Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!
Chương 27: Lời yêu ngọt ngào
“Phim con heo... Là một dạng trong ‘Papa j'ai besoin de toi’. Đương nhiên khi em biết nghĩa của câu đó rồi thì tự khắc sẽ hiểu thôi, không cần vội.”
Chậc, hắn cảm thấy hâm mộ bản thân mình quá rồi. Tại sao có thể giải thích một cách đàng hoàng không quá lố lăng hay lố bịch như vậy nhỉ?
Cô nghe vậy cũng không gặng hỏi nữa. Tư Thịnh vừa hay lái xe đến, bốn người cùng nhau đi ăn trưa.
Lần này cả Nghiên tổng và Tư phó tổng đều trốn làm hết cả hai, không ổn chút nào, Nghiên Thị quả thực có nhân tài lười quá rồi.
Gọi cả một bàn thức ăn, chủ yếu là món Nghiên Vi và Thư Nghiên thích, còn hai người đàn ông chỉ việc ngồi ăn ké.
“Tư Thịnh, anh họ em đang gắp thức ăn cho Thư Nghiên kìa.”
Nghiên Vi thấy vậy liền huýt vai Tư Thịnh đang chăm chú ăn mà chẳng để ý gì đến xung quanh cả.
Là bạn của nhau mà sao tính cách chẳng giống gì nhau hết vậy?
“Sao thế, anh đang ăn mà. Nghiên tổng, cậu cũng gắp cho em họ mình đi chứ.”
Nghiên Trì ngước lên nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát bé con.
Hai người ngồi đối diện lại bắt đầu đôi co rồi, vẫn không thể trưởng thành hơn chút được sao?
“Sao anh không gắp cho em, là đàn ông mà cứ ngồi ăn vậy hả?”
“Em cũng có thể tự gắp mà, hơn nữa anh đang đói, không tiện gặp cho em đâu.”
Thư Nghiên đang ăn cũng bị câu chuyện giữa hai người thu hút sự chú ý.
Hình như trừ những lúc có công việc riêng gì đó ra thì hầu hết lúc nào họ cũng cãi nhau thì phải.
Nghiên Trì đã rất nhiều lần hợp tác hai người, cũng rất nhiều lần khuyên từ bỏ nhưng chẳng cách nào có tác dụng cả. Nghiên Vi thì mãi không thể ngừng theo đuổi Tư Thịnh, còn Tư Thịnh sống chết cũng không chịu chấp nhận thích Nghiên Vi. Bất lực thật rồi, hắn không muốn can thiệp nữa, cứ để mối quan hệ của họ đi tới đâu thì tới.
Quay sang Thư Nghiên hắn càng nhẹ lòng. Chỉ cần hắn và bé con luôn ở bên nhau là được rồi, không cần quan tâm đến chuyện ai khác cả.
Bữa trưa kết thúc, rồi nhà ai người đó trở về.
Hắn và cô cũng mệt rã rời, cả hai vừa về đã vào phòng đánh một giấc tới gần chiều.
Thư Nghiên gối đầu lên ngực hắn ngủ từ đầu đến cuối buổi, khi tỉnh thì cổ như bị tê cứng vậy, không cử động được.
Hắn nhìn bé con đáng thương sắp khóc thì mủi lòng tiến đến xoa xoa cổ cho cô.
Sau này nếu như cô và hắn kết hôn với nhau thì hắn không cần có con cái cũng được, một mình cô là đủ rồi. Có thể là cô vợ nhỏ để hắn yêu thương, có thể là bé con cho hắn nuông chiều.
“Cảm ơn em vì đã đến bên tôi.”
Thư Nghiên quay người lại, chỉ thấy ánh mắt kia có một sức hút gì đó rất đặc biệt.
Lần gặp gỡ đầu tiên đó thực sự là do thượng đế sắp xếp ư? Là cuộc gặp gỡ định mệnh của cô và hắn?
Nếu như lúc đó hắn không đuổi theo người truy sát vào trong khu ổ chuột, nếu như lúc đó cô không đến trước mặt hắn thì liệu rằng có phải sẽ không bao giờ có thể gặp nhau không?
Vậy nên mới nói, đó là một điều may mắn hết sức!
“Chú thích tôi sao?”
“Không hẳn, nhưng tôi yêu em nhiều hơn.”
Cô đột nhiên bật cười. Những lời cô độc thoại lúc bị bắt có nên nhớ lại không nhỉ?
Chú tới nhanh đi... Tôi sẽ gọi chú là anh... Tôi sẽ không cãi lại chú nữa...
Thật sự phải gọi hắn là anh ư?
“Nghiên Trì...”
“Em dám gọi cả họ tên tôi vậy sao?”
Thư Nghiên nghiêng đầu, cân nhắc một chút rồi hỏi lại, “Không được gọi vậy sao?”
“Được chứ, tất nhiên là được. Tên của tôi phát ra từ giọng nói của em nghe rất hay và quyến rũ đấy.”
Độ lật măt của ai đó còn nhanh hơn trở bàn tay nữa!
Cô người khúc khích nhìn vào mắt hắn nghĩ một hồi.
Hoá ra cảm giác khi yêu lại hạnh phúc đến vậy?
“Chú Trì, bé con yêu anh.”
Chậc, hắn cảm thấy hâm mộ bản thân mình quá rồi. Tại sao có thể giải thích một cách đàng hoàng không quá lố lăng hay lố bịch như vậy nhỉ?
Cô nghe vậy cũng không gặng hỏi nữa. Tư Thịnh vừa hay lái xe đến, bốn người cùng nhau đi ăn trưa.
Lần này cả Nghiên tổng và Tư phó tổng đều trốn làm hết cả hai, không ổn chút nào, Nghiên Thị quả thực có nhân tài lười quá rồi.
Gọi cả một bàn thức ăn, chủ yếu là món Nghiên Vi và Thư Nghiên thích, còn hai người đàn ông chỉ việc ngồi ăn ké.
“Tư Thịnh, anh họ em đang gắp thức ăn cho Thư Nghiên kìa.”
Nghiên Vi thấy vậy liền huýt vai Tư Thịnh đang chăm chú ăn mà chẳng để ý gì đến xung quanh cả.
Là bạn của nhau mà sao tính cách chẳng giống gì nhau hết vậy?
“Sao thế, anh đang ăn mà. Nghiên tổng, cậu cũng gắp cho em họ mình đi chứ.”
Nghiên Trì ngước lên nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát bé con.
Hai người ngồi đối diện lại bắt đầu đôi co rồi, vẫn không thể trưởng thành hơn chút được sao?
“Sao anh không gắp cho em, là đàn ông mà cứ ngồi ăn vậy hả?”
“Em cũng có thể tự gắp mà, hơn nữa anh đang đói, không tiện gặp cho em đâu.”
Thư Nghiên đang ăn cũng bị câu chuyện giữa hai người thu hút sự chú ý.
Hình như trừ những lúc có công việc riêng gì đó ra thì hầu hết lúc nào họ cũng cãi nhau thì phải.
Nghiên Trì đã rất nhiều lần hợp tác hai người, cũng rất nhiều lần khuyên từ bỏ nhưng chẳng cách nào có tác dụng cả. Nghiên Vi thì mãi không thể ngừng theo đuổi Tư Thịnh, còn Tư Thịnh sống chết cũng không chịu chấp nhận thích Nghiên Vi. Bất lực thật rồi, hắn không muốn can thiệp nữa, cứ để mối quan hệ của họ đi tới đâu thì tới.
Quay sang Thư Nghiên hắn càng nhẹ lòng. Chỉ cần hắn và bé con luôn ở bên nhau là được rồi, không cần quan tâm đến chuyện ai khác cả.
Bữa trưa kết thúc, rồi nhà ai người đó trở về.
Hắn và cô cũng mệt rã rời, cả hai vừa về đã vào phòng đánh một giấc tới gần chiều.
Thư Nghiên gối đầu lên ngực hắn ngủ từ đầu đến cuối buổi, khi tỉnh thì cổ như bị tê cứng vậy, không cử động được.
Hắn nhìn bé con đáng thương sắp khóc thì mủi lòng tiến đến xoa xoa cổ cho cô.
Sau này nếu như cô và hắn kết hôn với nhau thì hắn không cần có con cái cũng được, một mình cô là đủ rồi. Có thể là cô vợ nhỏ để hắn yêu thương, có thể là bé con cho hắn nuông chiều.
“Cảm ơn em vì đã đến bên tôi.”
Thư Nghiên quay người lại, chỉ thấy ánh mắt kia có một sức hút gì đó rất đặc biệt.
Lần gặp gỡ đầu tiên đó thực sự là do thượng đế sắp xếp ư? Là cuộc gặp gỡ định mệnh của cô và hắn?
Nếu như lúc đó hắn không đuổi theo người truy sát vào trong khu ổ chuột, nếu như lúc đó cô không đến trước mặt hắn thì liệu rằng có phải sẽ không bao giờ có thể gặp nhau không?
Vậy nên mới nói, đó là một điều may mắn hết sức!
“Chú thích tôi sao?”
“Không hẳn, nhưng tôi yêu em nhiều hơn.”
Cô đột nhiên bật cười. Những lời cô độc thoại lúc bị bắt có nên nhớ lại không nhỉ?
Chú tới nhanh đi... Tôi sẽ gọi chú là anh... Tôi sẽ không cãi lại chú nữa...
Thật sự phải gọi hắn là anh ư?
“Nghiên Trì...”
“Em dám gọi cả họ tên tôi vậy sao?”
Thư Nghiên nghiêng đầu, cân nhắc một chút rồi hỏi lại, “Không được gọi vậy sao?”
“Được chứ, tất nhiên là được. Tên của tôi phát ra từ giọng nói của em nghe rất hay và quyến rũ đấy.”
Độ lật măt của ai đó còn nhanh hơn trở bàn tay nữa!
Cô người khúc khích nhìn vào mắt hắn nghĩ một hồi.
Hoá ra cảm giác khi yêu lại hạnh phúc đến vậy?
“Chú Trì, bé con yêu anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương