Mùa thu gió cuốn lá vàng, dưới sự đồng ý vui vẻ của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai bắt đầu cầm lại sách vở.
Sau khi vào Gia Lam năm lớp 10, Vân Vụ Lai từng mất bốn tháng để nâng thứ hạng trong lớp từ 39 lên 24.
Không phải là thần thánh gì, nhưng cũng được xem là đáng quý.
Vậy mà lần này, khoảng cách từ hạng 39 lên hạng 38 lại giống như một vực sâu khó lòng vượt qua.
Từ cuối tháng mười đến cuối tháng mười hai, suốt hai tháng trời, cô vẫn chỉ đứng ở hạng 39. Dĩ nhiên điểm số có tăng, nhưng khổ nỗi khoảng cách giữa cô và người hạng 38 lại quá lớn.
Nửa năm bỏ bê trước đó không dễ dàng đuổi kịp như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không quá thất vọng.
Điều khiến cô âm thầm bất an là trạng thái học tập của mình dường như mãi không thể quay về như trước, hiệu suất không đủ cao, sự tập trung cũng kém đi.
Cô có quá nhiều tâm sự.
Chúc Khải Toàn xem bảng điểm của lớp 11/9 trên máy tính trong lớp mình, biết được thành tích của Vân Vụ Lai, cậu liền nhắn tin ngay: “Cũng được.”
Cũng được, chứ không phải không tồi, lại càng không phải rất giỏi. Vân Vụ Lai nghe ra được ngụ ý của cậu, sự phủ nhận của cậu có sức công phá vô cùng lớn, lập tức khiến cô có chút nản lòng thoái chí.
Cô cố gắng gượng cười, trả lời: “Tớ biết rồi, sẽ cố gắng.”
Chúc Khải Toàn không trả lời lại.
Không ngờ chưa đầy hai phút sau, cậu lại chạy đến ngoài cửa lớp 11/9 tìm cô.
Suốt thời gian qua, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai rất thân thiết, mọi người sớm đã quen nên không thấy lạ, chẳng ai tỏ ra kinh ngạc, nhưng những ánh nhìn tò mò thì luôn không thể tránh khỏi.
Chỉ còn ba phút nữa là vào lớp, Vân Vụ Lai không hiểu Chúc Khải Toàn có chuyện gì gấp gáp đến thế, nhất định phải nói ngay bây giờ, mà còn phải nói trực tiếp.
Chẳng lẽ là muốn phê bình thái độ học tập của cô không đủ nghiêm túc, phí công cậu vất vả phụ đạo cho cô?
Vân Vụ Lai chậm chạp bước ra ngoài như một đứa trẻ làm sai chuyện, mắt cũng không dám nhìn cậu, dè dặt hỏi: “Sao thế?”
“Vân Vụ Lai” Chúc Khải Toàn không phải đến để hỏi tội, giọng cậu ôn hòa, thậm chí có thể dùng từ dịu dàng để hình dung “Cậu tiếp tục học vẽ đi.”
Vân Vụ Lai không tài nào ngờ được cậu lại nói chuyện này.
“Hả?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.
“Tiếp tục học vẽ đi.” Chúc Khải Toàn nói rất nghiêm túc “Đừng từ bỏ ước mơ.”
Sau khi bố mẹ gặp chuyện, Vân Vụ Lai chưa từng động đến cọ vẽ lần nào nữa, toàn bộ dụng cụ vẽ đều để lại nhà cũ, không mang đến nhà họ Lạc.
Hiện giờ, cô vừa phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, vừa phải nỗ lực chữa lành cho chính mình, nếu không phải Chúc Khải Toàn nhắc đến, cô gần như đã quên mất trong cuộc đời mình còn có một phần quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ, tiếp tục học vẽ không phải là một lựa chọn thực tế cho lắm.
Chuyện có đủ sức lực hay không tạm chưa nói đến, yếu tố thực tế nhất chính là kinh tế.
Cô không thể nào tham gia lớp học mỹ thuật hơn một nghìn tệ hai buổi mỗi tuần như trước đây nữa. Dù có đổi sang các lớp học bình thường thì việc học vẽ vẫn là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Chúc Khải Toàn nhìn ra sự do dự của cô, cậu khẽ nói: “Nếu là vì tiền, tớ có đây.”
“Không cần đâu.” Vân Vụ Lai từ chối ngay lập tức.
Chúc Khải Toàn không hề ngạc nhiên, cậu nói rõ: “Là cho cậu vay.”
Vân Vụ Lai vẫn lắc đầu, cô thực sự không muốn có quá nhiều dính líu về mặt kinh tế với cậu: “Tớ có tiền.”
“Vậy thì tiếp tục vẽ đi.” Chúc Khải Toàn khuyên nhủ “Tớ có cảm giác, tiếp tục vẽ sẽ có lợi cho việc học của cậu.”
Không chỉ cậu có cảm giác này, mà thực ra Vân Vụ Lai cũng vậy.
Chuông báo vào lớp vang lên, tiết sau là tiết Ngữ văn, cô Ưng Đăng Dĩnh đang từ xa đi tới ở cuối hành lang.
Đối với mối quan hệ giữa Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn, cô Ưng Đăng Dĩnh chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong suốt 20 năm sự nghiệp dạy học của mình, đây là cặp đôi đầu tiên rơi vào tay bà mà không bị bà “chia rẽ uyên ương”.
Vân Vụ Lai biết cô Ưng thương cảm cho hoàn cảnh của mình, muốn có người bầu bạn để cô vui vẻ hơn. Chính vì vậy, cô càng nên trân trọng chứ không phải được voi đòi tiên, phung phí sự tự do này. Thế nên vừa thấy cô Ưng đi tới, cô liền muốn giữ khoảng cách với Chúc Khải Toàn: “Để tớ suy nghĩ đã.”
Chúc Khải Toàn cũng thấy cô Ưng, cậu không dây dưa thêm, gật đầu: “Được.”
Buổi trưa, Chúc Khải Toàn đợi cô cùng đi ăn cơm: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
Vân Vụ Lai nói: “Học.”
Chúc Khải Toàn cười: “Giỏi lắm.”
Thực tế, Vân Vụ Lai chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn để đưa ra quyết định. Ngay khoảnh khắc Chúc Khải Toàn rời khỏi lớp học của họ, cô đã quyết định rồi.
Cô có thể tham gia các lớp mỹ thuật rẻ hơn và giảm tần suất buổi học, việc luyện tập hoàn toàn dựa vào tự giác.
Hiện tại, chi phí duy trì sự sống cho mẹ mỗi ngày không hề nhỏ, nhưng may mắn là tài sản bố mẹ để lại cũng khá rủng rỉnh, duy trì vài năm không thành vấn đề.
Hơn nữa, cô có thể cắt giảm chi tiêu ăn mặc.
Dù sao đi nữa, tình hình kinh tế của gia đình đúng là chưa đến mức buộc cô phải từ bỏ việc học vẽ.
Vân Vụ Lai là người có sức hành động rất mạnh mẽ, ban ngày quyết định, chiều tối tan học cô về nhà lôi hết dụng cụ vẽ ra.
Cọ vẽ có một sức mạnh thần kỳ, vừa cầm lên, một khoảng trống rỗng nào đó trong lòng cô bỗng trở nên vô cùng vững chãi.
Cảm giác quen thuộc khiến lòng người an yên.
Cô rất nhớ sức sáng tạo bay bổng của mình và thế giới màu sắc hư hư thực thực dưới nét bút.
Cuối tháng 1, học kỳ đầu tiên của năm lớp 11 khép lại.
Hai ngày sau, điểm thi cuối kỳ được công bố, Vân Vụ Lai nhận được tin nhắn báo điểm từ nhà trường gửi vào điện thoại của bố.
Ngay lập tức, cô gọi cho Chúc Khải Toàn: “Có điểm rồi.”
Mạng ngoài không vào được hệ thống của trường, học sinh không thể xem bảng điểm toàn trường, nên lúc này Chúc Khải Toàn không biết kết quả của Vân Vụ Lai.
“Có rồi à? Thế nào?” Tin nhắn được gửi đồng loạt, nhưng không biết bà Đặng Hoa Phong đã đi đâu, vẫn chưa thông báo cho Chúc Khải Toàn về điểm thi cuối kỳ của cậu.
Lúc này, cậu có chút giống như phụ huynh đang chờ điểm của con, vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.
“Tớ đứng thứ 37 trong lớp.” Vân Vụ Lai công bố đáp án.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là từ một đến một vạn, mà là từ không đến một.
Đây là một tin cực tốt.
“Chúc mừng cậu nhé.”
Vân Vụ Lai cảm ơn Chúc Khải Toàn: “Đều là công của cậu cả.”
“Chủ yếu là do học sinh cũng thông minh.”
Vân Vụ Lai khẽ cười một tiếng thật khẽ.
Sau khi gia đình gặp chuyện, tính cách cô trầm lắng hơn nhiều, nụ cười cũng ít đi.
Cứ từ từ thôi. Chúc Khải Toàn đè nén sự đau lòng dâng lên trong tim, hẹn cô buổi chiều ra ngoài: “Nghỉ đủ chưa? Đủ rồi thì chiều ra thư viện.”
Nghỉ đông rồi, nên hôm qua cậu đã cho cô nghỉ ngơi trọn một ngày, hoàn toàn không quản thúc việc học của cô.
Vân Vụ Lai nào dám oán thán, người làm việc tốt như cậu còn không thấy phiền, cô dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý: “Đủ rồi.”
Lúc Vân Vụ Lai đến thư viện, Chúc Khải Toàn đã ở đó. Hai người cười với nhau thay cho lời chào, Vân Vụ Lai ngồi xuống đối diện cậu, lấy sách vở từ trong cặp ra, rồi đẩy bài kiểm tra và bút về phía cậu, nhỏ giọng hỏi cậu về những bài khó mà cô gặp phải lúc làm bài hôm qua.
“Hôm qua cậu làm bài kiểm tra à, không nghỉ ngơi sao?” Chúc Khải Toàn ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.”
Chúc Khải Toàn không nhìn thẳng vào đề bài, mà nói: “Hôm qua hỏi tớ luôn là được rồi, sao phải để đến hôm nay?”
“Nghĩ là cho cậu nghỉ một ngày, nên không làm phiền.” Vân Vụ Lai nói.
Kể từ lúc cô hỏi Chúc Khải Toàn “cậu có thể phụ đạo cho tớ không”, ngày nào cậu cũng thực hiện lời hứa, suốt gần nửa năm, chưa từng vắng mặt một ngày nào.
Vân Vụ Lai áy náy, mấy lần bảo cậu không cần phải có trách nhiệm như vậy, nhưng cậu đều lờ đi.
“Sau này gặp trường hợp này cứ tìm tớ luôn là được, giải quyết vấn đề lúc còn nóng hổi hiệu quả sẽ tốt nhất.” Chúc Khải Toàn bắt đầu cúi xuống xem đề, vừa xem vừa nói một câu “tớ rất thích bị cậu làm phiền”.
Tớ rất thích bị cậu làm phiền, bên trong chứa bốn chữ “tớ rất thích cậu”, nhưng ý nghĩa lại không phải là bốn chữ đó.
Vân Vụ Lai không biết phải đáp lời thế nào.
Chúc Khải Toàn dĩ nhiên biết lời nói của mình khá mập mờ, thực ra ý cậu chỉ muốn cô không cần lo lắng sẽ làm phiền cậu, thật sự chỉ là thuận miệng nói một câu tương đối mờ ám.
Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời như vậy, không khó như trong tưởng tượng.
Có điều, bố mẹ cô gặp chuyện chưa đầy một năm, cuộc sống của cô vẫn chưa trở lại quỹ đạo, chắc hẳn cô chẳng có tâm trạng nào để ý đến chuyện trăng hoa gió tuyết.
Cậu hạ giọng, thản nhiên lật qua trang này: “Tớ thích cảm giác dạy được người ngốc.”
Bầu không khí mập mờ khiến người ta như ngồi trên đống lửa. Cậu vừa chuyển chủ đề, Vân Vụ Lai liền thuận theo bậc thang đi xuống, bám vào một điểm mà thực ra cô hoàn toàn không để tâm để bắt bẻ: “Người ngốc?”
Chúc Khải Toàn cười: “Cậu nghe nhầm rồi, tớ nói là ‘người khác’.”
“Thôi đi.”
Học kỳ hai năm lớp 11, lớp 11/9 chào đón một tin vui khiến mọi người suýt nữa thì gõ chiêng gióng trống ăn mừng: cô Ưng Đăng Dĩnh về hưu.
Cô Ưng đã đến tuổi nghỉ hưu từ vài năm trước, do nhà trường mời ở lại nên mới tiếp tục công tác. Tết năm nay, chồng bà đi khám sức khỏe phát hiện có chút vấn đề, bà liền xin nghỉ việc về nhà chăm sóc chồng.
Dĩ nhiên, đối với Vân Vụ Lai, đây không phải là tin tốt.
Cô đã thấu hiểu nỗi vất vả của một người giáo viên như cô Ưng sớm hơn các bạn cùng lớp rất nhiều năm.
Chủ nhiệm mới cũng là một cô giáo, khoảng ba mươi tuổi, không nghiêm khắc như cô Ưng, nhưng cũng đủ tiêu chuẩn.
Ngày thứ ba sau khi bắt đầu học kỳ mới, Chúc Khải Toàn qua tìm Vân Vụ Lai, liền bị chủ nhiệm mới giáo huấn: “Em cứ qua tìm Vân Vụ Lai làm gì? Hai em có quan hệ gì? Nói cho các em biết, trong lớp của tôi, yêu sớm là tuyệt đối cấm, đừng cố gắng thách thức tôi…”
Chủ nhiệm mới không biết hoàn cảnh gia đình của Vân Vụ Lai, thế nên Vân Vụ Lai không có bất kỳ đặc quyền nào, không được ở quá gần bạn khác giới. Với thành tích hạng 37 trong lớp, cô không nghi ngờ gì bị xếp vào hàng học sinh kém.
Sự xuất hiện của cô chủ nhiệm mới đã đẩy nhanh tốc độ quay trở lại quỹ đạo của Vân Vụ Lai.
Nếu nói về chuyện bố mẹ gặp nạn, điều Vân Vụ Lai cảm thấy khó tin nhất chính là hóa ra trái đất này vắng đi ai đó thì vẫn cứ quay.
Ngày bố mẹ gặp chuyện, cô cảm thấy trời sập đất nứt, thế giới sụp đổ, nhưng đứng trước tai họa như vậy, cô vẫn gắng gượng vượt qua. Bố sẽ không còn mặc đồ ngủ đưa cô đi học lúc cô sắp muộn, mẹ cũng sẽ không bao giờ trách mắng hai chị em khi cô và Vân Sương cãi nhau, lúc họp phụ huynh, chỗ ngồi của cô trống không.
Khó khăn đến thế, đau đớn đến thế, nhưng tại sao mặt trời vẫn mọc như thường lệ, và lặn đúng giờ.
Thậm chí, theo thời gian trôi đi, cô bắt đầu chấp nhận và quen với việc trên thế giới này không còn có bố, còn mẹ thì nằm trên giường bệnh không thể động đậy.
Cuộc sống cứ thế, trong từng cơn đau quặn thắt, dần dần trở lại bình yên.
Kể từ kỳ thi cuối kỳ học kỳ một lớp 11 làm cú mở màn, từ học kỳ hai trở đi, thành tích của Vân Vụ Lai không ngừng tăng lên.
Trong kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ hai, thứ hạng của cô đã leo lên vị trí 23 trong lớp.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Chúc Khải Toàn rút kinh nghiệm từ kỳ nghỉ đông lần trước, không cho Vân Vụ Lai nghỉ. Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, cậu đã gọi điện đánh thức cô dậy. E dè Vân Vụ Lai ở nhà họ Lạc ở chung phòng với Vân Sương, nên đợi Vân Vụ Lai bắt máy, Chúc Khải Toàn liền cúp máy, nhắn tin hẹn cô ra thư viện.
Nhưng Vân Vụ Lai thật sự muốn nghỉ ngơi một ngày, mắt cô mỏi rã rời, không muốn mở mắt ra gõ chữ, bèn gọi lại cho cậu, đầu vùi trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Sao lần này không cho tớ nghỉ?”
Chúc Khải Toàn ở đầu dây bên kia như hận rèn sắt không thành thép:
“Này cô nương, cậu sắp lên lớp 12 rồi đấy, có biết không hả?”
“Còn mặt mũi mà nghỉ ngơi à? Mau ra đây, tớ đang ở cổng khu nhà cậu.”
“Rửa mặt rồi ra thẳng đây, tớ mua sẵn đồ ăn sáng cho cậu rồi.”
Hẹn giờ với Chúc Khải Toàn không lâu, Vân Vụ Lai nhận được điện thoại của Cừu Vũ.
“Vừa rồi sao máy bận thế?” Cừu Vũ thuận miệng hỏi.
Vân Vụ Lai có chút ngượng ngùng sờ mũi, thấy Vân Sương vẫn đang ngủ, bèn trả lời qua quýt: “Chúc Khải Toàn tìm tớ.”
Cừu Vũ quả nhiên trêu chọc họ: “Tình cảm tốt thật.”
Vân Vụ Lai không còn gì để nói.
“Đi thư viện hưởng ké điều hòa không?” Cừu Vũ rủ cô cùng học.
“…” Vân Vụ Lai cảm thấy nếu mình nói đã hẹn với Chúc Khải Toàn rồi, Cừu Vũ nhất định sẽ nhân cơ hội trêu cô, nên cô tỏ ra thản nhiên, “Được thôi.”
Kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.
Nói thêm vài câu, vốn dĩ Cừu Vũ đã định cúp máy, kết quả không biết dây thần kinh nào của cô ấy bị chập, đột nhiên lóe lên một ý: “Chúc Khải Toàn không đi cùng đấy chứ?”
Vân Vụ Lai: “…”
Thấy cô im lặng, Cừu Vũ sao có thể không hiểu, cô ấy cảm thấy may mắn vỗ vỗ ngực mình: “Thế thì tớ không đi nữa! May mà tớ thông minh… không thì lại thành bóng đèn, nhìn hai cậu phát cơm chó.”
“Gì chứ.” Vân Vụ Lai phủ nhận “Bọn tớ chỉ đến thư viện học thôi.”
“Bọn tớ chỉ đến thư viện học thôi~” Cừu Vũ bắt chước giọng điệu của cô một cách mỉa mai, lẩm bẩm “Cậu chẳng bao giờ thừa nhận hai người đang hẹn hò.”
Vân Vụ Lai nói: “Vì vốn dĩ không có mà.”
Cừu Vũ: “Đúng thế, vậy tại sao không hẹn hò? Cậu thích cậu ta, cậu ta cũng thích cậu, đừng có nói là sợ ảnh hưởng học tập, cái lý do vớ vẩn đấy không lừa được tớ đâu.”
Dù biết Cừu Vũ không nhìn thấy mình, mặt Vân Vụ Lai vẫn đỏ bừng: “Cậu ấy có nói bao giờ đâu.”
“Cái này cần nói à?” Cừu Vũ chịu thua “Cậu ta không thích cậu thì điên à mà ngày nào cũng tốn bao nhiêu thời gian phụ đạo cho cậu.” Cừu Vũ châm chọc cô “Thế này là làm màu rồi đấy nhé!”
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, xem phim, Vân Vụ Lai cũng không thể hiểu nổi tại sao con trai đã làm đến mức đó, nhưng chỉ cần anh ta không nói rõ ràng một tiếng “thích”, thì con gái lại không dám chắc chắn về tình cảm của anh ta.
Một câu thích có quan trọng đến thế không? Đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, mà vẫn còn ở đó đoán mò.
Ngốc sao?!
Nhưng khi chính mình là người trong cuộc, cô lại có vô vàn những lo lắng và băn khoăn, so với nữ chính trong tiểu thuyết và phim ảnh thì còn hơn chứ không kém.
Khi nhìn thấy Chúc Khải Toàn ở thư viện, câu hỏi này lại một lần nữa lởn vởn trong tâm trí cô.
Kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12 rất ngắn, chỉ chưa đầy nửa tháng, nhưng bài tập thì không hề ít đi, vẫn được giao theo khối lượng của hai tháng.
Gần đến lớp 12, Chúc Khải Toàn cũng nghiêm túc hơn nhiều, không còn lười biếng ở thư viện như trước, lần này thời gian cậu cắm cúi viết bài tăng lên đáng kể.
Vân Vụ Lai thấy cậu nghiêm túc, cũng không nỡ hỏi bài cậu.
Ngược lại, chính cậu làm bài một lúc thấy không ổn liền hỏi: “Hôm nay không gặp bài khó à?”
Vân Vụ Lai lúc này mới đưa bài kiểm tra qua.
Chúc Khải Toàn lần lượt gợi ý hướng giải các bài cho cô, ngồi bên cạnh xem cô làm xong, vừa tìm các bài tập tương tự trong tài liệu học tập để cô củng cố. Nếu không tìm được dạng tương tự thì cậu tự ra đề, hoặc ít nhất cũng phải ghi lại để về nhà tìm các ví dụ tương tự cho cô làm.
Cứ qua lại như vậy, đã hết nửa buổi sáng.
Vân Vụ Lai thấy bài tập hè của cậu gần như chưa động đến, cảm thấy vô cùng áy náy: “Chúc Khải Toàn.”
Chúc Khải Toàn dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.
“Sắp tới cậu đừng kèm tớ nữa, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi đại học của cậu đi.” Vân Vụ Lai nói.
Chúc Khải Toàn nhíu mày.
Vân Vụ Lai giải thích: “Cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian cho tớ rồi.”
Nếu nói đây là lời thật lòng? Dĩ nhiên là không.
Có một cỗ máy học tập như vậy ở bên cạnh phụ đạo cho mình, ai nỡ lòng nào từ bỏ.
Hơn nữa, nếu cậu không kèm cô học nữa, mối liên hệ giữa họ chắc chắn sẽ giảm đi.
Chỉ là, quân tử yêu tiền, nhưng phải lấy đúng cách.
Chúc Khải Toàn thẳng thừng từ chối: “Cậu không cần phải lo những chuyện vớ vẩn này, lo cho việc học của cậu là được rồi.”
Vân Vụ Lai cũng kiên trì: “Bây giờ tớ đã ở mức trung bình trong lớp rồi, cảm giác học tập cũng tìm lại được rồi, cậu thật sự không cần lo cho tớ đâu, cậu nên lo cho việc học của mình đi.”
Cậu đã dành quá nhiều tâm sức cho cô, khiến cho gần một năm nay, thứ hạng của cậu trong khối cứ loanh quanh ở vị trí thứ mười.
Lúc mới vào cấp ba, rõ ràng cậu có khả năng đứng ở những vị trí cao hơn.
Hai người mỗi người một ý, không ai nhường ai.
Cuối cùng Chúc Khải Toàn có chút mệt mỏi nói: “Lãng phí thời gian hay không chẳng phải do tớ tự quyết định sao, cậu việc gì phải quyết định thay tớ?”
Giọng điệu khá cứng rắn, chặn đứng những lời Vân Vụ Lai định nói.
Thấy đã trấn được cô, giọng Chúc Khải Toàn mềm xuống, an ủi cô: “Tớ tự biết chừng mực, cậu không cần lo lắng.”
“Tại sao?” Vân Vụ Lai hoàn toàn không để tâm đến thái độ của cậu, hỏi một câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi “Bài vở nhiều như vậy, tại sao cậu lại bằng lòng dành nhiều thời gian giảng bài cho tớ thế?”
Đêm hôm đó, trời mưa lất phất, Chúc Khải Toàn rủ cô cùng nghe bài “Thất Lý Hương”.
—— Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh tràn đầy như nước mưa.
Ngoài cửa sổ, mưa thật sự đã rơi suốt đêm, lời bài hát thật hợp cảnh. Tiếng mưa rơi vốn dĩ rất bình thường bỗng mang một ý nghĩa đặc biệt, mỗi giọt mưa đều như những lời thì thầm nửa vời.
Sự mập mờ là thứ vật chất bất ổn định nhất trên thế giới này, một bài hát, một câu hát cũng đủ để bùng cháy, khiến cả đêm trằn trọc, suy nghĩ vẩn vơ.
Rõ ràng là bị dày vò, nhưng lại không thể ngừng lại.
Sau kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, lớp học bồi dưỡng cho năm lớp 12 bắt đầu.
Trong cuộc sống học tập bận rộn không ngơi nghỉ, sự mập mờ đã tiến hóa đến mức trắng trợn. Nó giống như một loài dây leo có sức sống mãnh liệt, không cần ánh nắng mặt trời, cũng không cần mưa tưới, trong góc tối tĩnh mịch chật hẹp, chỉ cần một chút không khí, nó đã có thể sinh trưởng ngông cuồng.
Tùy tiện tìm một cái cớ để trao đổi tài khoản mật khẩu của nhau, dùng avatar QQ đôi…
Không biết từ ngày nào, Chúc Khải Toàn bỗng dưng có thêm một thần tượng, Dư Văn Lạc, cậu đổi cả avatar trên các trang mạng xã hội thành Dư Văn Lạc.
Vân Vụ Lai là người đầu tiên phát hiện ra, vì cô là người trò chuyện với cậu thường xuyên nhất.
Kể từ khi Chúc Khải Toàn đổi avatar thành Dư Văn Lạc, Vân Vụ Lai phát hiện trong trường có thêm không ít nữ sinh thích Dư Văn Lạc.
Những năm đó, Dư Văn Lạc quả thực rất nổi tiếng, chỉ là trong số đó có bao nhiêu người là thật lòng, bao nhiêu người là “say không phải vì rượu”, Vân Vụ Lai cũng không biết được.
Hôm nay, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử đi đánh bóng rổ, cô giúp Chúc Khải Toàn treo QQ. Thực ra cả cô và Chúc Khải Toàn đều không cần nhờ đối phương treo nick để lên cấp, nhưng QQ của họ luôn đăng nhập cùng lúc, thà rằng thi thoảng bị đá ra khỏi tài khoản của nhau.
Cũng chẳng biết để làm gì, có lẽ chỉ là thích cảm giác hai chú chim cánh cụt một trai một gái cùng xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình máy tính.
Có người tìm Chúc Khải Toàn.
Không có ghi chú, là một bạn nữ.
Đối phương gửi một bức ảnh album có chữ ký của Dư Văn Lạc qua: “Lục trong nhà ra được.”
Vân Vụ Lai không trả lời, giúp treo nick thì treo nick, tin nhắn của Chúc Khải Toàn cô chưa bao giờ động đến.
Đối phương tiếp tục gửi: “Để cảm ơn cậu đã tặng tớ album tớ thích nhất, tớ tặng cậu cái này nhé!”
Cơn giận của Vân Vụ Lai theo tin nhắn này bốc lên đến đỉnh đầu.
Cô nhớ album đó là một người bạn của Chúc Khải Toàn tặng cậu, nghe nói rất hiếm.
Lúc đó Chúc Khải Toàn còn bày tỏ sự cảm ơn vô cùng trịnh trọng.
Không ngờ quay đầu đã đem album tặng người khác.
Cậu rất thích trao đổi đồ với con gái sao, đổi tài khoản mật khẩu với cô, đổi album với người khác.
Chúc Khải Toàn đánh bóng về đến nhà, đăng nhập QQ, đá Vân Vụ Lai bên này ra.
“Vừa rồi có ai tìm tớ không?”
Vân Vụ Lai nói thật, mô tả lại tên nick và sự việc của đối phương không thiếu một chữ.
Con chữ so với lời nói, luôn thiếu đi ngữ điệu. Chúc Khải Toàn không thể nghe ra sự hờ hững trong lời của cô, mãi đến khi nhắn tin cho cô mà cô không trả lời, cứ ngỡ cô ngủ rồi, kết quả lại thấy bình luận của cô dưới bài đăng của Cừu Vũ.
Hơn nữa cô còn đổi cả avatar QQ đôi với cậu.
Chúc Khải Toàn lúc này mới nhận ra, mình đã đắc tội với Vân Vụ Lai ở điểm nào đó.
Cậu tự nhiên trả lời Vân Vụ Lai trong bài đăng của Cừu Vũ một câu, ý là [Tớ bắt được cậu chưa ngủ rồi nhé], sau đó mới nhắn riêng cho cô: “Hóa ra chưa ngủ à.”
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Vân Vụ Lai trả lời cậu: “Còn sớm mà.”
Không sớm nữa, nhưng lúc này là kỳ nghỉ Tết Dương lịch, thời gian tương đối tự do.
Chúc Khải Toàn: “Vừa nãy không trả lời tớ cứ tưởng cậu ngủ rồi.”
Vân Vụ Lai: “Không, cảm thấy các cậu cùng là fan chắc có nhiều chuyện để nói, nên không làm phiền.”
Chúc Khải Toàn chụp lại màn hình đoạn chat gửi cho cô.
Đoạn chat giữa cậu và cô gái kia rất ngắn.
Chúc Khải Toàn: “Không cần đâu, cậu giữ lại mà trân trọng đi.”
Cô gái: “Album quý giá như vậy mà tặng không tớ à? Dễ khiến tớ hiểu lầm lắm.”
Chúc Khải Toàn: “Đừng mà, tớ thấy cậu thật sự thích anh ấy nên mới cho cậu thôi.”
Cô gái: “Haha, cảm ơn đã nhường lại nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, không tồn tại bất kỳ sự mập mờ nào.
Vân Vụ Lai hơi ngượng, đành trò chuyện với cậu về thần tượng của cậu: “Sao cậu lại tặng album cho người ta, cậu nỡ à?”
Chúc Khải Toàn: “Nỡ chứ.”
Vân Vụ Lai: “Tại sao?”
Chúc Khải Toàn: “Vì tớ chỉ thích những chữ cái đầu trong tên anh ấy thôi. Người tớ thật sự thích, là một người khác.”
YWL.
Vân Vụ Lai sững người.
Nhưng đúng lúc này, cậu lại biến mất.
Lần nào cũng khiến cô suy nghĩ vẩn vơ, nhưng lại không cho cô một câu trả lời dứt khoát.
Cô có chút chán ghét sự mập mờ không hồi kết này.
Cô không biết, chàng trai ở đầu bên kia mạng sở dĩ biến mất, là đang tự cổ vũ cho bản thân, chống đẩy để tiêu hao thể lực, thậm chí còn mê tín đến mức lên mạng tra hoàng lịch xem hôm nay có thích hợp để tỏ tình không.
Lần này, cậu đã cho cô một câu trả lời rõ ràng: “Vân Vụ Lai tớ thích cậu, cậu làm bạn gái tớ nhé?”
Đến giây phút này, mọi thứ cuối cùng cũng đã định.
Vân Vụ Lai không nói được, cũng không nói không được: “Cậu không thấy tớ còn nhỏ quá à.”
Lần đầu tiên Chúc Khải Toàn tỏ tình với con gái, câu trả lời này của Vân Vụ Lai khiến cậu có một dự cảm không lành, trực giác mách bảo đây là cách từ chối khéo.
Nhưng câu tiếp theo của Vân Vụ Lai là: “Ít nhất cũng phải 16 tuổi chứ.”
Chúc Khải Toàn liếc nhìn đồng hồ hiển thị ở góc dưới bên phải máy tính.
Ngày 31 tháng 12, 23 giờ 55 phút.
Năm phút nữa, cô sẽ tròn 16 tuổi.
Năm phút này, cậu sẽ không bao giờ quên.
Đường cùng núi tận tưởng hết lối, bóng liễu hoa tươi lại có làng. Hú vía một phen.
Cậu không trả lời cô, chỉ đan hai tay vào nhau đặt trên bàn máy tính, nhìn những con số từ từ nhảy lên.
Cậu dùng năm phút này, để sắp xếp lại cẩn thận hai năm rưỡi qua.
Hai năm rưỡi trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, nhưng lại giống như đã trải qua mấy kiếp dài đằng đẵng.
56, 57, 58, 59…
Thời gian trở về số không, ngày tháng cũng quay về điểm bắt đầu.
Một ngày mới, một năm mới.
Avatar trên QQ đang nhấp nháy, là người mà mỗi lần online cậu đều thích nhìn thấy nhất, là người mà cậu đã đặt chế độ “hiển thị với người này dù đang ẩn”, “thông báo online”.
Cô nói: “Hello, bạn trai.”
-----------------------------------------------
【Toàn văn hoàn】
