Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 63: Vương Thuật là có lời cực khổ
Trầm Băng kinh ngạc nói:"Thật sao?
Nói vậy, chị lại nghĩ tới một chuyện, ngày hôm qua ở trên máy bay chị đụng phải một tên lưu manh, dám đùa giỡn bà cô này, rảnh rỗi phải bảo Tiểu Thuật đi đánh hắn mới được."
Trên một con đường cái.
Nhanh nhanh đánh trống, thong thả gõ chiêng, chiêng dừng trống lặng để nghe hát ca, hát lên tất tần tật những lời nhảm nhí, nghe ta hát Mười tám điệu sờ, đưa tay sờ làn tóc bên má chị, mây đen bay tận chân trời, đưa tay sờ trán chị, vầng trán đầy đặn làm mê đảm lòng người này....( trích lời bài hát Thập bát mô- phiên bản đã chỉnh sửa)
Năm giờ sáng.
Vương Thuật đạp xe như bay. Trâu bò.
Mẹ kiếp! Thật là trâu bò.
Trâu bò quá, 150 cân trâu, dài hơn một cái 150 cân chính là trâu bò.
Vẻ mặt quần chúng ăn dưa ven đường đầy ngỡ ngàng, tất cả đều quay đầu lại. Cho tới bây giờ chưa từng thấy ai đạp xe dùng chung nhanh đến như vậy, có thể đem xe đạp dùng chung đạt đến tốc độ này mà hai cái chân đạp vẫn còn có thể sóng yên biển lặng tồn tại trên thân xe, thật sự anh là một người ký tích.
Vương Thuật là có lời cực khổ.
300 km đường núi, nghĩ thôi mà đã thấy đau trứng rồi, đã vài năm không đạp xe, mông tuy rằng nhịn được chà xát nhưng đũng quần chắc chắn sẽ bị mài mòn đi một lớp da mất!
Vì đũng quần thân yêu, Vương Thuật tính toán phải rèn luyện trước. Vừa lúc là buổi sáng, là thời điểm thật tốt để rèn luyện. Nói không chừng có thể gặp được một người đẹp. Thuận tiện bắt chuyện trêu ghẹo một chút, nếu có thể cùng nhau ăn sáng vậy thì càng tốt.
Đáng tiếc, nguyện vọng này không có thực hiện được.
Sáu giờ sáng, Vương Thuật đi đến phía trước biệt thự của Mạc Hướng Vẫn, người đẹp một người cũng không có gặp, nhưng cụ bà thì đã gặp phải vài người.
Mấy năm gần đây, chuyện mấy cụ bà có ý thức rèn luyện. thân thể đến người trẻ tuổi cũng không theo kịp!
Nhưng mà không phải lo, dù sao cũng là muốn đến gặp chị Ba.
Vương Thuật đem xe dùng chung để ở trước cửa biệt thự của Mạc Hướng Vấn, một đường chầm chậm đi vào: "Chị, em đã về rồi. Chị Ba, em đã về rồi."
Trong đại sảnh, trên mặt bốn người đẹp tràn đầy sự tức giận.
Vừa nghe xong chuyện Trâm Băng kể, La Hiểu vô cùng tức: "Cái gì, có người dám bắt nạt chị Ba, đánh hắn."
Mạc Hướng Vãn: "Sau này khi nào đi làm em hãy gọi Tiểu Thuật đi cùng, vạn nhất mà có gặp tên kia thì còn xử lý hắn."
Cố Tâm Di cũng tiếp lời: "Chị Ba, chị yên tâm, sức chiến đấu của Tiểu Thuật rất lớn, một mình cũng có thể bằng tám người chúng ta, nhất định phải đánh cho tên kia không phân biệt được nam bắc nữa."
Khi bốn người đang nghị luận, thì nghe được tiếng cạch phát ra từ cửa lớn, Mạc Hướng Vãn hưng phấn đứng lên: "Đi, "Tiểu Thuật đã trở về."
Bốn người vui vẻ, phấn khởi đi ra ngoài.
Bên này, Vương Thuật đẩy cửa lớn tiến vào, vừa mới đi vào. sân trong liền ngây ngẩn cả người: "Mẹ kiếp, chỉ là đùa giỡn hai câu thôi mà, đến mức phải tìm trong nhà sao?" Trước mắt, lần thứ hai này nguyên dàn người đẹp khiến anh sợ ngây người.
Trầm Băng cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thẳng tắp, nhìn chăm chằm người đàn ông thân cao mét tám, khuôn mặt đẹp trai, trong đầu quanh quẩn mấy câu: "Này! Người đẹp, cuộc đời ngắn ngủi mấy thu, đừng để sinh mệnh trôi theo dòng. nước.
Anh hùng, người đẹp một lần gặp lại, ân ái cho đến khi đầu bạc.
Em cho phép cánh diều bay, lay động ở bờ bên trống vắng.
Cũng biết đây là đầu đoạn đường, anh em chính là trái tim rực rỡ.
Gối đầu cô đơn mất ngủ, còn trong nồi mà chọn gáo. Mẹ kiếp, cái thằng nhãi con Vương Thuật."
Trầm Băng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một cái vũ khí, nhưng không tìm được cái nào, liền đi thẳng vào phòng bếp, cầm theo một con dao thái rồi chạy thẳng một mạch vào trong sân.
Vương Thuật đứng đó ngu người. Não anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ nó! Cống theo chuyện này so với giết chết anh còn tốt hơn,đùa giỡn người đẹp lại có thể đùa giỡn đến bà chị già?
"Chị, em sai rồi. Chị, chị Ba đáng yêu, kính yêu, xinh đẹp, người gặp người thích. Chị Ba, em sai rồi."
Nói vậy, chị lại nghĩ tới một chuyện, ngày hôm qua ở trên máy bay chị đụng phải một tên lưu manh, dám đùa giỡn bà cô này, rảnh rỗi phải bảo Tiểu Thuật đi đánh hắn mới được."
Trên một con đường cái.
Nhanh nhanh đánh trống, thong thả gõ chiêng, chiêng dừng trống lặng để nghe hát ca, hát lên tất tần tật những lời nhảm nhí, nghe ta hát Mười tám điệu sờ, đưa tay sờ làn tóc bên má chị, mây đen bay tận chân trời, đưa tay sờ trán chị, vầng trán đầy đặn làm mê đảm lòng người này....( trích lời bài hát Thập bát mô- phiên bản đã chỉnh sửa)
Năm giờ sáng.
Vương Thuật đạp xe như bay. Trâu bò.
Mẹ kiếp! Thật là trâu bò.
Trâu bò quá, 150 cân trâu, dài hơn một cái 150 cân chính là trâu bò.
Vẻ mặt quần chúng ăn dưa ven đường đầy ngỡ ngàng, tất cả đều quay đầu lại. Cho tới bây giờ chưa từng thấy ai đạp xe dùng chung nhanh đến như vậy, có thể đem xe đạp dùng chung đạt đến tốc độ này mà hai cái chân đạp vẫn còn có thể sóng yên biển lặng tồn tại trên thân xe, thật sự anh là một người ký tích.
Vương Thuật là có lời cực khổ.
300 km đường núi, nghĩ thôi mà đã thấy đau trứng rồi, đã vài năm không đạp xe, mông tuy rằng nhịn được chà xát nhưng đũng quần chắc chắn sẽ bị mài mòn đi một lớp da mất!
Vì đũng quần thân yêu, Vương Thuật tính toán phải rèn luyện trước. Vừa lúc là buổi sáng, là thời điểm thật tốt để rèn luyện. Nói không chừng có thể gặp được một người đẹp. Thuận tiện bắt chuyện trêu ghẹo một chút, nếu có thể cùng nhau ăn sáng vậy thì càng tốt.
Đáng tiếc, nguyện vọng này không có thực hiện được.
Sáu giờ sáng, Vương Thuật đi đến phía trước biệt thự của Mạc Hướng Vẫn, người đẹp một người cũng không có gặp, nhưng cụ bà thì đã gặp phải vài người.
Mấy năm gần đây, chuyện mấy cụ bà có ý thức rèn luyện. thân thể đến người trẻ tuổi cũng không theo kịp!
Nhưng mà không phải lo, dù sao cũng là muốn đến gặp chị Ba.
Vương Thuật đem xe dùng chung để ở trước cửa biệt thự của Mạc Hướng Vấn, một đường chầm chậm đi vào: "Chị, em đã về rồi. Chị Ba, em đã về rồi."
Trong đại sảnh, trên mặt bốn người đẹp tràn đầy sự tức giận.
Vừa nghe xong chuyện Trâm Băng kể, La Hiểu vô cùng tức: "Cái gì, có người dám bắt nạt chị Ba, đánh hắn."
Mạc Hướng Vãn: "Sau này khi nào đi làm em hãy gọi Tiểu Thuật đi cùng, vạn nhất mà có gặp tên kia thì còn xử lý hắn."
Cố Tâm Di cũng tiếp lời: "Chị Ba, chị yên tâm, sức chiến đấu của Tiểu Thuật rất lớn, một mình cũng có thể bằng tám người chúng ta, nhất định phải đánh cho tên kia không phân biệt được nam bắc nữa."
Khi bốn người đang nghị luận, thì nghe được tiếng cạch phát ra từ cửa lớn, Mạc Hướng Vãn hưng phấn đứng lên: "Đi, "Tiểu Thuật đã trở về."
Bốn người vui vẻ, phấn khởi đi ra ngoài.
Bên này, Vương Thuật đẩy cửa lớn tiến vào, vừa mới đi vào. sân trong liền ngây ngẩn cả người: "Mẹ kiếp, chỉ là đùa giỡn hai câu thôi mà, đến mức phải tìm trong nhà sao?" Trước mắt, lần thứ hai này nguyên dàn người đẹp khiến anh sợ ngây người.
Trầm Băng cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thẳng tắp, nhìn chăm chằm người đàn ông thân cao mét tám, khuôn mặt đẹp trai, trong đầu quanh quẩn mấy câu: "Này! Người đẹp, cuộc đời ngắn ngủi mấy thu, đừng để sinh mệnh trôi theo dòng. nước.
Anh hùng, người đẹp một lần gặp lại, ân ái cho đến khi đầu bạc.
Em cho phép cánh diều bay, lay động ở bờ bên trống vắng.
Cũng biết đây là đầu đoạn đường, anh em chính là trái tim rực rỡ.
Gối đầu cô đơn mất ngủ, còn trong nồi mà chọn gáo. Mẹ kiếp, cái thằng nhãi con Vương Thuật."
Trầm Băng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một cái vũ khí, nhưng không tìm được cái nào, liền đi thẳng vào phòng bếp, cầm theo một con dao thái rồi chạy thẳng một mạch vào trong sân.
Vương Thuật đứng đó ngu người. Não anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ nó! Cống theo chuyện này so với giết chết anh còn tốt hơn,đùa giỡn người đẹp lại có thể đùa giỡn đến bà chị già?
"Chị, em sai rồi. Chị, chị Ba đáng yêu, kính yêu, xinh đẹp, người gặp người thích. Chị Ba, em sai rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương