Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 29



Buổi trình diễn thời trang bắt đầu lúc một giờ chiều.

Sau bữa trưa, Chúc Khải Toàn đến nhà họ Phó đón Yến Tùy.

Phó Hành Thử bận tối mắt tối mũi ở công ty, không có thời gian đi xem show cùng vợ, bèn nhờ luôn Chúc Khải Toàn đi cùng.

“Hai vợ chồng mấy người đúng là tin tưởng tôi thật đấy,” Chúc Khải Toàn không nhịn được mà cà khịa trong điện thoại.

Phó Hành Thử nghe ra ngụ ý của anh: “Ý cậu là cậu không yên tâm giao vợ cậu cho tôi à?”

Chúc Khải Toàn ung dung: “Cậu có đẹp trai bằng tôi đâu, tôi không yên tâm cái gì chứ?”

Phó Hành Thử nói: “Sao cậu vô liêm sỉ thế? Đúng là đã xấu còn hay làm trò.”

Chúc Khải Toàn: “Cậu tự đi mà soi gương đi.”

Hồi còn đi học, trong trường cứ dăm ba bữa lại tranh cãi xem hai người họ ai đẹp trai hơn, cãi nhau suốt ba năm cũng không ra được kết quả cụ thể. Trên diễn đàn của trường có một mục bình chọn hoa khôi, nam thần, hai người họ thay phiên nhau chiếm giữ vị trí thứ nhất và thứ hai trên bảng xếp hạng nam thần của trường Gia Lam, tất cả đều do các fan nữ bỏ phiếu cho họ.

Khi đó họ có fan only, còn có cả fan nhóm.

Thậm chí có cả fan couple.

Tóm lại, sau một hồi đấu võ mồm, Phó Hành Thử vẫn không chút gánh nặng tâm lý nào mà giao vợ mình cho anh em, Chúc Khải Toàn cũng vẫn chịu thương chịu khó đi đường vòng đến Cẩm Đô Nhất Hiệu Viện nơi nhà họ Phó ở để đón người.

Lúc Yến Tùy lên xe, Chúc Khải Toàn đang nhắn tin Wechat với Vân Vụ Lai.

Hai người chào hỏi nhau, sau đó Yến Tùy chờ Chúc Khải Toàn nhắn tin xong.

Vân Vụ Lai hỏi Chúc Khải Toàn: [Hai người đến chưa?]

Chúc Khải Toàn: [Vừa đón được Tiểu Tùy.]

Vân Vụ Lai rào trước cho anh một liều vắc-xin: [Tôi có nói với Kerr rồi, lát nữa chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ tò mò về anh, đừng tỏ ra mất kiên nhẫn.]

Kerr là quý nhân của cô, không có Kerr thì không có cô của ngày hôm nay. Bình thường cô hay đùa giỡn, cà khịa anh ta, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác thiếu tôn trọng anh ta.

Chúc Khải Toàn: [OK.]

Cô đúng là nói thừa, sao anh có thể không nể mặt ân nhân của cô được chứ.

Nhưng câu tiếp theo của Vân Vụ Lai lại tới: [Nhưng cũng đừng thật thà quá, cái gì cũng nói. Anh ta hóng chuyện lắm đấy.]

Chúc Khải Toàn: “…”

Yến Tùy im lặng ngồi bên cạnh, cũng không cố ý ghé sát vào xem màn hình của Chúc Khải Toàn, chỉ liếc sơ qua là nhận ra ngay người ở đầu bên kia là ai.

Đợi Chúc Khải Toàn nhắn tin xong, đặt điện thoại lên bệ điều khiển trung tâm, cô ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Xem ra có tiến triển quan trọng rồi đây.”

“Gì cơ?” Chúc Khải Toàn hỏi.

Yến Tùy trêu chọc: “Mấy hôm trước không phải còn nói nhắn tin điện thoại là hoài cổ, hôm nay theo kịp thời đại rồi à?”

Kết hôn ba năm rưỡi mới kết bạn Wechat với vợ, chẳng phải chuyện gì vẻ vang, Chúc Khải Toàn không muốn cùng Yến Tùy đào sâu, anh dở khóc dở cười cảm thán: “Vợ của Phó Hành Thử phiền thật đấy, biết thế đã không đến đón.”

“Bạn của Phó Hành Thử yếu kém thật đấy.” Yến Tùy nào chịu bỏ qua, sau khi kéo chồng mình vào để hạ bệ Chúc Khải Toàn, cô ấy quay lại chủ đề chính “Hai người ai chặn ai thế?”

Chúc Khải Toàn buồn cười liếc cô một cái: “Em nghĩ xem.”

“Cô ấy chặn anh chứ gì.” Yến Tùy đoán, dù sao Vân Vụ Lai cũng là con gái, Chúc Khải Toàn chắc vẫn có chút phong độ lịch thiệp này.

Chúc Khải Toàn không nói phải hay không, chỉ sửa lại: “Không phải chặn, là xóa.”

Đương nhiên, chắc chắn là Vân Vụ Lai xóa anh trước.

Đó là lần duy nhất.

Nhìn lại lịch sử tình trường nhiều năm của hai người, Vân Vụ Lai chưa bao giờ là một cô bạn gái hay gây sự, sẽ không vì một chút gió lay cỏ động mà xóa phương thức liên lạc hay cho anh vào danh sách đen, càng chưa bao giờ tùy tiện dọa chia tay.

Có một hôm rảnh rỗi không có việc gì làm, hai người nói đến vấn đề này, Vân Vụ Lai nói: “Nếu có ngày nào đó em xóa anh, chứng tỏ em thật sự muốn chia tay với anh, không phải là giận dỗi đâu, anh đừng kết bạn lại.”

Vân Vụ Lai tốt nghiệp thạc sĩ về nước, trong khoảng thời gian làm thủ tục đến Paris, rõ ràng là thời gian sum họp hiếm hoi, nhưng giữa họ đã không còn chút hơi ấm nào, số lần gặp mặt ít ỏi, ngoài việc không có gì để nói thì chính là những cuộc cãi vã không thể chịu đựng nổi.

Sau một lần cãi nhau, cô đã xóa thẳng tay.

Chính vì cô chưa từng có tiền lệ xóa bạn bè, nên lần xóa này khiến vấn đề trở nên đặc biệt nghiêm trọng, thể hiện rõ ràng quyết tâm muốn chia tay của cô. Anh đã không kết bạn lại, sau khi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ, dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, trong cơn tức giận cũng đã xóa cô.

Hai người mấy ngày không liên lạc, cũng không kết bạn lại trên Wechat, QQ, Weibo hay các mạng xã hội khác.

Chỉ còn lại một số điện thoại đã xóa khỏi danh bạ nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng, Chúc Khải Toàn thử gọi, phát hiện vẫn gọi được.

Chắc hẳn cô cũng chỉ xóa anh, chứ không chặn.

Chặn và xóa là khác nhau. Khi đó, điều duy nhất anh thấy may mắn là dù đã đến đường cùng, hai người họ vẫn giữ một sự ngầm hiểu không cần nói ra, đó là chưa bao giờ phủ nhận hay hối hận về sự thật đã từng yêu nhau, cho dù không thể đi đến cuối cùng, cũng không muốn biến đối phương thành kẻ thù.

Sau khi cuộc gọi đó được kết nối, hai bên im lặng rất lâu.

Cuối cùng là Chúc Khải Toàn lên tiếng trước như không có chuyện gì xảy ra: “Em vẫn còn ở trong nước à?”

Giọng của Vân Vụ Lai cũng bình thường như mọi khi: “Ừm.”

“Khi nào đi?” Chúc Khải Toàn hỏi cô.

“Vẫn chưa biết.” Vân Vụ Lai trả lời, “Thủ tục nhiều lắm, chắc phải mất một thời gian.”

Lại một khoảng im lặng rất lâu, Chúc Khải Toàn nói: “Vậy lúc nào đi thì nói cho anh biết, anh tiễn em.”

“Được thôi.” Giọng cô cố tỏ ra thoải mái.

Điều Chúc Khải Toàn không ngờ tới là, một ngày trước khi đi, cô thật sự đã gọi điện cho anh, thông báo thời gian chuyến bay cất cánh.

Theo tính cách của cô, thực ra cô không phải là người sẽ gọi cuộc điện thoại này.

Có lẽ bởi vì không chỉ anh muốn có một lời tạm biệt, mà cô cũng vậy.

Không ai chính thức nói ra hai từ “chia tay”, nhưng cả hai đều lòng dạ biết rõ, lần chia xa này, e rằng giữa họ sẽ không còn đường quay lại nữa.

Ai cũng không ngờ, họ lại đi đăng ký kết hôn trong hoàn cảnh như vậy.

Đừng nói người ngoài, ngay cả Chúc Khải Toàn bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy quyết định đó thật khó mà tin nổi, không biết sự thôi thúc mãnh liệt đó của mình rốt cuộc từ đâu mà ra, và làm sao lại có dũng khí để nói ra câu đó.

Điều kỳ quặc nhất là, cô lại đồng ý với anh.

Khi đó cả hai đều không còn chút lý trí nào, giống như một kẻ điên gặp một kẻ điên khác.

Ba năm sau đó, không liên lạc, đương nhiên cũng không có bất kỳ sự cần thiết nào để kết bạn lại.

Đúng như Vân Vụ Lai dự đoán, Kerr tò mò đủ thứ về Chúc Khải Toàn, cho dù bất đồng ngôn ngữ cần người thứ ba phiên dịch, cũng không thể ngăn cản anh ta lắp ba lắp bắp hóng chuyện.

Anh ta hỏi đi hỏi lại ba lần “Anh thật sự là chồng của Lai à?” và nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn của Chúc Khải Toàn, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đầy nghi ngờ.

Kerr hỏi về thân phận của Yến Tùy: “Vị này là?”

Anh ta có lý do để nghi ngờ cặp vợ chồng này mỗi người chơi một kiểu. Thấy bên cạnh Chúc Khải Toàn có một cô gái xinh đẹp rất xứng đôi, lại còn nói cười vui vẻ, quan hệ rất thân thiết, anh ta đương nhiên nghĩ lệch lạc.

Chúc Khải Toàn nói: “Đây là vợ của người bạn thân nhất của tôi.”

Kerr bán tín bán nghi “Ồ” một tiếng, vẫn là câu hỏi đó: “Nhưng anh và Lai thật sự là vợ chồng à?”

“Đương nhiên rồi.” Chúc Khải Toàn đáp không chút do dự “Chúng tôi kết hôn hơn ba năm rồi.”

Họ là vợ chồng hợp pháp, được nhà nước công nhận, sao có thể là giả được.

“Thảo nào Lai cứ một mình mãi, chưa bao giờ chịu có tiếp xúc sâu hơn với đàn ông, trước đây tôi còn nghi ngờ cô ấy bị lãnh cảm.” Lúc này Kerr mới có chút tin “Nhưng hai người gặp nhau ít quá nhỉ, Lai gần như không về Trung Quốc, anh cũng ít khi đến Pháp, ít nhất là trước đây tôi chưa bao giờ gặp anh.”

Đối với Chúc Khải Toàn, độ tuổi từ 24 đến 27 của đàn ông, giai đoạn đỉnh cao của h*m m**n, thực ra không dễ gì chống lại được cám dỗ. Nếu không có tờ giấy đăng ký kết hôn đó, sau khi chia tay anh sẽ không ở lại chờ cô, càng không kiềm chế để giữ mình cô độc, nhưng đã thành vợ chồng, mặc dù danh không chính ngôn không thuận, mặc dù đôi bên đều không hạn chế tự do cá nhân của nhau, anh vẫn không muốn làm vấy bẩn cuộc hôn nhân của mình.

Còn Vân Vụ Lai thì sao, anh không biết.

Anh không biết cô còn thích anh hay không, cũng không biết tờ giấy đăng ký kết hôn này có thể chống lại được sự cám dỗ rực rỡ của giới danh lợi hay không.

Nếu cô từng có người khác, bất kể là yêu đương nghiêm túc, hay chỉ đơn thuần vì cô đơn, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Vân Vụ Lai là một con người bằng xương bằng thịt, có thất tình lục dục, có ưu điểm và khuyết điểm.

Anh chưa bao giờ yêu cầu cô phải là một vị thánh.

Nhưng Kerr nói, Vân Vụ Lai vẫn luôn một mình.

Mặc dù chưa từng ôm hy vọng quá lớn, nhưng sự kiên trì nhận được sự đáp lại tương xứng, cuối cùng vẫn là một điều khiến người ta vui vẻ.

Trong lòng Chúc Khải Toàn như có một thứ gì đó vẫn luôn lơ lửng không tìm được chỗ đáp, từ từ rơi xuống đất.

Yến Tùy cười ranh mãnh, nói với Kerr: “Anh ấy cũng một mình suốt đấy ạ.”

“Wow.” Kerr giơ ngón tay cái với Chúc Khải Toàn.

Ít nhất thì anh ta không thể chấp nhận được việc yêu xa suốt ba năm.

Trò chuyện thêm một lúc, buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu, Kerr đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình: “Chúc hai vị có một buổi chiều vui vẻ cùng với QC.”

Ba người lịch sự chào tạm biệt.

Chúc Khải Toàn nghĩ, nhiệm vụ Vân Vụ Lai giao cho anh coi như đã hoàn thành viên mãn, vừa khách sáo trò chuyện, lại không bị moi móc quá nhiều thông tin quan trọng.

Anh nhắn tin cho cô: [Xong.]

Vân Vụ Lai không hiểu: [?]

Chúc Khải Toàn: [Kerr.]

Vân Vụ Lai: [okk.]

Okk? Ánh mắt Chúc Khải Toàn khựng lại.

Sao cô đột nhiên lại làm nũng thế này.

Chưa đợi anh nghĩ kỹ, Vân Vụ Lai lại thu hồi, gửi một tin nhắn rất nghiêm túc: [ok].

Thôi được, lần này cô thật sự gửi nhầm rồi.

Nhưng anh quên chụp màn hình lại.

Yến Tùy ngồi bên cạnh xem, “chậc chậc” không ngừng: “Liên lạc hơi bị thường xuyên nha.”

Chúc Khải Toàn nghĩ, đây chính là quả báo, năm ngoái anh cũng chính là kẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà hóng chuyện của Phó Hành Thử và Yến Tùy.

Cất điện thoại, anh tùy ý nhìn một vòng, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy một người nửa quen nửa lạ ở một góc nào đó, Vân Sương.

Vân Vụ Lai đã sớm xin phép anh cho Vân Sương nghỉ. Cô không hề vòng vo, nói thẳng là muốn đưa em gái đi xem show thời trang, đường đường chính chính lấy lý do vui chơi để bỏ bê công việc.

Hơn nữa không phải là hỏi ý kiến anh, mà là trực tiếp dưới hình thức thông báo.

Có cảm giác như cậy mình và anh có mối giao tình sâu đậm, mà không kiêng dè gì mà đưa ra yêu cầu.

Chúc Khải Toàn vui vẻ đồng ý, anh không cần cô phải khách sáo với mình.

Thiếu phu nhân của tập đoàn chỉ cần một người thôi mà, cho dù cô không thông báo với anh, trực tiếp đưa người đi, anh cũng không có nửa phần ý kiến.

Tuy nhiên, Vân Vụ Lai đã từ chối ý tốt của anh là tiện đường đón luôn Vân Sương đến sàn diễn, chỉ nói trợ lý của cô sẽ phụ trách, không cần anh bận tâm.

Vân Sương nhìn thấy anh có cảm giác hoảng sợ và thấp thỏm của học sinh tiểu học trốn học đi chơi net bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang. Dựa vào khẩu hình của cô bé, Chúc Khải Toàn đoán ra cô bé gọi anh là ” Chúc tổng”, chứ không phải “anh (ca ca)”.

Ở Cẩm Thành, “chị” có thể chỉ chị gái ruột, cũng có thể chỉ chị dâu. “Anh (ca ca)” cũng tương tự, vừa có thể là anh trai ruột, cũng có thể dùng để gọi anh rể.

Xem ra cô em vợ vẫn chưa biết gì cả.

Anh ôn hòa cười một tiếng, rồi dời ánh mắt đi, không tiếp tục gây áp lực không cần thiết cho cô em vợ này.

Ánh đèn tối dần, Nghê Đông và Háo Tử chậm rãi đến muộn, hai người ghé vào nhau, ngó nghiêng tìm người quen.

Chúc Khải Toàn lười biếng giơ một tay lên, chỉ hướng cho họ.

Xác định được mục tiêu, Nghê Đông và Háo Tử cẩn thận len lỏi qua biển người mà đến.

Hai người ngồi phịch xuống phía sau Chúc Khải Toàn và Yến Tùy, tò mò hỏi: “A Khải anh cũng đến à? Mấy hôm trước không phải còn nói bận không có thời gian xem show sao?”

Hai gã trai thẳng tắp không biết gì về giới thời trang, trước đó đừng nói Lai, ngay cả MyBride họ cũng chưa từng nghe qua, đến xem show đơn thuần là muốn ngắm gái đẹp.

Chúc Khải Toàn đáp qua loa: “Tự nhiên rảnh.”

Không nói là vợ bảo anh đến.

Yến Tùy ghé sát vào Chúc Khải Toàn, thì thầm: “Bọn họ biết chưa?”

Chúc Khải Toàn lắc đầu.

Vẫn chưa.

Yến Tùy nổi hứng trêu chọc: “Vậy đừng nói cho họ biết nữa, lát nữa đợi công khai, dọa hai người họ một phen.”

Cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng đã buồn cười không chịu được.

“Em cũng xấu tính thật đấy.” Chúc Khải Toàn liếc cô ấy một cái.

Tuy nhiên, anh đúng là cũng không định nói trước, dù sao cũng không vội, tai có thể yên tĩnh được lúc nào hay lúc đó. Nếu bây giờ nói cho Nghê Đông và Háo Tử, anh đừng hòng mà yên tâm xem show.

Nghê Đông thấy hai người thì thầm to nhỏ, không khỏi nổi lòng tò mò: “Hai người nói gì thế?”

Không ai cho anh ta câu trả lời, chỉ nhìn anh ta cười gian.

Nghê Đông ngoài tò mò, còn có chút phiền muộn.

Tại sao Chúc Khải Toàn có thể không kiêng dè gì mà nói chuyện riêng, làm trò với vợ của Phó Hành Thử, còn anh ta ngay cả chị dâu cũ cũng không thể quang minh chính đại mà nhìn?

Sao Chúc Khải Toàn lại tiêu chuẩn kép như vậy?

Tiêu chuẩn kép thì thôi đi, còn đồng thời đùa giỡn tình cảm của hai cô gái.

Vừa cặn bã vừa tiêu chuẩn kép.

Sao trước đây anh ta không phát hiện Chúc Khải Toàn có nhiều khuyết điểm như vậy nhỉ.

Nhưng hôm nay Chúc Khải Toàn lại không đưa cô nào đến, Nghê Đông không nhịn được hỏi một câu về tin tức của Đặng Điểm Điểm: “Điểm Điểm đâu? Không đến à?”

“Đi học rồi.” Chúc Khải Toàn lơ đãng trả lời.

Nghê Đông lại hỏi: “Thế còn chị Vụ Lai?”

Chúc Khải Toàn: “Có, lát nữa ra.”

Nghê Đông cuối cùng cũng hiểu, lần này Chúc Khải Toàn chọn đưa Vân Vụ Lai đi, nên Đặng Điểm Điểm bị cho ra rìa rồi.

Nhưng anh ta nhìn quanh bốn phía, không thấy Vân Vụ Lai đâu.

Anh ta cũng không dám nhìn nhiều, sợ lại bị người khác hiểu lầm anh ta có ý đồ xấu với chị dâu.

Buổi diễn chính thức bắt đầu, toàn bộ sân khấu và địa điểm đều được trang trí theo phong cách Trung Hoa, cuối sân khấu là một tấm bình phong rỗng khổng lồ, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa lan thanh nhã.

Ngay cả âm nhạc cũng độc đáo, được biểu diễn trực tiếp, kết hợp giữa Trung và Tây, ngoài các nhạc cụ Trung Quốc như cổ tranh, tỳ bà, đàn nhị, còn có một loạt các nhạc cụ phương Tây như piano, violin, cello.

Người mẫu mở màn lướt qua tấm bình phong, uyển chuyển bước ra, bộ trang phục màu đỏ Trung Hoa rực rỡ, chính thống nhưng không thiếu yếu tố thời trang. Ngay cả lớp trang điểm của người mẫu cũng mang phong cách Trung Hoa cổ điển, trang nghiêm mà thanh lịch, đôi giày cao gót bước trên sàn catwalk, nhịp điệu hoàn hảo phối hợp với nhịp trống của âm nhạc.

Khán đài tận hưởng bữa tiệc tam giác của thị giác, thính giác và khứu giác, trong khi hậu trường lại là một mớ hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Các người mẫu vừa đi xong một vòng vội vàng nhờ nhân viên giúp mặc đồ, trên mặt còn phải để chuyên viên trang điểm sửa lại lớp trang điểm và thay đổi kiểu tóc.

Có nhà thiết kế quỳ trên đất khâu cúc áo.

Chỉ đạo sân khấu bực bội hét tên từng người, liên tục gào “gogogo”, chỉ hận không thể gọi ai là người đó có thể dịch chuyển tức thời đến trước mặt cô ta và hoàn thành chỉ thị.

Vân Vụ Lai tạm thời không có việc gì, bộ sưu tập của cô ở cuối cùng, nên tranh thủ được nửa ngày nhàn rỗi, ung dung ngồi trên ghế nghịch điện thoại giết thời gian, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn các vị thần tiên chạy ngược chạy xuôi.

Hơi chán.

Đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt bộ sưu tập áp chót lên sân khấu.

Sắp đến lượt My Bride, người mẫu mở màn của bộ sưu tập đã sẵn sàng, chờ đợi bên cánh gà.

Vân Vụ Lai cùng vài nhân viên giúp người mẫu mặc đồ chỉnh tề, ánh mắt cô lần lượt lướt qua, trong thời gian cực ngắn xác nhận toàn thân các người mẫu đều tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của cô, không có sai sót.

Bộ sưu tập áp chót trình diễn xong, giờ đến lượt bộ sưu tập kết màn.

Người mẫu mở màn đi giày cao gót bước ra khỏi cánh gà, biến mất khỏi tầm nhìn của hậu trường.

Tất cả người mẫu của My Bride đều đã thay xong trang phục, nghiêm túc chờ lệnh, duy chỉ có thiết kế kết màn là mãi vẫn chưa chuẩn bị xong. Vân Vụ Lai kỳ lạ nhìn sang, còn thiếu Bùi Cao Trác.

Một lúc sau, Bùi Cao Trác vén rèm phòng thay đồ bước ra, anh ta vừa đi vừa k** kh** q**n, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Kéo không lên.”

Tiểu An lập tức chạy qua giúp, vị trí khá nhạy cảm, cô ấy có chút do dự, nhưng trong tình huống khẩn cấp cũng không thể câu nệ nhiều như vậy, trực tiếp ra tay.

Vẫn không kéo lên được.

“Kéo không lên, khóa quần không biết sao bị kẹt rồi, chị Vụ Lai.” Tiểu An lo lắng gọi.

“Đừng kéo mạnh.” Trán Vân Vụ Lai giật giật, cô quả quyết lấy kim chỉ bên cạnh, bước nhanh về phía Bùi Cao Trác.

Cô đi đến trước mặt anh ta, cúi người xuống kiểm tra.

Khóa quần bị kẹt vào vải, khiến nó không thể kéo lên được.

Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ xem đây có phải là do con người gây ra hay không, mục đích duy nhất hiện tại là đảm bảo Bùi Cao Trác có thể xuất hiện bình thường trên sàn catwalk, bằng mọi giá.

Vân Vụ Lai ngồi xổm xuống, túm lấy mảnh vải đó, cầm kim đâm tới.

“Mẹ kiếp.” Cảm nhận được sự khác thường truyền đến từ h* th*n, máu trong người Bùi Cao Trác như đông cứng lại. Anh ta biết show diễn này rất quan trọng đối với QC, đối với Vân Vụ Lai, và đối với chính anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẵn sàng đem thứ quan trọng nhất của đàn ông ra để mạo hiểm.

“Kỹ thuật may vá của cô thế nào?” Anh ta nghiến răng, cố nén sự khó chịu.

Vân Vụ Lai động tác nhanh gọn, không đáp lời.

Cô càng như vậy, Bùi Cao Trác càng hoảng, tha thiết cần cô cho anh ta một lời đảm bảo: “Cô nói gì đi chứ… Tôi mà có mệnh hệ gì, cô gánh nổi trách nhiệm này không.”

Người không biết may quần áo thì không phải là một nhà thiết kế giỏi. May vá là một bài học rất quan trọng trong sự nghiệp của nhà thiết kế, khi cần thiết họ sẽ tự mình ra tay, nên việc khâu một cái đ*ng q**n đương nhiên không thành vấn đề.

Vân Vụ Lai đe dọa một cách âm u: “Im lặng chút đi, nếu không tôi không đảm bảo tay mình sẽ không run đâu.”

Tiểu An an ủi anh ta: “Anh yên tâm, chị Vụ Lai tay nghề khéo léo, nhắm mắt cũng không làm anh bị thương đâu.”

Bùi Cao Trác còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vì e ngại nửa dưới của mình đang nằm trong tay cô, nên ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vân Vụ Lai vài ba đường đã hoàn thành việc may vá, ra lệnh cho Tiểu An: “Tiểu An, cái kéo.”

Người mẫu thứ ba từ cuối đã lên sân khấu, đã đến lúc phải chạy đua với thời gian. Tiểu An căng thẳng đến mức mặt trắng bệch, cả người không còn lanh lợi nữa, quay đầu hai vòng mới tìm thấy cái kéo ở không xa, cô ấy ba bước thành hai chạy tới lấy.

Vân Vụ Lai dùng kim chỉ thắt một nút chắc chắn, cùng lúc đó, bàn tay run rẩy của Tiểu An đưa kéo tới.

Vân Vụ Lai nhận lấy kéo, nhanh chóng cắt chỉ.

Trong lòng thầm thở phào một hơi.

Nếu trong chốc lát không tìm được kéo, e rằng cô đã phải bất chấp tất cả, há miệng ra cắn rồi.

Bùi Cao Trác xác nhận mình an toàn, lại khôi phục vẻ cợt nhả, ánh mắt lướt một vòng trên đôi môi đỏ của cô, nhẹ nhàng để lại một câu: “Tiếc thật.”

Sau đó anh ta đến trước cánh gà, cùng người mẫu váy cưới kết màn bước ra ngoài.

Vân Vụ Lai nhìn bóng lưng lộng lẫy của hai người song song bước trên sàn catwalk, một đen một trắng, một đôi trời sinh.

Cô thở hắt ra một hơi nặng nề.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Đới Dương giơ máy quay về phía cô.

Cô day day thái dương: “Đới Dương, thương lượng với anh một chuyện nhế.”

Đới Dương: “Hả? Gì vậy?”

“Đoạn vừa rồi đừng viết, ảnh và video đều xóa hết đi.” Vân Vụ Lai rất thành khẩn “Hứa với tôi đi, cứ coi như anh không nhìn thấy gì cả.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...