Bát Gia Tái Thế
Chương 1145
Chương 1145 Không biết chừng còn có thể giành được sự chỉ bảo từ Âu Dã Tư Linh, đến lúc đó còn có thể lợi dụng để tiến vào học viện Vô Song! Nếu may mắn hơn một chút, có lẽ… có lẽ có thể nhận được sự coi trọng từ Âu Dã Tư Linh. Đến lúc đó nếu hai chị cùng nhau hầu hạ hắn, há không phải là đắc chí cỡ nào? “Âu Dã Thanh Vũ phải không? Xin chào, tôi là Cổ Tinh Hoa!” Một giây tiếp theo, Cổ Tinh Hoa đã đi tới trước mặt Âu Dã Thanh Vũ, hắn không chút che giấu sự ái mộ của mình, khóe miệng gợi lên độ cong độc đoán không thể nghi ngờ. “Cô, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó, tôi… phải trở thành người đàn ông của cô!” “……”, trong lòng Âu Dã Thanh Vũ dâng lên một trận phản cảm, Cổ Tinh Hoa này thực sự coi bản thân là một cô gái nhỏ sao? Lại dám dùng giọng điệu bá đạo tổng tài này nói chuyện với cô? Tại một nơi cực xa, trên ngọn một cây cổ thụ, có một bóng người duyên dáng yêu kiều mặc áo dài trắng đang đứng, trong tay người này cầm một thanh trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, chỉ chăm chú phóng mắt nhìn mọi thứ ở phía xa. Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng cô ta nhìn thấy rõ nét, nghe lọt từng câu, tất cả đều thu vào đáy mắt. Người phụ nữ này chính là Âu Dã Tư Linh. Hôm nay là ngày vị hôn phu của cô ta đến Côn Lôn Hư tổ chức lễ đính hôn, cô ta đương nhiên muốn đến xem một chút. Cô ta lo lắng Trần Bát Hoang sẽ xảy ra chuyện, nếu đã cho đối phương thời gian một năm để trưởng thành, vậy phải bảo đảm cho sự an toàn của anh trong một năm này. Trên quảng trường, Âu Dã Thanh Vũ đối diện với một màn này chỉ bình tĩnh lùi lại hai bước, tạo khoảng cách với Cổ Tinh Hoa. “Xin lỗi, cậu Cổ, tôi không xứng với anh”. Cổ Tinh Hoa rất hài lòng với cách chọn lời này của Âu Dã Thanh Vũ, không xứng? Ừm, hắn ra rất thích hai chữ này. “Cô Thanh Vũ, có xứng hay không tôi nói mới tính, Cổ Tinh Hoa tôi tại học viện Vô Song cũng là nói một không nói hai”. Giọng điệu độc đoán của Cổ Tinh Hoa, phút chốc đã sáp lại gần: “Người đàn ông của cô, tôi làm chắc rồi!” “Cổ Tinh Hoa, anh không xứng”. Đột nhiên đúng lúc này, Kỳ Hàn, người vẫn luôn duy trì trầm lặng, toàn thân lạnh băng thờ ơ mở miệng, nét mặt, biểu cảm đều vô cùng hờ hững. Người khác ức hiếp hắn, sỉ nhục hắn, hắn có thể nhẫn nhịn! Nhưng có kẻ muốn cướp người phụ nữ của cậu chủ, tuyệt đối không được! Cho dù phải chết, hắn ta cũng phải ngăn cản. “Mày lại là cọng hành nào?”, trong thoáng chốc Cổ Tinh Hoa trở nên cực kỳ bất mãn. “Kỳ Hàn, tùy tùng của cậu chủ”, Kỳ Hàn không nóng không lạnh đáp. Trong mắt Cổ Tinh Hoa xẹt qua một tia bỡn cợt: “Vậy tao hỏi mày, vì sao tao không xứng?” “Bởi Thanh Vũ là chị dâu của bọn tao, là người phụ nữ của cậu Trần, so sánh với cậu Lục, mày được tính là thứ rác rưởi gì?”, Lữ Đông Dã không hề lưu tình mà trả lời, lớn tiếng nhục mạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương