Bắt Được Một Thái Tử
Chương 44
Doãn Ngôn liền đến chỗ hoàng thượng “Thần tham kiến hoàng thượng” “Đứng lên đi, trẫm đã bảo ngươi không cần phải hành lễ với trẫm mà” Doãn Ngôn liền đứng dậy “Lần này triệu ngươi về kinh, trẫm có việc giao cho ngươi Doãn Ngôn, phụ vương ngươi đã có tuổi rồi, sớm muộn chức bị vương gia ngươi sẽ kế thường mà thôi, trẫm triệu ngươi trở về là muốn ngươi phò tá thái tử trong thời gian sắp tới” Doãn Ngôn đương nhiên biết việc này, chỉ là trong triều sớm đã có nhiều tin đồn không mấy tốt, đương nhiên Doãn Ngôn cũng biết rõ ý của Lam Phong muốn hắn phò tá Lam Y Nhu là để dẹp đi lời đồn trong triều mà thôi “Thần nhất định sẽ dốc lòng phò tá thái tử điện hạ” “Được rồi, không cần câu nệ như vậy, sắp tới trẫm và nam hậu sẽ rời đi một thời gian, triều chính liều giao lại cho thái tử và ngươi, phủ đệ của ngươi ở ngoài cung trẫm đã cho người chuẩn bị, trở về nghỉ ngơi đi” Doãn Ngôn liền hành lễ sau đó lui xuống, Lam Phong nhìn theo Doãn Ngôn có chút thở dài, đứa trẻ này nếu năm đó không phải những tin đồn thất thiệc thì sẽ không cùng Thất vương gia đến phía Tây sống cuộc sống cực khổ xa hoàng thất, hơn nữa ngay cả mang họ hoàng thất cũng không thể, lại phải mang họ Doãn, thật khổ tâm mà Lam Y Nhu trở về cung của mình, y cảm thấy cổ trùng dường như lại sắp phát tác, liền ra lệnh cho Yên Hương tuyệt đối không cho bất cứ ai vào đây, ngày hôm nay không tiếp bất cứ ai cảCảm giác đầu đau như búa bổ, hơn nữa càng ngày càng như có thứ gì gậm nhắm từng tất da đầu khiến Lam Y Nhu gần như muốn ngất đi, đây là lần thứ hai cổ trùng phát tác, so với lần đầu càng lợi hại hơn vài phần, càng làm y nhớ lại những chuyện trước đây càng lúc một nhiều Ở ma giáo, gần đây mọi sự đều do Lục Thừa thay Tống Kỳ Nam xử lí, còn hắn mỗi ngày chỉ biết ngập trong rượu, đến cả Triệu Quách nhịn không nổi nữa phải lên tiếng can ngăn hành động này “Kỳ Nam ngươi gốt cuộc là làm sao vậy hả, tại sao tự mình hành hạ mình như vậy chứ, người kia rõ ràng phản bội ngươi, còn khiến huynh đệ ma giáo chết vô số bây giờ ngươi lại không ở ma giáo củng cố lại giáo mà lại ở nơi này uống rượu, gốt cuộc ngươi làm giáo chủ kiểu gì vậy chứ” “Câm miệng đi, ta không muốn nghe” Triệu Quách thật muốn đánh người chỉ là bản thân võ công làm sao lại Tống Kỳ Nam chứ “Ngươi gốt cuộc muốn phát điên đến khi nào đây, có phải ngươi thật sự động tâm với kẻ đó rồi hay không” Tống Kỳ Nam im lặng không đáp trả, Triệu Quách liền tỏ tường, gốt cuộc thì Tống Kỳ Nam cũng lại động tâm mà lần này so với lần trước còn tệ hại hơn nhiều lần Năm đó Tống Kỳ Nam thích Ngôn Tuấn Hàn dù thế nào cũng chưa đến nổi như hiện tại, dù là lúc Ngôn Tuấn Hàn rời khỏi hắn trở về bên cạnh Tại Chính Hiên hắn cũng không sầu não mà uống rượu như vậy, càng tuyệt đối không bỏ ma giáo để người khác quản, bây giờ nhìn xem gốt cuộc là cái dạng gì đây, Triệu Quách nhìn hắn bây giờ hận không thể mang Y Nhu đến trước mặt kẻ điên này để hắn bớt điên đi thì tốt biết mấy Lục Thừa ở ma giáo xử lí sự vụ, vừa phải chăm sóc cho Yên Khánh, thương tích trên người hắn đã hồi phục nhưng vẫn chưa có ý thức hơn nữa gần đây Tình Á ngày càng lộng hành, giáo chủ không ở đây hắn liền tự ý ra vào Thanh Yên Các, dựa vào sủng ái mà giáo chủ cho càng ngày càng chứng tỏ bàn thân mới chính là chủ nhân của ma giáo khiến cho Lục Thừa hận không thể không giết người này được Một ngày mệt mỏi hắn trở về phòng, Yên Khánh vẫn nằm đó chưa có dấu hiệu tỉnh lại, gốt cuộc thương thế này nặng đến mức nào chứ Lúc này Yên Khánh ở trên giường gốt cuộc cũng có chút động tỉnh, hơn một tháng gần như nằm bất động, vừa tỉnh dậy liền không thích nghi được, cũng không rõ bản thân đang ở nơi nào, nhìn thế nào cũng không giống âm phủ Lục Thừa thấy hắn có động tĩnh liền bước đến“Ngươi tỉnh rồi sao, ta còn tưởng ngươi thật sự sẽ chết đây” Yên Khánh nhíu nhíu mắt nhìn lại lần nữa sát định người trước mắt là Lục Thừa liền bất ngờ “Không cần lo lắng, chuyện ngươi còn sống giáo chủ không biết, cũng không biết ngươi ở chỗ ta, vừa mới tỉnh lại có chút mệt đúng không, ta lấy cho ngươi chút trà” Lục Thừa liền bưng chén tra đến cho Yên Khánh còn đỡ hắn dậy, nằm một thời gian không động đậy, thân thể có chút chưa hoạt động được, trà vào miệng liền cảm thấy cổ họng như được sống lạu, Yên Khánh ho ra vài tiếng rồi nói “Người tại sao cứu ta” Lục Thừa đỡ người nằm xuống sau đó nói “Ta không thể thấy chết không cứu hơn nữa ngươi là người duy nhất biết gốt cuộc xảy ra chuyện gì, Y công tử và tỷ tỷ ngươi gốt cuộc đã đi đâu” Yên Khánh có chút bất ngờ, nhưng nhất quyết không nói ra, tỷ tỷ và công tử đã bình an rời khỏi đây thì Yên Khánh đã an tâm rồi “Ta không thể nói được, ngươi muốn trừng phạt gì cũng được, ta sẽ đi lãnh phạt” Lục Thừa thở dài, gốt cuộc sao hắn lại cứu cáu tên cứng đầu này vậy, bây giờ nhìn xem chuyện cần hỏi thì hắb tuyệt nhiên không nói thật là “Ngươi nghỉ ngơi đi, chỗ của ta an toàn đừng ra ngoài để tránh xảy ra chuyện, ta không hề có ác ý chỉ là muốn hiểu rõ sự tình ngày hôm đó mà thôi” Lục Thừa đề lại một câu rồi rời đi, hắn xuống núi tìm giáo chủ, đã mấy ngày giáo chủ không trở về giáo rồi, hơn nữa thư truyền về lão giáo chủ sắp trở về, lần này chuyện ma giáo bị chính giáo tấn công thiệt hại không ít đương nhiên lão giáo chủ cũng biết, nếu giáo chủ còn không trở về lão giáo chủ liền sẽ đánh chết người cho xem Lúc Lục Thừa đến liền nhìn thất Triệu Quách ở một bên thở dài “Chủ tớ các người thật khiến người khác đau đầu, ta bỏ hết sự vụ ở trang chỉ để trông chừng hắn, cái con sâu rượu này” “Đa tạ Triệu trang chủ đã nhọc lòng, ta đưa giáo chủ trở về, vài ngày nữa lão giáo chue sẽ trở lại ma giáo” Triệu Quách bất ngờ, không phải nói phụ thân của Tống Kỳ Nam đã không có tung tích một thời gian rồi sao, bây giờ lại trở về thật bất ngờ mà “Hắn biết phụ thân hắn trở về không” Lục Thừa lắc đầu “Chuyện này vừa mới biết cho nên ta chưa bẩm báo giáo chủ, Triệu trang chủ chuyện ta nhờ người như thế nào rồi” Triệu Quách vốn đã cho người đi điều tra xem gốt cuộc thân phận Tình Á bày bí ẩn đến mức nào, chỉ là tra như thế nào tin tức đều đứt đoạn vô cùng đáng ngờ, biết vậy hắn đã sớm tra kẻ này, lo tra về Y Nhu mà quên mất kẻ này
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương