Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng
Chương 12
Bữa đầu tiên tôi nấu cơm cho sếp tổng trôi qua yên bình, anh ta ăn có vẻ ngon miệng. Kết thúc bữa, Hải dọn phần bát của anh ta để vào bồn rửa, còn Vinh xắn tay áo lao vào khi tôi bắt đầu rửa bát.
– Thôi, anh cứ kệ em, anh về phòng đi ạ.
– Sao thế được, người đẹp nấu nướng vất vả rồi mà… Em ra kia ngồi nghỉ thì hơn. À… anh muốn đóng góp tiền ăn, từ mai anh đăng ký cơm trưa ở đây luôn có được không nhỉ?
– Không được.
Tôi ngạc nhiên quay sang Hải, anh ta thẳng thắn từ chối Vinh. Vinh hơi sượng, nụ cười trên môi ngưng lại:
– Sếp tổng nói vậy rồi thì thôi vậy, chuyện ăn uống đơn giản mà.
Tôi không hiểu tại sao Hải lại sỗ sàng từ chối, chỉ cảm thấy hơi tội cho Vinh. Anh ta vui vẻ nhiệt tình, có anh ta không khí nhộn nhịp hơn hẳn. Có điều như vậy chính tôi cũng thoải mái hơn, đông người chắc chắn nấu nướng khó khăn hơn, chiều lòng cũng khó hơn. Vấn đề quan trọng, tôi đến đây không phải làm osin hay trợ lý gì hết, càng đơn giản càng tốt, càng nhanh thoát khỏi nơi này càng tốt!
– Vâng… bữa này anh đừng nghĩ gì, coi như em ra mắt nhân viên mới thôi ạ. Ở tổng công ty em cũng mới quen mỗi anh.
– Thế bữa nào anh mời em cốc cà phê thay lời cảm ơn, đừng từ chối anh đấy nhé!
– OK anh, em sẵn sàng ạ.
Cảm thấy thái độ sếp tổng không được vui, tôi không chuyện qua chuyện lại với Vinh nữa, chỉ yên lặng lau bát. Vinh xong việc cũng bước xuống luôn, anh ta cảm nhận được thái độ không chào đón của chủ nhân nơi này. Phải khẳng định, Phan Đăng Hải không thuộc tuýp người thân thiện, nếu không phải vì tôi là trợ lý của anh ta thì tôi đã tránh xa anh ta mười mét rồi.
Phan Đăng Hải ngồi ở dãy bàn trà, hướng mắt nhìn khung cảnh thành phố dưới chân qua bức tường kính trước mặt. Quả thực thiết kế tầng 24 rất đẹp, phòng bếp kiêm phòng trà này được bài trí không kém một quán café trang nhã có view toàn cảnh thành phố. Ánh sáng chan hòa như bao quanh Hải một vầng hào quang. Cơ thể cao lớn thanh nhã trở nên lung linh, từng đường nét khuôn mặt như tạc trong ánh sáng ấy càng trở nên rõ nét, cũng dễ khiến người nhìn rung động. Dù không muốn so sánh nhưng Quân chỉ gọi là đẹp trai ưa nhìn, còn Hải mới chính là kiểu đẹp trai cực phẩm hiếm có khó tìm. Chỉ là, đằng sau vẻ đẹp kia rất có thể là những gì bỉ ổi bẩn thỉu nhất.
– Sếp tổng, mời anh uống trà, loại trà này là trà bổ dưỡng cơ thể giúp dễ tiêu hóa đấy ạ!
Hải đón lấy tách trà nóng từ tay tôi, nhíu mày:
– Từ mai mua ít đồ thôi, tôi không phải heo.
– Vâng… tôi biết rồi ạ.
– Gửi cho tôi số tài khoản.
Tôi đã chuẩn bị tất cả khi đến đây, mỉm cười đáp:
– Tôi sẽ gửi sếp sau, về bữa ăn này… nhân viên mới chẳng có gì ra mắt, coi như tôi mời tổng giám đốc một bữa đi ạ.
– Khỏi. Nên nhớ, cô chưa chính thức là nhân viên ở đây.
– Tôi biết mà sếp. Sếp cứ uống trà đi ạ, tôi về phòng làm việc đây.
Tôi định quay đi, chợt nhớ ra nên hỏi:
– À… mai anh thích ăn món gì, hôm nay tôi mua như vậy không biết có hợp ý anh không?
– Tôi ăn để sống, cô làm sao cho tôi sống là được.
Tôi hơi buồn cười, cũng thấy tên này có chút đáng yêu, thế nên vô thức nhoẻn miệng quay đi. Đúng lúc cái Yến bưng khay cơm còn hơn nửa quay lại. Thấy tôi, hai mắt nó như muốn xé tôi ra làm hai, ngay sau đó nó vứt khay cơm ra bồn rửa, giả lả rót thêm trà cho Hải rồi ngồi bên cạnh, tỏ ý trách móc:
– Tổng giám đốc, em cứ chờ anh mãi…
– Không phải tôi bảo cô cứ ăn đi à?
– Em chỉ muốn ăn cùng anh thôi. Em nấu thế có vừa miệng anh không ạ?
Hải không trả lời. Tôi định mặc kệ hai người họ, không ngờ con Yến lại nói tiếp:
– Mai em đi chợ rồi nấu cho anh nhé, ai chứ cái Ngọc em không yên tâm, mua mấy thứ rẻ tiền như này ăn vào có mà đau bụng.
– Này, cô nói ai mua thứ rẻ tiền đấy?
– Thì tôi nghi thế thôi, ăn nó không ngon ý. Từ mai sếp cứ để em mua đồ đi ạ, người sao thì của vậy thôi ạ, người rẻ tiền thì đồ làm sao mà đắt tiền được ạ?
Nó tranh việc thì càng nhẹ gánh cho tôi, thế nên tôi gật đầu:
– Cũng được. Chỉ là việc nấu ăn, ai làm cũng vậy thôi. Nếu cô thích thì nhường cô. Tổng giám đốc, anh nghe rồi phải không ạ, việc nấu ăn này để Yến làm anh nhé. Tôi cũng không can dự vào bữa trưa của hai người nữa, tôi sẽ ăn ngoài.
– Tôi đã giao việc cho cô.
Hải cau mặt nói gọn một câu, anh ta bỏ lại cốc trà đứng dậy, bước ra khỏi phòng trà trước cả tôi. Tôi đứng lặng ở đó, quay lại nhìn con Yến đang hậm hực, tôi thở dài một hơi:
– Cô nghe rồi đó, tôi nghĩ nên tuân lệnh sếp thì hơn.
Yến không nói gì được, nó tự rót cho mình một cốc trà uống như để hạ hỏa. Thực lòng mà nói, con Yến có vẻ đẹp bốc lửa hợp với vị trí một thư ký chân dài não ngắn của các ông sếp bụng bự háo sắc, tiếc là nó đã nhìn nhầm người, ai dè lại chọn trúng một ông sếp không mê gái mà chỉ mê trai, ngẫm cũng buồn cho nó. Tôi không muốn nói những gì không phải phận sự của mình, chỉ thở dài thêm một tiếng, trở lại phòng làm việc.
Mấy ngày sau đó, tôi muốn tìm cơ hội để tra hồ sơ nhân sự nhưng thực lòng chưa nghĩ ra cách. Phan Đăng Hải đã chuyển khoản tiền ăn một tháng cho tôi, số tiền khá lớn nhưng anh ta nhắn không cần trả lại. Tôi nghĩ anh ta muốn trả thêm công nấu nướng đi lại cho tôi nên thôi không nghĩ nữa. Buổi trưa, khi tôi nấu xong đồ, con Yến sửa soạn thức ăn rồi nhanh mồm chạy vào gọi Hải ra ăn, thành ra ba người cùng ăn, bữa ăn chẳng vui vẻ gì, tôi chỉ mong chóng xong bữa.
Tôi đã làm xong báo cáo nhưng để đó, giờ mới là lúc tôi nghĩ cách để có thể tìm kiếm Hà. Nếu không nhờ phòng nhân sự thì tôi cũng chưa nghĩ ra có cách nào khác, thế nên chiều nay tranh thủ sếp tổng không chú ý tôi chuồn xuống tầng 18 gõ cửa phòng Vinh. Từ hôm đó Vinh không mấy khi lên tầng 24, có điều tôi cũng hay chạm mặt anh ta ở thang máy. Anh ta đã mời tôi đi uống nước một lần nhưng tôi muốn xong báo cáo cho yên tâm đã, lúc này sau tiếng trả lời tôi bước vào phòng. Tôi mỉm cười bước đến gần Vinh:
– Anh Vinh ạ, lần trước em có nói với anh là em muốn tìm một chị bạn làm ở Thắng Lợi, không biết giờ em muốn tìm được chị ấy thì phải làm sao hả anh?
Vinh tươi cười đưa tay mời tôi ngồi rồi bước lại sofa, anh ta hỏi:
– À… chị bạn em tên là gì nhỉ? Làm ở đây từ bao giờ?
– Em chỉ biết chị ấy tên ở nhà là Cún, còn chẳng rõ họ tên đầy đủ là gì, hình như là… Vân, mà em cũng không chắc nữa anh ạ. Nếu nhìn mặt chị ấy thì em nhớ ra ngay…
– Thế à, nhân sự trong Thắng Lợi đông lắm, phải đến hơn 5000 người…
Tôi làm bộ buồn buồn hỏi nhỏ:
– Thế hả anh, em quả thực rất muốn tìm chị ấy anh ạ… em với chị ấy có nhiều kỷ niệm…
– Hay anh cho em xem danh sách nhân sự của tổng công ty hiện tại xem em có tìm được bạn ấy không… lúc trước thì anh không có, hồ sơ giờ chắc chỉ lưu ở văn thư, còn danh sách thì có thể có trong máy chủ của tổng công ty… chỗ anh Hải.
Nghe đến danh sách hiện tại là tôi đã vui lắm rồi, thế nên mắt sáng lên tôi liền hỏi:
– Tốt quá, anh cho em xem thử danh sách hiện tại với!
– Ừ, chờ anh chút. Mà Ngọc này… chiều nay em có rảnh không? Tan làm mình đi uống nước, con gái hay thích uống trà sữa nhỉ?
Chưa gì đã tính mời rồi, tôi không phải kẻ ngốc để không hiểu ý đồ tán tỉnh rõ mồn một của Vinh. Dù sao tôi cũng chẳng bận bợi gì, thế nên tôi gật đầu, còn để xong việc của tôi nữa chứ.
– Em rảnh, nhất trí đi uống trà sữa nhé anh.
– OK, xong việc cứ chờ anh ở sảnh, năm rưỡi anh xuống mình đi.
– Vâng… em nhớ rồi ạ. Em sẽ xuống trước chờ anh.
Tôi nhoẻn miệng cười, đứng dậy cho Vinh hiểu tôi cần danh sách nhân sự. Anh ta không chậm trễ, nhìn tôi âu yếm một cái rồi bước về bàn làm việc. Tôi hồi hộp chờ đợi khi anh ta gõ phím.
– Danh sách dài lắm, em tra thử tên Vân trước xem có thấy không?
– Vâng, anh có phiền lắm không ạ? Em nghĩ em cũng cần ngồi đây lâu đấy ạ, tại lâu ngày rồi có thể mặt mũi chị ấy cũng khác đi nên em hơi mất công soi ạ.
– Không sao… em muốn ngồi đến bao giờ cũng được.
Tôi mong Vinh đi đâu đó cho tôi thoải mái tìm kiếm nhưng anh ta cứ ngồi ngay bên cạnh, chăm chăm nhìn sang tôi bằng ánh mắt si tình. Tôi không có hứng thú với anh ta, lúc này tôi còn không rõ anh ta có phải kẻ thù của tôi không, có điều tôi buộc phải ngồi cạnh anh ta, giả vờ tìm tên Vân dù tôi muốn lần tìm từng người một. Tôi tin “Nguyễn Ngọc Hà” chỉ là cái tên giả, thế nên tôi có nói cái từ “Hà” ra cũng chẳng để làm gì cả mà còn dễ bị nghi ngờ.
– Ngọc mà để tóc dài chắc còn xinh lắm.
– Anh cứ nói thế, tóc ngắn mới chính là em đấy ạ.
Tôi muốn cho anh ta hiểu tôi “ái nam ái nữ” để tránh ý đồ đen tối của anh ta. Anh ta không chịu hiểu thì phải, lại nói tiếp:
– Hôm đầu tiên gặp em anh đã rất có ấn tượng rồi. Anh không nghĩ em thích con gái, anh nhìn ánh mắt em anh hiểu.
Mẹ kiếp, lại còn dùng cái giọng như bố phán này nữa. Tôi chẳng thể cãi nổi, chỉ cười trừ. Vinh nhận xét:
– Con gái cá tính một chút cũng tốt, thế mới hấp dẫn. Hôm ấy anh ngồi cùng sếp tổng, thấy sếp cũng chú ý cô nàng tomboy lắm đấy.
– Haha… sếp tổng thì còn thích boy ấy chứ tomboy đã là gì?
Tôi nửa đùa nửa thật, không muốn nói chuyện về chủ đề này tiếp nên thốt lên:
– Ôi… chẳng có ai tên Vân giống với chị bạn em cả, chắc em nhớ nhầm tên chị ấy rồi. Chị Cún ơi, sao tìm chị khó thế không biết?
– Thôi, anh cứ kệ em, anh về phòng đi ạ.
– Sao thế được, người đẹp nấu nướng vất vả rồi mà… Em ra kia ngồi nghỉ thì hơn. À… anh muốn đóng góp tiền ăn, từ mai anh đăng ký cơm trưa ở đây luôn có được không nhỉ?
– Không được.
Tôi ngạc nhiên quay sang Hải, anh ta thẳng thắn từ chối Vinh. Vinh hơi sượng, nụ cười trên môi ngưng lại:
– Sếp tổng nói vậy rồi thì thôi vậy, chuyện ăn uống đơn giản mà.
Tôi không hiểu tại sao Hải lại sỗ sàng từ chối, chỉ cảm thấy hơi tội cho Vinh. Anh ta vui vẻ nhiệt tình, có anh ta không khí nhộn nhịp hơn hẳn. Có điều như vậy chính tôi cũng thoải mái hơn, đông người chắc chắn nấu nướng khó khăn hơn, chiều lòng cũng khó hơn. Vấn đề quan trọng, tôi đến đây không phải làm osin hay trợ lý gì hết, càng đơn giản càng tốt, càng nhanh thoát khỏi nơi này càng tốt!
– Vâng… bữa này anh đừng nghĩ gì, coi như em ra mắt nhân viên mới thôi ạ. Ở tổng công ty em cũng mới quen mỗi anh.
– Thế bữa nào anh mời em cốc cà phê thay lời cảm ơn, đừng từ chối anh đấy nhé!
– OK anh, em sẵn sàng ạ.
Cảm thấy thái độ sếp tổng không được vui, tôi không chuyện qua chuyện lại với Vinh nữa, chỉ yên lặng lau bát. Vinh xong việc cũng bước xuống luôn, anh ta cảm nhận được thái độ không chào đón của chủ nhân nơi này. Phải khẳng định, Phan Đăng Hải không thuộc tuýp người thân thiện, nếu không phải vì tôi là trợ lý của anh ta thì tôi đã tránh xa anh ta mười mét rồi.
Phan Đăng Hải ngồi ở dãy bàn trà, hướng mắt nhìn khung cảnh thành phố dưới chân qua bức tường kính trước mặt. Quả thực thiết kế tầng 24 rất đẹp, phòng bếp kiêm phòng trà này được bài trí không kém một quán café trang nhã có view toàn cảnh thành phố. Ánh sáng chan hòa như bao quanh Hải một vầng hào quang. Cơ thể cao lớn thanh nhã trở nên lung linh, từng đường nét khuôn mặt như tạc trong ánh sáng ấy càng trở nên rõ nét, cũng dễ khiến người nhìn rung động. Dù không muốn so sánh nhưng Quân chỉ gọi là đẹp trai ưa nhìn, còn Hải mới chính là kiểu đẹp trai cực phẩm hiếm có khó tìm. Chỉ là, đằng sau vẻ đẹp kia rất có thể là những gì bỉ ổi bẩn thỉu nhất.
– Sếp tổng, mời anh uống trà, loại trà này là trà bổ dưỡng cơ thể giúp dễ tiêu hóa đấy ạ!
Hải đón lấy tách trà nóng từ tay tôi, nhíu mày:
– Từ mai mua ít đồ thôi, tôi không phải heo.
– Vâng… tôi biết rồi ạ.
– Gửi cho tôi số tài khoản.
Tôi đã chuẩn bị tất cả khi đến đây, mỉm cười đáp:
– Tôi sẽ gửi sếp sau, về bữa ăn này… nhân viên mới chẳng có gì ra mắt, coi như tôi mời tổng giám đốc một bữa đi ạ.
– Khỏi. Nên nhớ, cô chưa chính thức là nhân viên ở đây.
– Tôi biết mà sếp. Sếp cứ uống trà đi ạ, tôi về phòng làm việc đây.
Tôi định quay đi, chợt nhớ ra nên hỏi:
– À… mai anh thích ăn món gì, hôm nay tôi mua như vậy không biết có hợp ý anh không?
– Tôi ăn để sống, cô làm sao cho tôi sống là được.
Tôi hơi buồn cười, cũng thấy tên này có chút đáng yêu, thế nên vô thức nhoẻn miệng quay đi. Đúng lúc cái Yến bưng khay cơm còn hơn nửa quay lại. Thấy tôi, hai mắt nó như muốn xé tôi ra làm hai, ngay sau đó nó vứt khay cơm ra bồn rửa, giả lả rót thêm trà cho Hải rồi ngồi bên cạnh, tỏ ý trách móc:
– Tổng giám đốc, em cứ chờ anh mãi…
– Không phải tôi bảo cô cứ ăn đi à?
– Em chỉ muốn ăn cùng anh thôi. Em nấu thế có vừa miệng anh không ạ?
Hải không trả lời. Tôi định mặc kệ hai người họ, không ngờ con Yến lại nói tiếp:
– Mai em đi chợ rồi nấu cho anh nhé, ai chứ cái Ngọc em không yên tâm, mua mấy thứ rẻ tiền như này ăn vào có mà đau bụng.
– Này, cô nói ai mua thứ rẻ tiền đấy?
– Thì tôi nghi thế thôi, ăn nó không ngon ý. Từ mai sếp cứ để em mua đồ đi ạ, người sao thì của vậy thôi ạ, người rẻ tiền thì đồ làm sao mà đắt tiền được ạ?
Nó tranh việc thì càng nhẹ gánh cho tôi, thế nên tôi gật đầu:
– Cũng được. Chỉ là việc nấu ăn, ai làm cũng vậy thôi. Nếu cô thích thì nhường cô. Tổng giám đốc, anh nghe rồi phải không ạ, việc nấu ăn này để Yến làm anh nhé. Tôi cũng không can dự vào bữa trưa của hai người nữa, tôi sẽ ăn ngoài.
– Tôi đã giao việc cho cô.
Hải cau mặt nói gọn một câu, anh ta bỏ lại cốc trà đứng dậy, bước ra khỏi phòng trà trước cả tôi. Tôi đứng lặng ở đó, quay lại nhìn con Yến đang hậm hực, tôi thở dài một hơi:
– Cô nghe rồi đó, tôi nghĩ nên tuân lệnh sếp thì hơn.
Yến không nói gì được, nó tự rót cho mình một cốc trà uống như để hạ hỏa. Thực lòng mà nói, con Yến có vẻ đẹp bốc lửa hợp với vị trí một thư ký chân dài não ngắn của các ông sếp bụng bự háo sắc, tiếc là nó đã nhìn nhầm người, ai dè lại chọn trúng một ông sếp không mê gái mà chỉ mê trai, ngẫm cũng buồn cho nó. Tôi không muốn nói những gì không phải phận sự của mình, chỉ thở dài thêm một tiếng, trở lại phòng làm việc.
Mấy ngày sau đó, tôi muốn tìm cơ hội để tra hồ sơ nhân sự nhưng thực lòng chưa nghĩ ra cách. Phan Đăng Hải đã chuyển khoản tiền ăn một tháng cho tôi, số tiền khá lớn nhưng anh ta nhắn không cần trả lại. Tôi nghĩ anh ta muốn trả thêm công nấu nướng đi lại cho tôi nên thôi không nghĩ nữa. Buổi trưa, khi tôi nấu xong đồ, con Yến sửa soạn thức ăn rồi nhanh mồm chạy vào gọi Hải ra ăn, thành ra ba người cùng ăn, bữa ăn chẳng vui vẻ gì, tôi chỉ mong chóng xong bữa.
Tôi đã làm xong báo cáo nhưng để đó, giờ mới là lúc tôi nghĩ cách để có thể tìm kiếm Hà. Nếu không nhờ phòng nhân sự thì tôi cũng chưa nghĩ ra có cách nào khác, thế nên chiều nay tranh thủ sếp tổng không chú ý tôi chuồn xuống tầng 18 gõ cửa phòng Vinh. Từ hôm đó Vinh không mấy khi lên tầng 24, có điều tôi cũng hay chạm mặt anh ta ở thang máy. Anh ta đã mời tôi đi uống nước một lần nhưng tôi muốn xong báo cáo cho yên tâm đã, lúc này sau tiếng trả lời tôi bước vào phòng. Tôi mỉm cười bước đến gần Vinh:
– Anh Vinh ạ, lần trước em có nói với anh là em muốn tìm một chị bạn làm ở Thắng Lợi, không biết giờ em muốn tìm được chị ấy thì phải làm sao hả anh?
Vinh tươi cười đưa tay mời tôi ngồi rồi bước lại sofa, anh ta hỏi:
– À… chị bạn em tên là gì nhỉ? Làm ở đây từ bao giờ?
– Em chỉ biết chị ấy tên ở nhà là Cún, còn chẳng rõ họ tên đầy đủ là gì, hình như là… Vân, mà em cũng không chắc nữa anh ạ. Nếu nhìn mặt chị ấy thì em nhớ ra ngay…
– Thế à, nhân sự trong Thắng Lợi đông lắm, phải đến hơn 5000 người…
Tôi làm bộ buồn buồn hỏi nhỏ:
– Thế hả anh, em quả thực rất muốn tìm chị ấy anh ạ… em với chị ấy có nhiều kỷ niệm…
– Hay anh cho em xem danh sách nhân sự của tổng công ty hiện tại xem em có tìm được bạn ấy không… lúc trước thì anh không có, hồ sơ giờ chắc chỉ lưu ở văn thư, còn danh sách thì có thể có trong máy chủ của tổng công ty… chỗ anh Hải.
Nghe đến danh sách hiện tại là tôi đã vui lắm rồi, thế nên mắt sáng lên tôi liền hỏi:
– Tốt quá, anh cho em xem thử danh sách hiện tại với!
– Ừ, chờ anh chút. Mà Ngọc này… chiều nay em có rảnh không? Tan làm mình đi uống nước, con gái hay thích uống trà sữa nhỉ?
Chưa gì đã tính mời rồi, tôi không phải kẻ ngốc để không hiểu ý đồ tán tỉnh rõ mồn một của Vinh. Dù sao tôi cũng chẳng bận bợi gì, thế nên tôi gật đầu, còn để xong việc của tôi nữa chứ.
– Em rảnh, nhất trí đi uống trà sữa nhé anh.
– OK, xong việc cứ chờ anh ở sảnh, năm rưỡi anh xuống mình đi.
– Vâng… em nhớ rồi ạ. Em sẽ xuống trước chờ anh.
Tôi nhoẻn miệng cười, đứng dậy cho Vinh hiểu tôi cần danh sách nhân sự. Anh ta không chậm trễ, nhìn tôi âu yếm một cái rồi bước về bàn làm việc. Tôi hồi hộp chờ đợi khi anh ta gõ phím.
– Danh sách dài lắm, em tra thử tên Vân trước xem có thấy không?
– Vâng, anh có phiền lắm không ạ? Em nghĩ em cũng cần ngồi đây lâu đấy ạ, tại lâu ngày rồi có thể mặt mũi chị ấy cũng khác đi nên em hơi mất công soi ạ.
– Không sao… em muốn ngồi đến bao giờ cũng được.
Tôi mong Vinh đi đâu đó cho tôi thoải mái tìm kiếm nhưng anh ta cứ ngồi ngay bên cạnh, chăm chăm nhìn sang tôi bằng ánh mắt si tình. Tôi không có hứng thú với anh ta, lúc này tôi còn không rõ anh ta có phải kẻ thù của tôi không, có điều tôi buộc phải ngồi cạnh anh ta, giả vờ tìm tên Vân dù tôi muốn lần tìm từng người một. Tôi tin “Nguyễn Ngọc Hà” chỉ là cái tên giả, thế nên tôi có nói cái từ “Hà” ra cũng chẳng để làm gì cả mà còn dễ bị nghi ngờ.
– Ngọc mà để tóc dài chắc còn xinh lắm.
– Anh cứ nói thế, tóc ngắn mới chính là em đấy ạ.
Tôi muốn cho anh ta hiểu tôi “ái nam ái nữ” để tránh ý đồ đen tối của anh ta. Anh ta không chịu hiểu thì phải, lại nói tiếp:
– Hôm đầu tiên gặp em anh đã rất có ấn tượng rồi. Anh không nghĩ em thích con gái, anh nhìn ánh mắt em anh hiểu.
Mẹ kiếp, lại còn dùng cái giọng như bố phán này nữa. Tôi chẳng thể cãi nổi, chỉ cười trừ. Vinh nhận xét:
– Con gái cá tính một chút cũng tốt, thế mới hấp dẫn. Hôm ấy anh ngồi cùng sếp tổng, thấy sếp cũng chú ý cô nàng tomboy lắm đấy.
– Haha… sếp tổng thì còn thích boy ấy chứ tomboy đã là gì?
Tôi nửa đùa nửa thật, không muốn nói chuyện về chủ đề này tiếp nên thốt lên:
– Ôi… chẳng có ai tên Vân giống với chị bạn em cả, chắc em nhớ nhầm tên chị ấy rồi. Chị Cún ơi, sao tìm chị khó thế không biết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương