Ánh đèn mờ ảo, màn đêm yên tĩnh.
Trần Nghiêu ngồi xổm dưới chân Lâm Trưng, thân hình co lại thành một quả bóng nhỏ, giống với những bóng đen xung quanh đổ trên sàn nhà, trong bóng tối càng thêm bí ẩn.
Khi đến gần hơn, cô có thể ngửi thấy một chút hương vị sạch sẽ trên tay Lâm Trưng, giống như mùi thơm từ da thịt anh.
Cô duỗi đầu lưỡi ra, cẩn thận chạm vào mu bàn tay, lập tức thu lại.
Giương mắt trộm nhìn sườn mặt đang say ngủ trong ánh đèn, tuấn mỹ bất phàm.
Anh quả thực giống như một tác phẩm điêu khắc, hoặc làm bằng ngọc bích, làn da của anh hơi lạnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng cảm thụ được nhiệt độ, nếm ra được hương vị thuộc về riêng anh, lại tham lam vươn ra nhiều hơn.
Chiếc lưỡi mềm mại non nớt chậm rãi liếm láp bàn tay của anh, quét qua mu bàn tay hết lần này đến lần khác, chuyển đến gốc ngón tay, vòng quanh rồi tiến vào kẻ hở ở giữa, lơ đãng làm ra động tác vô cùng đen tối.
Giữa các đốt ngón tay có một chút vết chai, đầu lưỡi tinh xảo mài quanh đảo thành những vòng tròn nhỏ, mang đến cho cô một khoái cảm kỳ lạ.
Trần Nghiêu đang mặc váy, tư thế ngồi xổm khiến cô cảm thấy phía dưới trống rỗng, giữa hai chân hơi ngứa, cô cố gắng bỏ qua cảm giác ngứa này.
Lưỡi thè ra một lúc rồi rụt lại, nuốt lại nước bọt bởi vì há miệng mà sắp trào ra. Dù vậy cô càng ngày càng cảm thấy cổ họng bỏng rát, miệng lưỡi khô khốc, thật sự không thể dựa vào chút nước bọt đó để giảm bớt.
Không thể như thế này nữa.
Hai tay chống lên tay vịn, cúi đầu lần lượt nhìn các ngón tay của Lâm Trưng, tầm mắt hạ xuống một chút, lần này đến ngón tay.
Lại mở to đôi mắt có phần mê ly nhìn Lâm Trưng, xác nhận anh vẫn đang trong trạng thái ngủ, Trần Nghiêu chạm nhẹ đầu gối xuống đất, lưng thấp xuống, theo bàn tay buông lỏng tự nhiên hạ xuống phía dưới, hơi hé miệng ngậm đầu ngón tay của anh.
Bằng cách này, cứ như thể Lâm Trưng luồn tay vào miệng cô.
Bỗng dưng nhớ tới có một cảnh tượng như vậy trong một bộ phim mà cô đã xem vào đêm khuya.
Người đàn ông không ngừng cắm rút từ phía sau người phụ nữ, đồng thời thọc ngón tay vào khoang miệng thở gấp của cô ta, kẹp lấy đầu lưỡi bên trong kéo ra rồi cúi xuống hôn, đầu lưỡi cứ như vậy ở bên ngoài giao triền...
......
Cô bất giác đem người đàn ông đó tưởng tượng thành người đang ngủ bên cạnh mình lúc này...Cơn ngứa ngáy ở giữa chân không thể bỏ qua được nữa, bụng dưới bắt đầu co thắt không tự chủ được.
Thở hổn hển buông miệng ra khỏi tay anh, gần đến mức có thể nhìn thấy một mảng trong suốt sáng bóng bên trên.
Đó là nước bọt của cô.
Nước bọt của cô dính trên ngón tay của Lâm Trưng.
Đôi tay này hôm nay vẫn xoa bóp cho cô, mấy hôm trước còn ôm eo cô, còn từng nhào nặn bộ ngực đau nhức của cô...
Da đầu tê dại nổ tung.
Trần Nghiêu cắn môi, ngón tay đan chặt vào nhau, hai chân khép chặt, toàn thân bắt đầu hơi run rẩy.
Cuối cùng cũng chịu đựng được sự co rút dữ dội ở giữa chân, cô lại nghiêng về phía tay anh như thể bị mê hoặc.
Còn bốn ngón tay.
Cô muốn liếm toàn bộ một lần.
Giống như con mèo nhỏ ngửi được Catnip*, Trần Nghiêu tận lực bú liếm đầu ngón tay, thậm chí còn đánh bạo dùng một tay nắm lấy ngón áp út đang cuộn lại của anh, đưa toàn bộ vào trong miệng.
(*Catnip: cỏ bạc hà mèo - một loại thảo mộc gây ra phản ứng kích thích cho mèo)
Móng tay Lâm Trưng sạch sẽ gọn gàng, xẹt qua hàm trên mẫn cảm của cô, cảm thụ sự tê dại mà trước đây chưa từng có.
Cuối cùng cũng buông ngón áp út ra, khuôn mặt Trần Nghiêu nóng kinh người, cô thở hổn hển điều chỉnh hô hấp.
Đúng lúc này, tay Lâm Trưng chuyển động giống như bị giật mình.
Không kịp nhận ra đó là hành động trong vô thức hay là dấu hiệu sắp tỉnh lại, Trần Nhgiêu kinh hoảng mở to mắt, bật mạnh đứng lên.