Bất Thành Đôi
Chương 23: Cuối Cùng Cậu Cũng Đến Rồi!
Từ xa tôi nghe tiếng hô thanh thoát, "Bá Nhật", nhưng bọn họ vẫn không dừng lại cho đến khi Hữu Thiên lại gần kéo từng người ra, Hân và Thủy chạy lại ngân cản cậu ấy lại, "Hữu Thiên anh mặc kệ cậu ấy"."Cô tránh ra, hai người đang làm cái gì vậy?"."Em đang dạy dỗ cậu ta, cho cậu ta biết cái kết của kẻ lợi dụng người khác, em sẽ khiến cậu ta từ bỏ""Anh khinh, cậu ta lợi dụng ai? Anh nói cho em biết, cho dù cậu ta có lợi dụng anh thì anh cũng cam lòng, nguyện mang tất cả những gì anh có mà cho cậu ta".Hân kế bên chen lời, "ông tỉnh lại đi, cậu ta có gì bằng Thủy".Hữu Thiên vừa gạt những giọt nước mắt trên mi mà nghẹn người trả lời, "đúng cậu ta không có gì tốt cả".Hữu Thiên can ngân bất lực trước sự cản trở của họ, cậu ta hét lên khi nhìn thấy tôi năm ngay trước mặt mà không thể tiến lại bên cạnh, "đừng mà...Tôi xin các người dừng lại đi". Bọn họ dừng lại, cậu ta chạy thẳng lại và kê đầu tôi lên bờ vai của mình, vừa khóc cậu ta vừa nói, "Bá Nhật...Bá Nhật cậu có sao không? Để tôi đưa cậu đi, tránh xa bọ họ. Bá Nhật tôi xin lỗi không đến sớm hơn"."Tôi nằm ở đây, vẫn luôn chờ cậu đến, cuối cùng cậu cũng đến rồi"."Tôi đến rồi".Vừa nói chuyện với tôi mà hai tay của cậu ta run rẩy trong sự tức giận của bản thân, cậu ta chỉ thẳng vào bọn họ, ánh mắt giân dữ, sợ hãi, "Các người biến cho khuất mắt tôi, còn hai cô, tình bạn của hai người tôi không nhận nổi".Hai cô ta thì cố giải thích, nói những lời văn hoa giả tạo bằng bộ mặt thù hận lên con người của tôi.Hữu Thiên diều tôi đứng lên, đưa tôi lại gần xe cẩn thận giúp tôi bước vào trong, Thủy và Hân luôn phía sau Hữu Thiên giả vờ xin lỗi tôi, mong rằng tôi tha lỗi cho hai người họ là họ sai họ quá bất mãn và có thành kiến với tôi.Hữu Thiên thì cứ, "Nói sau đi, à không cần nói đâu", rồi Hữu Thiên lên xem và đưa tôi rời đi.Đi được một lúc Hữu Thiên luôn miệng hỏi thăm tôi, cậu ta không yên tâm nên đã đừng xe và nắm tay của tôi hỏi tôi rằng có sao không, bảo đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi không chịu vì đối với tôi lúc này chỉ cần ở cạnh cậu ấy là đủ."Bá Nhật, về nhà tôi để tôi giúp cậu xử lý vết thương"."Nhưng bác gái"."Cậu yên tâm, mẹ tôi không có ở nhà""Ùm".Cậu ta đưa tôi về nhà của mình và xử lý vết thương giúp tôi, nó có phần hơi đau và rát do nhiều vết trầy xước, tôi đã cố chịu đựng nhưng tôi đã rơi nước mắt, thấy tôi khóc Hữu thiên đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt, "không sao đâu, cậu không đau bằng tôi đâu".Nghe lời nói đó tôi cảm nhận được tình cảm của cậu ta dành cho tôi nhiều như thế nào, "Ừm"."Hay tôi nay cậu ngủ lại đây đi, cậu thế này mẹ cậu mà gặp thì lo lắng thêm"."Nhưng tôi..."."Cậu yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ cậu và xin phép giúp cậu".Lúc này tiếng chuông ngoài cửa vang lên, hình như có người đến, tôi hồi hộp lo sợ không biết là ai nếu là người nhà của cậu ta thì phải nói như thế nào đây? Sau đó Hữu Thiên ra mở cửa.Cậu ta nói với tôi, "không sao, thằng Khánh đến".Khánh từ ngoài bước vào, liền tiến đến hỏi thăm tôi và luôn miệng hỏi ai đã làm tôi thành ra như vậy? Vì cậu ta chỉ nghe nói là tôi bị người khác chặng đường kiếm chuyện. Hữu Thiên bên cạnh lên tiếng, "bạn gái cậu và Thủy kéo người đến đánh Bá Nhật, lúc tôi đến cậu ấy đã lăn dài dưới đất tôi đã xông lên ngăn cản thì hai người bọn họ cho người cản tôi lại".Khánh tức giận dùng tay đập mạnh xuống ghế, "hai người họ...", rồi cậu ta quay sang xin lỗi tôi vì chuyện đã chia tay với Hân làm cho Hân ghét tôi lại càng thêm ghét nên mới tìm đến tôi để chút giận.Tôi thắc mắc hỏi, "tôi liên quan gì đến chuyện hai người chia tay?"Hữu Thiên bên cạnh nói, "vì chuyện ở nhà sách hôm bửa nên hai người họ đã chia tay"."Ra thế", tôi suy nghĩ rồi hỏi, "liệu họ có tìm Dương Nhi để gây sự không?"Khánh đứng lên, "thôi cũng muộn rồi, tôi về trước, nhớ chăm tốt cho vợ nghe bạn hiền"."Cần mày lo".Rồi khánh quay sang tôi và nói, "cậu yên tâm tôi sẽ không để họ tìm bạn cậu gây sự đâu"."Thôi! Tôi về đây tạm biệt hai vợ chồng".***Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, nhìn xung quanh không thấy Hữu Thiên đâu. Tôi liền vội bước xuống giường tìm cậu ây nhưng do vết thương còn mới tôi không thể tự mình đứng vững nên đã ngã xuống sàn nhà, sau cú ngã của tôi Hữu Thiên từ ngoài chạy vào đỡ tôi đứng lên, "cậu có sao không? Nào đứng lên"."Tôi không sao"."Này Bá Nhật cậu muốn lám gì thì cứ việc nói với tôi, tôi làm phụ cậu"."Cậu tốt với tôi quá"."Điên quá, tôi không tốt với cậu thì ai tốt, nhưng cậu thế này về nhà sẽ bị cô phát hiện ra thôi"."Hay là tôi ở đây với câu?" Tôi nói."Được đó, cậu cứ ở đây tôi sẽ chăm sóc, yêu thương cậu".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương