Bắt Được Cái Đuôi Của Anh
Chương 1: Bởi Vì Cậu Là Ngọt Nhất
Giữa hè trời oi ả, cả cơn gió thổi cũng mang vài phần nóng bức. Cô bé mặc đồng phục xanh trắng đứng trên vỉa hè bên kia đường, nhìn đèn giao thông đối diện từ đỏ chuyển sang xanh mới chậm chạp bước chân đi lên mấy vạch kẻ. Lúc này đã là 5 giờ chiều nhưng ánh nắng vẫn còn chói chang, khuôn mặt trắng trẻo của cô bé có chút phiếm hồng, cô nắm lấy quai đeo cặp sách đi theo đám người đến phía đối diện. Đến trước cửa hàng bánh kem tên là "Vị Ngọt", cô kéo cửa kính ra, cùng lúc có giọng nói vang lên. "Xin chào quý khách!" Nhân viên cửa hàng nghe thấy tiếng chuông kêu từ cửa liền lộ ra nụ cười chào đón. Thấy người đi vào là một cô bé mặc đồng phục, diện mạo động lòng người nên sửng sốt một lúc, sau đó mới thân mật hỏi: "Cô bé, em muốn mua bánh kem nào?" Chu Song Song lắc đầu, cô mở miệng cất tiếng nói mềm ấm: "Em tới lấy bánh kem ạ." "Vậy cho chị xin số điện thoại nhé." Nhân viên cửa hàng gật đầu, lại hỏi. Chu Song Song đọc số điện thoại, còn để lại tên người đặt bánh. "Được rồi, em chờ chị một lát." Nhân viên cửa hàng xoay người đi vào trong. Lúc đi ra trên tay đã cầm theo hộp bánh lớn. "Bánh kem của em đây." Nhân viên cửa hàng đưa hộp bánh cho cô. Chu Song Song nhận lấy, nói một tiếng "Cảm ơn" sau đó đi ra ngoài. Ra khỏi cửa hàng bánh kem, Chu Song Song chuẩn bị về nhà. Lối đi bộ kẻ tới người lui vội vàng tấp nập, riêng cô lại chậm chạp rảo bước, thả chân dẫm lên những bóng cây ven đường. Đến lúc đứng đợi đèn xanh, cô nhìn thấy một thân hình cao lớn. Khuôn mặt cậu thiếu niên không có biểu cảm, mặt mày sắc sảo, thần sắc lạnh lùng, hình như còn có vài phần thiếu kiên nhẫn. Cậu mặc một bộ đồ đơn giản, áo trắng quần xanh, áo khoác đồng phục treo trên vai, tay đút trong túi quần, đang rũ mắt nói chuyện với cậu nam sinh bên cạnh. Cậu có mái tóc ngắn, trên trán còn hơi lộn xộn, ngũ quan trên khuôn mặt rất tinh tế, còn có một nốt ruồi nhỏ ở gần cuối mắt trái. Khuôn mặt cậu trắng sáng như ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, mắt híp lại, toát lên chút vẻ phong tình khó tả. Phút giây nhìn thấy cặp mắt ấy, lòng Chu Song Song liền dâng lên những cảm xúc lạ thường. Chu Song Song nắm chặt dây lụa trên hộp bánh kem, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm người nọ, tận đến lúc cậu nghiêng người cùng cậu nam sinh khác đi qua bên đường. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh trong nháy mắt, Chu Song Song không chút do dự mà chạy chậm qua. Cô lén lút đi theo sau hai người, khoảng cách không xa không gần, hòa mình lẫn vào trong tốp người qua đường. Tim Chu Song Song đập nhanh hơn bình thường, hô hấp cô loạn xạ, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại muốn đi theo sau cậu như thế này. Thẳng đến khi cô thấy hai người vào một quán cà phê Internet. Bước chân dừng lại, qua cửa kính cô có thể thấy hai người ngồi xuống một bàn gỗ có hai máy. Bọn họ ngồi cạnh bên kệ sách, ánh đèn ấm áp chiếu sáng trên người, Chu Song Song thấy cậu thiếu niên kia mặt mày lãnh đạm, tiện tay cầm lên một chậu cây nhỏ ngắm nghía tới lui. Nam sinh ngồi bên cạnh nhìn cậu nở nụ cười lấy lòng, mà khóe môi cậu chỉ hơi cong, rũ mắt không để ý. Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của Chu Song Song nên hơi nghiêng đầu, đưa ánh mắt qua cửa kính lại chỉ thấy cây xanh đung đưa cành lá. Cậu khẽ nhíu mày. "Đình ca làm sao vậy?" Tề Thư vừa đăng nhập vào game vừa nhìn thoáng qua Cố Hề Đình bên cạnh, thấy anh đang nghiêng đầu nhìn bên ngoài, liền hỏi một câu. "Không có gì." Cố Hề đình quay đầu lại, tiếng nói lãnh đạm. "Cơ mà Đình ca, cậu mau vào game đi, cậu đồng ý giúp tôi lên rank rồi đấy nhé!" Tề Thư thấy máy tính anh chưa mở, ngay lập tức vội vàng đăng nhập giúp anh. Cố Hề Đình không để ý đến cậu, anh chỉ chậm rãi bỏ chậu cây trong tay xuống. Ngoài cửa kính, Chu Song Song núp trong một góc của bóng cây, thở phào nhẹ nhõm. Cô bỗng cúi xuống nhìn hộp bánh trong tay mình. Tâm trí cô khẽ dao động. Quầy phục vụ của quán này cách mấy vách tường, cho nên người ngồi bên trong sẽ không thể thấy việc gì ngoài đây. Chu Song Song cầm chặt dây lụa mang hộp bánh đi vào. "Oa, Đình ca thật là trâu bò!!" Tề Thư thấy Cố Hề Đình nhanh chóng giết hết 4 người nhịn không được mà tán thưởng. "Còn một đứa!" Tề Thư nhìn chằm chằm màn hình, "Đình ca ổn chứ?" Cố Hề Đình nhìn máy tính, khuôn mặt anh vẫn như cũ, thần sắc nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc dư thừa. Lúc anh đang phán đoán vị trí của đối phương, chuẩn bị dụ tên còn lại ra để tiêu diệt thì bỗng có cái bánh kem lớn đặt trước mặt. Ấn đường nhảy dựng, nhân vật trong game của anh đã chết, trò chơi kết thúc. Tề Thư bất ngờ nhìn thấy cái bánh kem lớn, sau đó nghe thấy nhân vật của Cố Hề Đình hét thảm một tiếng, cậu chửi bậy, "Mẹ nó!" "Ông chủ Lưu, lúc này đưa bánh kem làm gì! Hôm nay đâu phải sinh nhật của tôi đâu!" Tề Thư trách mắng ông chủ tiệm. Ông chủ nhìn thoáng qua màn hình máy tính, sau đó mỉm cười xin lỗi, "Xin lỗi nhưng bánh kem này cũng không phải của tôi đưa..." Nếu ông có muốn tặng bánh thì cũng không được lớn như này. "Không phải ông thì là ai?" Tề Thư vò đầu. Nghe thấy cậu hỏi như vậy, ông chủ cười rồi nhìn Cố Hề Đình bên cạnh, ánh mắt không rõ còn có điểm buồn cười, "Là một cô bé tặng cho chàng trai này." "Cô bé?" Cặp mắt Tề Thư sáng ngời nhìn chằm chằm Cố Hề Đình, cậu theo bản năng hóng hớt, "Đình ca, rốt cuộc là cậu có cái gì mà mê hoặc nữ sinh đến vậy?" Tại sao cậu lại không được như thế nhỉ? Quả thực rất bực mình. "Tôi thấy cô bé cũng mặc đồng phục Tầm Thành Nhất Trung trường các cậu đấy." Ông chủ cười cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó lại nói, "Trên chóp mũi cô bé còn có nốt ruồi son, lớn lên chắc nhiều người theo đuổi lắm đây." Chờ ông chủ rời đi, Cố Hề Đình nhìn chiếc bánh socola hạt dẻ trên bàn, ánh mắt anh nhìn mấy chữ "Sinh nhật vui vẻ", lại liếc mắt nhìn tấm card bên cạnh. Trên đó có một hàng chữ. "Chúc công chúa nhỏ sinh nhật mười bảy vui vẻ! Chú Hai." Anh lại nhớ đến lúc ông chủ miêu tả cô gái mặc đồng phục Tầm Thành Nhất Trung. Cũng có chút hứng thú. Chậc. Người còn chưa gặp mà đã đem bánh sinh nhật của chính mình tặng cho anh rồi. Thật mới mẻ. Tề Thư bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy tấm card kia, chỉ là không để ý mặt sau có ký tên, đầu óc của cậu cũng không bằng Cố Hề Đình nên vỗ vai anh cười to, "Ơ kìa, haha haha!! Đình ca! Cô gái này chẳng những nhớ nhầm sinh nhật của cậu mà còn gọi cậu là công chúa nhỏ!" Cố Hề Đình mặt vô cảm hất tay cậu: "Đầu đất." Anh đứng lên muốn rời đi, Tề Thư vội vàng nói, "Ơ? Đình ca, không phải cậu nói sẽ giúp tôi ăn gà sao!!" "Tôi không muốn trở nên ngu ngốc." Cố Hề Đình cầm áo khoác đồng phục, cười lạnh một tiếng. Tề Thư thấy anh muốn đi thật liền vội vàng mở miệng, "Nhưng mà Đình ca, cái bánh kem này tính sao?" Cố Hề Đình ngẩn ra một lúc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bánh kem trên bàn, anh không nói gì mà đi về phía trước. Tề Thư thấy anh đi liền nhanh chóng cầm lấy cặp sách, sốt ruột cuống quít theo sau, "Đình ca, đợi với!!" Hai người vừa mới đẩy cửa đi xuống bậc thang thì ông chủ quán lại đuổi theo. "Lãng phí là không tốt." Ông cười tủm tỉm đưa bánh kem đến trước mặt Cố Hề Đình. "...." ._. Lúc Chu Song Song trở về nhà thì dì Lâm bảo mẫu đang bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, thấy cô đổi giày ở cửa liền cười nói: "Song Song về rồi đấy à?" "Dạ." Chu Song Song khom lưng đổi giày, nhỏ giọng lên tiếng. Có lẽ chỉ thấy Chu Song Song mang cặp sách trên lưng mà tay không cầm gì khác, dì Lâm cảm thấy kì lạ, "Song Song, bánh kem ông chủ mua cho con đâu rồi?". Về cái bánh sinh nhật này, thật ra ngay từ đầu là dì Lâm muốn đi lấy nhưng buổi sáng Chu Song Song ra cửa nói cô tan học tiện đường sẽ lấy về, rồi lúc này dì Lâm lại không thấy bánh kem đâu. Dì Lâm đặt dĩa sườn xào chua ngọt lên bàn, "Song Song, hay là con quên lấy về rồi?" Chu Song Song nghe vậy, động tác bỏ cặp lên sô pha bỗng chốc cứng đờ, ngơ ngẩn một chút cô mới nhấp môi, nhỏ giọng nói, "Con, con trên đường té ngã nên bánh kem hỏng rồi..." Cô không giỏi nói dối nên khi nói ra những lời này, ngón tay theo bản năng mà vò vò góc áo, lông mi run rẩy. "Hả? Con bị té ngã? Mau lại đây để dì nhìn xem, có bị thương chỗ nào không con?" Dì Lâm vừa mới nghe cô bị té ngã liền vội đi tới, đỡ bả vai cô, quan sát toàn thân cô một hồi. "Không ạ..." Chu Song Song hơi xấu hổ, cúi đầu không nhìn dì. Dì Lâm thấy trên người cô không có chỗ nào trầy xước mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dì duỗi tay xoa đầu cô, "Không có việc gì là tốt rồi." Chu Song Song rửa tay xong từ toilet chạy ra, nhìn một bàn toàn đồ ăn mà choáng váng. "Có lẽ... là hơi nhiều rồi ạ?" Cô chần chừ. Dì Lâm cười rộ lên, "Không nhiều đâu con, ông chủ gọi điện dặn dì phải nấu cho con một bàn thật thịnh soạn." Dì Lâm dứt lời lại nhớ đến điều gì, liền nói: "Song Song, hay là dì đi mua bánh kem cho con nhé, tuy rằng không bằng bánh của ông chủ nhưng sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem mà..." Chu Song Song thấy dì Lâm định cởi tạp dề ra cửa, cô vội vàng lắc đầu, "Dì Lâm, con không cần bánh kem đâu, dì đừng đi." Dì Lâm nhìn thiếu nữ mảnh khảnh đứng cạnh bàn ăn, dùng đôi mắt hạnh ngập nước nhìn bà, vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn. Nhưng cũng vừa lẻ loi bất hạnh. Làm bảo mẫu ở đây ba năm, dì Lâm gần như chưa từng thấy cô phát giận bao giờ. Ba năm, thời gian cũng đủ giúp dì Lâm hiểu rõ mọi chuyện. Sáu năm trước, ba mẹ của cô qua đời. Người thân duy nhất của cô còn lại trên đời này là chú Hai, ông chủ của dì Lâm. Sau hai năm Chu Song Song ở Chu gia, bởi vì vợ con ông chủ không muốn sống cùng cô bé, mâu thuẫn gay gắt cho nên rơi vào đường cùng, ông chủ chỉ có thể để cô bé 14 tuổi Chu Song Song ở một mình. Ba năm dì Lâm ở đây, năm nào ông chủ cũng nói sẽ về đây ăn sinh nhật cùng cô bé. Nhưng năm nay lại nuốt lời. "Vậy thì để dì nấu cho con một chén mì trường thọ." Cuối cùng dì Lâm lại cột chặt tạp dề của mình, cười với cô. Bữa cơm sinh nhật cũng mau kết thúc, Chu Song Song ôm gấu bông dì Lâm tặng, cười thẹn thùng, "Con cảm ơn dì Lâm." "Sinh nhật vui vẻ nhé, Song Song." Dì Lâm xoa đầu cô, ánh mắt nhu hòa. Rồi dì Lâm rời đi, căn nhà cuối cùng chỉ còn lại mình Chu Song Song. Cô ngồi trong phòng, đèn bàn dịu nhẹ phát sáng, cửa phòng mở ra một nửa, âm thanh TV từ phòng khách truyền đến, nghe thật náo nhiệt. Chuông di động vang lên, Chu Song Song cầm lên thì thấy là chú Hai. Chu Song Song nhấc máy, đầu bên kia liền phát ra giọng nói của một người đàn ông: "Xin lỗi Song Song, hôm nay chú Hai..." "Không sao đâu ạ." Ông chưa nói xong đã bị Chu Song Song cắt ngang, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt, ấm áp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Cũng mang theo chút lạnh lùng xa cách. Người đàn ông đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài nói: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Song Song." Sau khi cúp điện thoại, Chu Song Song nhìn chằm chằm TV qua cửa kính, tiếng ồn ào từ chương trình quảng cáo vẫn náo nhiệt bên tai cô. Hồi lâu sau, cô rũ mi mắt, lấy cuốn tập vẽ mới tinh từ ngăn kéo ra, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm cây bút chì, nghiêng đầu nghiêm túc phác họa. Chu Song Song mỉm cười nhìn nhân vật mặc đồng phục đang hiện dần trên giấy, khóe môi cô hơi cong, nghiêm túc chấm một nốt ruồi ngay khóe mắt trái. Nghĩ đến ánh chiều tà, nghĩ đến bóng dáng thiếu niên tựa người bên cửa kính, rũ mắt ngắm nghía chậu cây trong tay, bóng hình cậu như đang sưởi ấm cả lòng cô. Ngòi bút khẽ chuyển động, cô viết trên giấy: "Bánh kem không quan trọng chút nào." "Bởi vì cậu là ngọt nhất rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương