Bất Hủ Thần Vương
Chương 45: Lữ gia thỏa hiệp
Nhậm Thương Khung không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay.Một chuyến đi Lữ gia, lão thái thái ngồi còn chưa nóng ghế, liền nói đi là đi. Bậc này khí độ, nếu không có khí thế cường đại với tư cách chèo chống, căn bản ép không được.Đổi lại là bất kỳ người nào trong ba người bọn họ, trước mặt Lữ Vạn Thông, tuyệt đối không thể tự nhiên như thế. Mà lão thái thái khí thế cường đại, khiến cho hết thảy mọi việc đều thong dong tự nhiên, như lẽ vốn nên như thế.Nhậm Thương Khung biết rõ, Lữ gia không muốn mắc câu cũng khó.Không thể không bội phục, lão thái thái quả thực rất cao minh. Thời gian một ngày, còn không làm cho Lữ gia từ trên xuống dưới giống như con kiến bò trên chảo nóng sao?Không có gì bất ngờ xảy ra, trước giữa trưa, người Lữ gia nhất định sẽ đến bái phỏng.Quặng mỏ đối với Lữ gia mà nói mặc dù trọng yếu, nhưng tuyệt không phải không thể thiếu. Mà Trảm Phong Vân bảo đao, lại là độc nhất vô nhị.Về đến gia tộc, lão thái thái hướng Nhậm Thanh Sương nói:- Thanh Sương, ngươi đi thông tri cho các trưởng lão trong tộc, bảo họ đến tổng bộ. Chúng ta đợi Lữ gia đến thăm.Lúc này, quyền chủ động đã nằm trong tay Nhậm gia, thanh thế càng to lớn, càng để cho Lữ gia buông xuôi ý định, lúc đàm phán, hung hăng ép giá, lừa gạt, nhất định phải đem quặng mỏ kia cướp lấy tới tay.- Thanh Vân, ngươi đi gọi phụ thân ngươi đến.Sau khi Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Thanh Vân rời đi, Nhậm Thương Khung mỉm cười nhìn qua lão thái thái, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, lão thái thái là muốn nói riêng với mình chuyện gì nữa à.- Thương Khung ah.Lão thái thái híp mắt, một bộ mặt hòa ái dễ gần:- Chuyện lần này, làm rất tốt.- Hắc hắc, Tôn nhi chính là vận khí tương đối khá một chút mà thôi.Nhậm Thương Khung khiêm tốn đáp.Đương nhiên đây cũng không phải hoàn toàn là lời khiêm tốn, dù sao, hắn xác thực vận khí rất tốt. Nếu như không có ưu thế trọng sinh, biểu hiện của hắn chỉ có thể dùng rối tinh rối mù để hình dung, chớ nói chi là biểu hiện yêu nghiệt như thế.- Ân, trên đường phát triển của một võ giả, vận khí là một bộ phận không thể thiếu. Thương Khung, lão thân biết rõ sau lưng ngươi tất có quý nhân tương trợ. Bất quá, lai lịch của quý nhân này, lão thân tuyệt sẽ không hỏi nhiều. Đây thuộc về phúc duyên của ngươi. Chúng ta nếu như can thiệp, ngược lại không tốt.Lão thái thái rất thông tình đạt lý.Điều khiến Nhậm Thương Khung cảm thấy xấu hỗ, chính là nào có cao nhân gì phía sau màn trợ giúp chứ? Bất quá lão thái thái nghĩ như vậy, ngược lại là hợp tình hợp lý. Nếu nói chỉ mình Nhậm Thương Khung hắn, một người có thể làm nhiều chuyện như vậy? Cho dù là tiên nhân cũng khó mà tin được.Lão thái thái nếu có thể nghĩ như vậy, ngược lại rất tốt. Ít nhất có thể miễn đi giải thích. Ngày sau làm việc gì, có thể lấy chiêu bài " cao nhân" mà hành sự.Lộ ra vẻ thần bí, có thể dễ dàng làm việc hơn, lại còn có thể làm cho người khác không hoài nghi, hết sức hoàn mỹ.Lập tức mượn gió bẻ măng, bộ dạng hết sức vâng lời nói:- Tổ Mẫu, Tôn nhi nhất định sẽ không làm mất mặt Nhậm thị gia tộc.- Ân, không tệ.Lão thái thái cười nói:- Có lẽ ngươi trước kia có rất nhiều việc làm không tốt. Nhưng gần đây liên tiếp biểu hiện tốt, đủ chứng minh, hổ phụ không sinh khuyển tử, Nhậm Thương Khung ngươi hôm nay không hề kém cha ngươi năm đó!Lời tán dương xuất phát từ lão thái thái, cơ hồ có thể nói là quy cách cao nhất.Thời điểm Nhậm Thương Khung đang nghĩ ngợi làm như thế nào khiêm tốn một chút, lão thái thái bỗng nhiên lại nói:- Lần này có thể đoạt được quặng mỏ, ta định đem ba thành tiền lời trong đó chuyển cho ngươi.- Tổ Mẫu...Nhậm Thương Khung kinh ngạc.Nhậm thị gia tộc chưa từng có chuyện ban thưởng phong phú như thế. Ba thành lợi nhuận của một quặng mỏ, lợi nhuận có thể nói là phi thường khả quan.Tuy nhiên, năm năm sau Yêu tộc xâm lấn xu thế không thể ngăn cản. Nhưng mặc dù chỉ có năm năm, cũng đủ cho Nhậm Thương Khung một nhà trở nên sung túc.- Không cần kinh ngạc. Chuyện này, ngươi công lao cực lớn. Cho dù chuyển năm thành cho ngươi, cũng là có thể. Lão thân xử lý như vậy, là bởi vì ngươi là Tôn nhi của ta, ngươi chịu thiệt một chút, cũng không phải là chuyện gì xấu.Lão thái thái lại nói:- Thưởng phạt là chế độ tất yếu, đối với một gia tộc, lại phi thường tất yếu. Bằng không mà nói, các thành viên bên trong gia tộc, sẽ mất đi ý chí tiến thủ, hết sức nguy hiểm.Nhìn ra được, tư duy lão thái thái vẫn còn rất minh mẫn.Nhậm Thương Khung không hề khiêm nhượng, trên thực tế, hắn cầm phần thuởng này cũng rất yên tâm thoải mái. Mặc kệ như thế nào, ba thành lợi nhuận này, có thể để cho người nhà sinh hoạt đầy đủ.Mặc dù tương lai rời khỏi Vân La Thành, đi đến bất kỳ địa phương nào, đều cam đoan có thể sống sung túc.Các trưởng lão đã lục tục đến, những người này nguyên một đám không hiểu ra sao, không biết lão thái thái triệu tập mọi người đến để bàn chuyện gì.Lão thái thái lại để cho Nhậm Thanh Sương đem tình huống đại khái nói một lần, mọi người trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ. Lữ gia quặng mỏ?Đây chính là một đại tài phú ah!Nhậm Đông Sơn lần trước ở trong gia tộc kiểm tra đánh giá bị mất sạch mà về, vốn không có tinh thần gì. Nhưng Nhậm Thanh Vân về nhà nói chuyện, ngược lại làm Nhậm Đông Sơn tim đập thình thịch.Xem ra trong mắt lão thái thái, một mạch bọn hắn cũng không có thất thế ah.Nhậm Đông Sơn tuy là một người có dã tâm, nhưng đối với sự tình gia tộc vẫn rất quan tâm. Nếu không phải như thế, sao lại phải đi tranh đoạt vị trí tộc trưởng làm gì?Thời điểm bên này đang náo nhiệt, người gác cổng báo lại:- Lữ gia tộc trưởng cùng các trưởng lão trong tộc đến viếng thăm!Lão thái thái phất tay:- Chư vị, yên tĩnh một chút. Theo lão thân ra ngoài nghênh đón khách nhân.Mặc dù là đàm phán, nhưng Lữ gia cũng là một trong Vân La thành thập đại gia tộc, mọi người địa vị tương đương, lễ tiết tất yếu cần phải có.Trên bàn đàm phán là khác, dưới bàn đàm phán lại là khác nữa.Lần đàm phán này, hoàn toàn nghiêng về một bên. Lão thái thái là vững như bàn thạch. Mà Lữ gia là đến cầu người.Khách và chủ sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lữ Vạn Thông ôm quyền nói:- Lão phu nhân, người trong tộc nghe nói bảo đao tổ truyền hiện thân, đều hết sức chú ý. Có thể cho chúng ta nhìn qua một chút?- Không dám.Lần này Lão thái thái cũng không cần rụt rè.Đưa tay ra đằng sau kéo một cái, đem bảo đao kia đặt trên mặt bàn:- Vạn Thông tộc trưởng mời xem qua.Bảo đao tuy bị trầm tích che phủ trăm năm, nhưng cổ khí tức xao động cuồng dã này, lại để cho tất cả mọi người của Lữ gia tim đập rộn lên.Đây là một loại cảm giác huyết mạch cộng minh.Bảo đao tổ truyền của Lữ gia, dung hợp huyết mạch tổ tiên. Làm cho huyết mạch những người hôm nay đến xem đều sôi sục lên, cơ hồ khống chế không nổi, muốn tiến lên bắt lấy bảo đao kia.Lão thái thái nhìn thấy Lữ gia nguyên một đám con mắt đỏ bừng, giống như màu máu gà vậy. Tay áo quét qua, đem bảo đao kia thu về, mỉm cười:- Vạn Thông tộc trưởng, đã thoả mãn chưa?Lữ Vạn Thông hít một hơi thật sâu, cùng Đại trưởng lão liếc nhau, chậm rãi nói:- Lão phu nhân, đao này đúng là Trảm Phong Vân bảo đao, tổ truyền của Lữ gia ta.Lão thái thái gật gật đầu:- Ân, Vạn Thông tộc trưởng. Ta biết rõ các ngươi tất nhiên sẽ có một phen cò kè mặc cả. Bất quá lão thân từ tục nói trước. Điểm mấu chốt chúng ta sẽ không thay đổi. Không có quặng mỏ, đao này cũng đừng nhắc tới. Lão thân nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, sẽ không vòng vo.Chỉ vài lời đã đoạn tuyệt đường lui của đối phương.Lữ Vạn Thông cùng mấy trưởng lão hai mặt nhìn nhau. Đều nói lão thái thái của Nhậm Gia khó đối phó, xem ra quả nhiên là như thế.- Lão tẩu tử, chúng ta đều là người cùng thế hệ. Ta mạo muội hỏi nhiều một câu, việc này, xác thực không có cách giải quyết nào khác sao?Lữ gia Đại trưởng lão cẩn thận từng li từng tí hỏi.Lão thái thái cười nhạt một tiếng, quay đầu hướng Nhậm Thương Khung nói:- Thương Khung, ngươi nói đi.Nhậm Thương Khung khẽ khom người, hướng Lữ gia bên kia ôm quyền:- Chư vị tiền bối, không dối gạt các ngươi, bảo đao này đã có người ra giá cho chúng ta. Cái giá người đó đưa ra, tuyệt đối không thấp hơn quặng mỏ của các vị. Sở dĩ ưu tiên hỏi Lữ gia trước, chính là mọi người đều là một trong thập đại gia tộc của Vân La thành, hai bên còn cho nhau chút ít mặt mũi. Nếu như Lữ gia cự tuyệt, chúng ta trong vòng một ngày, có thể đem bảo đao này sang tay, không biết chư vị có tin hay không?Có thể không tin sao?Đao này nếu rơi vào phòng bán đấu giá, chỉ sợ Lữ gia muốn lấy về, còn phải mất thêm chút máu. Bóc lột thậm tệ, đây chính là sở trường của bán đấu giá.Nhậm Thương Khung thấy bọn họ tâm động, không chút hoang mang nói tiếp:- Ta Tổ Mẫu đại nhân biết rõ Lữ gia hôm nay đang muốn phát triển ra ngoài Tu La Hải. Quặng mỏ đối với các ngươi mà nói, tầm quan trọng đang không ngừng yếu bớt. Vì biểu hiện thành ý của chúng ta. Ta Nhậm Gia tại hải ngoại có một tòa hoang đảo, có thể thêm vào bên trong giao dịch. Đương nhiên, giá trị của hòn đảo này không thể cùng quặng mỏ đánh đồng. Nói trắng ra là, hòn đảo này chính là thành ý của Nhậm Gia ta, giữ mặt mũi cho Lữ gia. Để sau khi mua bán xong, không làm tổn thương hòa khí hai bên.Hoang đảo này nhét vào bên trong giao dịch, kỳ thật chính là Nhậm Gia cho Lữ gia một cái thang, để cho bọn họ xuống đài. Giữ được mặt mũi, sớm ngày đạt thành giao dịch.Lão thái thái đạm mạc nói:- Vạn Thông tộc trưởng, hoang đảo này đối với Nhậm Gia ta mà nói, giá trị không lớn. Nhưng nếu tới tay các ngươi, tin tưởng vẫn có thể tạo ra giá trị rất lớn. Đây là chúng ta thêm vào giao dịch, được hay không được, các vị mau chóng quyết định đi.Lữ Vạn Thông cùng Đại trưởng lão chán nản trao đổi một ánh mắt, bọn hắn như thế nào không rõ, Nhậm Gia đây là cho cái thang để bọn họ xuống đài.Lữ Vạn Thông cắn răng một cái nói:- Tốt, Lão phu nhân, theo ý ngươi xử lý. Ngày mai, chúng ta bí mật giao dịch. Ta chỉ hy vọng, bao đao này có thể an ổn trở lại Lữ gia ta, không thể có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.Lão thái thái nghiêm nghị nói:- Lão thân làm việc, nói một là một, nói hai là hai. Vạn Thông tộc trưởng, ngày mai chờ tiếp nhận bảo đao là được.Lữ Vạn Thông cùng đám trưởng lão cực kỳ đau lòng, nháy mắt quặng mỏ đã thuộc về Nhậm Gia. Bất quá có thể thu về Trảm Phong Vân bảo đao, dùng thực lực Lữ gia, quật khởi chỉ là sớm muộn mà thôi!Khoản đầu tư này, Lữ gia sẽ không bị thiệt thòi, về lâu về dài, có lợi mà không lỗ vốn!Sau khi song phương đã định, Lữ Vạn Thông tự nhiên cũng không có tâm tình ở lại, cáo từ ra về:- Lão phu nhân, chúng ta liền trở về chuẩn bị một chút, ngày mai vào lúc này, sẽ đến giao dịch.Sau khi Lữ gia rời khỏi, Nhậm thị gia tộc, đã sôi trào!Hết thảy biến cố này, đến quá đột nhiên. Hạnh phúc đến nhanh như vậy, rất nhiều trưởng lão trong tộc đến bây giờ còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra.Lão thái thái khoan thai đứng dậy, thản nhiên nói:- Mọi người tản a. Ngày mai, chờ tiếp thu Lữ gia quặng mỏ. Đúng rồi, thuận tiện tuyên bố một chút, lời nhuận hằng năm của quặng mỏ, Nhậm Thương Khung nhất mạch độc hưởng ba thành.- Cái gì?Toàn trường như muốn nổ tung, dựa vào cái gì Nhậm Thương Khung nhất mạch độc hưởng ba thành? Những cao tầng trong tộc đều có chút bất bình.Lão thái thái lạnh lùng quét qua toàn trường:- Nếu như Trảm Phong Vân bảo đao này là của bất kỳ người nào trong các ngươi tìm được, ta liền cho các ngươi năm thành? Nếu Nhậm Thương Khung bỏ qua gia tộc, một mình cùng Lữ gia giao dịch thì có ngại gì chứ? Nhớ kỹ, không phải Nhậm Thương Khung chiếm tiện nghi của gia tộc, mà là các ngươi chiếm tiện nghi của hắn. Không có bảo đao của hắn, cái rắm đều không có!Nói đến đây, lão thái thái không nói hai lời, khoát tay chặn lại:- Đều tản hết đi.Một đám cao tầng hai mặt nhìn nhau, như ở trong mộng mới tỉnh. Giờ mới hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn. Thì ra, tất cả mọi người là ăn theo Nhậm Thương Khung ah.Mọi ánh mắt nhìn về phía Nhậm Thương Khung bên này, bên trong ý tứ hàm xúc rất rõ ràng. Giờ khắc này, trong lòng mọi người không hẹn mà đều dâng lên một cái danh tự đã lâu không ai nhắc tới … Nhậm Đông Lưu.Đúng vậy, hổ phụ không sinh khuyển tử!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương