Thứ 6 vào lúc 8 giờ tối, Branch Studio đã cho ra mắt đúng hẹn bộ ảnh mang chủ đề "Mối tình đầu".
Thông báo đẩy của điện thoại di động sáng lên, Lâm Trưng bấm vào.
Thiếu niên và thiếu nữ mặc đồng phục học sinh ngồi trong lớp học nơi có máy quạt đang chuyển động, một người ngồi bàn trước và một người ngồi bàn sau. Nam sinh hướng về phía nữ sinh mượn bút, ngón tay của hai người cách nhau vài cm, những suy nghĩ mập mờ và không thể kiềm chế; nam sinh bước lên bục giảng giải bài toán trên bảng đen, nữ sinh đang cầm cuốn sách che nửa khuôn mặt mình, chỉ thấy ánh mắt nhìn trộm hiện lên vẻ e lệ ngọt ngào...Ánh nắng ban chiều dịu nhẹ, mùa hè tươi đẹp của tuổi thanh xuân, khi nhìn vào thật đắm chìm, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến chàng trai và cô gái mà bản thân thầm thích khi còn đang đi học...
Nhóm người mẫu trong bộ ảnh này không chỉ có Trần Nghiêu và Du Hàm, mà còn có những người mẫu khác trong các cảnh khác nhau, nhưng hai người họ là được thảo luận nhiều nhất trong phần bình luận bên dưới.
"Vẻ mặt này! Đây chắc là một cặp đôi thực sự!"
"Người con gái không che giấu được ánh mắt, thật ngọt ngào, thật ngọt ngào ~"
"Giết chết ta đi, cái tình yêu thần tiên gì đây a a a a!"
"Tôi có phải là người duy nhất cảm thấy nam sinh trong hình số 5 nhìn qua rất cưng chiều nữ sinh kia không?!"
"Người mẫu này có phải là của lần trước không? Em gái ở công viên giải trí!"
"Thật tuyệt, sao hồi đi học mình không có một bạn học nam đẹp trai như vậy? !!!!"
Fan của studio dường như nhiều hơn lần trước, chỉ cần trượt xuống thì sẽ có bình luận mới nhảy lên. Lâm Trưng đại khái đã đọc hàng trăm bình luận của bức ảnh đó, khi nhấp vào bức ảnh của Trần Nghiêu, anh cảm thấy trái tim chua xót.
Trong nhà bà nội ở ngoại ô Giang Thành, bữa tối rất thịnh soạn, món gà tây nướng bếp củi thơm phức được đặt ở giữa, bên cạnh là đĩa thịt kho nguội do Hứa Phong làm. Cả gia đình năm người ngồi vây quanh cùng nhau ăn trong gần một giờ đồng hồ, Trần Nghiêu giúp dọn dẹp đồ ăn xong mới có thời gian cầm điện thoại.
Du Hàm, Triệu Chi, còn có Đại Âm và Lâm Trưng cùng đồng loạt gửi tin nhắn, cô lần lượt nhắn lại, nói lời chúc ngủ ngon với bà và mọi người rồi đi lên lầu.
"Ừm, bây giờ gọi điện thoại có tiện không?"
"Em đi tắm trước đã được không, nhanh lắm!"
"Đi đi."
Trần Nghiêu lấy quần áo đi vào phòng tắm, vừa tắm rửa vừa nghĩ đến Lâm Trưng, không dám lề mề, sửa sang tóc, sấy khô một nửa rồi mới đi ra.
"Em xong rồi ạ~"
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, lời mời kết nối video hiện lên.
Trần Nghiêu hơi kinh ngạc, Lâm Trưng và cô chưa từng gọi video, đây là lần đầu tiên.
Cô vội vàng đứng dậy đi đến trước gương chải đầu, đảm bảo mình lúc này đã chỉnh tề rồi mới ngồi ở mép giường bấm kết nối.
Lâm Trưng đang ngồi trước bàn học, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn bàn, khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú hiện rõ cùng nữa người trên mặc bộ quần áo màu be ở nhà, cảnh vật phía sau thật sâu thẳm và mờ mịt.
Trần Nghiêu nhìn anh, bất giác cắn môi, hai chân trần trụi ma sát vào nhau.
"Vừa mới ăn tối xong à?" Có thể là do buổi tối, có thể là điện thoại đã cắt giảm đi âm sắc chân thực, giọng nói của anh lúc này nghe có vẻ từ tính.
"Vâng...Em ăn rồi." Trần Nghiêu đáp, nhưng tâm trí lại lặng lẽ trôi đi, nhớ lại một khoảnh khắc nào đó, giọng nói của Lâm Trưng cũng sẽ trở nên khàn khàn và trầm thấp như thế này.
Anh còn muốn hỏi cô xem ở nhà bà nội chơi có vui không, còn muốn hỏi cô có nhìn thấy hình ảnh của cô cùng người khác trên Weibo hay không...Nhưng nhìn Trần Nghiêu, người đang mặc đồ ngủ trên màn hình, mái tóc hơi ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mái tóc ướt một nửa, Lâm Trưng xấu hổ phát hiện ra rằng mình thực sự đã cứng.
Ở một góc độ mà điện thoại không thể lấy được, anh đưa tay xuống đè dục vọng đang chống cao qua lớp quần, quần lót gắt gao bó chặt nơi đó, rất khó chịu.
"Anh ơi..." Giọng nói mềm mại thu hút hồn phách, vô tình mang theo sự mê hoặc, cô kéo âm cuối, nhỏ giọng gọi anh.
"Hửm?" Anh cực lực kiềm chế hơi thở đang dần dần nặng nề, nhíu mày nhìn cô.
Có lẽ là bởi vì vừa mới tắm xong, đôi mắt Trần Nghiêu thanh thuần trong veo, tiến thẳng vào trong lòng anh.
Sự ghen tuông bị kìm nén cùng với sự nhớ nhung và yêu thương thúc giục, trong ban đêm yên tĩnh, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng máu đang chảy trong người.
"Trần Nghiêu...Cho anh xem..."