Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 67: Tỉng dong!
Nhìn thấy chị Tư Cố Tâm Di nói sẽ giúp đỡ mình, Vương. Thuật thở phào nhẹ nhõm nói: "Chị, cám ơn chị đã hiểu. Nếu đã như vậy, em sẽ đi bây giờ, bằng không bị chị Cả phát hiện, sau này sẽ không đi được nữa."
"ỪI Đi đi."
Cố Tâm Di gật đầu, nhưng đến lúc nhìn thấy Vương Thuật leo lên xe đạp lại không kìm chế được cảm xúc. Cô chạy tới ôm lấy eo Vương Thuật: "Tiểu Thuật, chuyện em hứa với chị nhất định phải thực hiện được. Đúng 10 ngày nhất định phải trở về, nếu không chị không còn mặt mũi nào nhìn mặt chị Cả và các chị em khác nữa. Cho dù sau 10 ngày em trở về, thứ em nhìn thấy cũng chỉ là một cỗ thi thể lạnh băng thôi. Tiểu Thuật, 18 năm, đời người có mấy lần 18 năm chứ? Một lần 18 năm là đủ rồi, chị không hy vọng sẽ có thêm 18 năm lần thứ 2 nữa. Còn chị Hai, bé Sáu và bé Bảy nữa, nếu như em không trở về nữa, bọn họ nhất định sẽ chịu không nổi đả kích..."
"Chị! Em yêu các chị, mãi mãi, mãi mãi."
Vương Thuật quăng xe đạp xuống, quay người ôm lấy Cố Tâm Di, nhanh chóng ép môi mình lên môi cô.
Cố Tâm Di không né tránh, hai người quấn quýt lấy nhau giống như rẳn cuộn...
Mười phút sau, toàn thân Cố Tâm Di giống như bị rút gân, ngơ ngác nhìn về phía trước. Áp lực đè nén quá lớn, có đôi khi cô thật sự muốn nói hết cho Mạt Hướng Vấn cùng các chị em biết.
Nhưng nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn là dẫn xuống.
Vương Thuật phải đi. Mạt Hướng Vấn và những người kia đều là chị của anh, Tiểu Vũ lại như là anh em của anh, trước mắt anh hiện tại chỉ có một con đường, xông lên phía trước!
Mười phút sau, Vương Thuật lấy điện thoại ra gọi một cuộc, Long Nghị ở đầu dây bên kia sang sảng nhỏ giọng nói: "Tiểu tử, đang rảnh hả? Đi đánh bạc cùng với tôi không hả?”
Vương Thuật cười lạnh nói: "Bớt nói nhảm, tôi cần một chiếc xe việt dã quân dụng, loại kiên cố giảm xóc. Hơn nữa cần thêm một chiếc xe đạp xếp, thể tích càng nhỏ càng tốt. Ba tiếng sau, tôi hy vọng thấy chúng có mặt ở sân bay Tịnh Châu."
"Khá lắm tên tiểu tử này, bây giờ học được cách ra lệnh cho tôi rồi?"
Vương Thuật cười ha hả: "Không phải tôi đang ra lệnh cho anh, là Häc Long đang ra lệnh cho anh. Sao hả? Không chịu thì thôi vậy."
"Đừng nha. Tiểu tử nhà anh nên sửa lại cái tính nóng nảy này chút đi. Yên tâm, lúc anh vừa đáp máy bay xong sẽ nhìn thấy những thứ anh cần."
"Không cám ơn nha."
Vương Thuật cúp máy, đạp xe đạp công cộng đi thẳng đến sân bay thành phố Bắc Lang.
Mới sáng anh vừa trở về, mấy tiếng sau đó lại rời đi tiếp, chỉ là mục đích lần này không giống trước.
Vừa tới sân bay, Vương Thuật còn chưa kịp gọi điện cho. quân sự đã nhận được cuộc gọi đến từ bên đó: "Đại ca, anh hiện tại đang ở đâu?"
"Tôi ở sân bay thành phố Bắc Lang, đang sắp đi Tịnh Châu."
"Đại ca, lập tức ngừng lịch trình của anh lại đi. Dựa vào tin tức đáng tin cậy, mấy ngày nay ở Tịnh Châu có mưa to, mà đường từ Tịnh Châu tới thôn Đào Nguyên ở hai bên đều là núi lớn. Lỡ như xuất hiện lở núi thì phải làm sao đây? Anh nhất định phải ngừng lịch trình lại."
"Mẹ kiếp, cậu đang dọa tôi đó à? Lão tử trong quân đội chỉnh chiến lấy được cấp bậc thượng tướng dễ như trở bàn tay...
"Đại ca, em cầu xin anh, tạm thời đừng đi. Đại ca, đừng đi."
Đầu dây bên kia đã đổi người nghe máy, âm thanh vang lên là của Tiểu Vũ.
Vương Thuật trợn mắt: "Từ lúc nào mà tới lượt oắt con nhà cậu nói chuyện? Cậu câm miệng lại cho lão tử, có đi hay không là lão tử định đoạt. Yên tâm đi, lão tử cũng không phải tên ngốc, không thể tự tìm đường chết đâu, các cậu bớt lo lắng đi"
"Đại ca, anh nhất định phải cẩn thận đó. Mặc dù em gái của em quan trọng, nhưng mà..."
Đầu dây bên kia còn chưa nói xong, Vương Thuật đã cúp điện thoại.
Không đi không được.
Anh bên đây đã hứa với chị Tư 10 ngày sẽ quay về, chậm trễ thời gian sẽ hỏng chuyện lớn.
Mặt khác, Vương Thuật càng lo lắng cho em gái của Tiểu Vũ hơn. Một cô gái trên người có khiếm khuyết, một thân một mình sinh sống làm sao giữa vùng thôn núi đó?
Hơn nữa lúc Tiểu Vũ chạy trốn còn để lại một đống nợ nần, những khoản tiền lãi kia có gây khó dễ cho em gái của "Tiểu Vũ hay không, chuyện này đều không đoán trước được. Lòng Vương Thuật nóng như lửa đốt.
Thế nhưng sốt ruột cũng không được, khoảng cách từ Tịnh Châu tới Bắc Lang rất xa, lúc Vương Thuật xuống máy bay đã là gần tám giờ tối rồi.
Điều khiến Vương Thuật càng tức đó là anh cũng không nhìn thấy xe quân đội mà Long Nghị chuẩn bị cho mình, lập tức gọi điện thoại cho Long Nghị, mang theo ý mỉa mai khách khí hỏi: "Lão Long, xem ra lệnh cấp trên này không có tác dụng rồi, hay là tôi nói cho lão đầu?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới âm thanh hốt hoảng của Long Nghị: "Đừng nha, tên nhóc nhà anh tuyệt đối đừng có kinh động tới lão đầu, bằng không lão đầu sẽ lột da tôi mất. Là tôi sơ suất, buổi sáng bận chút chuyện, bận bở hơi tay. Nhưng mà đồ đã tới Tịnh Châu rồi, chỉ là không phải ở sân bay thôi. Ở chỗ của Ngạo Tuyết đó, làm phiền anh đi một chuyến qua chỗ Ngạo Tuyết nhé."
"Long Ngạo Tuyết?" "Đúng vậy, ngoại trừ cô ấy còn ai nữa." "Sao cô ấy lại ở chỗ này?”
"Bên này tôi đang bận, anh tự mình đi hỏi cô ấy đi. Bây giờ tôi gửi địa chỉ qua cho anh."
Long Nghị cúp máy. Tỉng dong!
Vương Thuật nhận được một tin nhän: "Địa chỉ: Số 108 Đường lớn Hạnh Phúc." Sau đó còn để lại một số điện thoại.
Vương Thuật định gọi cho Long Ngạo Tuyết trước, ngẫm nghĩ một lúc vẫn là từ bỏ ý định. Cô gái này nói chuyện khó nghe, mình cần gì lại tự tìm phiền phức? Chỉ bãng cứ trực tiếp tới cửa, lái xe rời đi.
Vương Thuật lập tức rời khỏi sân bay, cũng không tìm taxi, anh lấy một chiếc xe đạp công cộng ở ngoài sân bay, bật điện thoại mở ra bản đồ hướng dẫn, đạp về phía đường Hạnh Phúc.
Mười phút sau.
Khóe miệng Vương Thuật bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, đột ngột tăng tốc độ.
"ỪI Đi đi."
Cố Tâm Di gật đầu, nhưng đến lúc nhìn thấy Vương Thuật leo lên xe đạp lại không kìm chế được cảm xúc. Cô chạy tới ôm lấy eo Vương Thuật: "Tiểu Thuật, chuyện em hứa với chị nhất định phải thực hiện được. Đúng 10 ngày nhất định phải trở về, nếu không chị không còn mặt mũi nào nhìn mặt chị Cả và các chị em khác nữa. Cho dù sau 10 ngày em trở về, thứ em nhìn thấy cũng chỉ là một cỗ thi thể lạnh băng thôi. Tiểu Thuật, 18 năm, đời người có mấy lần 18 năm chứ? Một lần 18 năm là đủ rồi, chị không hy vọng sẽ có thêm 18 năm lần thứ 2 nữa. Còn chị Hai, bé Sáu và bé Bảy nữa, nếu như em không trở về nữa, bọn họ nhất định sẽ chịu không nổi đả kích..."
"Chị! Em yêu các chị, mãi mãi, mãi mãi."
Vương Thuật quăng xe đạp xuống, quay người ôm lấy Cố Tâm Di, nhanh chóng ép môi mình lên môi cô.
Cố Tâm Di không né tránh, hai người quấn quýt lấy nhau giống như rẳn cuộn...
Mười phút sau, toàn thân Cố Tâm Di giống như bị rút gân, ngơ ngác nhìn về phía trước. Áp lực đè nén quá lớn, có đôi khi cô thật sự muốn nói hết cho Mạt Hướng Vấn cùng các chị em biết.
Nhưng nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn là dẫn xuống.
Vương Thuật phải đi. Mạt Hướng Vấn và những người kia đều là chị của anh, Tiểu Vũ lại như là anh em của anh, trước mắt anh hiện tại chỉ có một con đường, xông lên phía trước!
Mười phút sau, Vương Thuật lấy điện thoại ra gọi một cuộc, Long Nghị ở đầu dây bên kia sang sảng nhỏ giọng nói: "Tiểu tử, đang rảnh hả? Đi đánh bạc cùng với tôi không hả?”
Vương Thuật cười lạnh nói: "Bớt nói nhảm, tôi cần một chiếc xe việt dã quân dụng, loại kiên cố giảm xóc. Hơn nữa cần thêm một chiếc xe đạp xếp, thể tích càng nhỏ càng tốt. Ba tiếng sau, tôi hy vọng thấy chúng có mặt ở sân bay Tịnh Châu."
"Khá lắm tên tiểu tử này, bây giờ học được cách ra lệnh cho tôi rồi?"
Vương Thuật cười ha hả: "Không phải tôi đang ra lệnh cho anh, là Häc Long đang ra lệnh cho anh. Sao hả? Không chịu thì thôi vậy."
"Đừng nha. Tiểu tử nhà anh nên sửa lại cái tính nóng nảy này chút đi. Yên tâm, lúc anh vừa đáp máy bay xong sẽ nhìn thấy những thứ anh cần."
"Không cám ơn nha."
Vương Thuật cúp máy, đạp xe đạp công cộng đi thẳng đến sân bay thành phố Bắc Lang.
Mới sáng anh vừa trở về, mấy tiếng sau đó lại rời đi tiếp, chỉ là mục đích lần này không giống trước.
Vừa tới sân bay, Vương Thuật còn chưa kịp gọi điện cho. quân sự đã nhận được cuộc gọi đến từ bên đó: "Đại ca, anh hiện tại đang ở đâu?"
"Tôi ở sân bay thành phố Bắc Lang, đang sắp đi Tịnh Châu."
"Đại ca, lập tức ngừng lịch trình của anh lại đi. Dựa vào tin tức đáng tin cậy, mấy ngày nay ở Tịnh Châu có mưa to, mà đường từ Tịnh Châu tới thôn Đào Nguyên ở hai bên đều là núi lớn. Lỡ như xuất hiện lở núi thì phải làm sao đây? Anh nhất định phải ngừng lịch trình lại."
"Mẹ kiếp, cậu đang dọa tôi đó à? Lão tử trong quân đội chỉnh chiến lấy được cấp bậc thượng tướng dễ như trở bàn tay...
"Đại ca, em cầu xin anh, tạm thời đừng đi. Đại ca, đừng đi."
Đầu dây bên kia đã đổi người nghe máy, âm thanh vang lên là của Tiểu Vũ.
Vương Thuật trợn mắt: "Từ lúc nào mà tới lượt oắt con nhà cậu nói chuyện? Cậu câm miệng lại cho lão tử, có đi hay không là lão tử định đoạt. Yên tâm đi, lão tử cũng không phải tên ngốc, không thể tự tìm đường chết đâu, các cậu bớt lo lắng đi"
"Đại ca, anh nhất định phải cẩn thận đó. Mặc dù em gái của em quan trọng, nhưng mà..."
Đầu dây bên kia còn chưa nói xong, Vương Thuật đã cúp điện thoại.
Không đi không được.
Anh bên đây đã hứa với chị Tư 10 ngày sẽ quay về, chậm trễ thời gian sẽ hỏng chuyện lớn.
Mặt khác, Vương Thuật càng lo lắng cho em gái của Tiểu Vũ hơn. Một cô gái trên người có khiếm khuyết, một thân một mình sinh sống làm sao giữa vùng thôn núi đó?
Hơn nữa lúc Tiểu Vũ chạy trốn còn để lại một đống nợ nần, những khoản tiền lãi kia có gây khó dễ cho em gái của "Tiểu Vũ hay không, chuyện này đều không đoán trước được. Lòng Vương Thuật nóng như lửa đốt.
Thế nhưng sốt ruột cũng không được, khoảng cách từ Tịnh Châu tới Bắc Lang rất xa, lúc Vương Thuật xuống máy bay đã là gần tám giờ tối rồi.
Điều khiến Vương Thuật càng tức đó là anh cũng không nhìn thấy xe quân đội mà Long Nghị chuẩn bị cho mình, lập tức gọi điện thoại cho Long Nghị, mang theo ý mỉa mai khách khí hỏi: "Lão Long, xem ra lệnh cấp trên này không có tác dụng rồi, hay là tôi nói cho lão đầu?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới âm thanh hốt hoảng của Long Nghị: "Đừng nha, tên nhóc nhà anh tuyệt đối đừng có kinh động tới lão đầu, bằng không lão đầu sẽ lột da tôi mất. Là tôi sơ suất, buổi sáng bận chút chuyện, bận bở hơi tay. Nhưng mà đồ đã tới Tịnh Châu rồi, chỉ là không phải ở sân bay thôi. Ở chỗ của Ngạo Tuyết đó, làm phiền anh đi một chuyến qua chỗ Ngạo Tuyết nhé."
"Long Ngạo Tuyết?" "Đúng vậy, ngoại trừ cô ấy còn ai nữa." "Sao cô ấy lại ở chỗ này?”
"Bên này tôi đang bận, anh tự mình đi hỏi cô ấy đi. Bây giờ tôi gửi địa chỉ qua cho anh."
Long Nghị cúp máy. Tỉng dong!
Vương Thuật nhận được một tin nhän: "Địa chỉ: Số 108 Đường lớn Hạnh Phúc." Sau đó còn để lại một số điện thoại.
Vương Thuật định gọi cho Long Ngạo Tuyết trước, ngẫm nghĩ một lúc vẫn là từ bỏ ý định. Cô gái này nói chuyện khó nghe, mình cần gì lại tự tìm phiền phức? Chỉ bãng cứ trực tiếp tới cửa, lái xe rời đi.
Vương Thuật lập tức rời khỏi sân bay, cũng không tìm taxi, anh lấy một chiếc xe đạp công cộng ở ngoài sân bay, bật điện thoại mở ra bản đồ hướng dẫn, đạp về phía đường Hạnh Phúc.
Mười phút sau.
Khóe miệng Vương Thuật bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, đột ngột tăng tốc độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương