Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 77: Lần thứ nhất không có phản ứng
“Dã man tàn bạo.”
Long Ngạo Tuyết chết lặng đứng đó, nhìn hai cái xác khủng khiếp trên mặt đất, che miệng chạy ra ngoài nôn khan mấy tiếng.
Sau khi giết hai mạng, cơn tức giận trong lòng vương thuật mới giảm bớt một chút, trở lại trong phòng, đi đến nơi cô gái nhỏ đang bị trói trên ghế, cởi dây thừng ra, lúc này mới nói:”Em tên là gì? Anh tên Vương Thuật, là bạn của Tiểu Vũ”
Không có âm thanh trả lời.
Vương Thuật nhìn vào màn hình máy tính trên bàn, là một trò chơi hắn chưa từng thấy trước đây, cô gái nhỏ ánh mắt ảm đạm đang gắt gao nhìn vào màn hình, hai tay điều khiển bàn phím, không quan tâm Vương Thuật nói cái gì.
Vương Thuật giết qua nhiều người, mà cái nghề này thường xuyên phải nghiên cứu tâm lí mục tiêu, nhìn ánh mắt cô gái nhỏ này, sau đó lại nhìn trò chơi cô đang chơi, cảm giác có chút gì đó không ổn.
Cô gái nhỏ này chắc là bị sốc tâm lí trong một thời gian dài, đã tự phong bế bản thân, đem chính tâm thần của mình nhốt bên trong trò chơi này.
“Em gái, ta là bạn của Tiểu Vũ, em tên gì?” “Em gái...”
Vương Thuật lại hô lên hai câu, cô gái nhỏ vẫn ngồi yên bất động.
Vương Thuật không còn cách nào khác, rút điện thoại di động ra, nhìn tín hiệu mạng, tuy rằng hơi yếu nhưng vẫn có thể chấp nhận sử dụng được, mở wechat, gọi video.
Không lâu, đối diện xuất hiện một cậu thanh niên có mái tóc như cái đuôi gà, miệng đang ngậm một cái kẹo mút, thấy Vương Thuật liền căng thẳng, bỏ cây kẹo xuống, hỏi: “Huynh đệ, đại ca thực lòng xin lỗi, đại ca tới chậm”
Tiểu Vũ hoảng sợ, thanh âm run rẩy:" Lão Đại, em gái ta..."
Vương Thuật khoát tay:”Em yên tâm, em gái của em không có việc gì, chẳng qua tinh thần gặp chút đả kích, nhưng hẳn là không có nguy hiểm, hiện tại anh cần em đem người đánh thức.”
Theo Vương Thuật tính toán, thời điểm Tiểu Vũ rời nhà đi hẳn lại em gái hắn còn bình thường, chứng tự bế này không phải một chốc là hình thành được, cần một thời gian chậm rãi tích lũy.
Thời điểm Tiểu Vũ đi, em gái hắn đã gần đạt tới tuổi trưởng thành, tỉ lệ dính loại bệnh này càng nhỏ, cho nên chắc là còn cứu được.
Nhưng vào lúc này, tín hiệu di động bị nhiễu, Vương Thuật tức giận suýt đem điện thoại đập.
Hoàn hảo là Tiểu Vũ là vua máy tính, không biết hắn làm cách gì mà đem tính hiệu nối lại, tuy nhiên tín hiệu rất yếu, không truyền được hình ảnh, chỉ gửi đến một hàng tin nhắn:
Lão Đại, chuyện này không trách anh, em gái em tự bế, là nàng tự làm,ngươi thử dùng ba từ này gọi nàng xem có thể tỉnh lại không: “Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm”
Xem hết tin nhắn, Vương Thuật buông điện thoại xuống, dùng hai tay giữ lấy hai má cô gái nhỏ, giữ cho nàng không nhìn tới máy tính, sau đó mặt đối mặt, nói ba tiếng: Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm.
Lần thứ nhất không có phản ứng.
Lần thứ hai, cô gái nhỏ trong ánh mắt đột nhiên có chút tia sáng.
Đến lần thứ ba, Vương Thuật vừa nói xong, cô gái nhỏ liền đứng lên
Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm. Cô gái nhỏ trong ánh mắt đột nhiên linh hoạt trở lại, khiếp sợ nhìn lấy Vương Thuật, Vương Thuật nhanh chóng tận dụng thời gian, nói: “Hãy nghe anh nói, anh là Vương Thuật, là bằng hữu của anh trai Tiểu vũ nhà em, anh tới cứu em.”
Anh trai.
Cô gái nhỏ nói một câu, đột nhiên “oa” một tiếng nhào vào lòng Vương Thuật khóc òa lên.
Hư hư hư!
Vương Thuật toàn thân mồ hôi lạnh, nếu thật sự cô gái nhỏ chưa tỉnh lại, Tiểu Vũ phải làm sao bây giờ, đến chính mình cũng vô cùng khó xử.
Áng chứng khóc năm phút đồng hồ, cô gái nhỏ mới từ trong lồng ngực Vương Thuật ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có một tia ngượng ngùng: “Em là Tiểu Lục Tử, cám ơn anh tới cứu em, anh trai của em có khỏe không?”
Vương Thuật liên tục gật đầu:” Tốt, tốt rồi, anh lập tức cho em cùng anh trai nói chuyện.”
Vương Thuật lại mở điện thoại ra, Tiểu Vũ đầu dây bên kia quả thật là thiên tài, làm tín hiệu điện thoại tăng cường lên không ít.
Ở trong video nói chuyện, anh em hai người đều khóc.
Vương Thuật đưa điện thoại cho Tiểu Lục Tử, yên lặng bước ra sân ngoài, thần sắc lạnh lẽo như băng.
Năm phút đồng hồ sau, trong phòng truyền ra âm thanh của cô gái nhỏ:
“Anh Vương Thuật, anh vào đi, chúng em nói chuyện xong rồi."
Vương Thuật vào nhà,tiếp nhận điện thoại từ trong tay cô gái nhỏ, nhìn thấy nói chuyện video còn chưa ngắt kết nối, nói với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, mở ra trò chuyện nhiều người, đem lão già kia kéo vào.”
Lão già chết tiệt mà hắn gọi chính là trung niên văn sĩ ở Long gia, được gọi là Thái Thượng Lão Quân.
Đương nhiên thế giới này không phải thần tiên, không có khả năng xuất hiện trên đài sen Thái Thượng Lão Quân, chỉ là nói đến đại danh của một vị tuyệt đại cường giả mà thôi.
Vương Thuật cũng không biết lão già này đã sống bao nhiêu năm, vẫn kêu là tử lão đầu ( lão già chết tiệt)
Tiểu Vũ nghe nói kêu đến tử lão nhân, nhất thời vui sướng nãy ra:”Lão đại, nhận của đệ một lạy, cám ơn Lão Đại.”
Hắn biết Vương Thuật kế tiếp muốn làm gì, chắc chăn là xin thuốc từ tử lão nhân, tử lão nhân luôn một bộ dáng thanh cao, rất ít ra tay chữa bệnh cho người khác, đại la thần tiên đến cũng không xin được thuốc từ lão.
Trừ phi là quen biết từ trước, hơn nữa bệnh nặng gần chết lão mới ra tay, để lão cấp thuốc cho một người không quen biết, khó như lên trời.
Tiểu Vũ nhanh chóng kéo được tử lão nhân vào cuộc nói chuyện video, trong màn hình xuất hiện một lão già quả thật nhìn muốn tặng lão một đạp.
Lão già này thật bẩn al
Quần áo trên người không khác ăn xin ngoài đường, tóc so với Tiểu Vũ còn muốn trẻ trâu hơn, không biết bao nhiêu ngày rồi lão chưa tắm, nhưng có một điểm nổi bật, đó là bộ râu.
Bộ râu của lão trắng như tuyết, bay bồng như tiên nữ đang múa, quả thực chèn ép mọi sinh vật có râu khác, đoán chừng Quan Vân Trường có tái sinh từ thời Tam Quốc thì cũng phải cắt râu mà quỳ mọp đất.
Lão già nhìn thấy Vương Thuật, lãnh đạm nói:”Tiểu tử, thảo dược thu thập của ta một cây cũng chưa thấy.”
Khụ khụ!
Vương Thuật sớm con mẹ nó đem chuyện này quên mất, vội vàng nói: “Lão đầu, ngươi không thấy chúng ta lạc vào địa phương nào hả? còn nói chuyện thảo dược, lão tử thiếu chút nữa bị nước lũ cuốn trôi.
Hiện tại có một việc gấp cần lão nhân gia động tay, ngươi xem em gái bên cạnh ta, cho nàng chút thuốc, bởi vì khí huyết đi đến nửa thân thì ngừng, hai chân bị bại liệt.”
“Không được.”
Lão nhân lập tức cự tuyệt.
Long Ngạo Tuyết chết lặng đứng đó, nhìn hai cái xác khủng khiếp trên mặt đất, che miệng chạy ra ngoài nôn khan mấy tiếng.
Sau khi giết hai mạng, cơn tức giận trong lòng vương thuật mới giảm bớt một chút, trở lại trong phòng, đi đến nơi cô gái nhỏ đang bị trói trên ghế, cởi dây thừng ra, lúc này mới nói:”Em tên là gì? Anh tên Vương Thuật, là bạn của Tiểu Vũ”
Không có âm thanh trả lời.
Vương Thuật nhìn vào màn hình máy tính trên bàn, là một trò chơi hắn chưa từng thấy trước đây, cô gái nhỏ ánh mắt ảm đạm đang gắt gao nhìn vào màn hình, hai tay điều khiển bàn phím, không quan tâm Vương Thuật nói cái gì.
Vương Thuật giết qua nhiều người, mà cái nghề này thường xuyên phải nghiên cứu tâm lí mục tiêu, nhìn ánh mắt cô gái nhỏ này, sau đó lại nhìn trò chơi cô đang chơi, cảm giác có chút gì đó không ổn.
Cô gái nhỏ này chắc là bị sốc tâm lí trong một thời gian dài, đã tự phong bế bản thân, đem chính tâm thần của mình nhốt bên trong trò chơi này.
“Em gái, ta là bạn của Tiểu Vũ, em tên gì?” “Em gái...”
Vương Thuật lại hô lên hai câu, cô gái nhỏ vẫn ngồi yên bất động.
Vương Thuật không còn cách nào khác, rút điện thoại di động ra, nhìn tín hiệu mạng, tuy rằng hơi yếu nhưng vẫn có thể chấp nhận sử dụng được, mở wechat, gọi video.
Không lâu, đối diện xuất hiện một cậu thanh niên có mái tóc như cái đuôi gà, miệng đang ngậm một cái kẹo mút, thấy Vương Thuật liền căng thẳng, bỏ cây kẹo xuống, hỏi: “Huynh đệ, đại ca thực lòng xin lỗi, đại ca tới chậm”
Tiểu Vũ hoảng sợ, thanh âm run rẩy:" Lão Đại, em gái ta..."
Vương Thuật khoát tay:”Em yên tâm, em gái của em không có việc gì, chẳng qua tinh thần gặp chút đả kích, nhưng hẳn là không có nguy hiểm, hiện tại anh cần em đem người đánh thức.”
Theo Vương Thuật tính toán, thời điểm Tiểu Vũ rời nhà đi hẳn lại em gái hắn còn bình thường, chứng tự bế này không phải một chốc là hình thành được, cần một thời gian chậm rãi tích lũy.
Thời điểm Tiểu Vũ đi, em gái hắn đã gần đạt tới tuổi trưởng thành, tỉ lệ dính loại bệnh này càng nhỏ, cho nên chắc là còn cứu được.
Nhưng vào lúc này, tín hiệu di động bị nhiễu, Vương Thuật tức giận suýt đem điện thoại đập.
Hoàn hảo là Tiểu Vũ là vua máy tính, không biết hắn làm cách gì mà đem tính hiệu nối lại, tuy nhiên tín hiệu rất yếu, không truyền được hình ảnh, chỉ gửi đến một hàng tin nhắn:
Lão Đại, chuyện này không trách anh, em gái em tự bế, là nàng tự làm,ngươi thử dùng ba từ này gọi nàng xem có thể tỉnh lại không: “Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm”
Xem hết tin nhắn, Vương Thuật buông điện thoại xuống, dùng hai tay giữ lấy hai má cô gái nhỏ, giữ cho nàng không nhìn tới máy tính, sau đó mặt đối mặt, nói ba tiếng: Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm.
Lần thứ nhất không có phản ứng.
Lần thứ hai, cô gái nhỏ trong ánh mắt đột nhiên có chút tia sáng.
Đến lần thứ ba, Vương Thuật vừa nói xong, cô gái nhỏ liền đứng lên
Tiểu Vũ, Tiểu Lục Tử, dũng cảm. Cô gái nhỏ trong ánh mắt đột nhiên linh hoạt trở lại, khiếp sợ nhìn lấy Vương Thuật, Vương Thuật nhanh chóng tận dụng thời gian, nói: “Hãy nghe anh nói, anh là Vương Thuật, là bằng hữu của anh trai Tiểu vũ nhà em, anh tới cứu em.”
Anh trai.
Cô gái nhỏ nói một câu, đột nhiên “oa” một tiếng nhào vào lòng Vương Thuật khóc òa lên.
Hư hư hư!
Vương Thuật toàn thân mồ hôi lạnh, nếu thật sự cô gái nhỏ chưa tỉnh lại, Tiểu Vũ phải làm sao bây giờ, đến chính mình cũng vô cùng khó xử.
Áng chứng khóc năm phút đồng hồ, cô gái nhỏ mới từ trong lồng ngực Vương Thuật ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có một tia ngượng ngùng: “Em là Tiểu Lục Tử, cám ơn anh tới cứu em, anh trai của em có khỏe không?”
Vương Thuật liên tục gật đầu:” Tốt, tốt rồi, anh lập tức cho em cùng anh trai nói chuyện.”
Vương Thuật lại mở điện thoại ra, Tiểu Vũ đầu dây bên kia quả thật là thiên tài, làm tín hiệu điện thoại tăng cường lên không ít.
Ở trong video nói chuyện, anh em hai người đều khóc.
Vương Thuật đưa điện thoại cho Tiểu Lục Tử, yên lặng bước ra sân ngoài, thần sắc lạnh lẽo như băng.
Năm phút đồng hồ sau, trong phòng truyền ra âm thanh của cô gái nhỏ:
“Anh Vương Thuật, anh vào đi, chúng em nói chuyện xong rồi."
Vương Thuật vào nhà,tiếp nhận điện thoại từ trong tay cô gái nhỏ, nhìn thấy nói chuyện video còn chưa ngắt kết nối, nói với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, mở ra trò chuyện nhiều người, đem lão già kia kéo vào.”
Lão già chết tiệt mà hắn gọi chính là trung niên văn sĩ ở Long gia, được gọi là Thái Thượng Lão Quân.
Đương nhiên thế giới này không phải thần tiên, không có khả năng xuất hiện trên đài sen Thái Thượng Lão Quân, chỉ là nói đến đại danh của một vị tuyệt đại cường giả mà thôi.
Vương Thuật cũng không biết lão già này đã sống bao nhiêu năm, vẫn kêu là tử lão đầu ( lão già chết tiệt)
Tiểu Vũ nghe nói kêu đến tử lão nhân, nhất thời vui sướng nãy ra:”Lão đại, nhận của đệ một lạy, cám ơn Lão Đại.”
Hắn biết Vương Thuật kế tiếp muốn làm gì, chắc chăn là xin thuốc từ tử lão nhân, tử lão nhân luôn một bộ dáng thanh cao, rất ít ra tay chữa bệnh cho người khác, đại la thần tiên đến cũng không xin được thuốc từ lão.
Trừ phi là quen biết từ trước, hơn nữa bệnh nặng gần chết lão mới ra tay, để lão cấp thuốc cho một người không quen biết, khó như lên trời.
Tiểu Vũ nhanh chóng kéo được tử lão nhân vào cuộc nói chuyện video, trong màn hình xuất hiện một lão già quả thật nhìn muốn tặng lão một đạp.
Lão già này thật bẩn al
Quần áo trên người không khác ăn xin ngoài đường, tóc so với Tiểu Vũ còn muốn trẻ trâu hơn, không biết bao nhiêu ngày rồi lão chưa tắm, nhưng có một điểm nổi bật, đó là bộ râu.
Bộ râu của lão trắng như tuyết, bay bồng như tiên nữ đang múa, quả thực chèn ép mọi sinh vật có râu khác, đoán chừng Quan Vân Trường có tái sinh từ thời Tam Quốc thì cũng phải cắt râu mà quỳ mọp đất.
Lão già nhìn thấy Vương Thuật, lãnh đạm nói:”Tiểu tử, thảo dược thu thập của ta một cây cũng chưa thấy.”
Khụ khụ!
Vương Thuật sớm con mẹ nó đem chuyện này quên mất, vội vàng nói: “Lão đầu, ngươi không thấy chúng ta lạc vào địa phương nào hả? còn nói chuyện thảo dược, lão tử thiếu chút nữa bị nước lũ cuốn trôi.
Hiện tại có một việc gấp cần lão nhân gia động tay, ngươi xem em gái bên cạnh ta, cho nàng chút thuốc, bởi vì khí huyết đi đến nửa thân thì ngừng, hai chân bị bại liệt.”
“Không được.”
Lão nhân lập tức cự tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương