Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 3: Hiện tại em đã trở về
“Ổn định, chính xác, tàn nhẫn, nhưng vẫn chưa đủ sức.”
Vương Thuật nhanh chóng đón lấy hai đòn của Mạc Hướng Vãn, cười nhạt một tiếng, để lại một lời nói, cách sau lưng Mạc Hướng Vãn một đoạn.
Lúc này Mạc Hướng Vãn mới xoay người lại: “Anh là ai? Người ở đâu?” Hai người mặt đối mặt.
“Tuyệt đẹp! Ung dung cao quý, thanh lịch nhã nhặn. Thanh âm quyến rũ, còn mang theo khí chất đặc biệt, dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không thể miêu tả được con người này, giống như một vị hoàng hậu thời xưa.”
Vương Thuật âm thầm khen, nhưng hình như Mạc Hướng Vãn không nhận được anh anh rồi.
Thời điểm Vương Thuật bị lừa bán đi mới chỉ có 5 tuổi, mà Mạc Hướng Vãn so với Vương Thuật lớn hơn 5 tuổi.
18 năm qua đi, Vương Thuật 5 tuổi đã thành 23 tuổi, từ một cậu nhóc chảy nước mũi đã trở thành một người thiếu niên trưởng thành cao 1m8.
Làm sao mà Mạc Hướng Vãn có thể nhận ra được.
Mà cũng vào thời điiểm Vương Thuật bị lừa bán, Mạc Hướng Vãn đã 10 tuổi, tuy bây giờ có chút thay đổi, nhưng Vương Thuật chỉ cần nhìn thấy vẫn có thể nhận ra.
Hai người đối diện nhau, Mạc Hướng Vãn cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó? Nhưng mà lại không thể nhớ ra được.
“Chị! Em, Vương Thuật, đã trở về.”
Bốn mắt nhìn nhau, lúc đó, trí nhớ hồi bé như thủy chiều dâng lên, trí nhớ về Vương Thuật trở về, chịu đựng sự đau đớn trong nội tâm: “Chị, chị còn nhớ cái người đã đem đồ lót đội lên đầu, rồi đem súng nước bắn vào chị không?”
“Cậu... là Tiểu Thuật.”
Sau một hồi giằng co, Mạc Hướng Vãn cảm thấy trái tim mình giống như bị ai giày xéo.
Cô không biết mình kêu lên như thế nào, âm thanh sắc nhọn mà keo vút, một nỗi đau tràn ngập trong trái tim dâng lên.
Đồng thời, một số hình ảnh cũng xuất hiện trong trí nhớ.
Đó là vào thời điểm ăn cơm, Vương Thuật chạy loạn khắp nơi, không chịu ăn cơm, Mạc Hướng Vãn phải đuổi theo, kết quả bị Vương Thuật bắn súng nước vào người.
Đoạn trí nhớ này in sâu vào trong tâm trí cô như một vết dao, khắc sâu vào linh hồn của cô.
Bởi vì ngày đó, đầu của Vương Thuật đội một chiếc quần lót mà cô mới mua về, cũng bởi vì sau ngày hôm đó, Vương Thuật liền biến mất khỏi cuộc sống của các cô.
18 năm sau, trong thâm tâm cô thật sự lo lắng, dẫn đến đến mỗi khi đủ ngủ thân ảnh đó thường xuyên xuất hiện trước mắt cô, Mạc Hướng Vãn như muồn điên lên.
Cho dù cô có đai đen cấp 9, nhưng tại thời khắc này toàn bộ thể xác và tinh thần cuẩ cô, đều bị rút sạch, sắc mặt lập tức tái nhợt lại...
“Chị!”
Vương Thuật lại không nghĩ tới Mạc Hướng Vãn lại có phản ứng lớn như vậy, vừa tiền lên một bước Mạc Hướng Vãn liền ôm lấy anh.
“Tiểu Thuật, em đúng là Tiểu Thuật, năm đó nếu như chị đi cùng em ra ngoài, thì có lẽ em cũng không bị đem đi...”
Vương Thuật mất tích, đối với Mạc Hướng Vãn mà nói, khiến cho cô luôn đặt trong lòng một tảng đá lớn.
Những năm nay, cô mở công ty, đâm đầu vào công việc, làm hết thảy đều để giảm bớt áp lực tâm lý, khiến cho bản thân quên đi chuyện năm đó.
Đáng tiếc đã qua nhiều năm, những áp lực đấy không những không giảm đi, ngược lại càng nặng hơn, khiến cho Mạc Hướng Vãn không thở nổi, mỗi khi ăn cơm cô sẽ nghĩ đến Vương Thuật đã ăn cơm chưa, có gì ăn hay không...
Đến khi đi ngủ, cô sẽ nghĩ đến, Vương Thuật có ngủ hay không, có chỗ ngủ hay không.
Những điều này, đều trở thành một phần trong cuộc sống của Mạc Hướng Vãn, cho nên, thời điểm thấy Vương Thuật, Mạc Hưỡng Vãn không thể tiếp nhận được loại hạnh phúc này, hoặc nó giống như một cú sốc.
Tất cả những sự hối hận, suy nghĩ, tất cả những nỗi đau, tại thời khắc này, liền dâng trào trong lòng Hướng Vãn. . Ra chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hấ𝑡 𝑡ại { 𝑡r𝘶𝙢𝑡r𝘶y e𝗇﹒VN }
“Chị, mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ không phải em vẫn đang sống tốt đây sao!”
“Chị! Cả đời của Vương Thuật này, cho dù có chết ở nơi đất khách quê người, cũng sẽ không quên rằng mình từng có một người chị tốt như vậy.”
“Chị! Hiện tại em đã trở về.”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua chưa chạm đến giới hạn cuối cùng, 18 năm trước, Vương Thuật bị bắt cóc khóc mấy ngày mấy đêm, về sau anh thề rằng, bản thân sẽ không bao giờ rơi nước mắt lần nào nữa, đàn ông, có lẽ phải dùng nắm đấm của mình để nói chuyện.
18 năm sau, trở thành một thiếu niên, vô cùng đẹp trai, với chuyện này lại không khóc thành tiếng.
“Chị.”
Vương Thuật lấy tay quẹt qua nước mắt của mình, lại giúp Mạc Hướng Vãn lau nước mắt, đưa Mạc Hướng Vãn lên ghế ngồi.
“Tiểu Thuật, là em thật sao? Em đã lớn, để cho chị xem nào.”
Hai tay Mạc Hướng Vãn run rẩy ôm lấy gò má Vương Thuật, hai người cứ như vậy mặt đối mặt, trọn vẹn năm phút, cô mới tỉnh táo lại, nhưng hai tay Mạc Hướng Vãn không dám buông ra. Cô sợ mình đang mơ, nếu buông tay ra, Vương Thuật sẽ lại biến mất.
Vương Thuật cười nói: “Chị, chị là người mà cha hứa sẽ gả cho em, yên tâm đi, em sẽ không bao giờ rời đi.”
Khúc khích!
Câu nói đầu tiên đã khiến chọc cho Mạc Hướng Vãn buồn cười: “Thằng nhóc này, lúc nào cũng nghịch ngợm, đã gặp cha rồi sao?”
“Đã gặp rồi, em 10 rưỡi về đây trước tiên là gặp cha, sức khỏe cha rất tốt, chị không cần lo lắng, ngược lại là em đây, hiện tại đã giữa trưa, em còn chưa có ăn cơm, liền tới chỗ chị, chị cũng nên đãi em một bữa chứ.”
“Lúc nào cũng nói linh tinh, vừa khéo chị cũng chưa ăn cơm, chúng ta đi tìm chỗ ăn.” Mạc Hướng Vãn nắm tay Vương Thuật đi ra ngoài.
Hiện tại đã quá giờ nghỉ trưa, thời điểm Vương Thuật đến công ty đa số mọi người cũng đã rời đi ăn cơm.
Hai người vừa đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một nhóm nhân viên mới ăn cơm xong trở về, lập tức dư luận xôn xao.
“Trời ơi! Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?”
“Tin tức, là tin tức giật gân đấy, Mạc Hướng Vãn vậy mà lại nắm tay một người đàn ông?”
“Oa! Đẹp trai quá, người này là ai vậy?”
“Như vậy cũng có trò hay để xem, người nào đó sẽ phải ăn dấm chua thôi.”
Vương Thuật ăn mặc bình thường, một bộ đồ thể thoai thoải mái, nhưng cũng không che giấu được vị trí cao, không che giấu được khí thế bức người cu anh, khiến cho không ít phụ nữ nhìn vào.
Mạc Hướng Vãn tính cách ung dung cao quý, nhưng bình thường cũng ít khi tiếp xúc với nhân viên, lộ ra vẻ cao ngạo, khiến cho người ta không dễ dàng tiếp cận, hiện tại lại kéo tay một người đàn ông, hơn nữa bộ dáng ại vô cùng thân thiết, làm cho người ta bàn tán.
Bất quá đều không ảnh hưởng đến Mạc Hướng Vãn, mấy việc này trong mắt Mạc Hướng Vãn đều không quan trọng, cho dù trời sập xuống cũng không che giấu được sự vui sướng của cô khi nhìn thấy Vương Thuật.
Mọi người bàn luận, Mạc Hướng Vãn không những không trốn tránh, ngược lại còn khoác tay lên cổ Vương Thuật, hai người giống như một cặp tình nhân đi dạo trên đường phố.
Ngay vào lúc hai người mới bước vào thang máy, điện thoại của Mạc Hướng Vãn đột nhiên vang lên.
“Đáng ghét.”
Mạc Hướng Vãn xem điện thoại rồi trực tiếp cúp máy.
Không đến hai phút, điện thoại một lần nữa lại vang lên, Mạc Hướng Vãn cũng vẫn ngắt máy. Cứ như vậy điện thoại vẫn tiếp tục reo, Mạc Hướng Vãn bất đắc dĩ bắt máy, rất nhanh trong máy truyền đến âm thanh nhiệt tình: “Hướng Vãn, em ăn chưa, anh chưa có ăn cơm, cùng đi ăn gì đi.”
“Thực xin lỗi, tôi ăn rồi, anh tự mình đi ăn đi.”
Mạc Hướng Vãn cúp điện thoại, hai người đi vào thang máy xuống tầng một, vừa đi ra khỏi thang máy, Mạc Hướng Vãn ngây ngẩn cả người.
Cửa thang máy vừa mở ra có người đứng đó, một thân vest cà vạt, hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, trong tay còn cầm lấy điện thoại, đang nhấn số.
Nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đi ra khỏi thang máy, mỉm cười chạy ra chào đón: “Hướng Vãn.” Sau đó nhìn thấy người bên cạnh Mạc Hướng Vãn, Vương Thuật.
Vương Thuật nhanh chóng đón lấy hai đòn của Mạc Hướng Vãn, cười nhạt một tiếng, để lại một lời nói, cách sau lưng Mạc Hướng Vãn một đoạn.
Lúc này Mạc Hướng Vãn mới xoay người lại: “Anh là ai? Người ở đâu?” Hai người mặt đối mặt.
“Tuyệt đẹp! Ung dung cao quý, thanh lịch nhã nhặn. Thanh âm quyến rũ, còn mang theo khí chất đặc biệt, dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không thể miêu tả được con người này, giống như một vị hoàng hậu thời xưa.”
Vương Thuật âm thầm khen, nhưng hình như Mạc Hướng Vãn không nhận được anh anh rồi.
Thời điểm Vương Thuật bị lừa bán đi mới chỉ có 5 tuổi, mà Mạc Hướng Vãn so với Vương Thuật lớn hơn 5 tuổi.
18 năm qua đi, Vương Thuật 5 tuổi đã thành 23 tuổi, từ một cậu nhóc chảy nước mũi đã trở thành một người thiếu niên trưởng thành cao 1m8.
Làm sao mà Mạc Hướng Vãn có thể nhận ra được.
Mà cũng vào thời điiểm Vương Thuật bị lừa bán, Mạc Hướng Vãn đã 10 tuổi, tuy bây giờ có chút thay đổi, nhưng Vương Thuật chỉ cần nhìn thấy vẫn có thể nhận ra.
Hai người đối diện nhau, Mạc Hướng Vãn cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó? Nhưng mà lại không thể nhớ ra được.
“Chị! Em, Vương Thuật, đã trở về.”
Bốn mắt nhìn nhau, lúc đó, trí nhớ hồi bé như thủy chiều dâng lên, trí nhớ về Vương Thuật trở về, chịu đựng sự đau đớn trong nội tâm: “Chị, chị còn nhớ cái người đã đem đồ lót đội lên đầu, rồi đem súng nước bắn vào chị không?”
“Cậu... là Tiểu Thuật.”
Sau một hồi giằng co, Mạc Hướng Vãn cảm thấy trái tim mình giống như bị ai giày xéo.
Cô không biết mình kêu lên như thế nào, âm thanh sắc nhọn mà keo vút, một nỗi đau tràn ngập trong trái tim dâng lên.
Đồng thời, một số hình ảnh cũng xuất hiện trong trí nhớ.
Đó là vào thời điểm ăn cơm, Vương Thuật chạy loạn khắp nơi, không chịu ăn cơm, Mạc Hướng Vãn phải đuổi theo, kết quả bị Vương Thuật bắn súng nước vào người.
Đoạn trí nhớ này in sâu vào trong tâm trí cô như một vết dao, khắc sâu vào linh hồn của cô.
Bởi vì ngày đó, đầu của Vương Thuật đội một chiếc quần lót mà cô mới mua về, cũng bởi vì sau ngày hôm đó, Vương Thuật liền biến mất khỏi cuộc sống của các cô.
18 năm sau, trong thâm tâm cô thật sự lo lắng, dẫn đến đến mỗi khi đủ ngủ thân ảnh đó thường xuyên xuất hiện trước mắt cô, Mạc Hướng Vãn như muồn điên lên.
Cho dù cô có đai đen cấp 9, nhưng tại thời khắc này toàn bộ thể xác và tinh thần cuẩ cô, đều bị rút sạch, sắc mặt lập tức tái nhợt lại...
“Chị!”
Vương Thuật lại không nghĩ tới Mạc Hướng Vãn lại có phản ứng lớn như vậy, vừa tiền lên một bước Mạc Hướng Vãn liền ôm lấy anh.
“Tiểu Thuật, em đúng là Tiểu Thuật, năm đó nếu như chị đi cùng em ra ngoài, thì có lẽ em cũng không bị đem đi...”
Vương Thuật mất tích, đối với Mạc Hướng Vãn mà nói, khiến cho cô luôn đặt trong lòng một tảng đá lớn.
Những năm nay, cô mở công ty, đâm đầu vào công việc, làm hết thảy đều để giảm bớt áp lực tâm lý, khiến cho bản thân quên đi chuyện năm đó.
Đáng tiếc đã qua nhiều năm, những áp lực đấy không những không giảm đi, ngược lại càng nặng hơn, khiến cho Mạc Hướng Vãn không thở nổi, mỗi khi ăn cơm cô sẽ nghĩ đến Vương Thuật đã ăn cơm chưa, có gì ăn hay không...
Đến khi đi ngủ, cô sẽ nghĩ đến, Vương Thuật có ngủ hay không, có chỗ ngủ hay không.
Những điều này, đều trở thành một phần trong cuộc sống của Mạc Hướng Vãn, cho nên, thời điểm thấy Vương Thuật, Mạc Hưỡng Vãn không thể tiếp nhận được loại hạnh phúc này, hoặc nó giống như một cú sốc.
Tất cả những sự hối hận, suy nghĩ, tất cả những nỗi đau, tại thời khắc này, liền dâng trào trong lòng Hướng Vãn. . Ra chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hấ𝑡 𝑡ại { 𝑡r𝘶𝙢𝑡r𝘶y e𝗇﹒VN }
“Chị, mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ không phải em vẫn đang sống tốt đây sao!”
“Chị! Cả đời của Vương Thuật này, cho dù có chết ở nơi đất khách quê người, cũng sẽ không quên rằng mình từng có một người chị tốt như vậy.”
“Chị! Hiện tại em đã trở về.”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua chưa chạm đến giới hạn cuối cùng, 18 năm trước, Vương Thuật bị bắt cóc khóc mấy ngày mấy đêm, về sau anh thề rằng, bản thân sẽ không bao giờ rơi nước mắt lần nào nữa, đàn ông, có lẽ phải dùng nắm đấm của mình để nói chuyện.
18 năm sau, trở thành một thiếu niên, vô cùng đẹp trai, với chuyện này lại không khóc thành tiếng.
“Chị.”
Vương Thuật lấy tay quẹt qua nước mắt của mình, lại giúp Mạc Hướng Vãn lau nước mắt, đưa Mạc Hướng Vãn lên ghế ngồi.
“Tiểu Thuật, là em thật sao? Em đã lớn, để cho chị xem nào.”
Hai tay Mạc Hướng Vãn run rẩy ôm lấy gò má Vương Thuật, hai người cứ như vậy mặt đối mặt, trọn vẹn năm phút, cô mới tỉnh táo lại, nhưng hai tay Mạc Hướng Vãn không dám buông ra. Cô sợ mình đang mơ, nếu buông tay ra, Vương Thuật sẽ lại biến mất.
Vương Thuật cười nói: “Chị, chị là người mà cha hứa sẽ gả cho em, yên tâm đi, em sẽ không bao giờ rời đi.”
Khúc khích!
Câu nói đầu tiên đã khiến chọc cho Mạc Hướng Vãn buồn cười: “Thằng nhóc này, lúc nào cũng nghịch ngợm, đã gặp cha rồi sao?”
“Đã gặp rồi, em 10 rưỡi về đây trước tiên là gặp cha, sức khỏe cha rất tốt, chị không cần lo lắng, ngược lại là em đây, hiện tại đã giữa trưa, em còn chưa có ăn cơm, liền tới chỗ chị, chị cũng nên đãi em một bữa chứ.”
“Lúc nào cũng nói linh tinh, vừa khéo chị cũng chưa ăn cơm, chúng ta đi tìm chỗ ăn.” Mạc Hướng Vãn nắm tay Vương Thuật đi ra ngoài.
Hiện tại đã quá giờ nghỉ trưa, thời điểm Vương Thuật đến công ty đa số mọi người cũng đã rời đi ăn cơm.
Hai người vừa đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một nhóm nhân viên mới ăn cơm xong trở về, lập tức dư luận xôn xao.
“Trời ơi! Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?”
“Tin tức, là tin tức giật gân đấy, Mạc Hướng Vãn vậy mà lại nắm tay một người đàn ông?”
“Oa! Đẹp trai quá, người này là ai vậy?”
“Như vậy cũng có trò hay để xem, người nào đó sẽ phải ăn dấm chua thôi.”
Vương Thuật ăn mặc bình thường, một bộ đồ thể thoai thoải mái, nhưng cũng không che giấu được vị trí cao, không che giấu được khí thế bức người cu anh, khiến cho không ít phụ nữ nhìn vào.
Mạc Hướng Vãn tính cách ung dung cao quý, nhưng bình thường cũng ít khi tiếp xúc với nhân viên, lộ ra vẻ cao ngạo, khiến cho người ta không dễ dàng tiếp cận, hiện tại lại kéo tay một người đàn ông, hơn nữa bộ dáng ại vô cùng thân thiết, làm cho người ta bàn tán.
Bất quá đều không ảnh hưởng đến Mạc Hướng Vãn, mấy việc này trong mắt Mạc Hướng Vãn đều không quan trọng, cho dù trời sập xuống cũng không che giấu được sự vui sướng của cô khi nhìn thấy Vương Thuật.
Mọi người bàn luận, Mạc Hướng Vãn không những không trốn tránh, ngược lại còn khoác tay lên cổ Vương Thuật, hai người giống như một cặp tình nhân đi dạo trên đường phố.
Ngay vào lúc hai người mới bước vào thang máy, điện thoại của Mạc Hướng Vãn đột nhiên vang lên.
“Đáng ghét.”
Mạc Hướng Vãn xem điện thoại rồi trực tiếp cúp máy.
Không đến hai phút, điện thoại một lần nữa lại vang lên, Mạc Hướng Vãn cũng vẫn ngắt máy. Cứ như vậy điện thoại vẫn tiếp tục reo, Mạc Hướng Vãn bất đắc dĩ bắt máy, rất nhanh trong máy truyền đến âm thanh nhiệt tình: “Hướng Vãn, em ăn chưa, anh chưa có ăn cơm, cùng đi ăn gì đi.”
“Thực xin lỗi, tôi ăn rồi, anh tự mình đi ăn đi.”
Mạc Hướng Vãn cúp điện thoại, hai người đi vào thang máy xuống tầng một, vừa đi ra khỏi thang máy, Mạc Hướng Vãn ngây ngẩn cả người.
Cửa thang máy vừa mở ra có người đứng đó, một thân vest cà vạt, hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, trong tay còn cầm lấy điện thoại, đang nhấn số.
Nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đi ra khỏi thang máy, mỉm cười chạy ra chào đón: “Hướng Vãn.” Sau đó nhìn thấy người bên cạnh Mạc Hướng Vãn, Vương Thuật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương