Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 24



Tim Vân Vụ Lai khẽ loạn nhịp, nhưng cô ép mình phải giữ bình tĩnh: “Gì cơ.”

Gu thẩm mỹ của cô bao năm nay vẫn không thay đổi, anh chỉ cần cười như vậy là cô lại không tài nào chống đỡ nổi.

Chúc Khải Toàn không trả lời, chỉ dặn dò tài xế: “Dừng xe ở ven đường đi ạ.”

Bên bờ sông Đường không cho phép đỗ xe lâu, chỉ được tạm dừng để đón trả khách. Anh xuống xe rồi nói với tài xế: “Chú Lý, chú cứ chở cô ấy đi vòng vòng mấy vòng nhé, cháu sẽ gọi điện sau.”

Nói xong anh đóng cửa xe, đứng bên lề đường, chuẩn bị băng qua dòng xe cộ tấp nập để sang phía đối diện.

Lúc này Vân Vụ Lai mới nhớ ra áo vest của anh vẫn còn khoác trên người mình. Nhiệt độ ban đêm đã giảm xuống chỉ còn một con số, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng bóng lưng không hề có chút co ro nào, vẫn đứng thẳng tắp.

Vân Vụ Lai định hạ cửa sổ xe gọi anh lại để trả áo khoác, nhưng tài xế đã nhấn nhẹ chân ga, chiếc xe lướt đi về phía trước.

Vân Vụ Lai ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng anh bị biển đèn rực rỡ phía sau chiếu rọi trông không rõ ràng lắm. Cẩm Thành có quy định xe nhường người đi bộ, tất cả các phương tiện qua lại đều dừng trước vạch kẻ đường, đợi người đi bộ qua trước.

Anh vội vã bước qua, trong lúc đó còn giơ tay phải lên ngang mày, đẩy nhẹ về phía trước, ra hiệu cảm ơn những chiếc xe đã nhường đường cho mình.

Bóng anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.

Tài xế chở Vân Vụ Lai đi vòng quanh mấy con đường gần đó, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Chúc Khải Toàn, liền lái xe đến địa điểm anh chỉ.

Chúc Khải Toàn đang đứng bên đường ôm một đống đồ. Từ xa Vân Vụ Lai đã thấy anh dường như xách một chiếc túi lớn của Watsons, còn mua rất nhiều súng nước, đủ loại lớn nhỏ.

Cô hiểu ra rồi, anh định dùng súng nước để đòi lại công bằng cho cô sao?

Cô không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Lúc Chúc Khải Toàn lên xe, mặt và hai tay đã lạnh đến hơi tím tái. Anh đặt đống đồ vào ghế giữa, rồi đưa túi Watsons cho Vân Vụ Lai.

Lúc đưa tay qua, hơi lạnh từ bên ngoài theo vào trong xe.

Vân Vụ Lai nhận lấy: “Gì đây?”

Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn, bên trong toàn là nước tẩy trang, ít nhất cũng phải hơn chục chai.

Vậy là anh không chỉ định dùng súng nước bắn người ta, mà còn định đổ cả nước tẩy trang vào súng nước?

Thật ra Vân Vụ Lai rất muốn giữ hình tượng lạnh lùng trước mặt Chúc Khải Toàn, nhưng lần này thật sự không nhịn nổi nữa. Cô nắm chặt túi, gục đầu xuống, cười đến mức bờ vai run lên không ngừng.

“Loại nước tẩy trang này tẩy có sạch không?” Chúc Khải Toàn lấy một chai ra “Tôi đã bảo nhân viên bán hàng giới thiệu cho tôi loại tốt nhất rồi.”

Đó là một nhãn hiệu mà Vân Vụ Lai chưa từng nghe qua.

Chúc Khải Toàn tám phần là bị nhân viên bán hàng ở Watsons lừa rồi.

Trai thẳng một mình một ngựa bước vào cửa hàng mỹ phẩm, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất của một con cừu non béo bở, chỉ thiếu nước giăng biểu ngữ “tôi là gà mờ, mau đến thịt tôi đi” nữa thôi.

Lúc lấy chai nước tẩy trang, anh vô tình chạm vào tay Vân Vụ Lai, lạnh như một thanh sắt.

Vân Vụ Lai vốn định cười nhạo gã trai thẳng ngốc nghếch này một trận, lời đã đến bên môi nhưng lại đổi ý, nói: “Ừm, tốt lắm.”

Chúc Khải Toàn yên tâm, giữa hai hàng lông mày ánh lên vẻ đắc ý.

Bật đèn trong xe sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của tài xế nên hai người không dám bật. Dưới ánh đèn đường lúc tỏ lúc mờ, họ bắt đầu đổ nước tẩy trang vào các loại súng nước.

Chúc Khải Toàn thích thú nhất với khẩu súng nước to nhất. Lúc anh mua nó, có mấy cậu bé đi ngang qua, nhìn mà thèm thuồng đến phát khóc. Bình thường chắc chắn anh sẽ nhường cho bọn trẻ, nhưng lần này thì không được, khẩu súng nước này được giao phó nhiệm vụ thiêng liêng là báo thù cho vợ anh. Vì vậy, anh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt khao khát của lũ trẻ, nhẫn tâm bỏ đi.

Khẩu súng nước lớn nhất phải dùng hết bốn chai nước tẩy trang mới đầy.

Anh đậy nắp lại, ngay lập tức nheo một mắt, chĩa súng vào mặt Vân Vụ Lai: “Ngẩng đầu lên.”

Dù Vân Vụ Lai đang cúi đầu, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy anh, nên cô biết anh đang làm gì và từ chối để ý.

Chúc Khải Toàn liền dí nòng súng vào trán cô.

Vân Vụ Lai ngước mắt nhìn anh.

Vẻ mặt cô trông rất lạnh lùng, nhưng thực tế cô có thể bật cười bất cứ lúc nào.

“Thử nghiệm với em trước, xem có hiệu quả không.” Chúc Khải Toàn nói.

Ngón tay anh đặt trên cò súng, ra vẻ như sắp bóp cò đến nơi.

Vân Vụ Lai biết anh chỉ đang trêu mình. Cô đổ đầy một khẩu súng nước nhỏ xinh, chĩa vào ngực anh rồi không chút do dự mà bóp cò.

Nước tẩy trang lạnh buốt, chảy dọc theo thớ cơ. Chúc Khải Toàn không ngờ cô lại ra tay thật, lập tức nắm lấy cổ tay cô đẩy ra, dở khóc dở cười: “Chơi thật luôn à?”

“Pằng.” Vân Vụ Lai nói, “Anh chết rồi.”

Trở lại du thuyền, hai người phải qua kiểm tra an ninh một lần nữa.

Hai nhân viên an ninh nhìn những khẩu súng nước được lấy ra từ trong áo vest của Vân Vụ Lai, hai lớn hai nhỏ, cả hai đều rơi vào im lặng kỳ quái.

Một lúc lâu sau, một nhân viên an ninh hỏi: “Hai vị mang súng nước vào để làm gì?”

Chúc Khải Toàn hỏi ngược lại: “Không được mang súng nước à?”

Hai nhân viên an ninh nhìn nhau.

Đúng là không có quy định nào cấm mang súng nước.

Không, đây không phải là vấn đề quy định hay không, mà là ai nào có thể ngờ được, trên đời lại có người dị hợm đến mức mang theo bốn khẩu súng nước đến tham dự một bữa tiệc cấp bậc này cơ chứ?

Đây là chuyện người bình thường có thể làm ra sao?

Đây là tiệc tối của giới thượng lưu, chứ có phải buổi họp mặt phụ huynh ở trường mẫu giáo đâu!

Chúc Khải Toàn bắn vài phát vào lòng bàn tay mình để chứng minh chất lỏng vô độc vô hại.

Vì không có quy định, cũng không phải là vật nguy hiểm, hai nhân viên an ninh thì thầm với nhau vài câu rồi cũng cho qua.

Hai người lại giấu kỹ bốn khẩu súng nước, ra vẻ đạo mạo đi xa dần.

Nhân viên an ninh A nhìn bóng lưng hai người: “Rốt cuộc hai người đó đến đây làm gì vậy? Cô gái kia lúc nãy không phải đi cùng sếp lớn của QC sao, không biết còn tưởng cao sang lạnh lùng thế nào, ai ngờ lại gần gũi thế này?”

Nhân viên an ninh B cảm thán: “Thế giới rộng lớn, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.”

Nghe tin Vân Vụ Lai đã rời đi, trong lòng Nhậm Ngân Dao vừa mừng thầm vừa thấp thỏm. Cô ta tự nhận mình có gu thiết kế không tầm thường, cũng đã dốc hết 100% tâm huyết cho MyBride, nhưng MyBride trong tay cô ta vẫn không có khởi sắc, cho đến khi Vân Vụ Lai xuất hiện, một tay thay đổi vận mệnh của MyBride.

Từ đó, Vân Vụ Lai lên như diều gặp gió, đưa MyBride ngày càng lớn mạnh, được Kerr hết mực ưu ái. Còn cô ta thì mọi việc không thuận lợi, bị điều đến nơi khỉ ho cò gáy, cảm hứng thiết kế cũng vì tâm trạng không tốt mà dần cạn kiệt.

Nhậm Ngân Dao ghen tị, không cam tâm, trong lòng đầy uất ức mà không có chỗ giãi bày.

Cô ta không xấu xa đến mức tội ác tày trời, lá gan cũng nhỏ – lá gan nhỏ, là khi Kerr so sánh cô ta và Vân Vụ Lai đã chỉ ra vấn đề của cô ta: “Không phóng khoáng, bó tay bó chân, thiếu ý thức sáng tạo, ngại thể hiện bản thân, không giống như Lai, suy nghĩ bay bổng, nghĩ là dám làm.”

Dù trong đầu Nhậm Ngân Dao đã tưởng tượng ra cả vạn kịch bản giẫm Vân Vụ Lai dưới chân, nhưng trong thực tế lại không dám làm gì quá đáng, chỉ muốn khiến Vân Vụ Lai mất mặt một chút.

Cô ta đã thành công, trong lòng có chút hả hê, nhưng cũng hơi sợ hãi. Thời gian tiếp theo, cô ta giả vờ trò chuyện rất nhập tâm với bạn bè, nhưng thực tế tâm trí đã bay lên chín tầng mây, không ngừng tự an ủi rằng mình làm rất kín đáo, chắc sẽ không bị ai phát hiện.

Một người phục vụ đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, cô ta khó hiểu mở ra, trên đó có một đoạn tiếng Anh được viết bằng bút máy:

「Quý cô xinh đẹp,

Tôi có thể có vinh hạnh được làm quen với em không?

Tôi đợi em ở sân thượng.」

Nét chữ phóng khoáng, dường như có thể thấy được phong thái của người viết.

Nhậm Ngân Dao mừng thầm, hỏi người phục vụ: “Là ai đưa cho anh vậy?”

Người phục vụ nói: “Anh ấy không chịu nói tên, là một người đàn ông rất đẹp trai.”

Người đàn ông đẹp trai.

Nhậm Ngân Dao sắp không kiểm soát nổi biểu cảm của mình nữa rồi.

Mỗi tầng của du thuyền đều có hai sân thượng lớn, nằm ở hai đầu.

Nhậm Ngân Dao đi đến một sân thượng xem thử, ở đó có một cặp đôi đang hôn nhau say đắm.

Bên ngoài trời lạnh, cũng chỉ có những người bị dopamine chi phối mới muốn có không gian riêng tư, không ngại chịu đựng sự gột rửa của không khí lạnh.

Cô ta vừa lo lắng vừa mong chờ đi về phía đầu kia của du thuyền. Quả nhiên, trên sân thượng có một người đàn ông đang đứng một mình, dựa vào lan can, quay lưng lại, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối trong gió.

Bóng lưng rất xuất sắc, là bóng lưng của một soái ca, cao ráo, thẳng tắp, tỉ lệ đầu và thân hình vượt trội, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đứng ngoài trời, chiếc áo bị gió thổi phồng lên một chút.

Nhậm Ngân Dao soi mình qua cửa kính sân thượng để kiểm tra lại dung mạo, rồi đẩy cửa bước ra.

Người đàn ông đó quay người lại.

Chưa kịp để Nhậm Ngân Dao nở nụ cười hài lòng nhất, đột nhiên có mấy luồng nước mang theo mùi thơm nhàn nhạt từ các hướng xịt thẳng vào mặt cô ta.

Nhậm Ngân Dao không kịp nhìn rõ tình hình, thậm chí không có thời gian để suy nghĩ về nguyên nhân sự việc, mắt bị nước vào cay xè. Cô ta vừa la hét vừa hoảng loạn né tránh, trông vô cùng thảm hại.

Miệng cô ta cũng dính không ít, vị hơi đắng, dường như còn có một lớp màng dầu.

Đối phương không chỉ có một người.

Ít nhất là hai người.

Nhưng họ không ham chiến, khi cô ta ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường, đợt tấn công của họ cũng dừng lại.

Cô ta run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, chất lỏng có màng dầu dính đầy mắt, chỉ có thể thấy một bóng người mờ ảo vai rộng eo hẹp đang ngồi xổm trước mặt mình. Bóng người đó không nói một lời, lại giơ súng nước lên mặt cô ta bắn thêm một phát nữa.

Rất nhanh, rồi lập tức dừng lại.

“Các người là ai?” Cô ta tức giận chất vấn.

Người đó nói: “Hôm nay chỉ cảnh cáo cô một chút, rửa mặt cho cô thôi. Lần sau còn dám đụng vào người không nên đụng, tôi sẽ không giữ phong độ lịch thiệp gì nữa đâu, mà nhấn thẳng đầu cô vào bồn rửa tay đấy. Cô nghe rõ chưa?”

Nói xong, anh ta mở cửa sân thượng, rời đi trước.

Theo sau anh ta là một bóng người mặc áo vest lịch lãm, trước khi đi còn cáo mượn oai hùm dọa cô ta: “Nghe rõ chưa?”

Vân Vụ Lai không tham gia vào hành động rửa mặt lần này. Hai quý ông rất lịch thiệp, sợ cô lạnh nên để cô đứng trong nhà xem toàn bộ quá trình. Đợi Chúc Khải Toàn và Nghê Đông ra ngoài, cô nhìn Nhậm Ngân Dao đang ngồi xổm trong góc lần cuối, không nói gì, đi thẳng.

“Cảm ơn Nghê Đông nhé.” Đi được vài bước, cô cười tươi cảm ơn Nghê Đông.

Nghê Đông hơi ngượng ngùng gãi gãi gáy. Chúc Khải Toàn gọi anh ta đến trợ giúp, anh ta không nói hai lời liền đến ngay, thậm chí còn chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Đừng nói là Chúc Khải Toàn vì hồng nhan mà nổi giận, cho dù Chúc Khải Toàn có muốn giết người phóng hỏa, anh ta cũng sẵn lòng đi cùng.

“Không phải hai người về rồi sao, là cố tình đi mua súng nước à?” Anh ta tò mò hỏi.

“Ừm.”

“Hai người đúng là cao tay thật, nghĩ ra được chiêu độc thế này.” Nghê Đông phục sát đất. Nhìn hai người họ, trong lòng anh ta có chút mâu thuẫn, một mặt là cảm động cho họ, một mặt là bất bình thay cho Đặng Điểm Điểm, vì vậy lời nói có ẩn ý: “Chị Vụ Lai, hay là chị cân nhắc quay lại làm chị Chúc đi, đừng để người phụ nữ khác có cơ hội xen vào.”

Anh ta nói chuyện với Vân Vụ Lai, nhưng mắt lại nhìn Chúc Khải Toàn.

Vân Vụ Lai không tỏ thái độ gì.

Chúc Khải Toàn mặt không đổi sắc, vỗ vỗ vai Nghê Đông: “Bọn tôi về thật đây, đừng quên nhiệm vụ tôi giao cho cậu đấy.”

Nhiệm vụ là trông chừng Đặng Điểm Điểm.

Nghê Đông và Chúc Khải Toàn làm bạn mấy năm, luôn rất thích EQ cao và sự chu đáo của Chúc Khải Toàn, anh xử lý các mối quan hệ đâu ra đấy, khéo léo nhưng không giả tạo. Nghê Đông tuổi còn nhỏ, đầu óc cũng không đủ thông minh, từ tận đáy lòng rất ngưỡng mộ người anh này.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cảm giác của anh ta đối với Chúc Khải Toàn lại mâu thuẫn đến vậy.

Nghê Đông rơi vào cơn lốc xoáy trong não.

Sao Chúc Khải Toàn có thể vừa ân cần với bạn gái cũ, vừa dỗ dành cô bé trẻ tuổi quay mòng mòng như vậy chứ, đây không phải là đang làm tổn thương hai cô gái lương thiện, đáng yêu cùng một lúc sao?

Lát nữa anh ta phải giải thích với Đặng Điểm Điểm thế nào về việc Chúc Khải Toàn đã đi đâu?

Anh ta thật sự không nỡ nói dối cô ấy, không muốn tiếp tay cho giặc.

Nhưng anh ta lại không thể phản bội anh em.

Sao trước đây anh takhông nhận ra Chúc Khải Toàn là một siêu cấp tra nam nhỉ?

Thế giới thật bất công, anh ta đây một người còn không có, còn người ta lại có thể ung dung qua lại giữa hai người.

Lúc rời khỏi du thuyền, hai người nghênh ngang cầm bốn khẩu súng nước đi ra.

Chúc Khải Toàn cầm hai khẩu lớn, Vân Vụ Lai cầm hai khẩu nhỏ.

Vân Vụ Lai đã báo được thù, tâm trạng vô cùng tốt. Lúc đi ngang qua, cô còn làm động tác giơ súng với nhân viên an ninh, và giả tiếng súng: “Pằng.”

Mấy nhân viên an ninh: “…”

Thế giới rộng lớn, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Chúc Khải Toàn nghe thấy tiếng, buồn cười quay lại nhìn cô một cái.

Không khí lạnh bên ngoài tức thì ùa đến bao bọc, Vân Vụ Lai giậm giậm chân, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tò mò hỏi: “Nghê Đông còn nhiệm vụ gì nữa, chẳng lẽ còn phải đi bắn bổ sung à?”

“Nghĩ nhiều rồi.” Chúc Khải Toàn nói “Tôi bảo cậu ấy đưa Điểm Điểm về.”

Được rồi, Vân Vụ Lai biết mình lại một lần nữa đa tình rồi.

Cô giờ ngày càng không đoán được đường đi nước bước của người đàn ông này. Mỗi khi cô cảm thấy anh làm gì đó vì mình, anh lại có thể phủi sạch quan hệ. Nhưng lúc cô không trông mong gì ở anh, anh lại đứng ra.

Khiến cô cứ mãi lơ lửng giữa việc tự mình đa tình và tự ti mặc cảm.

Tiếp đó Vân Vụ Lai không muốn nói chuyện nữa. Cô lên xe, tay nghịch hai khẩu súng nhỏ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, âm thầm sám hối vì đã lắm lời, và cố gắng tự thông suốt cảm xúc khó xử của mình.

Hai người im lặng suốt quãng đường.

Xe đến khách sạn Yến Sâm, Vân Vụ Lai đã nguôi ngoai gần hết, có thể bình thản chào tạm biệt Chúc Khải Toàn: “Tạm biệt.”

Chúc Khải Toàn lại cũng xuống xe.

Đây lại là chiêu trò gì nữa?

Anh không phải là giúp cô trút giận rồi định lấy đó làm cớ để báo ơn, yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đấy chứ?

Vân Vụ Lai trơ mắt nhìn anh đóng cửa xe, tạm biệt tài xế, rồi đi đến bên cạnh ôm eo cô, đưa cô cùng đi về phía cửa xoay của khách sạn.

“Làm gì vậy?” Vân Vụ Lai khó chịu né đi.

Chúc Khải Toàn siết chặt eo cô không cho cô né, nói ngắn gọn: “Tài xế đang nhìn.”

Tài xế là người nhà họ Chúc, phải diễn cho tròn vai, vợ chồng lâu ngày gặp lại mà còn ở riêng thì không hợp lý, lỡ tài xế mật báo, khiến Đặng Hoa Phong nghi ngờ.

Hai khẩu súng nước trong tay Chúc Khải Toàn quá bắt mắt, nhân viên và khách khứa qua lại cũng không khỏi tò mò nhìn sang.

Vân Vụ Lai bây giờ lại sĩ diện, có chút ghét bỏ nói: “Anh mang chúng xuống đây làm gì vậy.”

Súng nước đã hết giá trị lợi dụng, cô đã để cả trên xe rồi.

Chúc Khải Toàn bị cô làm cho tức cười.

Đúng là đồ qua cầu rút ván, súng vẫn còn nóng hôi hổi mà cô đã bộc lộ bản chất vong ơn bội nghĩa rồi.

Dù sao thì bây giờ cũng đã ở trong khách sạn, anh không còn gì phải kiêng dè, giơ tay lên, không chút do dự bóp cò về phía cô.

Trên mặt lành lạnh, Vân Vụ Lai không thể tin được mà quệt mặt.

Ai biết đây là hàng nhãn hiệu gì, thành phần có an toàn không, lỡ bị dị ứng hủy hoại dung nhan thì sao?

Cô tức giận nói: “Đây là nước tẩy trang đó, anh lại nhắm vào mặt tôi…”

Cô định nói từ “bắn” nhưng lại cảm thấy từ này quá nhạy cảm, quá nhiều nghĩa.

Vấn đề là cô nhất thời không tìm được từ nào thích hợp hơn để diễn tả chính xác ý của mình.

Ngay lúc cô đang lục tìm từ vựng trong đầu, Chúc Khải Toàn đã lên tiếng, và thản nhiên nói thẳng ra từ đó: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh không bắn nước tẩy trang vào em, thì còn bắn được cái gì?”

Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...