Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 18



Email thông báo được đặc cách vào thẳng vòng chung kết vừa đến, cuộc sống của Lạc Thi gần như chỉ xoay quanh cây đàn violin. Cô miệt mài luyện tập từ sáng đến tối. Yêu cầu của cuộc thi Puyu vốn nổi tiếng khắt khe: không chỉ có những tác phẩm chỉ định bắt buộc phải ghi nhớ nằm lòng, mà còn có cả những bản nhạc kén người nghe, đòi hỏi sự đầu tư và nghiên cứu sâu sắc.

 

Tuy vòng chung kết còn hơn nửa năm nữa mới bắt đầu, nhưng quỹ thời gian của Lạc Thi lại trở nên eo hẹp hơn bao giờ hết, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng quý giá.

 

Cũng từ dạo đó, tần suất Lạc Thi “ngẫu nhiên” gặp Chu Duật Lễ bỗng tăng lên một cách kỳ lạ. Sáng nào cũng vậy, anh đều xuất hiện đúng lúc cô chuẩn bị ra ngoài, rồi lấy cớ “tiện đường” hoặc “rảnh rỗi” để đưa cô đến trường. Không chỉ thế, ngay cả ở tiệm bánh mì mà cô vẫn thường ghé mỗi chiều, bóng dáng anh cũng xuất hiện đều đặn. Lạc Thi không thể không thắc mắc, liệu những cuộc gặp gỡ trùng hợp đến khó tin này có thật sự chỉ là ngẫu nhiên?

 

Hôm nay Lạc Thi về muộn hơn thường lệ, nhưng may mắn là cô vẫn kịp ghé vào tiệm bánh mì ngay trước giờ đóng cửa. Cô đã không còn hy vọng gì, nên vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên kệ vẫn còn sót lại vài chiếc bánh sừng bò cuối cùng.

 

Cô vui vẻ mua hai chiếc, tiện tay lấy thêm một chiếc bánh tart hương thảo.

 

Lúc thanh toán, nhân viên cửa hàng bất ngờ đưa cho cô một xấp phiếu dày, giải thích rằng đây là sự kiện kỷ niệm mười năm thành lập tiệm. Những khách hàng ghé vào đúng 21 giờ 44 phút sẽ nhận được một món quà bất ngờ.

 

Lạc Thi ngơ ngác nhìn xấp phiếu trên tay. Nổi bật ở giữa là dòng chữ tiếng Anh in đậm: — “SPECIAL GIFT!”

 

Món quà đặc biệt?

 

Cô liếc nhìn con số in ở góc phải, và rồi sững sờ. Đây không phải phiếu giảm giá, mà là một xấp phiếu tiền mặt. Tổng giá trị của chúng đủ để cô mua bánh sừng bò mỗi ngày trong suốt cả một năm.

 

Lại có chuyện tốt đến vậy sao?

 

Khi Lạc Thi xách túi bước ra khỏi tiệm bánh, cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cho đến khi ngước lên và bắt gặp bóng dáng cao gầy quen thuộc đang đứng dưới ánh đèn đường phía trước.

 

Cô bước nhanh đến trước mặt Chu Duật Lễ, tò mò hỏi: “… Sao anh lại ở đây?”

 

Vẻ mặt Chu Duật Lễ hoàn toàn thản nhiên: “Tiện đường đi ngang qua thôi.”

 

“Đi ngang qua?” Trong lúc cô còn đang nghi hoặc, Chu Duật Lễ đã vươn tay nhận lấy hộp đàn của cô và xách lên.

 

Lạc Thi khẽ nói cảm ơn, rồi nhanh chóng cười cong cả mắt chia sẻ với anh: “Tôi có một tin tốt muốn chia sẻ với anh!”

 

“Ừm? Tin tốt gì.” Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô.

 

Lạc Thi đưa xấp phiếu thay tiền mặt trong tay đến trước mặt anh, huơ huơ như dâng báu vật, “— Tèn ten! Anh xem này! Hôm nay tôi siêu may mắn, nhân viên cửa hàng tặng tôi cả một chồng phiếu thay tiền mặt!”

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên nụ cười của cô, khóe môi anh bất giác cong lên, “Vui không?”

 

“Vui chứ!” Lạc Thi vội vàng gật đầu lia lịa, “Mấy ngày nay tôi bận luyện đàn, vận may của tôi trước đây hình như không tốt lắm, rút thăm trúng thưởng các kiểu cũng chưa bao giờ trúng đâu. Bây giờ xem ra…”

 

“Xem ra cái gì?”

 

Lạc Thi khẽ chớp mắt rồi mím môi cười tủm tỉm, “Xem ra thần may mắn vẫn chưa quên tôi!”

 

Ánh cười lấp lánh trong mắt cô gái, đôi mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền xinh xắn ẩn hiện bên môi. Nụ cười ấy dường như có sức lan tỏa diệu kỳ, đặc biệt là khi đôi mắt tựa đá obsidian của cô long lanh như được phủ một lớp nắng hoàng hôn.

 

Khoảnh khắc ấy, Chu Duật Lễ bất giác có chút ngẩn ngơ.

 

Hôm nay Lạc Thi mặc một chiếc váy liền thân tông màu trầm, khoác ngoài là áo len cardigan lông mohair trắng tinh mềm mại. Mái tóc xoăn dài thường ngày được búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần, toát lên vẻ thanh tú và đầy sức sống.

 

Đi được một đoạn, Lạc Thi đột ngột dừng lại.

 

Chu Duật Lễ nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, đôi má trắng nõn lại ửng lên một tầng hồng quen thuộc mỗi khi đối diện anh.

 

Lạc Thi khẽ nói: “Tôi biết là anh làm.” “Cái gì?” “Cái này này.” Lạc Thi huơ huơ xấp phiếu trong tay, “Cảm ơn anh nhé.”

 

Chu Duật Lễ có chút bất ngờ nhướng mày, “Sao em biết?” “Tôi biết mình làm gì có vận may tốt đến thế. Tặng một hai tờ thì còn tin được, chứ tặng cả một xấp dày thế này thì lộ liễu quá rồi.” Lạc Thi nói rồi lại ấm ức liếc anh một cái, “Tôi đâu phải đồ ngốc.”

 

Nghe đến đây, Chu Duật Lễ cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Ừm, không ngốc.” “Anh…” Lạc Thi mở to mắt, “Anh cười!” “Hiếm lắm sao?” “Hiếm chứ, anh ít khi cười lắm.” Lạc Thi vừa nói vừa vươn tay, dùng đầu ngón tay vẽ một đường cong trong không khí, “Anh cười lên đẹp trai lắm, sau này phải cười nhiều vào!” “Ừ.”

 

Hai người lại sóng vai đi về phía căn hộ. Ánh mắt Chu Duật Lễ vô tình dừng lại trên con thú bông treo ở hộp đàn của cô, “Lại đổi con khác rồi à?” “Vâng, tôi mua cả một bộ sưu tập luôn, trong nhà còn nhiều lắm.” “Nhiều lắm?” “Đúng vậy, nhìn chán con này thì đổi con khác, mỗi ngày một kiểu không trùng lặp.”

 

Nghe xong, Chu Duật Lễ không nói gì thêm. Mãi đến khi Lạc Thi về tới cửa, cô nghe thấy anh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lạc Thi, em có phải là người rất nhanh chán không?”

 

 

Nửa giờ sau, Lạc Thi tắm xong từ phòng tắm bước ra.

 

Cô ngồi trên sofa với vẻ mặt có chút nghiêm trọng thoa sữa dưỡng thể, trong đầu bất giác vang vọng lại câu hỏi của Chu Duật Lễ.

 

Ngay cả lúc nãy tắm trong phòng tắm, cô cũng vẫn luôn suy nghĩ, câu hỏi đó của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì?

 

Không đợi cô nghĩ ra, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

 

Lạc Thi đậy nắp chai sữa dưỡng thể lại đặt sang một bên, mở điện thoại ra thấy nhóm chat nhỏ của cô và Thành Nhạc, Thành Thơ không biết từ lúc nào đã có hơn mười tin nhắn mới.

 

Lạc Thi kéo lên trên cùng, đọc kỹ từng tin một, mới biết Thành Nhạc đã gửi vài mẫu váy dạ hội nhỏ vào nhóm, còn tag cô bảo cô chọn, hỏi Lạc Thi cái nào đẹp, cô ấy nói rằng mấy mẫu này rất hợp với Lạc Thi.

 

Thành Nhạc: [Cái màu đen của LafineParis này cũng đẹp, thiết kế rất tốt. Còn có ngọc trai nữa, lúc đó ánh đèn sân khấu chiếu lên thì tuyệt mỹ.]

 

Thành Thơ: [Thi Thi trước đây toàn thích mặc váy trắng mà.]

 

Thành Nhạc: [Thỉnh thoảng đổi phong cách chứ.]

 

Lạc Thi: [Mấy mẫu các cậu gửi đẹp quá, tớ thích. Nhưng còn lâu mới đến cuộc thi, không vội chọn váy đâu.]

 

Lúc này Lạc Thi mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cô còn chưa nói cho Chu Duật Lễ biết chuyện thi đấu.

 

Bây giờ nói chắc cũng không muộn.

 

Lạc Thi vừa định gửi tin nhắn cho anh, thì đúng lúc này lại nhận được tin nhắn của Chu Văn Huệ.

 

Chu Văn Huệ: [Lạc Thi, cuối tuần này cậu có muốn đi BBQ cùng tớ không?]

 

Chu Duật Lễ từ phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống theo đường nét sâu thẳm của lông mày, anh tùy ý lau vài cái.

 

Điện thoại có tin nhắn mới, anh nhanh chóng mở ra, lại không phải tin nhắn của Lạc Thi.

 

Chu Văn Huệ: [Ngày mai đi BBQ ở trang viên nhé anh trai?]

 

Chu Duật Lễ nhanh chóng gõ chữ: [Không đi]

 

Ngay lúc Chu Duật Lễ định đóng khung chat, một tin nhắn nữa từ Chu Văn Huệ lại được gửi tới: [Anh chắc không?]

 

Chu Duật Lễ nhíu mày: [?]

 

Chu Văn Huệ: [Lạc Thi bảo cậu ấy muốn đi mà. Hơn nữa cậu ấy đã vào chung kết Puyu rồi, anh không định chúc mừng một tiếng sao?]

 

Chu Duật Lễ: [Cái gì?]

 

Chu Văn Huệ: [Ồ? Anh vẫn chưa biết à? Hôm nay em thấy tin trên trang thông tin chính thức, vừa hỏi lại cậu ấy mới biết đấy.]

 

Chu Văn Huệ còn gửi liên tiếp ba nhãn dán kinh ngạc mặc định của WeChat, ý mỉa mai không thể rõ hơn. Anh nhanh chóng mở đường link mà Chu Văn Huệ vừa gửi đến.

 

Đó là một bài đăng từ trang thông tin chính thức của cuộc thi Puyu. Khi nhìn thấy logo viên ngọc thô quen thuộc ở góc trái bài đăng, mí mắt anh khẽ giật nhẹ.

 

Bài viết công bố danh sách và hình ảnh của năm thí sinh được đặc cách vào thẳng vòng chung kết. Ánh mắt Chu Duật Lễ lập tức dán chặt vào tấm ảnh chân dung của Lạc Thi—

 

Trong ảnh, Lạc Thi nổi bật với làn da trắng tuyết và mái tóc đen nhánh. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo được trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát. Cô mặc một chiếc váy dạ hội lụa trắng ôm sát, tôn lên những đường cong mềm mại. Trên chiếc cổ cao thanh tú là một chuỗi vòng ngọc trai cổ điển với kích thước hoàn hảo, càng làm nổi bật làn da trắng sứ mịn màng của cô.

 

Một tay cô ôm cây đàn violin, tay kia cầm vĩ, khẽ mỉm cười với ống kính, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn ẩn hiện bên môi.

 

Không chút do dự, Chu Duật Lễ nhấn lưu hình ảnh.

 

Anh lướt mắt nhìn thời gian đăng bài, rồi đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ, có chút bực bội.

 

Hóa ra— Anh lại là người cuối cùng biết được tin này?

 

 

Khi Lạc Thi nhận được tin nhắn WeChat của Chu Duật Lễ, cô đang suy nghĩ làm thế nào để soạn tin nhắn nói cho anh biết chuyện mình sắp tham gia cuộc thi.

 

Không ngờ anh lại gửi tin nhắn trước.

 

Chu Duật Lễ gửi một tấm ảnh chụp màn hình, chính là bài đăng của Puyu.

 

Anh trực tiếp gọi điện, Lạc Thi nhanh chóng bắt máy, nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: “Không định nói cho tôi biết tin tốt này à?”

 

Lạc Thi có chút chột dạ, “Tôi đang định gửi cho anh đây.”

 

“Vậy sao?”

 

“Mấy hôm trước không phải… nên quên nói.”

 

Chu Duật Lễ rất nhạt nhẽo “Ừm” một tiếng: “Cho nên tôi là người cuối cùng biết tin này.”

 

“…”

 

“Được.”

 

Giọng của Chu Duật Lễ đã lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn, anh chỉ nói một chữ “Được”, khiến Lạc Thi có chút luống cuống.

 

Lạc Thi khẽ gọi tên anh, âm cuối hơi kéo dài, “… Chu Duật Lễ, anh giận à?”

 

Dường như Chu Duật Lễ im lặng một chút, sau đó lại như cố tình làm mềm giọng đi, “Không giận em.”

 

“Thật sao?”

 

“Ừm,” Chu Duật Lễ đáp một cách thản nhiên, “Tôi không có tư cách để giận.”

 

“…”

 

Lạc Thi đưa tay xoa vành tai đang ửng đỏ, cô không hiểu sao lại cảm thấy lời nói của anh có chút châm chọc nhỉ?

 

Tiếp theo, Chu Duật Lễ không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại.

 

Lạc Thi vội vàng chuyển chủ đề, dịu dàng hỏi anh: “Văn Huệ nói ngày mai đi BBQ, anh cũng sẽ đi chứ?”

 

Chu Duật Lễ ung dung hỏi lại: “Em muốn tôi đi à?”

 

Lạc Thi thành thật trả lời: “Cậu ấy nói sẽ có những người bạn khác của cậu ấy đi cùng, nếu anh không đi thì tôi hơi ngại.”

 

“Cho nên?” Chu Duật Lễ cười nhẹ một tiếng đầy ẩn ý.

 

Lạc Thi ấp úng nói: “… Tôi muốn anh đi.”

 

“Không nghe rõ.”

 

“Không nghe rõ sao?” Lạc Thi đành phải lặp lại một lần nữa, có chút khó xử mà cao giọng hơn một chút, “… Tôi nói, tôi muốn anh đi.”

 

Chu Duật Lễ không trả lời ngay, Lạc Thi lập tức có chút hoang mang: “Anh vẫn không nghe rõ sao?”

 

“Lần này tôi nghe thấy rồi.” Chu Duật Lễ nói, “Ngày mai tỉnh dậy em gửi tin nhắn cho tôi.”

 

Ngày hôm sau, vì sẽ ở lại trang viên hai ngày, Lạc Thi sắp xếp một chiếc vali nhỏ và cố ý dậy sớm trang điểm.

 

Khi cô ra khỏi nhà, đã thấy Chu Duật Lễ đứng ở cửa thang máy chờ mình. Anh lặng lẽ đứng đó, dáng người thẳng tắp, một tay đút túi, vẻ mặt thờ ơ nhưng vẫn toát lên một phong thái rất thời thượng.

 

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen, phối với quần dài thoải mái và một đôi giày thể thao cao cổ LV màu đen. Anh đang cúi đầu, trên bàn tay trái với khớp xương rõ ràng đeo hai chiếc nhẫn bạc, tay kia cầm một ly cà phê, trông vừa lười biếng lại vừa tùy ý.

 

Nghe tiếng bước chân của Lạc Thi, Chu Duật Lễ nhanh chóng tắt điện thoại và ngẩng lên nhìn cô.

 

Hôm nay Lạc Thi mặc một chiếc váy liền thân thêu hoa màu trắng của Isabel Marant, đi cùng một đôi bốt da ngắn, theo phong cách đồng quê Pháp.

 

Lạc Thi đẩy chiếc vali nhỏ về phía anh, anh rất tự nhiên vươn tay cầm lấy giúp cô. Cô có chút ngại ngùng hỏi: “Anh chờ lâu chưa?”

 

Lúc sắp ra khỏi nhà, cô đột nhiên không tìm thấy tai nghe nên đã ra muộn hơn vài phút so với giờ hẹn. Nhưng anh cũng không hề thúc giục, chỉ nhắn tin bảo cô cứ từ từ.

 

“Không lâu.” Chu Duật Lễ đưa hai túi giấy trong tay cho cô, “Bữa sáng của em.”

 

Lạc Thi nhận lấy, hơi ngạc nhiên: “Anh mua bữa sáng cho tôi à?”

 

“Ừm.”

 

Lạc Thi vừa mở túi giấy ra, một mùi thơm sữa đậm đà và mùi bơ Echiré xộc vào mũi, là một ly caramel latte và bánh mì nướng kiểu Pháp.

 

Cô nói cảm ơn rồi cùng Chu Duật Lễ đi vào thang máy, cô tò mò hỏi anh: “Ngoài Văn Huệ ra còn có ai nữa ạ?”

 

“Bạn trai em ấy, Hứa Đình Thâm, còn có Tiêu Thỉ, Kỳ Phỉ em cũng gặp rồi.”

 

Lạc Thi chợt nghe thấy một cái tên xa lạ, nhất thời không phản ứng lại, “Tôi gặp rồi? Khi nào?”

 

Chu Duật Lễ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, cúi mắt nhìn Lạc Thi, chậm rãi nói một câu: “Chính là hôm em đến xin WeChat của tôi, hai người bạn còn lại của tôi trong quán bar đó.”

 

Lạc Thi có chút mờ mịt suy nghĩ vài giây, “… Ồ, tôi biết rồi.”

 

Ngay sau đó, cô cúi đầu có chút không biết làm sao mà nắm chặt túi giấy trong tay, hơi thở lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng bên cạnh bỗng nhiên áp sát lại gần, lặng lẽ bao phủ lấy cô.

 

Lạc Thi theo bản năng ngẩng mặt lên, thấy Chu Duật Lễ đang cúi mắt nhìn cô, giọng nói lười biếng mang theo ý trêu chọc: “Sao mặt em lại đỏ rồi?”

 

Lạc Thi nhanh chóng đưa tay áp lên má, “Có sao?”

 

“Hình như em rất dễ ngại ngùng.”

 

“Không có.” Lạc Thi cứng miệng.

 

Chu Duật Lễ không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng: “Hôm đó có người không phải rất dũng cảm sao?”

 

Lạc Thi bĩu môi, liếc nhìn Chu Duật Lễ, không nói gì.

 

Lúc này thang máy đột nhiên dừng ở tầng dưới, một người đàn ông Pháp cao lớn bước vào, Lạc Thi theo bản năng dịch lại gần Chu Duật Lễ.

 

Đến tầng gara, Chu Duật Lễ đẩy vali của cô đi ra khỏi thang máy trước.

 

Lạc Thi vừa theo sau đi ra, đi được vài bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân.

 

Cô quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông Pháp lúc nãy trong thang máy, anh ta chân thành nhìn Lạc Thi, đột nhiên rất thẳng thắn nói với cô một câu: “Je te trouve vrm belle!” (Tôi thấy em thật xinh đẹp!)

 

Trước đây Lạc Thi cũng thường bị tiếp cận, nhưng Paris không giống trong nước, sự lịch sự nhiệt tình mà bạn thấy rất có thể chỉ là vẻ bề ngoài.

 

Lạc Thi bị lời khen bất ngờ làm cho giật mình, còn chưa kịp trả lời, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên vươn tay ra định nhét thứ gì đó vào tay cô.

 

Lạc Thi mở to mắt, nhớ lại lần bị tiếp cận ở Bảo tàng Louvre trước đây, cô sợ đến mức vừa định gọi tên Chu Duật Lễ.

 

Cô chỉ vừa kịp hét lên một tiếng “Chu”, liền hoảng hốt xoay người bỏ chạy, nhưng giây sau đã đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, mùi hương tuyết tùng mát lạnh quen thuộc ập đến, bao bọc lấy cô. Chu Duật Lễ đã vững vàng đỡ lấy, dùng một tay siết chặt cô vào lòng.

 

Bàn tay anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô để trấn an, nhưng giọng nói cất lên ngay sau đó lại lạnh đến thấu xương, anh gằn từng chữ với gã đàn ông đối diện: “éloigne-toi d’elle.” (Tránh xa cô ấy ra.)

 

 

Sau khi người đàn ông đó rời đi, Chu Duật Lễ mới buông người trong lòng ra, anh vội vàng cúi người xem cô, nhíu mày hỏi: “Sợ à?”

 

“Một chút.” Lạc Thi mở mảnh giấy trong lòng bàn tay ra, “Vừa rồi anh ta đột nhiên nhét thứ gì đó vào tay tôi.”

 

Trên mảnh giấy viết một cái tên tiếng Anh, Erick.

 

Phía sau còn có một dãy số điện thoại.

 

Lạc Thi vừa liếc đến dãy số đó, mảnh giấy trong tay cô đã bị bàn tay khớp xương rõ ràng kia giật lấy.

 

Cô ngước mắt nhìn về phía Chu Duật Lễ, lại thấy anh có chút lạnh lùng không vui nói: “Tìm thùng rác vứt đi.”

 

Hôm nay Chu Duật Lễ lái một chiếc Koenigsegg Jesko Absolut màu đen.

 

So với chiếc Bugatti lần trước, hiệu ứng thị giác của chiếc này cũng vô cùng chấn động, thân xe hình giọt nước và hai cánh đuôi cá độc lập càng giống như một bóng ma đêm Bắc Âu.

 

Ngồi trên ghế phụ của chiếc siêu xe, Lạc Thi vẫn có cảm giác mơ hồ không thật. Gia cảnh của cô vốn đã được xem là khá giả, nhưng so với Chu Duật Lễ, gia thế của anh dường như đã vượt xa hai chữ “giàu có” thông thường.

 

Cô không tài nào hiểu nổi, một người toàn lái những chiếc siêu xe hàng đầu như anh, tại sao lại thuê một căn hộ trong cùng tòa nhà với cô?

 

Tiếng động cơ gầm vang phá tan sự tĩnh lặng của gara. Khi chiếc xe lao ra đường lớn, âm thanh đầy uy lực của nó lập tức thu hút vô số ánh nhìn hiếu kỳ. Trái lại, Chu Duật Lễ dường như đã quá quen với cảnh này, anh chỉ bình thản nắm chặt vô lăng, mắt không liếc ngang.

 

Lạc Thi bất giác cảm thấy, ngồi trên một chiếc siêu xe thế này mà gặm bánh mì nướng kiểu Pháp, trông thật chẳng ăn nhập vào đâu cả.

 

Cô không nhịn được hỏi người bên cạnh: “Anh có mấy chiếc xe vậy?”

 

Chu Duật Lễ lạnh nhạt nói: “Trong căn hộ chỉ đậu hai chiếc, những chiếc khác tôi không đếm.”

 

Lạc Thi: “…”

 

Hóa ra còn không chỉ đậu ở một nơi…

 

Sẽ không phải là anh không nhớ nổi có mấy chiếc chứ?

 

 

Địa điểm BBQ mà Chu Văn Huệ nói là một trang viên ở ngoại ô Paris, từ Paris tự lái xe mất khoảng 50 phút, cách sân bay Charles-de-Gaulle cũng rất gần. Chiếc siêu xe gầm rú trên mặt đất, suốt quãng đường Chu Duật Lễ lái rất ổn định, Lạc Thi hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ bờ biển xanh biếc cuồn cuộn, không nhịn được mà liên tục chụp ảnh.

 

Cuối cùng cũng đến nơi.

 

Lạc Thi xuống xe trước, một trang viên có quy mô to lớn hiện ra trước mắt, xung quanh được bao bọc bởi rừng cây và vườn hoa hồng rực rỡ sắc màu, như một bức tranh thơ mộng.

 

Trang viên nằm ở lưng chừng núi, đứng ở đây có thể nhìn xuống một vịnh biển bên ngoài, phong cảnh tuyệt đẹp.

 

Sau khi Lạc Thi xuống xe, lại có mấy chiếc siêu xe phô trương lái lên.

 

Chu Văn Huệ từ ghế phụ của chiếc Lamborghini Huracan bước xuống, dường như cô ấy đặc biệt yêu thích màu hồng, giống như lần trước mặc một chiếc váy liền thân màu hồng, khi nhìn thấy Lạc Thi lập tức tháo kính râm trên mặt xuống chạy chậm đến.

 

“Lạc Thi!” Chu Văn Huệ vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay Lạc Thi, trực tiếp lờ đi Chu Duật Lễ phía sau Lạc Thi.

 

Chu Duật Lễ cũng vậy.

 

Lạc Thi có chút kỳ lạ, hai anh em này sao lại coi đối phương như không khí vậy?

 

“Văn Huệ.” Lạc Thi gọi cô ấy, sau khi nhìn thấy Chu Văn Huệ cũng không còn gò bó như vậy nữa.

 

Lại thấy người đi theo sau cô ấy là Hứa Đình Thâm, Hứa Đình Thâm đi đến, Chu Văn Huệ giới thiệu: “Anh ấy tên là Hứa Đình Thâm, là bạn thân của anh trai tớ, cậu cứ gọi anh ấy là cáo già là được, chúng tớ đều gọi anh ấy như vậy.”

 

Lạc Thi đối với Hứa Đình Thâm có ấn tượng, lần trước ở quán lẩu cô cũng nhìn thấy anh ta.

 

Hứa Đình Thâm có đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm, trông có vẻ không có khoảng cách, anh ta vội vàng từ chối: “Em đừng nghe cô ấy nói bừa, cáo già gì chứ. Tôi còn lớn hơn Chu Duật Lễ hai tuổi, gọi anh Thâm là được.”

 

Lạc Thi vừa định gọi, Chu Duật Lễ lập tức đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm một cái, “Cậu bảo cô ấy gọi cậu là gì?”

 

“Anh Thâm chứ sao.” Hứa Đình Thâm nói đầy lý lẽ, “Có vấn đề gì à? Trước đây cậu cũng gọi tôi là anh còn gì?”

 

Chu Duật Lễ làm như không nghe thấy, cúi xuống nhìn Lạc Thi: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, cứ gọi thẳng tên là được.”

 

Lạc Thi cảm thấy cách Chu Duật Lễ và bạn bè anh ở bên nhau rất thú vị, không nhịn được cười.

 

Cô lại gật đầu, nhẹ giọng nói với anh: “Thật ra… anh ấy lớn hơn anh hai tuổi, tôi gọi anh ấy là anh cũng không có vấn đề gì.”

 

Chu Duật Lễ nghe xong dừng lại một chút, sau đó không có biểu cảm gì gật đầu hỏi lại: “Tôi cũng lớn hơn em, em có phải cũng nên gọi tôi là anh trai không?”

 

Lạc Thi lập tức không nói nên lời.

 

Chu Văn Huệ nghe đến đó đã có biểu cảm như gặp ma, ngay sau đó nhìn về phía Chu Duật Lễ, cố ý làm anh ghê tởm: “Không sao đâu, Lạc Thi không muốn gọi thì anh đừng miễn cưỡng, anh muốn nghe người ta gọi là anh trai, em có thể gọi mà.”

 

Chu Duật Lễ chỉ liếc cô em gái một cái rồi nhếch môi.

 

Lạc Thi thấy tay mình vẫn còn cầm hai túi giấy đựng bữa sáng, bèn vội vàng lên tiếng đổi chủ đề: “Tôi đi tìm thùng rác.”

 

Chu Duật Lễ đã chặn cô lại, tự nhiên nhận lấy túi giấy từ tay cô: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”

 

Sau khi hai người xoay người đi, lại có mấy chiếc xe lái lên, hôm nay Kỳ Phỉ mang theo hai người lạ mặt.

 

Người xuống từ chiếc xe cuối cùng là Tiêu Thỉ, mà khi nhìn rõ bóng dáng cao gầy bước xuống từ ghế phụ, Chu Văn Huệ lập tức nhíu mày.

 

Chu Văn Huệ dùng khuỷu tay chạm vào Hứa Đình Thâm, thấp giọng hỏi: “Này, sao Quan Dĩnh lại đến?”

 

Hứa Đình Thâm liếc nhìn, hơi híp mắt, “Anh cũng không biết, Tiêu Thỉ đâu có nói cô gái cậu ta mang theo là Quan Dĩnh. Nhưng mà cậu ta thích cô ta, mang cô ta đến không phải rất bình thường sao?”

 

Chu Văn Huệ liếc nhìn Lạc Thi phía sau, thấy cô và Chu Duật Lễ đang nói chuyện còn chưa chú ý đến phía trước, lại thấp giọng hỏi: “Vậy không phải làm Lạc Thi rất khó xử sao?”

 

Hứa Đình Thâm lại cười một tiếng đầy ẩn ý: “Em không hiểu rồi, chuyện yêu đương này, chính là phải có một chút trợ lực, mới có thể thành được.”

 

Lạc Thi vừa vứt rác xong quay lại, Chu Văn Huệ lập tức khoác tay cô đi vào trước. Không biết vì sao lại kéo cô đi có chút nhanh, cứ như thể phía sau có con hồng thủy mãnh thú nào đó vậy.

 

Đến cửa đại sảnh, Lạc Thi mới phát hiện còn có một quản gia già đang chờ họ, mặc vest đi giày da, trông như một lão quý ông hiền hòa, giống như trong phim để ria mép.

 

Quản gia đi bên cạnh giới thiệu cho Lạc Thi về bên trong trang viên.

 

Quản gia nói trang viên có tổng cộng mười sáu phòng, còn có một nông trại hữu cơ, tất cả rau củ và thịt đều được sản xuất từ nông trại của nhà, thậm chí cả rượu vang cũng do chuyên gia hái từ vườn nho và ủ.

 

Đi vào đại sảnh, trong đại sảnh là phong cách Baroque xa hoa, nổi tiếng với vẻ đẹp kiến trúc phức tạp.

 

Các tủ trưng bày xung quanh bày đủ loại tác phẩm nghệ thuật trân quý cấp sưu tầm, bích họa trên vòm mái càng lộng lẫy vô cùng. Trong tranh, thần Zeus nắm tay con gái Hebe đứng trên đỉnh Olympus, nữ hoàng Hera ngồi bên cạnh.

 

Phòng khách ở tầng một là cửa sổ sát đất toàn cảnh biển hình vòng cung, ngoài cửa sổ là khu vườn kiểu Pháp cổ điển, trong vườn nở rộ những bông hồng đủ màu sắc được chăm sóc vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, màu sắc rực rỡ ngập tràn tầm mắt.

 

Chu Văn Huệ thấy Lạc Thi có vẻ gò bó, vẫn luôn trò chuyện với cô: “Quản gia đang dọn phòng, cậu có muốn ở chung với tớ không?”

 

“Được.” Lạc Thi rất vui lòng.

 

“Tớ nói cho cậu biết, ở đây vui lắm, còn có trang trại ngựa, chúng ta có thể cùng nhau đi cưỡi ngựa. À đúng rồi, quản gia còn nuôi một con chó săn nấm truffle, siêu đáng yêu, nó có thể dẫn chúng ta đi hái nấm truffle…”

 

Chu Duật Lễ và Hứa Đình Thâm đi sau hai người, nhìn hai cô gái nhỏ trước mặt thân mật khoác tay nhau, nói nói cười cười.

 

Hứa Đình Thâm nói với Chu Duật Lễ một câu đầy ẩn ý: “Tôi thấy hai người họ cũng hợp nhau ghê, quan hệ chị dâu em chồng tương lai căn bản không cần phải lo lắng.”

 

Chu Duật Lễ nhàn nhạt liếc Hứa Đình Thâm một cái, nói: “Ở trước mặt cô ấy đừng nói những chuyện này.”

 

“Tại sao?” Hứa Đình Thâm khó hiểu.

 

Chu Duật Lễ lại không đáp lời anh.

 

Một lát sau, Hứa Đình Thâm mới phản ứng lại, liên tục cảm thán: “Sao vậy, cậu sợ nói cho cô ấy biết gia thế của cậu sẽ dọa người ta chạy à.”

 

“Ừm.” Chu Duật Lễ rất nhạt nhẽo trả lời một câu.

 

“Cũng phải, nếu nói cậu chưa từng yêu ai, ai tin được chứ?” Hứa Đình Thâm bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng hỏi Chu Duật Lễ, “Này, cậu nói thật cho tôi biết, không phải cậu thật sự là trai tân đấy chứ?”

 

Chu Duật Lễ nghe thấy hai chữ đó lập tức nhíu mày, dừng bước chân, chiếc vali nhỏ hình con gấu trong tay có vẻ không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.

 

Hứa Đình Thâm theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh, “Làm gì? Tôi biết cậu chưa từng yêu, nhưng cậu có phải là trai tân hay không làm sao tôi biết được?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...