Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 16: Xin lỗi cho ông
Trên bờ cát, Vương Thuật nhàn nhã thưởng thức hai phong cảnh mỹ lệ.
Đồ tắm của hai cô gái đẹp đều là màu đỏ sậm, làm nổi bật lên vẻ ung dung hoa quý của hai cô.
Viền đồ tắm như dính liền không kẽ hở với hai đùi tròn trịa, nhìn như tự nhiên mà thành.
Đồ bơi đổ và bắp đùi trằng như tuyết có sự chênh lệch rõ ràng, xinh đẹp, nhưng không hề thấp kém.
“Thật sự là vưu vật vô song."
Vương Thuật nuốt nước miếng, trong lòng chợt động: "Vinh dự thưởng thức mỹ nữ, suýt chút nữa quên mất chuyện chính”
Anh đứng dậy đi về phía hai cô gái đẹp.
Lúc trước, khi Âu Dương nói định bán khách sạn đi, Vương Thuật có chút động lòng.
Đại La Thiên nếu muốn phát triển được ở trong nước thì nhất định phải nhanh chóng vươn lên. Anh trưng thu đất, rồi lại kiến thiết, sau đó vận chuyển dây chuyền sản xuất, không biết khi nào mới chính thức bước ra ngoài được.
Cho nên, tốt nhất là cũng thu mua một vài doanh nghiệp, đồng thời cấu trúc mạng lưới kinh tế của mình.
Vương Thuật muốn mua lại Ma Đô Tửu Hạ, đồng thời hình thành mắt xích của mình ở trong nước.
Vương Thuật vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại rất dài, có hơn mười số.
Đầu bên kia truyền tới tiếng đáp lại: "Lão đại." Vương Thuật nói: "Tôi cần thông tin và tư liệu của Âu Dương Duyệt Nhiên ở thành phố Thượng Nhiều, chủ nhân của
Ma Đô Tửu Hạ, càng kỹ càng càng tốt."
"Dạ vâng, lão đại."
2 phút sau, điện thoại của Vương Thuật reo lên, đầu bên kia truyền đến âm thanh trong trẻo của máy móc: "Âu Dương Duyệt Nhiên, huyết mạch dòng chính của tứ đại gia tộc Hoa Hạ.
Là chuyên gia thiết kế thời trang và thiết kế châu báu chuyên nghiệp rất nổi tiếng trong nước.
Tính cách hào phóng mà đa sầu đa cảm, làm người coi trọng nghĩa khí.
Từng có hôn ước với Hạ Hầu gia tộc, một trong tứ đại gia tộc trong nước, nhưng bởi vì không thích cách Hạ Hầu gia tộc làm người nên trì hoãn hôn ước không thực hiện...
Bởi vì mẹ đẻ không phải vợ lớn nên nhận phải sự bài xích của chị em trong gia tộc, sau khi tốt nghiệp thì tự ra ngoài lập nghiệp, bởi tính cách hào sảng nên nhanh chóng lăn lộn đến xuôi gió xuôi nước.
Nhưng vì mỹ mạo mà dẫn đến rất nhiều kẻ phong lưu ong bướm, chẳng qua trước mắt vẫn chưa có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Hiệu quả và lợi ích của Ma Đô Tửu Hạ vô cùng tốt, phạm vi kinh doanh bao quát cả bãi cát màu vàng óng ánh của Ma Hải, lợi nhuận hàng năm hơn trăm triệu..."
"Tốt!"
Vương Thuật cúp điện thoại, bước nhanh đến phía sau hai cô gái đẹp.
Mạc Hướng Vẫn và Âu Dương Duyệt Nhiên thật sự là quá đẹp.
Mạc Hướng Vấn đẹp kiểu ung dung hoa quý, Âu Dương được xưng là đóa hoa giao tiếp, từ đó có thể thấy được vẻ đẹp. của cô ấy. Toàn thân cô ấy như tỏa ra một ngọn lửa, khiến người ra muốn ngừng mà không được.
Chẳng những Vương Thuật để ý, mà những người khác cũng để tâm.
Ngay thời điểm Vương Thuật đi đến sau lưng hai đại mỹ nữ, một người nước ngoài đi đến từ bên cạnh.
Cao lớn thô kệch.
Vương Thuật cao một mét tám, mà người nước ngoài này còn cao hơn Vương Thuật, chừng một mét chín, hơn nữa lại cao lớn vạm vỡ, bắp thịt cả người nhô lên, da dẻ hơi đen, xem ra chính là tuyển thủ thiên về sức mạnh.
"“Hello!"
Người nước ngoài chào hỏi Mạc Hướng Vấn và Âu Dương, Âu Dương quay đầu lại cười cười: "Hello, xin chào Henry."
Người nước ngoài nói: "Nhiên thân ái, đề nghị mà tôi nói thế nào?"
Âu Dương nói: "Xin lỗi, không có hứng thú." Cô ấy nói xong liền quay đầu bước đi.
Người nước ngoài lại nói: "Nhiên thân ái, em sẽ hối hận. Không được đi, chúng ta thương lượng chút đi."
Nói xong thì bước lên một bước, muốn kéo tay Âu Dương.
Dưới chân Vương Thuật chợt lóe, đi đến phía sau Âu Dương, một tóm của tên người nước ngoài này bắt trật Âu Dương, chộp đúng vào tay Vương Thuật. Vương Thuật cười lạnh: "Anh bạn, anh khiến cho người ta vô cùng chán ghét, người ta không thích anh, làm gì mà cứ dính chặt lấy."
Người nước ngoài lấy một tay khác chỉ Vương Thuật: "Mày, với Nhiên, có quan hệ thế nào?”
Vương Thuật cười nói: "Tôi là bạn trai của cô ấy"
Người nước ngoài sững sờ: "Không, không có khả năng, Nhiên không có bạn trai, tao muốn quyết đấu với mày"
Tên này vừa mở miệng đã muốn động thủ.
Mạc Hướng Vãn và Âu Dương thấy không ổn, nhanh chóng thuyết phục.
Âu Dương nói: "Vương Thuật, tên này là hạng ba của Âu Á tán đả Thế Cẩm Tái (E#IFL‡T†#‡#ZE) năm nay, em đánh không lại hắn."
Mạc Hướng Vẫn nói: "Tiểu Thuật, hẳn là người ngoại quốc, cư xử với người ngoại quốc phải hữu nghị."
Vương Thuật cười ha ha, một tên hạng ba mà thôi, nếu như em nói quán quân là Hạng Phi của Đại La Thiên, các chị liệu có tin hay không?
Mà Hạng Phi chỉ là một trong số Bát Tiên của Đại La Thiên, so sức chiến đấu với Vương Thuật, căn bản không cùng một cấp bậc.
Về phần hữu nghị. Ha hải Thật xin lỗi.
Trong lòng Vương Thuật vốn không hề có từ này, cái gì gọi là hữu nghị? Lúc anh vẫn còn ở Mỹ, chưa từng có ai đối xử hữu nghị với anh.
Vương Thuật có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là do đạp. trên máu tươi của đối thủ, từng bước một giết ra ngoài.
Nếm bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu tội, ai biết được chứ.
Ai có thể cảm nhận được cảm giác của một người tự đóng băng chính mình dưới nước trong thời tiết âm hơn 30 độ, chỉ để chờ đợi giết một người?
Ai có thể cảm nhận được cái cảm giác bảy ngày bảy đêm không ngủ trong hoang mạc không có giới hạn vì để giết một người?
Ai đã từng nếm thử 28 ngày thống khổ sinh tồn trong khu rừng lớn toàn độc trùng và mãnh thú hoành hành?
Cho nên, ở trong mắt Vương Thuật, tình hữu nghị được xây dựng dưới tình huống có địa vị tương đối bình đẳng, mà hữu nghị khi địa vị cách xa chỉ là sự thương hại và mưu mô của anh lừa tôi gạt mà thôi. Có điều, Vương Thuật nhìn qua bãi biển màu vàng óng trước mắt, cuối cùng không động thủ, làm như vậy sẽ rước đến phiền toái cho Âu Dương.
“Chúng ta đi."
Vương Thuật cười nhạt, quay người đi thẳng về phía trước.
Henry thấy Vương Thuật không tiếp nhận khiêu chiến của mình, duỗi ngón tay cái trên bàn tay phải ra rồi sau đó lộn ngược lại, chúc ngón cái xuống, khinh bỉ nói: "Mày, không được, ma bệnh Đông Á "
"Mày mới vừa nói cái gì?"
Vương Thuật đang đi nhanh về phía trước đột nhiên xoay người lại, trong nháy mắt đôi mắt anh lạnh đi, khóe miệng vẽ ra một đường cong lãnh khốc.
"Vương Thuật, đừng để ý đến hẳn."
Âu Dương bị sát khí do Vương Thuật thả ra làm giật mình, đưa tay muốn giữ chặt Vương Thuật.
Pặc! Cô ấy bắt được cổ tay Vương Thuật, nhưng mà giống như bắt được một cái cánh tay lò xo, sau đó nhanh chóng bị bắn ra.
Vương Thuật chợt đi đến trước mặt Henry: "Mày vừa mới nói cái gì?"
"Mày, ma bệnh Đông Á." "Muốn chết." Ầm!
Không nhìn thấy Vương Thuật động thủ, lúc Mạc Hướng Vãn và Âu Dương vọt tới thì đã chậm.
Henry tựa như một cái túi thịt bay lên bầu trời, bay lên cao hơn hai mét, sau đó "rầm" một tiếng rơi xuống bãi cát.
Tên này có trọng lượng khoảng 110kg, nện xuống bãi cát thành một cái hố to hình người.
Bị Vương Thuật hạ một cú đấm móc, cả cái cẵm suýt chút nát.
Vương Thuật tiến lên, một chân dẫm lên cổ Henry: "Xin lỗi cho ông."
"Tao không. Mày, ma bệnh Đông Á, đánh lén." Tao trộm mẹ mày quần cộc. (#(8if/El3#93#3X) Vương Thuật vung tay lên cho thêm một cái tát. Bốp!
Răng hàm Henry bay ra ngoài.
"Xin lỗi."
"Tao không xin lỗi."
"Mẹ mày chứ, mày cho rắng ông đây không dám giết chết mày hả?"
Vương Thuật hơi dùng lực, Henry lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, xương ngực phát ra âm thanh răng rắc, lập tức liền đái ra quần: "Tôi, xin lỗi, tha cho tôi đi."
"Được, đánh hay lắm." "Giết chết hắn. Mẹ nó người nước ngoài, ở Hoa Hạ thì bưng cái giá đéo gì."
Trên bờ cát còn có người, mấy người lại gần hóng chuyện, thấy Vương Thuật đánh người nước ngoài thì liền liên tiếp khen hay.
Âu Dương lo lắng nói: "Vương Thuật, đừng giết người. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì việc làm ăn của chúng tôi sẽ khó khăn."
"Được rồi!"
Âu Dương nói không sai, anh giơ chân lên, giọng nói lạnh lùng: "Cút đi, đừng để tao nhìn thấy mày ở nơi này." Sau đó kéo tay nhỏ của Mạc Hướng Vấn và Âu Dương nghênh ngang rời đi.
"Mày..."
Tên người ngoại quốc dùng ngón tay chỉ theo bóng lưng
Vương Thuật, muốn mắng vài câu thô tục nhưng lại không. dám.
Đồ tắm của hai cô gái đẹp đều là màu đỏ sậm, làm nổi bật lên vẻ ung dung hoa quý của hai cô.
Viền đồ tắm như dính liền không kẽ hở với hai đùi tròn trịa, nhìn như tự nhiên mà thành.
Đồ bơi đổ và bắp đùi trằng như tuyết có sự chênh lệch rõ ràng, xinh đẹp, nhưng không hề thấp kém.
“Thật sự là vưu vật vô song."
Vương Thuật nuốt nước miếng, trong lòng chợt động: "Vinh dự thưởng thức mỹ nữ, suýt chút nữa quên mất chuyện chính”
Anh đứng dậy đi về phía hai cô gái đẹp.
Lúc trước, khi Âu Dương nói định bán khách sạn đi, Vương Thuật có chút động lòng.
Đại La Thiên nếu muốn phát triển được ở trong nước thì nhất định phải nhanh chóng vươn lên. Anh trưng thu đất, rồi lại kiến thiết, sau đó vận chuyển dây chuyền sản xuất, không biết khi nào mới chính thức bước ra ngoài được.
Cho nên, tốt nhất là cũng thu mua một vài doanh nghiệp, đồng thời cấu trúc mạng lưới kinh tế của mình.
Vương Thuật muốn mua lại Ma Đô Tửu Hạ, đồng thời hình thành mắt xích của mình ở trong nước.
Vương Thuật vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại rất dài, có hơn mười số.
Đầu bên kia truyền tới tiếng đáp lại: "Lão đại." Vương Thuật nói: "Tôi cần thông tin và tư liệu của Âu Dương Duyệt Nhiên ở thành phố Thượng Nhiều, chủ nhân của
Ma Đô Tửu Hạ, càng kỹ càng càng tốt."
"Dạ vâng, lão đại."
2 phút sau, điện thoại của Vương Thuật reo lên, đầu bên kia truyền đến âm thanh trong trẻo của máy móc: "Âu Dương Duyệt Nhiên, huyết mạch dòng chính của tứ đại gia tộc Hoa Hạ.
Là chuyên gia thiết kế thời trang và thiết kế châu báu chuyên nghiệp rất nổi tiếng trong nước.
Tính cách hào phóng mà đa sầu đa cảm, làm người coi trọng nghĩa khí.
Từng có hôn ước với Hạ Hầu gia tộc, một trong tứ đại gia tộc trong nước, nhưng bởi vì không thích cách Hạ Hầu gia tộc làm người nên trì hoãn hôn ước không thực hiện...
Bởi vì mẹ đẻ không phải vợ lớn nên nhận phải sự bài xích của chị em trong gia tộc, sau khi tốt nghiệp thì tự ra ngoài lập nghiệp, bởi tính cách hào sảng nên nhanh chóng lăn lộn đến xuôi gió xuôi nước.
Nhưng vì mỹ mạo mà dẫn đến rất nhiều kẻ phong lưu ong bướm, chẳng qua trước mắt vẫn chưa có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Hiệu quả và lợi ích của Ma Đô Tửu Hạ vô cùng tốt, phạm vi kinh doanh bao quát cả bãi cát màu vàng óng ánh của Ma Hải, lợi nhuận hàng năm hơn trăm triệu..."
"Tốt!"
Vương Thuật cúp điện thoại, bước nhanh đến phía sau hai cô gái đẹp.
Mạc Hướng Vẫn và Âu Dương Duyệt Nhiên thật sự là quá đẹp.
Mạc Hướng Vấn đẹp kiểu ung dung hoa quý, Âu Dương được xưng là đóa hoa giao tiếp, từ đó có thể thấy được vẻ đẹp. của cô ấy. Toàn thân cô ấy như tỏa ra một ngọn lửa, khiến người ra muốn ngừng mà không được.
Chẳng những Vương Thuật để ý, mà những người khác cũng để tâm.
Ngay thời điểm Vương Thuật đi đến sau lưng hai đại mỹ nữ, một người nước ngoài đi đến từ bên cạnh.
Cao lớn thô kệch.
Vương Thuật cao một mét tám, mà người nước ngoài này còn cao hơn Vương Thuật, chừng một mét chín, hơn nữa lại cao lớn vạm vỡ, bắp thịt cả người nhô lên, da dẻ hơi đen, xem ra chính là tuyển thủ thiên về sức mạnh.
"“Hello!"
Người nước ngoài chào hỏi Mạc Hướng Vấn và Âu Dương, Âu Dương quay đầu lại cười cười: "Hello, xin chào Henry."
Người nước ngoài nói: "Nhiên thân ái, đề nghị mà tôi nói thế nào?"
Âu Dương nói: "Xin lỗi, không có hứng thú." Cô ấy nói xong liền quay đầu bước đi.
Người nước ngoài lại nói: "Nhiên thân ái, em sẽ hối hận. Không được đi, chúng ta thương lượng chút đi."
Nói xong thì bước lên một bước, muốn kéo tay Âu Dương.
Dưới chân Vương Thuật chợt lóe, đi đến phía sau Âu Dương, một tóm của tên người nước ngoài này bắt trật Âu Dương, chộp đúng vào tay Vương Thuật. Vương Thuật cười lạnh: "Anh bạn, anh khiến cho người ta vô cùng chán ghét, người ta không thích anh, làm gì mà cứ dính chặt lấy."
Người nước ngoài lấy một tay khác chỉ Vương Thuật: "Mày, với Nhiên, có quan hệ thế nào?”
Vương Thuật cười nói: "Tôi là bạn trai của cô ấy"
Người nước ngoài sững sờ: "Không, không có khả năng, Nhiên không có bạn trai, tao muốn quyết đấu với mày"
Tên này vừa mở miệng đã muốn động thủ.
Mạc Hướng Vãn và Âu Dương thấy không ổn, nhanh chóng thuyết phục.
Âu Dương nói: "Vương Thuật, tên này là hạng ba của Âu Á tán đả Thế Cẩm Tái (E#IFL‡T†#‡#ZE) năm nay, em đánh không lại hắn."
Mạc Hướng Vẫn nói: "Tiểu Thuật, hẳn là người ngoại quốc, cư xử với người ngoại quốc phải hữu nghị."
Vương Thuật cười ha ha, một tên hạng ba mà thôi, nếu như em nói quán quân là Hạng Phi của Đại La Thiên, các chị liệu có tin hay không?
Mà Hạng Phi chỉ là một trong số Bát Tiên của Đại La Thiên, so sức chiến đấu với Vương Thuật, căn bản không cùng một cấp bậc.
Về phần hữu nghị. Ha hải Thật xin lỗi.
Trong lòng Vương Thuật vốn không hề có từ này, cái gì gọi là hữu nghị? Lúc anh vẫn còn ở Mỹ, chưa từng có ai đối xử hữu nghị với anh.
Vương Thuật có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là do đạp. trên máu tươi của đối thủ, từng bước một giết ra ngoài.
Nếm bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu tội, ai biết được chứ.
Ai có thể cảm nhận được cảm giác của một người tự đóng băng chính mình dưới nước trong thời tiết âm hơn 30 độ, chỉ để chờ đợi giết một người?
Ai có thể cảm nhận được cái cảm giác bảy ngày bảy đêm không ngủ trong hoang mạc không có giới hạn vì để giết một người?
Ai đã từng nếm thử 28 ngày thống khổ sinh tồn trong khu rừng lớn toàn độc trùng và mãnh thú hoành hành?
Cho nên, ở trong mắt Vương Thuật, tình hữu nghị được xây dựng dưới tình huống có địa vị tương đối bình đẳng, mà hữu nghị khi địa vị cách xa chỉ là sự thương hại và mưu mô của anh lừa tôi gạt mà thôi. Có điều, Vương Thuật nhìn qua bãi biển màu vàng óng trước mắt, cuối cùng không động thủ, làm như vậy sẽ rước đến phiền toái cho Âu Dương.
“Chúng ta đi."
Vương Thuật cười nhạt, quay người đi thẳng về phía trước.
Henry thấy Vương Thuật không tiếp nhận khiêu chiến của mình, duỗi ngón tay cái trên bàn tay phải ra rồi sau đó lộn ngược lại, chúc ngón cái xuống, khinh bỉ nói: "Mày, không được, ma bệnh Đông Á "
"Mày mới vừa nói cái gì?"
Vương Thuật đang đi nhanh về phía trước đột nhiên xoay người lại, trong nháy mắt đôi mắt anh lạnh đi, khóe miệng vẽ ra một đường cong lãnh khốc.
"Vương Thuật, đừng để ý đến hẳn."
Âu Dương bị sát khí do Vương Thuật thả ra làm giật mình, đưa tay muốn giữ chặt Vương Thuật.
Pặc! Cô ấy bắt được cổ tay Vương Thuật, nhưng mà giống như bắt được một cái cánh tay lò xo, sau đó nhanh chóng bị bắn ra.
Vương Thuật chợt đi đến trước mặt Henry: "Mày vừa mới nói cái gì?"
"Mày, ma bệnh Đông Á." "Muốn chết." Ầm!
Không nhìn thấy Vương Thuật động thủ, lúc Mạc Hướng Vãn và Âu Dương vọt tới thì đã chậm.
Henry tựa như một cái túi thịt bay lên bầu trời, bay lên cao hơn hai mét, sau đó "rầm" một tiếng rơi xuống bãi cát.
Tên này có trọng lượng khoảng 110kg, nện xuống bãi cát thành một cái hố to hình người.
Bị Vương Thuật hạ một cú đấm móc, cả cái cẵm suýt chút nát.
Vương Thuật tiến lên, một chân dẫm lên cổ Henry: "Xin lỗi cho ông."
"Tao không. Mày, ma bệnh Đông Á, đánh lén." Tao trộm mẹ mày quần cộc. (#(8if/El3#93#3X) Vương Thuật vung tay lên cho thêm một cái tát. Bốp!
Răng hàm Henry bay ra ngoài.
"Xin lỗi."
"Tao không xin lỗi."
"Mẹ mày chứ, mày cho rắng ông đây không dám giết chết mày hả?"
Vương Thuật hơi dùng lực, Henry lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, xương ngực phát ra âm thanh răng rắc, lập tức liền đái ra quần: "Tôi, xin lỗi, tha cho tôi đi."
"Được, đánh hay lắm." "Giết chết hắn. Mẹ nó người nước ngoài, ở Hoa Hạ thì bưng cái giá đéo gì."
Trên bờ cát còn có người, mấy người lại gần hóng chuyện, thấy Vương Thuật đánh người nước ngoài thì liền liên tiếp khen hay.
Âu Dương lo lắng nói: "Vương Thuật, đừng giết người. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì việc làm ăn của chúng tôi sẽ khó khăn."
"Được rồi!"
Âu Dương nói không sai, anh giơ chân lên, giọng nói lạnh lùng: "Cút đi, đừng để tao nhìn thấy mày ở nơi này." Sau đó kéo tay nhỏ của Mạc Hướng Vấn và Âu Dương nghênh ngang rời đi.
"Mày..."
Tên người ngoại quốc dùng ngón tay chỉ theo bóng lưng
Vương Thuật, muốn mắng vài câu thô tục nhưng lại không. dám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương