Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 7: Chó Săn Sơn Đông



Cả hai thảo luận thêm một lát rồi Cổ Tấn đi về. Buổi tối, Cổ Dục sang nhà ông nội Hai ăn cơm. Lúc này, ông nội Hai biểu lộ lo lắng hỏi hắn.

“Cổ Dục! Cháu thật muốn ở lại nơi này sao?”

Buổi chiều hắn mua nhiều đồ như vậy mang về, nhà ông nội Hai thì ở ngay sát vách làm sao có thể không nghe không thấy? Đương nhiên ông biết, Cổ Dục ra ngoài một chuyến rồi trở về mang theo không ít đồ đạc.

Sau khi Cổ Tấn đi, chú Ba còn tự mình tới giúp hắn chỉnh lại mấy món đồ điện này.

Lúc này bọn họ đều nhìn về phía Cổ Dục, trong ánh mắt đều tràn ngập sự nghi hoặc và kỳ quái.

Bọn họ sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp người trong thôn cắm đầu muốn đi ra bên ngoài. Còn trường hợp từ thành phố quay về nông thôn như Cổ Dục thì thật sự là lần đầu tiên, đúng là quá kỳ lạ.

“Ông nội Hai! Ông cứ yên tâm. Gần đây cháu không có việc nên quyết định ở lại đây một thời gian. Với lại cháu cảm thấy ở đây cũng chưa chắc không có cơ hội làm ăn buôn bán.” Cổ Dục cười cười nói với ông nội Hai rồi cầm một cái chân cua tuyết bắt đầu ăn một cách thoải mái.

Không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, mà Cổ Dục có một cảm giác rất lạ. Mấy con cua tuyết này mới được Cổ Dục nuôi một ngày rưỡi, nhưng khi ăn lại cảm thấy thịt của chúng ngon hơn bình thường. Hơn nữa, kích cỡ cũng lớn hơn một chút.

Xem ra nước giếng còn có hiệu quả đặc biệt, chính mình cần phải thử nghiệm thêm.

“Aizzz…Thôi được rồi, mọi việc tự cháu quyết định...” Nhìn Cổ Dục một chút, ông cũng chỉ đành bất đắc dĩ. Dù sao hắn cũng không phải cháu ruột của mình. Nếu là cháu ruột của mình, rõ ràng ở trong thành có việc làm mà lại chạy về nông thôn, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân chó của nó. Nhưng đối với Cổ Dục, cũng chỉ có thể xem như là khách đến nhà.

Đối với việc ông nội Hai không hiểu, Cổ Dục cũng chỉ mỉm cười cho qua. Có một số việc không cần thiết nói quá rõ, chính hắn biết là được rồi. Có quyết tâm thì mới có thể phát tài.

Đương nhiên, nếu sau này hắn có tiền, hắn cũng không ngại giúp thôn một chút. Nhưng với điều kiện là người trong thôn không thể lừa hắn.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Cổ Dục xin phép ra về.

Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra cân nặng của số hải sản được hắn câu lên hôm qua.

Quả nhiên, sau khi được nuôi một ngày rưỡi, chúng đã trở nên nặng hơn.

Lúc câu lên con Cua Hoàng Đế, trọng lượng là “hai ký lô tám”. Còn bây giờ, nó đã lên đến “ba ký lô mốt” đã tăng lên 250 gam. Mấy con khác cũng đều có sự phát triển nhất định, xem ra chúng đã bị ảnh hưởng bởi nước giếng.

“Hừm…Còn phải làm thêm thí nghiệm mới kết luận được.”

Nhìn qua đống hải sản trước mặt, ánh mắt Cổ Dục dần dần sáng lên.

Hắn nằm lên giường lớn, lấy điện thoại bắt đầu lướt web. Vì sự nghiệp sau này, hắn quyết định mua loại cần câu tốt nhất trên cửa hàng online. Hơn nữa, đây là loại cần câu biển rất đắt tiền, nguyên một bộ cần câu biển giá hơn 8,000 tệ. Phải biết, hắn mua cái TV sáu mươi inch còn chưa đến 3,000 tệ. Riêng cần câu liền xài hơn 8,000, hắn thật sự đau lòng một hồi. Dù vậy, hắn cũng biết mọi thứ đều là đáng giá, chỉ cần một con Cá Đù Vàng là đủ thu hồi vốn. Cho nên, hắn cũng bằng lòng với việc chi ra số tiền lớn như vậy .

Đối với một món hàng đắt tiền như này, chắc chắn phía cửa hàng cũng muốn nhanh chóng đưa tới. Nên có lẽ ngày kia cần câu sẽ được giao tới đây.

Thoáng chốc một đêm trôi qua, sáng hôm sau Cổ Dục lại một lần nữa bị đánh thức. Nhưng làm hắn phát hiện là có thể do hai ngày nay uống nước giếng, mà tinh thần và tố chất thân thể tăng lên một chút. Hắn không còn cảm thấy cái cảm giác khó chịu, do bị những thứ ầm ĩ ồn ào xung quanh gây ra. Ngược lại, tinh thần của hắn hiện tại rất tốt.

Ngày trước đi làm cơ thể hắn luôn trong tình trạng mệt mỏi, cơ bắp luôn mỏi nhừ sau khi làm việc. Còn bây giờ những điều đó đã không còn, cơ thể hắn hoàn toàn bình thường. Điều này càng làm cho Cổ Dục càng thêm tò mò về nước giếng.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Cổ Dục nhìn qua đồng hồ. Hắn thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định nghe theo Cổ Tấn đi về hướng ngọn núi gần đó.

Thôn mà Cổ Dục đang ở có tên là thôn Cổ Gia. Bởi vì họ Cổ là họ đầu tiên xuất hiện ở nơi này, nên toàn thôn có hơn 70% người mang họ Cổ.

Thôn này có vị trí không được tốt cho lắm. Lúc trước đã từng nói qua, đất đai ở Đông Bắc chủ yếu là một mảnh bình nguyên, xung quanh cái thôn này cũng gần như vậy. Hơn nữa vị trí hiện tại càng thêm hẻo lánh.

Phía Bắc cùng phía đông là rừng rậm nguyên thủy thuộc dãy Đại An Lĩnh, còn phía Nam là một đầu nhánh sông Long Giang. Muốn tới thị trấn chỉ có thể đi về phía Tây, hơn nữa nơi này cách thành phố có chút xa. Còn muốn lên trấn gần nhất thì phải mất hơn một giờ lái xe.

Điều này dẫn đến vùng đất này gần như không thể phát triển nổi.

Cổ Dục mất hơn nửa giờ đi bộ, dọc theo đường trong thôn đi về hướng Đông Bắc. Cuối cùng hắn thấy được một căn nhà nhỏ biệt lập với thôn.

Nơi đó chính là nhà của chú Kiến Quân được Cổ Tấn nói tới.

Khi Cổ Dục đi tới gần ngôi nhà. Hắn đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên, dường như có vật gì đó đang để mắt tới hắn. Điều này khiến lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt hướng về bốn phía quan sát.

Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện mấy con chó, chúng đang dùng khe hở trên vách tường ngôi nhà để ngó chừng hắn. Cái cảm giác ban nãy chính là do mấy con chó phát ra.

Khi Cổ Dục nhìn kỹ mấy con chó này, hắn không khỏi kinh ngạc. Bởi vì hắn nhận biết, đây là chó săn Sơn Đông.

Đây là loại chó săn đầu tiên của Trung Quốc, xem ra mấy con chó này là vật nuôi của chú Kiến Quân.

Nhìn vào bộ dáng bọn nó, Cổ Dục cảm giác có lẽ lần này chính mình thật sự đã đến đúng chỗ.

Điều này khiến hắn càng thêm mong đợi với chó của Cổ Kiến Quân.

Xem xét ánh mắt của mấy con chó, rõ ràng bọn chúng không muốn mình lại gần. Thế là Cổ Dục cũng không đi lên phía trước, hắn lập tức mở miệng hỏi.

“Chú Kiến Quân! Chú có ở nhà không?”

(Ở Đông Bắc, những người cùng lứa với cha nhưng tuổi lớn hơn cha cũng vẫn được gọi là chú, cũng không phải gọi là bác.)

“Ai vậy?”

Theo âm thanh của Cổ Dục truyền vào phòng, bên kia cánh cửa cũng có tiếng ken két mở cửa, tiếp đó một ông lão to lớn từ bên trong xuất hiện.

Thân hình của ông lão này cực kỳ cường tráng, có thể nhìn ra chiều cao phải đạt tới 1m9. Hơn nữa khổ người của hắn cũng hơn hẳn Cổ Dục, khuôn mặt đen sạm tràn ngập vết tích sương gió. Cả người ông lão chỉ đứng ở đó nhưng xung quanh tràn ngập sát khí, làm người khác cảm thấy ngột ngạt.

Nhìn thoáng qua ông lão một chút, Cổ Dục cũng đã xác định hắn đã tìm đến đúng người.

Thật ra, tình huống của ông lão này đã được Cổ Tấn nói cho Cổ Dục biết từ hôm qua.

Ông lão tên Cổ Kiến Quân này chính là một cựu chiến binh, năm nay đã sáu mươi bảy tuổi. Ông đi lính vào năm 16 tuổi, về sau còn tham gia vào chiến dịch phương nam nổi tiếng. Sau khi giải ngũ thì trở về làm kiểm lâm ở dãy Đại An Lĩnh, đến nay đã được hơn ba mươi năm.

Thời điểm hai năm trước, chính là lúc ông ấy sáu mươi lăm tuổi. Bởi vì tuổi này thật sự quá lớn nên ông đã bị chính quyền địa phương cưỡng chế về hưu. Từ đó đến nay ông ở trong thôn dưỡng lão.

Mặc dù nói là trong thôn dưỡng lão, nhưng bạn bè của ông ở trong thôn cũng không nhiều. Ngoại trừ thôn trưởng Cổ Kiến Quốc, gần như không thân quen với ai.

Dù vậy, tất cả người trong thôn đều biết, ông lão này rất có năng lực. Mặc kệ là lên núi hay là huấn luyện chó, ông ta đều là chuyên gia hàng đầu. Cho nên khi nghe Cổ Dục nói chuyện muốn mua chó, Cổ Tấn ngay lập tức nghĩ tới ông ta.

“Chào chú! Tên cháu là Cổ Dục, sống ở trong thôn...” Nhìn thấy ông lão đi ra, Cổ Dục cũng tự giới thiệu mình.

Chưa đợi Cổ Dục nói xong, hắn liền bị Cổ Kiến Quân cắt ngang. Cổ Kiến Quân suy nghĩ một chút liền nghi ngờ hỏi.

“Không đúng! Cậu không phải người trong thôn, trên người cậu không có khí tức đồng quê.... Trong thôn… Cậu là cháu của chú Đức Minh sao?”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...