Bất Thị Quỳnh Dao
Chương 62: Hôn Lễ Long Trọng
Nửa tháng trước, tin tức đại thiếu gia của Trịnh gia, thủ phủ thành bắc, cùng với Tiêu tiểu thư đại mỹ nhân danh chấn toàn thành sắp cử hành hôn lễ tản mát ra, cơ hồ trong một đêm liền làm sôi trào toàn bộ Đồng thành. Dân chúng bình thường ai ai cũng đều hưng trí bừng bừng chờ đợi ngày mừng của Trịnh Mặc và Vũ Phượng mau mau đến. Trịnh phủ sáng sớm liền thả tiếng gió, ngày thành thân làm một lưu thủy yến cực lớn ăn mừng Trịnh thiếu gia đại hôn, suốt ba ngày lưu thủy yến, ba ngày đều có thể ăn không uống không sơn trân hải vị nửa đời người không ăn được, tiểu dân Đồng thành ai lại không tự vui lây.Nhưng cũng có người vì hôn lễ cao cấp chưa bao giờ có này mà buồn bực không vui, trong đó bi thống kịch liệt nhất là những người ở Đồng thành minh luyến thầm mến ngưỡng mộ cạnh tranh theo đuổi quý công tử Trịnh công tửđứng đầu bảng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, gia tài bạc triệu, danh liệt toàn thành siêu nhân khí hơn nửa năm nay, cũng không ít hay hàng trăm tiểu thư khuê các, các tiểu thiếu nữ không còn hòa hợp nữa. Tin vịt này tung được nửa tháng thì các tiểu thư thiên kim chưa gả ở Đồng thành, hơn phân nửa đều vì không thể chấp nhận nữ nhân vật chính trong hôn lễ long trọng của đại thiếu gia Trịnh gia mà ăn không nuốt nổi, đêm không ngủ được, áo quần rộng ra vì người tiều tụy, âm thầm rơi lệ đến bình minh...... Phàm là đủ loại, vô luận là mấy nhà sung sướng hay là mấy nhà sầu não, lão già thời gian vẫn cố định bước chân, mang theo ngày mọi người nghênh đón đến. Hai mươi tám tháng tám, ngày hoàng đạo, phù hợp để kết hôn. Hôm nay cơ hồ toàn bộ dân chúng của Đồng thành đều nhìn sau ngó trước chạy ra cửa xem hôn lễ long trọng này, rộn ràng nhốn nháo, phố lớn ngõ nhỏ của Đồng thành phàm là có thể đứng đều chật như nêm cối. Chủ điếm hôm nay cũng không buôn bán, cửa điếm đều bị đám người đông nghìn nghịt ngăn chặn, dù sao sinh ý cũng không làm được, không bằng mang theo tiểu nhị cùng chạy tới Trịnh gia xin chén rượu mừng uống đi! Cảnh sát ở Đồng thành hôm nay là toàn cục xuất động, từ sáng sớm liền đứng ở hội đón dâu đóng quân gác, duy hộ trị an trải dài đến các đầu phố, không cho đám người chật chội vì quá độ kích động mà va chạm đội ngũ đón dâu. Ngay tại thời điểm nhốn nháo tán loạn, tiếng người ồn ào thì giờ lành đến. Trăm quả pháo mừng nhất tề phóng lên trời Đồng thành, một mảnh nhạc cổ vui mừng chợt vang lên, đội ngũ đón dâu xuất phát ngay trong màn trống pháo mừng thuận lợi vui vẻ. Mấy trăm gia đinh của Trịnh gia toàn bộ mặc lễ phục thống nhất, bộ dạng chỉnh tề có thứ tự. Đầu đội mũ lông vũ màu vàng chói mắt, tân lang Trịnh Mặc mặc lễ phụ cẩm tú, cưỡi tuấn mã ngồi bộ yên ngựa ngân bạch thượng cấp, dọc theo đường lớn thẳng tắp, hướng đến Đãi Nguyệt Lâu. Xếp thành hàng phía trước có hai mươi mấy nghệ nhân tay cầm loa, tranh cổ đi trước mở đường, một đường diễn tấu sáo và trống, tiếng vang chấn thiên; xếp thành hàng mặt sau là đội ngũ đón dâu tầng tầng lớp lớp, lật sông đảo biển, nhân sổ đông, liếc mắt một cái căn bản không thể nhìn từ đầu tới đuôi. Trịnh Mặc tư thế oai hùng cao ngất ngồi trên con ngựa cao to, thần thái sáng láng, nét mặt toả sáng. Nhìn đám đông mãnh liệt hai bên không ngừng phất tay hoan hô về hướng mình, vẻ mặt không khí vui mừng, già trẻ lớn bé sôi nổi thì không khỏi cười gật đầu với bọn họ. Chung quanh tiếng pháo bùm bùm liên tiếp vang trời, tuấn mã của Trịnh Mặc mỗi lần đi qua sẽ khiến một trận sôi trào. Thiệt nhiều dân chúng chưa từng nhìn thấy đại thiếu gia Trịnh gia liều mạng kiễng chân lúc người người tấp nập, dán mặt cứng rắn ngẩng đầu, khi nhìn được diện mạo của Trịnh Mặc, thì sắc mặt kinh dị, khen ngợi không dứt bên tai: - Tân lang thật tuấn tú! Đoàn đón dâu xếp thành hàng một bị dân chúng ven đường la hét hoan hô vây quanh, rốt cục đi tới trước cửa Đãi Nguyệt Lâu. Tuấn mã của Trịnh Mặc vừa dừng lại, pháo trước cửa Đãi Nguyệt Lâu liền bùm bùm vang lên, nhạc công diễn tấu sáo và trống phía trước càng thêm ra sức, trong khoảng thời gian ngắn tiếng động lớn vang trời. Giờ lành vừa đến liền có hơn mười người tung hoa mặc lễ phục hồng sáng lấp lánh sôi nổi ném giấy màu, từ trong cửa từng đôi từng đôi vui vẻ đi ra, phía sau người tung hoa, tân nương toàn thân đỏ rực, mũ phượng khăn quàng vai được bốn người săn sóc dâu đỡ và Kim Ngân Hoa, Vũ Quyên, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, cộng thêm một chuỗi dài nha hoàn chậm rãi ra khỏi cửa lớn. Mọi người vây xem vừa thấy tân nương tử đi ra từ bên trong thì lập tức vỗ tay hoan hô, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay đảo sông lật biển, pháo mừng phóng lên trời phát nổ, lập tức trên bầu trời bung ra năm dải băng, đám người càng thêm sôi trào. Không biết có phải đã tập tốt không, lúc tân nương tử đi xuống bậc thang, được người săn sóc dâu giúp đỡ đi tới phía tân kiệu kim bích huy hoàng thì hai bên không hẹn mà cùng vang lên tiếng gào như sấm: - Chúc mừng Trịnh công tử, Vũ Phượng cô nương, lương duyên hỉ kết, trăm năm hảo hợp! Vũ Phượng bộ dạng phục tùng thùy mục, chỉ nhìn được đến phiến khăn voan mạ vàng thêu phượng đỏ thẫm trước mặt mình, còn cả váy cưới đỏ thẫm sáng mờ xòe ra, bên tai tràn ngập tiếng pháo, cổ nhạc, hỉ nhạc, tiếng hoan hô, khi nghe thấy câu chúc mừng vang dội kia thì hai gò má Vũ Phượng lập tức hồng lên, trái tim của nàng đều theo âm thanh này mà nhảy múa, bên môi bất giác nở một nụ cười nhỏ xấu hổ. Trịnh Mặc ngồi trên tuấn mã, nhìn người đội mũ phượng khăn quàng vai đang được người săn sóc dâu nâng ngồi xuống, dáng người lả lướt, chân thành đi về mình thì trong lòng vui mừng, tựa như sóng triều thổi quét đến, cơ hồ sắp tràn ra. Ánh mắt Trịnh Mặc nhìn chăm chú thật sâu vào tân nương của mình, đôi mắt sáng dừng dính trên thân ảnh kia, trên mặt lộ ý cười so với gió xuân còn muốn say lòng người. Tân nương được người săn sóc dâu dìu vào trong tân kiệu, người dẫn đoàn hô lớn một tiếng: - Khởi kiệu! - Tám kiệu phu vững vàng nâng cỗ kiệu lên, chờ tân lang ra lệnh một tiếng. Trịnh Mặc cười quay lại, dưới chân nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, kiệu phu liền cất bước theo. Nhạc công vẫn đi tuốt đằng trước diễn tấu sáo và trống, cổ nhạc vang dội, pháo đã đồng loạt tấu vang vào lúc này. Trịnh Mặc cưỡi ngựa đi phía trước, phía sau là người đang tung hoa, tiếp theo là kiệu hoa bị người săn sóc dâu vây quanh, Vũ Quyên và Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ mặc đồ mới hoa lệ, nụ cười đầy mặt theo sau kiệu hoa, sau nữa là đội đưa dâu thanh thế lớn tầng tầng lớp lớp. Dân chúng hai bên đầu ngẩng hết lên, kiễng chân, hưng phấn mà vỗ tay la to liên tiếp, mang theo thế đảo biển lật sông vang tận mây xanh. Toàn bộ xếp thành hàng tựa như một cự long, xuyên qua ngã tư đường, dưới tiền hô hậu ủng chậm rãi hướng về Trịnh phủ. Dân chúng Đồng thành đuổi theo đoàn đưa dâu xếp thành nhiều vòng sôi trào, không thể nghi ngờ đây là hôn lễ long trọng nhất Đồng Thành từ trước tới nay! Trước cửa Trịnh phủ, sớm đã đầy người, đông như trẩy hội. Người dẫn chương trình hô to một tiếng: - Hạ kiệu! Trịnh Mặc xoay người xuống ngựa, đi đến trước tân kiệu, người săn sóc dâu vẻ mặt tươi cười hô: - Mời tân lang đá cửa kiệu! Trịnh Mặc nhẹ nhàng đá một cái, đám người vây xem lập tức kêu lên: - Đá mạnh chút đá mạnh chút! Đá nhẹ về sau sẽ sợ vợ! - Trịnh Mặc cười, đành phải đá tiếp hai cái không nhẹ không nặng. Trịnh Mặc lui lại, hai người săn sóc dâu xoay người vạch mành cửa kiệu, đỡ tân nương đi ra. Trịnh Mặc nhận một đoạn hồng trù người săn sóc dâu đưa cho, một đầu khác bị ngọc thủ trắng xanh nhạt lộ ra một nửa của tân nương tử nắm, Trịnh Mặc mỉm cười nắm hồng trù, dẫn mỹ nhân chậm rãi bước qua cửa lớn Trịnh gia. Vạt quần đảo qua đại biểu không còn qua lại với trước đây, từ nay về sau, Vũ Phượng chính thức trở thành con dâu của Trịnh gia. Trong Trịnh phủ đã sớm đã chật ních tân khách, mọi người ngồi thành hai bên, vỗ tay gào to, tuyên truyền giác ngộ, mọi người đều tươi cười đầy mặt hoan hô chúc mừng đôi người mới. Phủ đệ của Trịnh gia thiết kế thập phần rộng rãi xa hoa, từ cửa đi đến chính sảnh phải qua bảy tám cửa, mỗi lần tiếp cận một cửa Trịnh Mặc đều cố ý chậm bước lại, tránh để Vũ Phượng lúc qua cửa bị quần áo rườm rà làm vướng, ánh mắt luôn cẩn thận chú ý dưới chân nàng. Người săn sóc dâu ở bên cạnh thấy rõ, ở cửa kế tiếp thì mặt mày hớn hở nhỏ giọng nói với tân nương: - Tân nương tử thật sự là có phúc khí tốt! Tân lang mỗi lần qua cửa đều cố ý thả chậm bước chân, nhìn chằm chằm chân ngài sợ ngài bị vấp, có thể gả cho phu quân cẩn thận săn sóc như vậy, về sau phu nhân ngài nhất định hạnh phúc mỹ mãn! Vũ Phượng đang cẩn thận bước, nghe vậy xong không khỏi ấm bụng, bầu không khí nguyên bản hoan hô vui cười hai bên càng ngày càng long trọng yên tĩnh xuống khiến tâm tình khẩn trương bất an cũng tùy theo đó mà nhẹ nhõm không ít. Khóe miệng Vũ Phượng nhợt nhạt cong lên, hạnh phúc vui sướng không ngừng quanh quẩn trong lòng, nắm hồng trù trong lòng bàn tay, nàng biết nắm hồng trù ở một chỗ khác là người khiến chính mình nguyện ý toàn tâm toàn ý giao phó. Trịnh Mặc nắm hồng trù rốt cục đã dẫn tân nương tử rảo bước tiến đến chính sảnh, đi được tới vị trí trước người chủ hôn và cao đường. Người dẫn chương trình nâng họng kêu lên: - Nhất bái thiên địa! - Trịnh Mặc và Vũ Phượng song song hành lễ. - Nhị bái cao đường! - Trịnh Mặc chờ Vũ Phượng được người săn sóc dâu đỡ xoay người rồi đồng loạt hành lễ với cao đường. Trịnh lão gia và Vân Nhu đầy mặt cười ngồi ở cao đường, nhìn người mới hành lễ xong, hai người liếc nhau một cái, đều là vẻ mặt ý mừng. - Phu thê giao bái! - Người săn sóc dâu xoay người tân nương đối mặt với tân lang rồi thối lui sang một bên. Trịnh Mặc cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thật sâu tân nương tử đối diện, mỉm cười cúi đầu. Vũ Phượng đầy mặt phi hồng, thời khắc cúi đầu lễ bái, bên môi là ý cười hàm chứa hạnh phúc. - Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng! - Tân khách vây xem lập tức vỗ tay, vừa hoan hô vừa kêu to, hai người mới bị vây quanh một đường đến tân phòng. Một đám tân khách giựt giây hoan hô kêu gào đều bị người săn sóc dâu ngăn ở cửa, trong phòng chỉ còn một đôi người mới. Tân nương được đỡ ngồi ngay ngắn trên mép giường, người săn sóc dâu mặt mày hớn hở đem khay để ở trước mặt tân lang: - Mời tân lang dùng hỉ xứng vén khăn voan hồng! Trịnh Mặc nhận lấy hỉ xứng người săn sóc dâu đưa, mỉm cười chậm rãi vén khối khăn hồng viền vàng thêu phượng trên đầu tân nương. Đã sớm lãnh hội qua vẻ đẹp của Vũ Phượng, nhưng thời khắc khăn hồng bị xốc lên, Trịnh Mặc vẫn nhìn đến ngây người. Vũ Phượng vẻ phục tùng thùy mục, trang điểm thẹn thùng, dung nhan tuyệt mỹ xinh đẹp không để đâu cho hết, tựa như một cảnh đẹp tâm hồn động lòng người nhất, khiến con ngươi của Trịnh Mặc cũng lây nhiễm đổi sắc, trong đầu xuất hiện khoảng trống, chỉ nghe thấy tim mình đập bùm bùm kinh hoàng. Hai tay Vũ Phượng gắt gao nắm hỉ khăn, lông mi rung động, hai gò má đỏ ửng càng sâu, cảm giác được ánh mắt cực nóng của Trịnh Mặc dừng ở trên mặt mình thì trong lòng ngượng ngùng đến cực điểm, vẫn không nhịn được giương mắt nhìn Trịnh Mặc. Trang dung của Vũ Phượng hôm nay so với trước đây phải tuyệt diễm hơn ngàn lần, giờ phút này nàng mắt đẹp long lanh, giống như hàm ẩn vui mừng nhìn Trịnh Mặc, làm Trịnh Mặc vốn đã như si như túy lại kịch liệt rung động trong lòng, ánh mắt đều thẳng. Người săn sóc dâu thấy Trịnh Mặc lăng lăng nhìn thẳng tân nương tử, mắt cũng không dời ra thì không khỏi cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: - Không phải tân lang xem đến ngây người chứ? Trịnh Mặc nghe được lời của người săn sóc dâu thì mới phục hồi lại tinh thần, mặt không khỏi đỏ hồng, xấu hổ nhìn đến Vũ Phượng nâng không nổi đầu lên, cười đến ngây ngốc. Người săn sóc dâu vẻ mặt tươi cười nhắc nhở Trịnh Mặc: - Đến giờ lành, mời tân lang bỏ mũ phượng, đi ra cửa kính rượu tiếp khách! Trịnh phủ hùng vĩ bao la hôm nay trong ngoài nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, treo đầy câu đối đám cưới, hoa tươi trải rộng. Vì khách đến chúc mừng thật sự rất nhiều nên đại sảnh Trịnh phủ căn bản không đủ chỗ ngồi, cho nên Trịnh lão gia sớm đã phân yến thành hai nhóm, một là tân khách ghi trên danh sách của Trịnh phủ, khách giữ thiếp cưới của Trịnh phủ, những khách này phần nhiều là lão bản và quan viên có uy tín danh dự ở Đồng thành, bọn họ cùng với gia quyến chiếm đến hơn mười bàn được an bài ngồi trong đại sảnh của Trịnh phủ. Một nhóm khác là dân chúng không có thiếp mời, nghe thấy tiếng tiến đến chúc, khách này số lượng rất nhiều, gần trăm bàn, được an bài ngồi bên ngoài đại sảnh Trịnh phủ. Hơn hai trăm hạ nhân nha hoàn của Trịnh phủ mặc lễ phục, trước ngực đeo dải băng hồng, bận rộn qua lại ở các bàn tân khách, không ngừng bưng thức ăn mở rượu, đưa canh đưa nước cho những khách nhân. Hôm nay khách tới tham gia tiệc cưới đều mặc trang phục hoa lệ nhất của mình, mọi người ăn uống linh đình, nâng cốc ngôn hoan, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng khắp nhà. Khi Trịnh Mặc và Vũ Phượng mặc lễ phục mới cưới hoa lệ đi ra thì toàn thể tân khách trong đại sảnh đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay hoan hô tới đón tiếp đôi người mới. Trịnh Mặc mang theo Vũ Phượng cùng với Trịnh lão bản, Vân Nhu, Trịnh Phi Yên, Vũ Quyên, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ ngồi ở bàn chủ. Nhưng ba tiểu tử kia thật sự rất hưng phấn, làm sao ngồi được, không lâu sau liền cùng nhau nhảy khỏi bàn, hết nhìn đông tới nhìn tây, chạy tới chạy lui, chơi bất diệc nhạc hồ. Trịnh Mặc nắm tay Vũ Phượng, bưng chén rượu đến từng bàn kính rượu, những khách nhân đều vẻ mặt tươi cười chúc mừng đôi bích nhân: - Tân lang tân nương thật sự là trai tài gái sắc! - Tân lang tân nương thật sự là giai ngẫu thiên thành! - Chúc các ngươi đầu bạc đến già, trăm năm hảo hợp! - Chúc các ngươi vợ chồng ân ái, triền triền miên miên! - Chúc các ngươi sớm sinh quý tử, nam đầu lòng! ...... Rượu tới trung tuần, không ít khách đã có chút say, lời nói nâng cốc chúc mừng cũng càng ngày càng rõ ràng, Trịnh Mặc là một người hiện đại, da mặt rốt cuộc dày chút, nghe những câu trêu chọc này thì không biết có vấn đề gì, một đường đều giơ khuôn mặt tươi cười, rộng lượng thật sự. Vũ Phượng lại không giống vậy, mặt càng ngày càng hồng, đến lúc sau đã xấu hổ đến đầu cũng sắp không nâng nổi. Đi một vòng cơ bản đều là Trịnh Mặc kính rượu nói chuyện cùng khách, Vũ Phượng ở bên người cô xấu hổ đáp lời, cũng không uống rượu. Thời điểm kính đến bàn cuối cùng trong đại sảnh lại ngoài ý muốn có người bưng chén rượu nhảy vọt qua Trịnh Mặc, trực tiếp đi tới trước mặt Vũ Phượng, muốn một mình kính rượu nàng. - Tiêu tiểu thư, chén rượu này, Chước Nhiên kính ngươi - Lâm Chước Nhiên trên mặt mang theo ý cười, đáy mắt lại cất giấu ưu thương, nàng ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc bên cạnh rất sâu một cái, nụ cười bên miệng càng phát ra chua xót - Chúc ngươi và Trịnh ca ca, đầu bạc đến già, vĩnh kết đồng tâm - Nói xong nàng ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch. Vũ Phượng hơi giật mình, cảm giác trong lòng bàn tay căng thẳng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Mặc đang có chút lo lắng nhìn nàng, Vũ Phượng trong lòng ấm áp, lắc đầu nhợt nhạt nở một nụ cười với Trịnh Mặc. Vũ Phượng ôn nhu bưng chén rượu, đối diện trước Lâm Chước Nhiên ôn hòa nói: - Cám ơn lời chúc phúc của ngươi. Trịnh Mặc thấy Vũ Phượng thế nhưng lại uống hết một chén thì bất giác cau mày. Người đã kết hôn đều biết, vì số lần kính rượu rất nhiều, bình thường đều là khách cụng ly, tân lang tân nương chỉ tượng trưng mân một ngụm nhỏ là được, nếu không, nhiều bàn khách như vậy, chỉ sợ còn chưa đi hết thì người mới đã say ngã. Lâm Chước Nhiên thấy Vũ Phượng uống hết thì thản nhiên cười cười, không nói gì nữa trở về chỗ ngồi của mình. Khách trên bàn nâng chén kính rượu cùng người mới nàng cũng không để ý, chỉ vùi đầu tự châm rượu tự ăn một mình. Trịnh Mặc kính xong rượu, nhìn đến vẻ cô đơn của Lâm Chước Nhiên thì khẽ nhíu nhíu mi, không có ý định dừng lại, Trịnh Mặc quay đầu nắm tay Vũ Phượng quay về bàn chủ, chỉ thở dài trong lòng. Hôm nay Trịnh phủ hoan nghênh mọi người tới tham gia hôn lễ, trong lớp tường cao, khách quý chật nhà, chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt phi phàm, từ bên trong phiêu ra tiếng hoan hô cười đùa đều bao hàm ý tứ hạnh phúc hàm xúc. Ngoài cửa lớn cao ngất, giờ phút này lại có hai người cô đơn bị ngăn ở cửa. - Không phải các ngươi nói hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc cưới sao? Vì sao không cho chúng ta vào! - Thật xin lỗi, chủ nhà của ta thật sự hoan nghênh mọi người đến uống rượu mừng, chỉ duy độc người Triển gia thì không được - Bảo vệ cửa nắm trong tay mấy bức hoạ cuộn tròn, nhìn chằm chằm Triển Vân Phi và A Siêu, không lưu đường sống nói. - Thiếu gia, hiện tại làm sao bây giờ? - Vô luận A Siêu nói thế nào thì bảo vệ cửa cũng không cho bọn họ đi vào, hắn không có cách nào, đành phải xoay người hỏi ý kiến Triển Vân Phi. Triển Vân Phi cau mày, sắc mặt ủ dột, đè nặng tâm tình ăn nói khép nép nói: - Làm phiền vị đại ca, ta chỉ muốn đi vào gặp Vũ Phượng một cái, có thể dàn xếp một chút hay không? - Nói xong lấy ra từ trong lòng một hà bao, để vào trong tay bảo vệ cửa. Ai ngờ bảo vệ cửa căn bản không hề cảm kích, trừng mắt giận nói: - Lớn mật! Tục danh của thiếu nãi nãi cũng có thể để ngươi tùy tiện gọi sao? Các ngươi đi mau, Trịnh phủ không chào đón các ngươi! Một bảo vệ cửa khác đứng ở bên cạnh giương mắt nhìn nhìn cái hà bao kia, cười nhạo bĩu môi, chút tiền như vậy còn chưa bằng số lẻ lương tháng của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương