Chúc Khải Toàn mặc kệ sự ồn ào của Đặng Điểm Điểm, suốt cả quãng đường không nói một lời nào, đưa cô ấy về đến nhà liền định quay xe về.
Bà ngoại và mợ giữ anh lại: “A Khải, ăn bữa tối rồi hẵng đi.”
“Thôi ạ, bà ngoại, mợ.” Chúc Khải Toàn còn không thèm xuống xe, từ chối “Cháu còn có chút việc.”
Người già nói chung đều thích hóng chuyện, bà ngoại và mợ cũng không ngoại lệ. Mợ vừa nghe vậy liền hứng khởi, ghé sát lại gần anh, thần bí hỏi: “Chuyện gì thế, không phải là có bạn gái rồi, đi hẹn hò đấy chứ?”
Đặng Điểm Điểm đứng sau lưng bà và mẹ, lộ ra vẻ mặt khó nói còn hơn cả ăn phải shit.
Bạn gái?
Ha, nghĩ nhiều rồi.
Nói ra dọa chết các người đấy!
Anh họ đang để tâm đến vợ của người khác kia kìa, bằng chứng còn giấu trong cốp xe của anh ấy đấy.
“Không có đâu ạ.” Chúc Khải Toàn từ nhỏ đã có năng khiếu bẩm sinh là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, buông lời ngon tiếng ngọt dễ như trở bàn tay “Nếu có bạn gái, cháu nhất định sẽ báo cho mợ biết đầu tiên.”
Mợ quả nhiên bị anh dỗ cho cười tít cả mắt, thân mật vỗ vỗ tay anh: “A Khải phải nhanh lên đấy nhé, 27 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tìm bạn gái rồi đấy, mợ còn chờ uống rượu mừng của cháu đấy.”
“Vâng, cháu đang cố gắng ạ.” Chúc Khải Toàn ngoan ngoãn đáp lời.
Trước khi đi, Chúc Khải Toàn ném cho Đặng Điểm Điểm một ánh mắt có vẻ bình lặng như không.
Nhưng Đặng Điểm Điểm lại đọc được trong đó ý cảnh cáo đậm đặc, cô ấy giả vờ không thấy, nấp sau lưng bà ngoại.
Anh họ đang uy h**p cô ấy không được nói bậy.
Cô ấy có nói hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện của anh.
Xe của Chúc Khải Toàn phóng đi mất hút, mợ dìu bà ngoại vào nhà.
Bà ngoại cảm thán: “Thằng bé A Khải này, nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại cứng đầu lắm đấy.”
Mợ rất đồng tình: “Chứ còn gì nữa, bao nhiêu năm rồi, mặc cho cả nhà nói thế nào cũng không chịu đi xem mắt, chị không biết đã vì chuyện này mà khóc bao nhiêu lần rồi.”
Nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của cháu ngoại mãi vẫn chưa đâu vào đâu, bà ngoại thở dài một hơi: “Hồi đi học thì yêu đương hăng say lắm, trước mặt thầy cô và bố mẹ còn sống chết không chịu chia tay. Đến tuổi cần yêu đương thì lại chẳng chịu yêu nữa. Con nói xem chuyện này là sao chứ? Mẹ thật sự không thể hiểu nổi bọn trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa…”
Rời khỏi nhà bà ngoại, Chúc Khải Toàn đi thẳng về nhà. Dừng xe trong gara, anh vòng ra sau xe mở cốp, xách vali của Vân Vụ Lai lên lầu.
Đặt vali xuống, anh chẳng có chút tự giác nào về việc tôn trọng riêng tư của người khác, cúi người xuống mân mê ổ khóa mật mã.
Bốn chữ số.
Anh nhanh chóng xoay bốn vòng số về dãy “7758”.
Mở được ngay lần đầu.
7758 bắt nguồn từ một meme “7758258”* từng rất thịnh hành nhiều năm về trước, vali thời đại học của cô cũng dùng mật khẩu này.
(*) Meme “7758258”*: là một “meme” hay một mã số trên mạng internet Trung Quốc. Khi dịch sang tiếng Việt, nó mang ý nghĩa là “hôn anh đi, yêu anh đi, “. 7758: “Qī qī wǔ bā” (亲亲我吧) – dịch là “Hôn anh đi!”; 258: “Èr wǔ bā” (爱我吧) – dịch là “Yêu anh đi!”
Việc vẫn còn hiểu rõ một người phụ nữ của quá khứ ở một mức độ nào đó, ít nhiều cũng khiến một người đàn ông có được chút cảm giác thành tựu rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh khẽ “chậc” một tiếng, mở vali ra, xem xét qua loa.
Chiếc vali 28 inch được cô nhét đầy ắp, chứa đủ các loại quần áo, giày dép, mỹ phẩm và vật dụng cá nhân, ngay cả những thứ khách sạn cung cấp như máy sấy tóc, ấm đun nước gấp gọn, ga trải giường, vỏ gối, khăn tắm dùng một lần cũng có đủ cả.
Nội y được đựng riêng trong một túi đựng đồ, số đo vòng một không khác mấy so với vài năm trước, nhưng phong cách q**n l*t thì thay đổi không ít, mỏng như cánh ve, ren tinh xảo phức tạp, vô cùng diêm dúa.
Những thứ trên đều không phải là vật dụng thiết yếu, ra trung tâm thương mại mua lại hoặc hỏi cô dâu là được.
Không đủ để ép chủ nhân của nó phải đến đòi lại vali.
Nhưng trong vali còn có một hộp quà được bọc bằng nhiều lớp xốp, chiếm không ít không gian.
Bên trong hộp quà là hai con búp bê hình người tinh xảo, một nam một nữ. Dù ngũ quan được để trống, nhưng Chúc Khải Toàn liếc mắt một cái là nhận ra chúng được nặn theo hình dáng của cô dâu chú rể, ngay cả trang phục trên người cũng là phiên bản mini của bộ lễ phục chính trong hôn lễ, độ chân thực được thể hiện trong từng chi tiết.
Ngoài ra, trong hộp quà còn có bản phác thảo váy cưới và một lá thư chúc mừng đơn giản.
Món quà cưới này độc nhất vô nhị, hẳn đã tốn không ít tâm tư để chuẩn bị, dù có đi khắp các trung tâm thương mại ở Cẩm Thành hay thậm chí là cả thế giới, cũng tuyệt đối không thể tìm được món đồ thay thế có sẵn.
Vân Vụ Lai xuống xe, đứng bên đường đối diện với dòng xe cộ ồn ào. Mặt đường nhựa trải qua một ngày nắng gắt đang tùy tiện tỏa ra hơi nóng đã hấp thụ ban ngày, đêm hè oi ả bất thường, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với không khí mát mẻ có điều hòa trong xe. Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, nhưng bộ não đang mơ màng lại ngược lại, nhanh chóng hạ nhiệt đến mức có thể suy nghĩ bình thường.
Bất giác, cô xem xét lại toàn bộ sự việc một cách vô cùng khách quan, từ đầu đến cuối.
Vân Vụ Lai trước giờ luôn là một người có tâm lý tốt. Những chuyện đã xảy ra, nếu có thể cứu vãn, cô sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không, việc day dứt hối hận chỉ là tự làm khó bản thân.
Cô thường không làm khó mình quá lâu.
Không có Chúc Khải Toàn bên cạnh, cảm giác xấu hổ, bối rối như ngồi trên đống lửa dần dần rút đi như thủy triều.
Sắp xếp lại tâm trạng, cô bắt taxi đến nhà hàng.
Yến Tùy đã ở đó, vừa thấy cô, liền vui vẻ bước tới, thân mật ôm cô một cái, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Vất vả cho nhà thiết kế lớn Vân Vụ Lai không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến dự đám cưới của tớ rồi.”
“Cũng cảm ơn nữ thần Gia Lam đã ưu ái cho tớ làm phù dâu của cậu.” Vân Vụ Lai đáp lại.
Gia Lam là trường cấp ba của họ, Yến Tùy nhiều năm qua luôn là đại sứ hình ảnh của trường, được các học sinh Gia Lam tôn là nữ thần Gia Lam. Ngày mai, lễ tuyên thệ trong đám cưới của cô sẽ được tổ chức tại Gia Lam.
Hai người vừa cười nói vừa đi về chỗ ngồi.
“Hành Thử đâu?” Thấy Yến Tùy chỉ có một mình, Vân Vụ Lai hỏi về chồng của Yến Tùy.
“Phó Hành Thử à,” Yến Tùy nói với giọng điệu như thường “Lát nữa chắc anh ấy phải cùng anh Khải Toàn đến Gia Lam để xác nhận lại địa điểm.”
Vân Vụ Lai không bỏ lỡ ý tứ thăm dò không dễ nhận ra trong mắt Yến Tùy khi cô nhắc đến Chúc Khải Toàn.
“Ồ.” Cô gật đầu, vẻ mặt không một gợn sóng.
Ngược lại là Yến Tùy không nhịn được nữa, bật cười: “Ồ? Chỉ vậy thôi á?”
Vân Vụ Lai nghiêm túc gật đầu: “Ừ, không thì còn phải thế nào nữa.”
Trong lúc chờ món, Yến Tùy đi thẳng vào vấn đề: “Vân Vụ, cậu có bạn trai chưa?” Dừng một chút, nghĩ đến phong cách cởi mở ở nước ngoài, cô lại đổi lời “Ờ, hay nói cách khác là bạn giường, có không?”
Dao nĩa của Vân Vụ Lai vô thức quẹt trên đĩa: “Không có.”
Mấy năm nay cô dồn hết tâm trí vào “My Bride”, ngày đêm làm bạn với váy cưới, ngay cả một giấc ngủ no cũng là điều xa xỉ, huống chi là dành thời gian cho đàn ông.
“Anh Khải Toàn mấy năm nay vẫn luôn một mình, tất nhiên là chuyện thầm kín thì tớ không dám chắc, nhưng ít nhất tớ chưa từng thấy hay nghe nói đến ai cả. Nickname trên mạng của anh ấy đến giờ vẫn chưa đổi, tớ thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với cậu đấy.” Yến Tùy nói rất nghiêm túc, “Tình cảm bao nhiêu năm của hai người, cứ thế mà cắt đứt thì thật đáng tiếc, cậu hãy nghiêm túc suy nghĩ lại đi.”
Vân Vụ Lai ngước mắt lên: “Nickname gì, QQ à?”
Yến Tùy: “Ừ.”
Thời cấp ba của họ, Wechat còn chưa phổ biến, thịnh hành là QQ và Renren.
Tên QQ của Chúc Khải Toàn là “Khải Toàn Quy Lai”.
Về việc “Khải Toàn Quy Lai” có phải là một lỗi ngữ pháp* hay không, giới học thuật hai phe vẫn tranh cãi, chưa có kết quả chính xác. Nhưng ít nhất trong phạm vi môn Ngữ văn cấp ba, nó bị quy thẳng vào loại lỗi ngữ pháp.
Nổi loạn và đầy tranh cãi, giống như mối tình không được ủng hộ, không được phép có của họ ở cái tuổi vẫn còn non trẻ ấy.
Lúc đó, nickname QQ của Vân Vụ Lai là “Lai Dã Quy Khải Toàn”.
Khải Toàn trở về, Lai cũng trở về với Khải Toàn.
(*) Khải Toàn Quy Lai” có phải là một lỗi ngữ pháp*: Câu “Khải Toàn Quy Lai” (凯旋归来) hay Khải hoàn trở về thường bị coi là một lỗi ngữ pháp trong tiếng Hán vì sự lặp ý không cần thiết, tương tự như trong tiếng Việt khi bạn nói “thắng lợi trở về”. Bản thân từ này đã có nghĩa là “chiến thắng trở về, thắng lợi trở về”. “Khải” mang nghĩa là “chiến thắng”, còn “Toàn” cũng có nghĩa là /Hoàn/ mang nghĩa là “trở về”. Quy Lai (归来 – guīlái): Cả hai từ này đều có nghĩa là “trở về, quay về”.
Ba năm trước, vào ngày chia tay, cô đã cố tình tải lại QQ đã lâu không dùng để đổi nickname.
Vân Vụ Lai thờ ơ nhún vai, không để tâm: “Chắc anh ta quên đổi thôi, hoặc lười đổi, dù sao thì cũng không còn dùng QQ nữa.”
Lần tự mình đa tình gần nhất của cô còn chưa qua được một giờ. Đời người khó tránh khỏi việc ngã vào cùng một cái hố, nhưng không thể ngã quá thường xuyên, con người ta cũng phải có chút cốt khí.
Ít nhất là không thể ngã hai lần trong vòng một giờ chứ.
Yến Tùy thấy Vân Vụ Lai không có hứng thú, chuyện tình cảm cuối cùng vẫn phải là đôi bên cùng tình nguyện, người ngoài nói nhiều cũng vô ích, cô ấy chỉ nói đến đó rồi khéo léo chuyển chủ đề.
Hai người thong thả ăn xong bữa tối, Yến Tùy lái xe đưa Vân Vụ Lai về khách sạn. Lúc chuẩn bị lên xe, thấy Vân Vụ Lai chỉ đeo một chiếc túi không lớn, liền thuận miệng nói một câu: “Giới thời trang các cậu quả nhiên là thời trang, về nước chỉ cần mang theo một cái túi là đủ.”
Lúc này Vân Vụ Lai mới muộn màng nhớ ra mình có mang theo một chiếc vali về nước, cô nhanh chóng nhận ra mình đã để quên nó ở đâu, và phải hứng chịu cú sét đánh ngang tai thứ hai trong ngày.
Yến Tùy hoàn toàn không biết hôm nay mình đã hai lần làm Thần Sét: “Nhưng trung tâm thương mại sắp đóng cửa rồi, không kịp đi mua đâu, lát nữa tớ mang ít quần áo với đồ dưỡng da qua cho cậu.”
“Được.” Vân Vụ Lai day day thái dương, cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử là bạn thân từ thời cấp hai, hai người có tình bạn cách mạng mười mấy năm, lần này Phó Hành Thử kết hôn, Chúc Khải Toàn với tư cách là phù rể chính, đương nhiên cũng không được nhàn rỗi, đã cùng nhau bận rộn mấy ngày liền.
Chúc Khải Toàn cùng Phó Hành Thử sắp xếp chỗ ở cho mấy người bạn cấp ba từ xa đến dự đám cưới, bạn cũ lâu ngày không gặp, có chút náo nhiệt, vừa uống rượu vừa ôn lại chuyện xưa rất lâu, lúc tan cuộc đã là nửa đêm.
Trên đường về nhà bằng xe gọi qua ứng dụng, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử cùng ngồi ở ghế sau, Phó Hành Thử quay đầu nhìn Chúc Khải Toàn: “Tối mai tiệc độc thân đừng quên đấy, ăn mặc bảnh bao vào, mấy cô phù dâu của Yến Tùy đều xinh lắm.”
Chúc Khải Toàn cười khẩy: “Cậu có biết tiệc độc thân nghĩa là gì không hả? Cái bữa tiệc mà cậu gọi cả vợ lẫn phù dâu đến, cũng xứng được gọi là tiệc độc thân à?”
Phó Hành Thử cười đầy ẩn ý: “Cậu đừng quan tâm mấy thứ linh tinh đó, tôi đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.”
Thật không may, Chúc Khải Toàn đã vô tình biết trước cái gọi là bất ngờ của Phó Hành Thử là gì rồi.
Chẳng phải là Vân Vụ Lai sao.
Haha, Vân Vụ Lai.
Ngoài cửa sổ, đèn neon lấp lánh, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau chiếu vào trong xe lúc sáng lúc tối. Anh không vạch trần, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, mặc cho hơi men lâng lâng lan tỏa.
Một lúc lâu sau, anh mới thờ ơ nói: “Ồ, vậy thì tôi sẽ chống mắt lên chờ xem.”
Nhắc đến Vân Vụ Lai, anh lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, anh không tìm Vân Vụ Lai, Vân Vụ Lai cũng không tìm anh, cả hai đều giả vờ như chiếc vali nằm trong cốp xe anh không hề tồn tại.
Người phụ nữ đó quả là bình tĩnh, vẫn không tìm anh để đòi lại đồ của mình.
Chẳng lẽ, cô ấy thật sự định chuẩn bị một món quà cưới mới để tặng Yến Tùy sao.
Hễ bướng lên là y như ngày xưa.
Trạng thái lâng lâng là một trạng thái rất hay, nó nằm giữa tỉnh và say. Con người ở trong trạng thái này vừa có thể giữ được lý trí và khả năng suy nghĩ, đồng thời cũng có thể kiểm soát được hành vi của mình, nhưng sẽ trở nên táo bạo và thẳng thắn lạ thường. Hơi men luôn có thể dễ dàng khuếch đại những suy nghĩ hoặc h*m m**n vốn có thể kìm nén lúc bình thường.
Về đến nhà, Chúc Khải Toàn nhìn chiếc vali trên sàn phòng ngủ của mình, gửi cho chủ nhân của nó một tin nhắn hình ảnh: 「Đồ của em không cần nữa à?」
Vân Vụ Lai trả lời rất nhanh: 「Anh trả lại cho tôi.」
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng trắng ngà chiếu qua cửa sổ sát đất. Chúc Khải Toàn nhìn chằm chằm vào tin nhắn, khẽ cười.
Trả lời dứt khoát như vậy, xem ra cô ấy vẫn rất muốn lấy lại vali của mình.
Biết thế đã để mặc cô ấy thêm một ngày nữa, xem đến đêm trước đám cưới, cô ấy có thể tiếp tục bình tĩnh mà không tìm anh không.
Chỉ là anh đã đi bước này rồi, cũng đành phải làm người tốt đến cùng: 「Em đang ở đâu?」
Hơn hai mươi phút sau, cửa phòng khách sạn của Vân Vụ Lai vang lên vài tiếng gõ.
Cô đi tới, cẩn thận nhìn qua mắt mèo, khuôn mặt Chúc Khải Toàn trong đó có vài phần biến dạng. Cách ăn mặc hôm nay của anh khác với phong cách thoải mái hôm qua, hôm nay anh mặc vest, trông ra dáng người, nhưng không thắt cà vạt, cúc áo trên cùng được cởi ra, một bên cổ áo mở rộng, để lộ hõm xương đòn hình chữ V.
Nghiêm túc nhưng lại phảng phất một chút ph*ng đ*ng vừa phải.
Chính là cái gọi là “người không ra người, chó không ra chó”.
Anh dường như biết cô đang nhìn mình, cứ nhìn thẳng vào mắt mèo.
Vân Vụ Lai mở khóa, mở cửa, đưa tay nhận lấy vali, thuận tiện nói một câu không mấy thành ý: “Cảm ơn.”
Nói xong liền định đóng cửa.
Một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng lại chống lên cửa, ngăn cản hành động của cô.
Cánh cửa bị động tác của anh đẩy ngược lại một chút. Khứu giác nhạy bén của Vân Vụ Lai ngoài việc ngửi thấy mùi hương lan Nam Phi thanh nhã trong hành lang, còn nhận ra một mùi cồn thoang thoảng.
Cô cũng thấy mắt anh không được trong trẻo, đen như một vũng đầm sâu thẳm.
Cô biết mình bây giờ trông như thế nào, mái tóc dài xoăn ngang eo còn hơi ẩm, khắp người tỏa ra hương thơm của dầu gội, bên trong áo choàng tắm không có gì, cổ áo lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh và một mảng da thịt nói không nhiều cũng chẳng ít, đai lưng phác họa đường cong cơ thể, đôi chân trần lún sâu vào tấm thảm dày, màu sơn đỏ tươi trên móng chân nửa kín nửa hở đầy quyến rũ.
Họ từng là những người thân mật gần gũi nhất, cô đương nhiên biết rõ hơn ai hết dáng vẻ nào của mình khiến anh không thể chịu đựng được.
Cho nên vào thời điểm mập mờ, tại địa điểm mập mờ này, anh không cần nói gì cả, cũng đã thể hiện tất cả.
Vân Vụ Lai dừng lại một chút, thu lại lực đóng cửa, rồi quay người đi vào trong.
Cô là một người phụ nữ bình thường, ở độ tuổi hai mươi, có nhu cầu sinh lý bình thường, điều này không có gì đáng xấu hổ, không cần phải che giấu.
Trong đêm tối khi ý chí yếu mềm, dễ sa ngã trước d*c v*ng nhất, có một người đàn ông ngoại hình thượng hạng, lại còn có kỹ thuật điêu luyện được chứng thực qua ngàn vạn lần trước đây, có thể mang lại cho cô kh*** c*m, đang sống sờ sờ trước mắt, dịch vụ dâng đến tận cửa, cô hà cớ gì mà không vui vẻ nhận lấy?
Nếu anh đã chơi được, cô thật sự không cần phải làm ra vẻ trinh nữ liệt phụ với anh.
Dù sao thì giữa họ, có thêm một lần hay bớt đi một lần cũng chẳng khác gì.
Nhưng Chúc Khải Toàn lại không lập tức đi vào theo. Anh chỉ đứng ở cửa, ánh mắt đượm men say không còn linh hoạt như thường lệ, có chút chậm chạp và dính chặt trên người cô.
Mái tóc dài lả lướt ấy như lá cờ chiêu hồn của anh.
Vân Vụ Lai dừng bước, quay người lại hỏi anh một câu: “Những năm qua, anh có người phụ nữ nào không?”
Cô chưa từng mong đợi rằng trong ba năm không một tin tức này, một người đàn ông đang ở đỉnh cao d*c v*ng lại có thể giữ mình trong trắng. Nhưng vào lúc này, cô vẫn cố chấp muốn biết, nếu hôm nay người mở cửa là một người phụ nữ khác, anh có làm như vậy không, có dùng ánh mắt, biểu cảm và hành động tr*n tr** như thế, để tuyên bố mục đích không trong sáng của mình với người khác không.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế còn em thì sao?”
Anh cũng muốn biết, nếu hôm nay có một người đàn ông khác đến thăm vào đêm khuya, cô có buông tay khỏi cửa để mặc người khác vào không. Túi đồ lót trong vali của cô, phong cách có phải là do người khác một tay dạy dỗ mà thành không.
Đây là một cuộc đấu trí.
Hồi lâu, mày Vân Vụ Lai khẽ nhướng lên, bốn lạng đẩy ngàn cân: “Phụ nữ á? Không có, tôi không chơi bách hợp.”
