Cổ Kiến Quân gọi lại.
“Trở về!” Nhìn lợn rừng đã chạy mất, Cổ Kiến Quân lập tức gọi đám chó săn của mình lại. Chó săn rất giỏi bắt thỏ, nhưng bọn nó không thể đánh lại được lợn rừng, cho dù có đuổi theo cũng không có tác dụng gì, gọi lại vẫn tốt hơn.
Khi đám chó săn được tập hợp lại, hắn cũng chạy đến bên Cổ Dục.
“Có bị thương ở chỗ nào không?” Khi hắn nhìn thấy Cổ Dục cả người toàn bùn đất và máu, không nhịn được có chút gấp gáp vội vàng hỏi.
“Tôi không sao! Máu này đều của con lợn rừng kia. Tôi vừa đấm cho nó u đầu.” Nghe Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục cười. Hắn bây giờ chỉ hơi mất sức một chút chứ không có vấn đề gì. Nghe Cổ Dục nói vậy, những người đứng quanh xem càng thêm kinh ngạc.
Một người đánh nhau cùng lợn rừng, lại còn đánh cho lợn rừng u đầu mẻ trán, kinh khủng như vậy!
Có thể đoán được sau chuyện này, cho dù không có Vua Núi ở đó thì những người có ý đồ xấu với Cổ Dục cũng không dám tìm hắn gây sự. Dù sao Cổ Dục cũng là một tên mãnh thú đội lốt người chính hiệu nha!
Hắn nhìn thấy trong mắt con lợn rừng kia vài phần mê man cùng kinh ngạc, cùng một chút kiêng kị và mơ hồ. Dường như nó đang tự hỏi rằng mình là ai, mình đang ở đâu, mình đang làm gì?
Thế nhưng, nó hoảng hốt không đồng nghĩa Cổ Dục cũng hoảng hốt. Khí thế của Cổ Dục bỗng chậm lại, hai chân của hắn khẽ dùng sức. Toàn thân bắt đầu vận lực, cố gắng ghìm hai cái răng nanh của lợn rừng sang bên trái. Mà con lợn rừng cũng cảm thấy lực đạo này, theo bản năng nó muốn hướng về bên phải nghiêng đầu. Nhưng nó không hề hay biết, đây chính là điều Cổ Dục mong muốn. Động tác ban đầu chỉ là giả, thật ra hắn chính là muốn con lợn rừng phát lực, tiếp đó sẽ dùng chiêu mượn lực đả lực.
Ngay khi Cổ Dục nhận thấy một tia phản lực truyền đến tay mình, hắn lập tức dùng sức vặn sang hướng ngược lại. Lúc này con lợn rừng lập tức bối rối, bộ não của nó không thể nghĩ ra được vì sao cái này lúc thì bên trái khi thì bên phải, rốt cuộc đây là cái quỷ gì.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nó lập tức cảm thấy thân thể mất cân bằng. “Phanh” một âm thanh nặng nề vang lên, nó đã ngã trên mặt đất. Mà nhìn thấy nó ngã xuống, Cổ Dục không quan tâm trên người nó có rất nhiều bùn đất. Hắn lập tức nhào tới, dùng cơ thể của mình đè lên người con heo rừng. Đồng thời không ngừng dùng đầu gối của mình thúc vào đầu của con lợn.
“Bình bình bình bình bình…” Liên tiếp là những tiếng đấm đá. Càng đánh, lợn rừng càng mất nhận thức. Nó giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Cổ Dục đè chặt nó xuống đất, làm gì còn chỗ nào để giãy giụa?
Nếu như không phải vì lợn rừng không có cổ. À!... nói chính xác là cổ quá béo? Dù gì cũng là không có nhược điểm, cho nên hắn không thể vặn cổ hoặc siết đầu, không thì đã sớm kết thúc cuộc chiến này.
Nếu Cổ Dục gặp phải một con hổ hoặc gấu thì sẽ không bị động như thế này. Ít nhất mấy con vật đó còn có cổ.
Mặc dù vậy, Cổ Dục cũng đã cho nó một trận bạo kích, cùi chỏ đập, đầu gối đá, không ngừng hướng tới đầu của lợn rừng. Cho dù da của dày, cùng với lớp bùn đất như áo giáp bao quanh cũng không đỡ được lực đánh của Cổ Dục. Không biết bao lâu, máu tươi cùng với bùn đất văng ra khắp nơi.
Mà lợn rừng cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, lúc này nó vừa giãy giụa vừa kêu la thảm thiết. Cùng lúc đó, có người khác ở trong thôn đến hái nấm chạy đến, còn có đàn chó của Cổ Kiến Quân. Mấy con chó còn chưa chạy đến, nhưng đã nghe tiếng sủa ầm ĩ, con lợn rừng to lớn càng giãy dụa ác liệt hơn, khiến Cổ Dục không thể tiếp tục đánh nó.
“Tiểu Dục, không sao chứ!” Khi người trong thôn đuổi đến, thấy Cổ Dục cùng lợn rừng đang vật lộn liền bị doạ đến sợ. Bởi vì trong ấn tượng của dân làng đối với lợn rừng, nếu không phải nhiều người cùng săn giết thì chắc chắn phải dùng súng. Mà không thể dùng súng tự chế được, phải là loại súng bắn đạn thật mới có thể xuyên qua làn da của nó, cả chó cũng không thể cắn nổi qua lớp da dày này.
Thế mà bây giờ bọn hắn thấy Cổ Dục đang đánh nhau cùng lợn rừng, đã thế còn chiếm thế thượng phong. Bọn hắn trợn tròn mắt cảm thấy không thể tin được, Cổ Dục quá lợi hại.
“Tránh ra tránh ra! Tiểu Dục, lùi về sau!” Khi mọi người đang đứng đó trầm trồ, còn không biết nên giúp như thế nào. Lúc này Cổ Kiến Quân đã mang theo đàn chó săn Sơn Đông chạy đến.
Cổ Kiến Quân vừa ra lệnh, đàn chó săn lập tức bao vây Cổ Dục và con lợn rừng kia. Bọn chúng không ngừng sủa, cảm nhận được lợn rừng vẫn đang giãy dụa, Cổ Dục khẽ thở dài.
Mình vẫn chưa đủ mạnh.
Dù bây giờ hắn có thể thoải mái áp chế con lợn rừng này, nhưng trong tay hắn không hề có vũ khí gì. Cho nên nếu muốn giết nó cũng không thể làm được.
Hiện tại còn có thể áp chế được là vì hắn còn sức, nhưng cơ bắp có thời gian mệt mỏi. Ví dụ như khi ta liên tục làm một việc nào đó, tay sẽ bị chuột rút, chân tay sẽ run, đây chính là thời gian mệt mỏi.
Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, đến lúc hắn bước vào thời gian mệt mỏi, như vậy thì khó rồi.
Cũng may là lúc này Cổ Kiến Quân đã đến, Cổ Dục nhân cơ hội bỗng nhiên buông lỏng cánh tay đang nắm lấy lợn rừng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau. Mà khi con lợn rừng kia không còn bị Cổ Dục áp chế, lập tức nó đứng lên liếc nhìn Cổ Dục một cái, rồi vội vàng chạy vào rừng sâu.
Đám chó săn tất nhiên không dám chặn trước mặt lợn rừng, bọn chúng đều nghiêng một bên né tránh. Nhưng bọn nó cũng không hèn nhát, còn dự định đuổi theo, thế nhưng bị Cổ Kiến Quân gọi lại.
“Trở về!” Nhìn lợn rừng đã chạy mất, Cổ Kiến Quân lập tức gọi đám chó săn của mình lại. Chó săn rất giỏi bắt thỏ, nhưng bọn nó không thể đánh lại được lợn rừng, cho dù có đuổi theo cũng không có tác dụng gì, gọi lại vẫn tốt hơn.
Khi đám chó săn được tập hợp lại, hắn cũng chạy đến bên Cổ Dục.
“Có bị thương ở chỗ nào không?” Khi hắn nhìn thấy Cổ Dục cả người toàn bùn đất và máu, không nhịn được có chút gấp gáp vội vàng hỏi.
“Tôi không sao! Máu này đều của con lợn rừng kia. Tôi vừa đấm cho nó u đầu.” Nghe Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục cười. Hắn bây giờ chỉ hơi mất sức một chút chứ không có vấn đề gì. Nghe Cổ Dục nói vậy, những người đứng quanh xem càng thêm kinh ngạc.
Một người đánh nhau cùng lợn rừng, lại còn đánh cho lợn rừng u đầu mẻ trán, kinh khủng như vậy!
Có thể đoán được sau chuyện này, cho dù không có Vua Núi ở đó thì những người có ý đồ xấu với Cổ Dục cũng không dám tìm hắn gây sự. Dù sao Cổ Dục cũng là một tên mãnh thú đội lốt người chính hiệu nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương