Bay Giữa Lưng Trời
Chương 2: Quyết định đầu tiên
Nắng sáng ngập tràn trước sân, Tương Quân vui vẻ thức dậy chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu công việc mới mà cô chưa hề nghĩ đến.
- Con đi đây ạ!
Cô nói với mẹ mình khi bà mở cửa cho cô.
Trước đó vài ngày, tại trung tâm trực thăng cứu hộ.
- Thôi nào Marc, anh phải biết cô bé có thể làm tốt công việc mà!
- Anh nghĩ sao Hanso? - Marc hỏi.
- Tôi chưa biết, nhưng công việc của chúng ta rất vất vả và nguy hiểm. Liệu cô bé có chịu nổi không?
- Tôi tin là được! - Tâm Loan nhìn Jolh.
- Phải! Hãy để cô bé học việc một thời gian đi!
- Ừm, được thôi! Nếu mọi người nói vậy thì tôi sẽ để cô bé thử sức!
- Marc, anh thật tuyệt đấy!
Ngày đầu tiên đi làm, Tâm Loan bắt đầu giới thiệu Tương Quân với mọi người trong đội.
- Đây là sếp của chúng ta, tên ông ấy là Marc Grenkowitz!
Tương Quân gật đầu chào lễ phép, bác thợ máy đến gần và tự giới thiệu.
- Gọi bác là Ben nhé!
- Dạ!
- Phi công Jolh, y tá Anna, phi công Alex, y tá Quang Nhật, bác sĩ Hanso! Toàn đội có tất cả mười người, trong đó nhân viên cứu hộ thêm cả em nữa là tám, à còn chó Lucky nữa chứ!
Tâm Loan gọi con chó giống Akita inu lại, nó có vẻ thích cô.
- Này Tâm Loan, Frank đâu rồi? - Jolh hỏi.
- Em đây!
Cậu ấy vừa vào tới cùng với bộ trang phục cứu hộ trên tay.
- Nè, cậu cũng nhanh nhẹn đấy! - Jolh cười.
- Tương Quân, đây là trang phục cứu hộ của em! - Tâm Loan trao tận tay cô, Tương Quân thấy phấn khởi lạ lùng.
- Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên chị sẽ nói luôn về đội hình nhé! Đội chúng ta tách ra làm hai nhóm, nhóm một là đội của bác sĩ Hanso, Anna, Alex, Quang Nhật. Nhóm hai gồm chị, Jolh, Frank, em và Lucky. Chúng ta thay phiên nhau trực trong tuần.
- Dạ!
Một ngày vừa mới mẻ vừa lạ lùng cho Tương Quân, cô được mọi người giới thiệu các vật dụng cứu hộ, công việc phải làm và sự nguy hiểm của nó.
Cũng thật ngạc nhiên khi mọi người ở đây đến từ nhiều quốc gia nhưng họ nói tốt tiếng Việt, cô thấy rất vui.
Một tuần trôi qua, mọi việc có vẻ êm xuôi, cô được ngồi trên chiếc trực thăng đi vòng quanh bờ biển. Mùa này, công tác cứu hộ, cứu nạn vô cùng cần thiết.
Trong đội mỗi người mỗi tính, bác sĩ Hanso nghiêm khắc nhưng đôi lúc hài hước, Alex khá sôi nổi trong khi Quang Nhật thì trầm lặng, chị Anna kĩ tính, anh Jolh cực kì ga lăng, chị Tâm Loan dịu dàng còn Frank có vẻ khó hiểu. Ông sếp lúc nào cũng im re trong khi bác Ben vô cùng vui tính. Cũng thú vị khi mọi người có chung mục đích là cố gắng mang lại hy vọng cho người bị nạn.
Tương Quân học các kĩ năng trong một tuần lễ, dù sao cô cũng đã học ở trường và giờ đây đi ứng dụng thực tế. Mọi người chưa biết rõ năng lực của cô. Tất nhiên cô cũng không muốn mình trở nên vô dụng. Ngày làm việc tám tiếng, tối có khi đi trực đêm.
Thật kì lạ..
Cô thì thầm khi ngồi ngoài sân, đêm nay cô trực. Bác sĩ Tâm Loan đi nghỉ một lúc, Jolh thì chưa biết còn Frank lại quanh quẩn bên đóng sách của anh ấy.
- Em không ngủ sao?
Frank đưa cho cô tách trà nóng rồi ngồi xuống.
- Dạ..
Tương Quân đón lấy ly trà và uống chậm rãi, Frank chỉ hai mươi bốn tuổi, vóc người cao hơi gầy. Anh ấy là người Nhật nhưng sống ở xứ Bắc Âu có lẽ thế mà mọi người gọi anh là Frank. Hanji nghe cũng rất hay mà, cô cũng muốn gọi anh là Hanji nhưng không biết anh nghĩ thế nào.
- Anh làm việc ở đây lâu chưa?
- Cũng gần hai năm rồi!
- Thế.. anh ở Việt Nam luôn chứ? - Tương Quân hơi ngại, thật ra cô cũng không biết hỏi sao.
- À.. anh.. chưa rõ nữa!
* * *
Không khí im lặng bao trùm, Tương Quân có vẻ không biết cách nói chuyện với người khác giới.
- Reng!
- A lô! Trực thăng cứu hộ E17 nghe!
- Vâng! Chúng tôi sẽ đến ngay!
Tương Quân vội vã xách ba lô, tất cả lập tức lên trực thăng. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô.
Tương Quân khá căng thẳng, cô ngồi trên buồng lái phi công cạnh Jolh. Có vẻ máy móc của con chim sắt này cuốn hút cô.
- Xác định tọa độ chưa Jolh?
- Tìm thấy rồi Tâm Loan!
Trong đêm tối, Tương Quân không nhìn rõ lắm nhưng khi chiếc trực thăng đáp xuống một đồng cỏ, qua ánh đèn pin nhìn rõ có hai người. Một vụ tai nạn ô tô, chiếc xe bị lật úp, một nam và một nữ. Người đàn ông có vẻ không sao nhưng bạn ông ta thì bị thương.
Jolh chạy sau mang cáng, Tương Quân xách ba lô, mỗi người một việc. Cô cực kì phấn khích vì việc mình đang làm là của một nhân viên cứu hộ thực thụ. Nó giống hệt trong phim!
- Frank! Có dấu hiệu chấn thương cổ! Jolh! - Tâm Loan khẩn trương gọi.
- Có ngay!
- Nẹp cổ cứng!
Mọi người thao tác nhanh chóng, Tương Quân hơi rối nhưng cố nắm bắt yêu cầu của bác sĩ Tâm Loan.
- Chuyện gì xảy ra với các vị? - Jolh hỏi.
- Xe chúng tôi tránh một con gia súc nên bị lật!
- Nào, chuẩn bị, một.. hai.. ba! - Người phụ nữ được chuyển lên trực thăng. Jolh khởi động máy bay, tất cả gấp rút lên đường.
* * *
- Làm tốt lắm cô bé! - Tâm Loan nhìn Tương Quân cười khi họ trở về căn cứ.
- Em có làm gì đâu ạ!
- Đừng khiêm tốn quá, mới một tuần trôi qua mà em có vẻ như trong ekip vậy!
- Dạ..
Tương Quân thấy trong lòng có chút phấn khởi, mấy năm nay cô cứ nặng trĩu nỗi buồn. Giờ có công việc và lương bổng, ít ra mẹ cô đỡ vất vả hơn nhưng cô không biết mình còn chờ đợi việc gì nữa. Chắc là chưa đủ, cô thấy trống vắng thứ gì đó.
- Cúc cu!
Alex và Anna vừa đến, trời sáng hẳn, họ đi khá sớm
- Chào Tương Quân! - Alex nháy mắt tinh nghịch, cô chỉ gật đầu cười một cách lịch sự.
- Này Alex, cà phê của tôi đâu? - Tâm Loan chỉ vào ngực Alex.
- Ơ.. ớ.. hình như..
- Quên rồi hả? - Tâm Loan nhướng mày, ông Alex này muốn lạnh xương sống!
- Thôi đi Tâm Loan, của cô nè! - Anna cười lấy túi cà phê mới toanh ra. Bác Ben cũng vừa tới nơi, trông bác ấy tươi trẻ hơn so với tuổi. Bác có thân người khá béo bù lại vô cùng nhanh nhẹn.
- Nè chú! - Jolh ngáp ngủ - Động cơ có vấn đề gì ấy, tôi nghe nó kêu lạ lắm!
- Được, để tôi trị nó!
Bác sĩ Hanso lái chiếc xe xịn của ông ấy vào, mọi người có mặt đông đủ cho ngày mới. Công tác bão lũ không đơn giản, phải cập nhật tin tức thường xuyên.
- Frank, xem nè! Có một cô gửi thư tình cho cậu đấy! - Jolh cười nham hiểm đưa cho Frank.
- Ồ em trai, cậu sướng thật!
- Im nào! - Frank thở dài mở phong bì ra.
- Frank đã thành công khi cứu một cô gái. Cậu là người hùng rồi! - Anna cố chọc.
- Nè nè, tránh ra cho người ta xem thư chứ! - Alex chen vào.
- Chào anh Hanji ạ!
- Ôi trời ơi Alex! - Frank ôm đầu - Đừng đọc to như thế!
Cả phòng cười ầm lên, Tương Quân cũng cười, mọi người như một gia đình vậy. Hay tại cô quá nghi kỵ về thế giới cô đang sống hoặc giả những gì cô thấy chỉ là xã giao thông thường? Khó nói quá!
- Con đi đây ạ!
Cô nói với mẹ mình khi bà mở cửa cho cô.
Trước đó vài ngày, tại trung tâm trực thăng cứu hộ.
- Thôi nào Marc, anh phải biết cô bé có thể làm tốt công việc mà!
- Anh nghĩ sao Hanso? - Marc hỏi.
- Tôi chưa biết, nhưng công việc của chúng ta rất vất vả và nguy hiểm. Liệu cô bé có chịu nổi không?
- Tôi tin là được! - Tâm Loan nhìn Jolh.
- Phải! Hãy để cô bé học việc một thời gian đi!
- Ừm, được thôi! Nếu mọi người nói vậy thì tôi sẽ để cô bé thử sức!
- Marc, anh thật tuyệt đấy!
Ngày đầu tiên đi làm, Tâm Loan bắt đầu giới thiệu Tương Quân với mọi người trong đội.
- Đây là sếp của chúng ta, tên ông ấy là Marc Grenkowitz!
Tương Quân gật đầu chào lễ phép, bác thợ máy đến gần và tự giới thiệu.
- Gọi bác là Ben nhé!
- Dạ!
- Phi công Jolh, y tá Anna, phi công Alex, y tá Quang Nhật, bác sĩ Hanso! Toàn đội có tất cả mười người, trong đó nhân viên cứu hộ thêm cả em nữa là tám, à còn chó Lucky nữa chứ!
Tâm Loan gọi con chó giống Akita inu lại, nó có vẻ thích cô.
- Này Tâm Loan, Frank đâu rồi? - Jolh hỏi.
- Em đây!
Cậu ấy vừa vào tới cùng với bộ trang phục cứu hộ trên tay.
- Nè, cậu cũng nhanh nhẹn đấy! - Jolh cười.
- Tương Quân, đây là trang phục cứu hộ của em! - Tâm Loan trao tận tay cô, Tương Quân thấy phấn khởi lạ lùng.
- Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên chị sẽ nói luôn về đội hình nhé! Đội chúng ta tách ra làm hai nhóm, nhóm một là đội của bác sĩ Hanso, Anna, Alex, Quang Nhật. Nhóm hai gồm chị, Jolh, Frank, em và Lucky. Chúng ta thay phiên nhau trực trong tuần.
- Dạ!
Một ngày vừa mới mẻ vừa lạ lùng cho Tương Quân, cô được mọi người giới thiệu các vật dụng cứu hộ, công việc phải làm và sự nguy hiểm của nó.
Cũng thật ngạc nhiên khi mọi người ở đây đến từ nhiều quốc gia nhưng họ nói tốt tiếng Việt, cô thấy rất vui.
Một tuần trôi qua, mọi việc có vẻ êm xuôi, cô được ngồi trên chiếc trực thăng đi vòng quanh bờ biển. Mùa này, công tác cứu hộ, cứu nạn vô cùng cần thiết.
Trong đội mỗi người mỗi tính, bác sĩ Hanso nghiêm khắc nhưng đôi lúc hài hước, Alex khá sôi nổi trong khi Quang Nhật thì trầm lặng, chị Anna kĩ tính, anh Jolh cực kì ga lăng, chị Tâm Loan dịu dàng còn Frank có vẻ khó hiểu. Ông sếp lúc nào cũng im re trong khi bác Ben vô cùng vui tính. Cũng thú vị khi mọi người có chung mục đích là cố gắng mang lại hy vọng cho người bị nạn.
Tương Quân học các kĩ năng trong một tuần lễ, dù sao cô cũng đã học ở trường và giờ đây đi ứng dụng thực tế. Mọi người chưa biết rõ năng lực của cô. Tất nhiên cô cũng không muốn mình trở nên vô dụng. Ngày làm việc tám tiếng, tối có khi đi trực đêm.
Thật kì lạ..
Cô thì thầm khi ngồi ngoài sân, đêm nay cô trực. Bác sĩ Tâm Loan đi nghỉ một lúc, Jolh thì chưa biết còn Frank lại quanh quẩn bên đóng sách của anh ấy.
- Em không ngủ sao?
Frank đưa cho cô tách trà nóng rồi ngồi xuống.
- Dạ..
Tương Quân đón lấy ly trà và uống chậm rãi, Frank chỉ hai mươi bốn tuổi, vóc người cao hơi gầy. Anh ấy là người Nhật nhưng sống ở xứ Bắc Âu có lẽ thế mà mọi người gọi anh là Frank. Hanji nghe cũng rất hay mà, cô cũng muốn gọi anh là Hanji nhưng không biết anh nghĩ thế nào.
- Anh làm việc ở đây lâu chưa?
- Cũng gần hai năm rồi!
- Thế.. anh ở Việt Nam luôn chứ? - Tương Quân hơi ngại, thật ra cô cũng không biết hỏi sao.
- À.. anh.. chưa rõ nữa!
* * *
Không khí im lặng bao trùm, Tương Quân có vẻ không biết cách nói chuyện với người khác giới.
- Reng!
- A lô! Trực thăng cứu hộ E17 nghe!
- Vâng! Chúng tôi sẽ đến ngay!
Tương Quân vội vã xách ba lô, tất cả lập tức lên trực thăng. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô.
Tương Quân khá căng thẳng, cô ngồi trên buồng lái phi công cạnh Jolh. Có vẻ máy móc của con chim sắt này cuốn hút cô.
- Xác định tọa độ chưa Jolh?
- Tìm thấy rồi Tâm Loan!
Trong đêm tối, Tương Quân không nhìn rõ lắm nhưng khi chiếc trực thăng đáp xuống một đồng cỏ, qua ánh đèn pin nhìn rõ có hai người. Một vụ tai nạn ô tô, chiếc xe bị lật úp, một nam và một nữ. Người đàn ông có vẻ không sao nhưng bạn ông ta thì bị thương.
Jolh chạy sau mang cáng, Tương Quân xách ba lô, mỗi người một việc. Cô cực kì phấn khích vì việc mình đang làm là của một nhân viên cứu hộ thực thụ. Nó giống hệt trong phim!
- Frank! Có dấu hiệu chấn thương cổ! Jolh! - Tâm Loan khẩn trương gọi.
- Có ngay!
- Nẹp cổ cứng!
Mọi người thao tác nhanh chóng, Tương Quân hơi rối nhưng cố nắm bắt yêu cầu của bác sĩ Tâm Loan.
- Chuyện gì xảy ra với các vị? - Jolh hỏi.
- Xe chúng tôi tránh một con gia súc nên bị lật!
- Nào, chuẩn bị, một.. hai.. ba! - Người phụ nữ được chuyển lên trực thăng. Jolh khởi động máy bay, tất cả gấp rút lên đường.
* * *
- Làm tốt lắm cô bé! - Tâm Loan nhìn Tương Quân cười khi họ trở về căn cứ.
- Em có làm gì đâu ạ!
- Đừng khiêm tốn quá, mới một tuần trôi qua mà em có vẻ như trong ekip vậy!
- Dạ..
Tương Quân thấy trong lòng có chút phấn khởi, mấy năm nay cô cứ nặng trĩu nỗi buồn. Giờ có công việc và lương bổng, ít ra mẹ cô đỡ vất vả hơn nhưng cô không biết mình còn chờ đợi việc gì nữa. Chắc là chưa đủ, cô thấy trống vắng thứ gì đó.
- Cúc cu!
Alex và Anna vừa đến, trời sáng hẳn, họ đi khá sớm
- Chào Tương Quân! - Alex nháy mắt tinh nghịch, cô chỉ gật đầu cười một cách lịch sự.
- Này Alex, cà phê của tôi đâu? - Tâm Loan chỉ vào ngực Alex.
- Ơ.. ớ.. hình như..
- Quên rồi hả? - Tâm Loan nhướng mày, ông Alex này muốn lạnh xương sống!
- Thôi đi Tâm Loan, của cô nè! - Anna cười lấy túi cà phê mới toanh ra. Bác Ben cũng vừa tới nơi, trông bác ấy tươi trẻ hơn so với tuổi. Bác có thân người khá béo bù lại vô cùng nhanh nhẹn.
- Nè chú! - Jolh ngáp ngủ - Động cơ có vấn đề gì ấy, tôi nghe nó kêu lạ lắm!
- Được, để tôi trị nó!
Bác sĩ Hanso lái chiếc xe xịn của ông ấy vào, mọi người có mặt đông đủ cho ngày mới. Công tác bão lũ không đơn giản, phải cập nhật tin tức thường xuyên.
- Frank, xem nè! Có một cô gửi thư tình cho cậu đấy! - Jolh cười nham hiểm đưa cho Frank.
- Ồ em trai, cậu sướng thật!
- Im nào! - Frank thở dài mở phong bì ra.
- Frank đã thành công khi cứu một cô gái. Cậu là người hùng rồi! - Anna cố chọc.
- Nè nè, tránh ra cho người ta xem thư chứ! - Alex chen vào.
- Chào anh Hanji ạ!
- Ôi trời ơi Alex! - Frank ôm đầu - Đừng đọc to như thế!
Cả phòng cười ầm lên, Tương Quân cũng cười, mọi người như một gia đình vậy. Hay tại cô quá nghi kỵ về thế giới cô đang sống hoặc giả những gì cô thấy chỉ là xã giao thông thường? Khó nói quá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương