Đây là lần đầu tiên Vân Vụ Lai gọi Chúc Khải Toàn là “chồng ơi” một cách hợp pháp, ý nghĩa vô cùng trọng đại, lại thêm câu “muốn ôm” nũng nịu ngọt ngào điểm ngay vào chủ đề, sức sát thương có thể tưởng tượng được.
Chúc Khải Toàn quay sang nhìn cô với vẻ khó tin, dù giọng điệu không tốt cho lắm nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà chịu nói chuyện với cô: “Vân Vụ Lai, em bớt giở cái trò này lại đi.”
Anh không phải là người đàn ông dễ dàng dỗ được chỉ bằng một hai câu.
Xem ra cô nàng này ở Paris sống cũng thật muôn màu muôn vẻ, trời cao hoàng đế xa, cuộc sống vui vẻ tự do tự tại.
Vân Vụ Lai lại giở trò bịt tai trộm chuông, cô rúc đầu vào lòng anh, giả vờ không thấy ánh mắt khó chịu của anh, khẽ nói: “Em cứ thích giở trò này đấy.”
Cô mặt dày nói lại lần nữa: “Muốn ôm.”
Chúc Khải Toàn đặt tay lên vai cô, nhưng chỉ nghịch mấy lọn tóc của cô. Trí nhớ của anh rất tốt, tái hiện lại một cách hoàn hảo lời của Vạn Hựu: “Lão chồng vừa cặn bã vừa rẻ mạt thì có gì đáng ôm, chi bằng ôm tiểu lang cẩu tám múi.”
“…” Vân Vụ Lai nghiến răng, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành, đưa tay sờ lên bụng anh. Cách một lớp áo ngủ mỏng, những múi cơ bụng rắn chắc không đồng đều hiện lên, ẩn chứa trong đó là sức mạnh nam tính khiến người ta run rẩy, điều mà cô mới được trải nghiệm không lâu trước đây.
Cô cười nhẹ: “Ở đây chẳng phải có một tiểu lang cẩu tám múi đây sao.”
Tán tỉnh thì ai mà không biết chứ.
Tục ngữ có câu, mập lên là hỏng hết, biết bao nhân vật đình đám thời đi học cuối cùng đều bị hủy hoại bởi việc phát tướng, vừa tốt nghiệp đã bắt đầu phát triển theo chiều ngang, cuối cùng cũng trở nên tầm thường như bao người.
Chúc Khải Toàn quản lý vóc dáng rất tốt, đường viền hàm dưới rõ ràng săn chắc, bờ vai thẳng tắp, eo ra eo, chân ra chân, đặt một nền móng vững chắc cho việc vẫn có thể thu hút ánh nhìn của cô bạn gái cũ kiêm bà xã sau ba năm chia tay.
Vân Vụ Lai không thể nào ngờ rằng, cô đã chủ động đến mức này rồi mà Chúc Khải Toàn vẫn không hề động lòng, không đến ôm cô.
Cô cho anh cơ hội cuối cùng trong năm giây, rồi lập tức lật mặt, đẩy anh ra mắng: “Thỏa mãn rồi thì xỏ quần vào không nhận người quen nữa phải không? Vậy thì anh cút về đi được rồi.”
Chúc Khải Toàn bật cười khẩy, cuối cùng cũng vòng tay ra ôm cô vào lòng, chất vấn: “Em dỗ anh mà chỉ có chút thành ý này thôi sao?”
Để tỏ ra giữ giá, Vân Vụ Lai giãy giụa tượng trưng vài cái, nhưng cô rất mệt, lại còn rất muốn được anh ôm nên nhanh chóng mềm nhũn ra, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Chúc Khải Toàn lật lại sổ cũ: “Hôm qua cũng thế, nói là ở trên tự cử động, chẳng có chút thành ý nào cả.”
“Đã bảo là đau mà.” Vân Vụ Lai thẹn quá hóa giận.
Chúc Khải Toàn: “Vậy hôm nay hết đau rồi chứ, nhớ bù lại cho anh đấy.”
Vân Vụ Lai: “…” Một lúc sau, cô hùng hồn lý luận “Có người dỗ là tốt lắm rồi, em vốn dĩ cũng chẳng cần phải dỗ anh. Vạn Hựu thấy tâm trạng em không tốt, muốn dẫn em ra ngoài giải khuây, bạn bè với nhau chém gió cho sướng miệng thì sao chứ? Chẳng lẽ anh với Phó Hành Thử không nói à, anh giỏi thì lôi điện thoại ra cho em xem lịch sử trò chuyện của hai người đi.”
“…”
Lần này đến lượt Chúc Khải Toàn phải cứng họng.
Hơn ba năm qua, anh không có bạn gái giám sát, đương nhiên cũng chẳng cần phải dọn dẹp điện thoại, dù có đổi điện thoại mới cũng sẽ chuyển nguyên vẹn toàn bộ lịch sử trò chuyện sang. Nội dung trò chuyện hơn ba năm với người anh em thân nhất, tích tụ biết bao nhiêu chuyện thâm cung bí sử là điều không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không thể để người thứ ba nhìn thấy.
“Em trở nên lanh mồm lanh miệng như vậy từ khi nào thế…” Anh cười nhạt, cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
Đối với anh, trọng tâm trong những lời này của cô chính là “tâm trạng không tốt”.
Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng năm ngày đó là từng giây từng phút cô thật sự trải qua.
Trước đây lúc còn trẻ, việc hai người rơi vào cảnh chia ly, cả hai đều có lỗi, không tin tưởng, không thấu hiểu, ích kỷ, trẻ con… Tất cả đều có thể giải thích bằng sự bồng bột của tuổi trẻ. Nhưng ba năm đã qua, sau khi quyết định bắt đầu lại, dù cô cũng có lỗi, nhưng suy cho cùng là anh đã không làm tốt, anh nên cho cô nhiều sự bao dung và thấu hiểu hơn.
“Vân Vụ Lai.”
“Ừm.”
Chúc Khải Toàn cúi đầu.
Vân Vụ Lai đón nhận một nụ hôn rất dịu dàng, không mang theo bất kỳ thành phần d*c v*ng nào, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô thậm chí còn cảm nhận được một chút cẩn thận từng li từng tí trong đó, điều này khiến cô cảm thấy mình đang được anh trân trọng chăm sóc.
Cô khẽ nắm lấy vạt áo anh, trong lòng bỗng trở nên vô cùng bình yên.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Paris, trừ tối hôm qua mệt đến mức ngủ thiếp đi — hoặc có thể là rơi vào hôn mê, cô được ngủ trong sự bầu bạn của người khác.
Thành phố chắp cánh cho ước mơ của cô, dù náo nhiệt và phồn hoa, nhưng đối với cô lại lạnh lẽo và cô đơn. Khi màn đêm buông xuống, đèn trong vạn nhà không có ngọn nào sáng vì cô, cô là một cánh bèo không rễ, chông chênh, trôi dạt, không tìm được nơi neo đậu để nghỉ ngơi.
Bây giờ, sau lưng cô đã có đường lui và bến cảng bình yên.
Ánh bình minh xuyên qua rèm cửa chiếu vào, cảm nhận được hơi thở đều đặn của người trong lòng đã say ngủ, Chúc Khải Toàn lại ôm đầu cô vào lòng mình.
v**t v* mái tóc mềm mại sau gáy cô, anh khẽ nói: “Đây là lần cuối cùng. Sau này bất kể đúng sai, anh đều sẽ đến dỗ em thật nhanh.”
Ký ức cuối cùng trước khi ngủ là ấm áp và ngọt ngào, nhưng đến trưa, Vân Vụ Lai cảm thấy khó chịu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, đối mặt với sự tàn nhẫn của Chúc Khải Toàn.
Cô yếu ớt đẩy anh ra: “Làm gì vậy, đừng mà…”
Chúc Khải Toàn nào có nghe lọt tai, anh với tay lấy đồ trên tủ đầu giường.
Sự cản trở yếu ớt đó của cô hoàn toàn không đáng kể.
Cơ thể mỏi nhừ, ngoài kh*** c*m ra còn kèm theo cơn đau âm ỉ.
Cơn gắt ngủ của Vân Vụ Lai bùng phát ngay lập tức, cô giơ tay lên đánh người, chỉ là bàn tay đánh người cũng mềm oặt như giọng nói, không có chút sức uy h**p nào: “Em đã nói không muốn rồi mà còn làm, vi phạm ý muốn của em, anh đây là cưỡng h**p trong hôn nhân có biết không… Tin em đi kiện anh không.”
Chúc Khải Toàn bị cô chọc cười, anh bật cười trầm thấp.
Ánh mắt trêu chọc đầy lưu manh, phối hợp với động tác cố tình mạnh hơn của anh, vành tai Vân Vụ Lai bất giác đỏ ửng.
Cô quay đầu đi, nhìn bức tranh treo trên tường, là một bức tranh sơn dầu vẽ một cặp nam nữ khiêu vũ, của một họa sĩ người Tây Ban Nha, do Kerr tặng cô. Lúc này, nó bị cánh tay Chúc Khải Toàn đang chống bên cạnh cô che đi quá nửa.
Theo từng nhịp nhấp nhô, bức tranh lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, rồi lại nhanh chóng bị che khuất, lại hiện ra, lại bị che đi… lặp đi lặp lại tuần hoàn không ngừng.
“Đang xem gì thế?” Chúc Khải Toàn thân mật cúi đầu xuống.
Cơ thể Vân Vụ Lai dần bị anh đánh thức, cô không nói được câu hoàn chỉnh, dứt khoát không nói nữa, tự giận mình không có tiền đồ, tưởng rằng đang lườm anh thật sắc, nhưng thực tế ánh mắt mờ hơi nước, mặt mày ửng hồng, trông vừa giận vừa hờn.
Anh thích dáng vẻ này của cô, cố tình muốn cô mất kiểm soát hơn, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nếu em đã muốn đi kiện anh, vậy thì anh đành phải ‘cưỡng ép’ thêm vài lần nữa cho đáng tiền.”
Vân Vụ Lai sắp phát điên, làm bộ hung dữ: “Anh im đi.”
Đương nhiên bộ dạng hung dữ của cô chẳng có mấy tác dụng.
Cho đến khi kết thúc, cô quỳ gối nằm bò trên giường, không muốn động đậy chút nào.
Chúc Khải Toàn lại có khá nhiều yêu cầu, tắm xong trở về thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, anh đi đến bên giường vỗ vỗ cô: “Dậy đi, đi mua mấy bộ quần áo với anh.”
Ngoài một bộ đồ ngủ, anh không có quần áo để thay, rõ ràng là không đủ cho nhu cầu sinh hoạt của anh ở đây.
“Mua cái đầu anh ấy.” Vân Vụ Lai uể oải mắng.
Chúc Khải Toàn nói: “Vậy thì anh không có quần áo mặc rồi.”
Vân Vụ Lai buột miệng nói: “Đáng đời anh.”
“Em chắc chứ?” Anh hỏi với ý đồ xấu.
Vân Vụ Lai: “…”
Một giờ sau, hai người cùng nhau đi dạo trên đại lộ Champs-Élysées.
Trang phục hôm nay của Vân Vụ Lai chủ yếu là thoải mái, cô mang một đôi giày bệt da mềm để cố gắng giảm bớt mệt mỏi, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, thế nên thái độ khá tệ hại mà thúc giục: “Nhanh lên, đánh nhanh thắng nhanh đi.”
Chúc Khải Toàn nghịch bàn tay của Vân Vụ Lai trong lòng bàn tay mình, chẳng thèm liếc nhìn những cửa hàng san sát hai bên đường, nói: “Vậy em chọn cho anh đi.”
Vân Vụ Lai bực bội trong lòng: “Tự anh không biết chọn à?”
“Toàn bộ quần áo trên người Hành Thử đều do Tiểu Tùy chọn cho cậu ấy.” Chúc Khải Toàn lý lẽ hùng hồn “Từ quần áo, lớn đến q**n l*t, tất chân, tất cả đều là mắt nhìn và gu thẩm mỹ của Tiểu Tùy, em học hỏi vợ người ta đi có được không?”
Lúc cùng nhau đi mua sắm, Yến Tùy từng nói với Vân Vụ Lai lý do, cô ấy nói điều này khiến cô ấy có cảm giác tồn tại và cảm giác sở hữu đặc biệt khi c** q**n áo của Phó Hành Thử.
Và là bạn thân nhất của Phó Hành Thử, Chúc Khải Toàn rõ ràng cũng biết tại sao, anh rất bình tĩnh nói: “Để em cũng có chút cảm giác tồn tại và cảm giác sở hữu, đỡ cho em cả ngày cứ ngại ngùng mãi không thôi.”
“…” Vân Vụ Lai không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với anh nữa, liền vào một cửa hàng gần đó, chỉ thiếu nước nhắm mắt chỉ bừa. Vốn dĩ cô định chọn vài bộ quần áo kỳ dị cho anh để trả đũa, nhưng nghĩ đến việc dắt anh ra ngoài, anh chính là bộ mặt của cô, nên cô đã nén ý nghĩ đó lại, không biến nó thành hành động.
Cứ vài phút Chúc Khải Toàn lại thay một bộ đồ từ phòng thử bước ra, để Vân Vụ Lai xem hiệu quả khi mặc lên người.
Anh cao, người lại gầy, đúng là một cái giá treo quần áo đạt chuẩn.
Cô tiện tay chỉ bảy món đồ, không có món nào anh thử mà phí công cả.
Cơn tức vì mệt chết đi được còn bị lôi ra ngoài mua sắm của Vân Vụ Lai đã tan đi quá nửa, cô thầm khen mình tới tấp, con mắt của mình đúng là không chê vào đâu được.
Bất kể là chọn quần áo, hay là chọn chồng.
“Lấy hết.” Cô nói với nhân viên bán hàng.
Cô thậm chí còn hào phóng trả tiền cho Chúc Khải Toàn.
“Quần áo của Hành Thử đều do Yến Tùy quẹt thẻ của cậu ấy.” Chúc Khải Toàn có cảm giác được phú bà bao nuôi không cần làm mà vẫn có ăn.
“Vui không?” Vân Vụ Lai hỏi anh.
“Vui chứ.” Chúc Khải Toàn không đứng đắn “Em chọn, em mua, chắc hẳn là rất có cảm giác tồn tại và cảm giác sở hữu rồi nhỉ.”
Khi phụ nữ đi mua sắm, thể lực luôn là vô tận, không ai hiểu được sức mạnh này đến từ đâu. Vân Vụ Lai hoàn toàn nhập tâm, bước chân khỏe khoắn, không biết mệt mỏi mà sắm sửa quần áo mới cho Chúc Khải Toàn.
Anh bây giờ hơi giống búp bê Barbie mà cô chơi lúc nhỏ, cô chỉ một lòng nghĩ cách trang điểm cho anh, chỉ ước có thể thu thập cả trăm bộ quần áo để anh thay đổi cho vui.
Cuối cùng là Chúc Khải Toàn xách không nổi nữa, ngăn cô lại: “Được rồi, mua nhiều quần áo thế làm gì, anh cũng mặc không hết.”
Vân Vụ Lai sững sờ.
Kể từ khi anh đuổi theo cô đến Paris, cô chìm đắm trong sự thân mật không rời với anh, vậy mà lại quên mất đây chỉ là cuộc đoàn tụ ngắn ngủi của họ, chẳng bao lâu nữa sẽ phải chia xa. Dù anh không nói khi nào mình đi, nhưng cuối cùng cũng không thể ở đây lâu được, gia đình anh ở Cẩm Thành, sự nghiệp cũng ở Cẩm Thành.
Trách nhiệm gánh trên vai, quỹ đạo cuộc sống, tất cả đều ở Cẩm Thành.
Bên nhau trọn đời chỉ là một ước nguyện tốt đẹp, không nhìn thấy ánh bình minh.
Anh còn chưa đi, mà cô đã bắt đầu không nỡ.
Vân Vụ Lai nhìn xuống mũi giày của mình, lúc ngẩng đầu lên, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì: “Cũng đúng, mà này, khi nào anh về?”
“Vẫn chưa biết.” Chúc Khải Toàn nói.
“Ồ.” Cô khẽ đáp.
Một sự im lặng ngắn ngủi.
Chúc Khải Toàn thu hết những thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt cô vào mắt, tay anh xách đầy các loại túi mua sắm, không thể kéo hay ôm cô được, vì vậy anh cúi đầu, nhẹ nhàng cụng vào đầu cô: “Ít nhất cũng phải đợi anh dùng hết số bao cao su mang theo đã rồi hẵng nói.”
“…” Nỗi buồn của Vân Vụ Lai bị câu nói này của anh làm cho xáo trộn, cô nén cười “Vậy anh mang bao nhiêu?”
Chúc Khải Toàn thuận miệng nói bừa: “Không nhiều, chỉ một thùng thôi.”Vân Vụ Lai cười đến không đứng thẳng lưng xe, Vân Vụ Lai đọc địa chỉ nhà cho tài xế.
Chúc Khải Toàn nói: “Đừng về nhà, đến khách sạn đi.”
“…” Vân Vụ Lai hiểu ngay, cô sờ lên tai mình có xu hướng nóng lên, bình tĩnh đổi địa chỉ với tài xế.
Ánh mắt cô liếc thấy Chúc Khải Toàn mở miệng, dường như muốn nói gì đó.
Cô có linh cảm, tai lập tức nóng ran lên, ngăn anh lại: “Anh đừng nói nữa.”
Nhưng Chúc Khải Toàn đâu có ngoan ngoãn như vậy, nhất định phải nói ra, ỷ vào việc tài xế không hiểu tiếng Trung, anh không hề kiêng dè, thậm chí còn chẳng thèm hạ thấp giọng: “Anh muốn nghe em rên.”
