6.
Vương thị nổi giận lôi đình với ta một trận.
“Sao ngươi chỉ lấy có một cái vậy, ngươi làm thế thì lão tam nghĩ thế nào về ta cơ chứ?”
Thần sắc ta có chút hoảng loạn.
“Ta tìm khắp khố phòng, quả thật chỉ tìm được một cái.” Ta có hơi ủy khuất: “Mặc dù vòng tay kia thoạt nhìn rất tốt nhưng trâm bạc do lão phu nhân tặng ta lúc trước cũng không kém là bao. Hơn nữa đó còn là đồ cổ do tổ tiên để lại, tất nhiên tam đệ muội sẽ không phải chịu thiệt thòi.”
Trâm bạc kia là món quà do Vương thị tặng ta lúc mới vào phủ, những lời này cũng chính là những lời bà ta từng nói.
Đương nhiên bà ta sẽ không thể nói được gì hơn.
Nghe nói Thường Uyển Linh trở về liền nổi giận.
Tam công tử Lục Chinh Ngôn cũng không phải nhi tử thân sinh của Vương thị mà là nhi tử của nha hoàn hồi môn Vương thị.
Chỉ là nha hoàn đó hạ sinh Lục Chinh Ngôn không bao lâu đã chết.
Vương thị muốn biểu hiện sự hiền hậu của mình nên coi Lục Chinh Ngôn như nhi tử ruột thịt.
Mấy năm nay, bà ta đối đãi với Lục Chinh Ngôn y hệt như Lục Hành Nguyên.
Từ đồ ăn đến đồ dùng, cái gì cũng giống Lục Hành Nguyên.
Nhưng mà sự việc xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng đã chôn xuống hạt giống hoài nghi trong lòng Thường Uyển Linh…
Ký danh con thiếp thất, rốt cuộc cũng không thể nào giống nhi tử thân sinh.
Nàng ta có quan hệ thân thiết với Ninh Ngọc mà lại không có địa vị bằng nhau.
Làm lại một đời, ta muốn nhìn xem tỷ muội tình thâm này có bao nhiêu phần là thật lòng.
7.
Kiếp trước, Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh về phủ ba lần, những thứ ta chuẩn bị cho các nàng cũng không kém bao nhiêu.
Lúc này, trước khi xuất phát, ta vội vàng chạy tới, gọi Lục Hành Nguyên đang muốn lên xe lại.
Ta nhẹ giọng nói một câu:
“Năm xưa khi phu quân còn sống, từng được Ngụy Dương Hầu chiếu cố. Ta đặc biệt chuẩn bị một ít thuốc bổ cho nhị đệ và đệ phụ mang về phủ.”
Lục Hành Nguyên vội nói: “Đa tạ đại tẩu.”
Xe ngựa của Thường Uyển Linh ở phía sau vẫn chậm chạp không nhúc nhích, nàng ta còn vén rèm lên xem.
Ta bảo hạ nhân cầm một cái rương nhỏ đặt lên khoảng trống sau xe Lục Hành Nguyên.
Cái rương nhỏ kia được chạm trổ hoa văn mạ vàng, lại là gỗ sưa, hiển nhiên bên trong chứa vật không tầm thường.
[Hệ thống, nữ chủ lại lấy món đồ gì tốt cho Ninh Ngọc vậy? Châu báu? Hay là tiền tài?]
[Xin lỗi ký chủ, trước mắt giá trị công lược của ngài khá thấp, ta không thể tra cứu.]
Cũng vừa vặn Lục Chinh Ngôn lên xe, Thường Uyển Linh liếc mắt một cái, căm giận kéo rèm xuống.
Một trận gió bão nổi lên, ta cúi đầu ho khan hai tiếng.
Lục Hành Nguyên mang danh là quân tử trước mặt bao người, đương nhiên sẽ không dám ngó lơ vị đại tẩu này.
Hắn ôn nhu nói: “Đại tẩu vì hôn sự của ta và tam đệ mà lao tâm phí sức, vẫn phải bảo trọng bản thân.”
Ta đáp lời.
La Hương lo lắng nói: “Ngày thường tiểu thư đã dùng hết vô cực dưỡng vinh hoàn, chắc lát nữa nô tỳ phải sai người đến chỗ Lưu đại phu ở ngõ Dương Liễu Tây Thành một chuyến.”
Lục Hành Nguyên nghe vậy liền nói: “Đường đến Ngụy Dương Hầu phủ vừa vặn tiện đường qua chỗ đó, không bằng để đệ thay đại tẩu mang về đi.”
La Hương nhanh miệng.
“Vậy thì tốt quá, làm phiền nhị gia rồi.”
Ta vừa định mở miệng thì lại ho thêm hai tiếng nữa, sau đó ta mới ôm n.g.ự.c nói: “Sao ngươi lại làm phiền nhị đệ?”
Lục Hành Nguyên cười nhạt.
“Không phiền chút nào.”
“Phu quân.”
Ninh Ngọc từ trên xe thò đầu ra, tầm mắt đảo qua người ta rồi rơi vào người Lục Hành Nguyên.
“Sắp xuất phát rồi, không nên lỡ giờ lành hồi phủ.”