Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 26



Nghe thấy câu hỏi của anh, đầu óc Lạc Thi có chút khó suy nghĩ, cô chỉ dựa vào lưng ghế và lặp đi lặp lại: “… Không cần anh, anh hung dữ lắm.”

 

Chu Duật Lễ nhìn cô ma men nhỏ trước mặt. Dù miệng nói không cần, nhưng khi anh cúi người xuống, cô vẫn vô thức ngả về phía anh.

 

Anh cúi đầu cười, không thèm so đo những lời nói lúc giận dỗi của cô. Cánh tay dài vươn ra, kéo cô vào lòng, không chút do dự mà xin lỗi: “Hôm nay đều là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với em. Anh xin lỗi Thi Thi, được không?”

 

Nghe thấy những lời dịu dàng như vậy, Lạc Thi khẽ gật đầu.

 

Chu Duật Lễ hạ cửa sổ xe xuống để thông gió, rồi buông Lạc Thi ra để cô tự mình tỉnh táo lại một chút.

 

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, anh chưa từng biết hai chữ “xin lỗi” viết như thế nào, cũng chưa bao giờ nói lời tạ lỗi với ai. Ai không vui ư? Phương châm của anh là: liên quan quái gì đến mình?

 

Thấy cô đã dần tỉnh táo hơn nhiều, Chu Duật Lễ lại thấp giọng nói chuyện với cô: “Thi Thi.”

 

“… Ừm?”

 

“Anh thừa nhận, có lúc tính tình anh rất tệ, cũng không biết dỗ dành con gái.” Đôi mắt sâu thẳm của Chu Duật Lễ chuyên chú nhìn cô, “Trước em, anh cũng chưa từng dỗ ai khác. Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Đừng tự mình hờn dỗi nữa, hãy nói cho anh biết, để anh giải quyết những vấn đề này. Anh đã nói rồi, nhất định anh sẽ luôn đến dỗ em đầu tiên.”

 

Lạc Thi khẽ “ừm” một tiếng: “Chỉ là em bị anh dọa sợ thôi.”

 

Chu Duật Lễ quen đường quen lối, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ không thế nữa.”

 

—— Lần sau hôn em, anh nhất định sẽ dịu dàng hơn.

 

Chu Duật Lễ nhìn vào đôi mắt cô gái nhỏ, ngay cả hàng mi dài và dày cũng bị nước mắt làm cho hơi ướt. Dáng vẻ đáng thương và tủi thân như vậy khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh lòng thương mến. Dù là người lạnh lùng sắt đá như anh cũng cảm thấy mềm lòng.

 

Mà Lạc Thi cũng bị lời xin lỗi thẳng thắn và dứt khoát của anh làm cho cảm động. Cuối cùng, cô không nhịn được mà nở nụ cười, cúi đầu nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, trong lòng cô cũng thật sự không dễ chịu. Cô vươn tay nắm lấy ngón tay anh, mềm giọng gọi: “Chu Duật Lễ.”

 

“Ừm, anh đang nghe.” Chu Duật Lễ thuận thế nắm lại tay cô.

 

“Hôm nay em cũng có chỗ không đúng, em đã nói rất nhiều lời giận dỗi anh.” Lạc Thi mím môi, “Anh cũng đừng để trong lòng được không?… Cũng đừng cho là thật.”

 

“Thi Thi đang nói đến câu nào mà anh không nên cho là thật?” Chu Duật Lễ nén nụ cười trên khóe môi, giả vờ có chút buồn bã hỏi cô.

 

“…”

 

“Là câu ‘chúng ta cứ vậy đi’, hay là — ‘không muốn thích anh nữa’?”

 

Lạc Thi không chút suy nghĩ, vội vàng nói: “—— Đều là giả hết!”

 

Thấy dáng vẻ vội vàng của cô, Chu Duật Lễ cũng ngẩn người. Một lúc lâu sau, cho đến khi Lạc Thi thấy nụ cười trên môi anh cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô mới hiểu ra cô bị anh gài bẫy.

 

Cô có chút ảo não mà cúi đầu xuống. Như vậy chẳng phải là thừa nhận cô thích anh rồi sao? Nhưng mà… anh còn chưa nói ah thích cô, cô không muốn là người tỏ tình trước.

 

Chu Duật Lễ thu lại vẻ mặt. Hầu như mọi cảm xúc của Lạc Thi đều viết hết lên mặt, căn bản không giấu được. Cô đang nghĩ gì, rất nhanh anh đã đoán ra.

 

Chỉ là có một số lời, anh sẽ không nói ra một cách qua loa và tùy tiện như vậy.

 

Cô xứng đáng với một nghi lễ trang trọng và nghiêm túc hơn.

 

Thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Chu Duật Lễ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao tự nhiên em lại chạy xa như vậy? Gửi tin nhắn cho em, em cũng không trả lời, anh ở cửa căn hộ cũng không đợi được em.”

 

Lạc Thi có chút bất ngờ, “… Anh đợi em lâu lắm sao?”

 

“Không lâu lắm.” Chu Duật Lễ nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này, “Muộn thế này rồi, một mình em chạy ra ngoài có biết nguy hiểm lắm không?”

 

Chu Duật Lễ lại nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, nghĩ một lúc rồi vẫn chủ động nói: “Hôm nay anh không phải cố ý lỡ hẹn, anh cũng thật sự không lừa em. Là mẹ anh đến Paris mà không báo trước, bảo anh đi đón bà ấy. Còn cô gái em thấy… thật sự là mẹ anh dẫn đến, nhưng anh không quen biết.”

 

Cuối cùng, anh lại bổ sung một câu: “Sau này cũng sẽ không có thêm giao tiếp nào.”

 

Lạc Thi không ngờ anh sẽ giải thích rõ ràng như vậy, cô đương nhiên cũng xuôi theo, gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”

 

“Em còn có gì khác muốn hỏi anh không?” Chu Duật Lễ chỉ cảm thấy cô thật ngoan, anh cúi đầu nhìn cô, “Em hỏi gì anh cũng sẽ trả lời.”

 

Lạc Thi không nhịn được hỏi: “Tại sao?”

 

“Anh không hy vọng giữa chúng ta có hiểu lầm.”

 

Lời Chu Duật Lễ vừa dứt, một chiếc xe đột nhiên từ trong gara lái ra, đèn xe chiếu sáng gương mặt anh.

 

Lúc này Lạc Thi mới phát hiện bên môi anh dường như có một vết bầm tím rất nhạt.

 

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, không nhịn được vươn tay muốn chạm vào. Sau khi xác định mình không nhìn lầm, cô vội vàng hỏi: “Mặt anh sao vậy?”

 

Trông giống như vừa mới đánh nhau với ai đó.

 

Nghe vậy, Chu Duật Lễ lại cười nắm lấy tay cô, khẽ nghiêng mặt đi, “Vừa rồi anh đi đấu quyền một lúc.”

 

“Đấu quyền?”

 

“Ừm.”

 

Lạc Thi đầy vẻ lo lắng, “Vậy anh có đau không?”

 

Chu Duật Lễ vừa định nói không, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Hơi đau.”

 

Sau khi Lạc Thi uống rượu, phản ứng còn có chút chậm chạp, cô buồn rầu hỏi: “… Vậy làm sao bây giờ? Trong căn hộ của em hình như còn có thuốc mỡ, về bôi một chút nhé.”

 

“Không cần bôi thuốc.”

 

“Thật sự không cần sao?”

 

Chu Duật Lễ buồn cười, ngay cả đuôi mắt vốn lạnh lùng cũng mang theo ý cười, “Em hôn anh một cái là được rồi.”

 

Lời này nói ra vô cùng tự nhiên, gần như là buột miệng, anh cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Nếu là trước đây, có đánh chết anh cũng không nói được.

 

Lạc Thi nghe xong cũng ngẩn người, cô khẽ mở to mắt, có chút không thể tin vào tai mình.

 

Sau đó, ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên môi Lạc Thi, yết hầu anh trượt lên xuống một cái.

 

Anh khẽ cúi người lại gần, không kiềm được lòng mà vươn tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* môi cô, thấp giọng hỏi: “Hôm nay em uống rượu gì vậy?”

 

Hơi thở Lạc Thi chậm lại theo sự đến gần của anh, cô lí nhí nói: “Là rượu Oanh Oanh pha cho em, em không nhớ tên là gì…”

 

“Vậy em còn nhớ là vị gì không?” Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, Lạc Thi chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng, muốn né tránh ánh mắt tr*n tr** và nóng rực của anh.

 

Trong mắt anh viết gì, rõ ràng không thể nào rõ ràng hơn.

 

Lạc Thi muốn nói lại thôi: “Em…”

 

Ngay sau đó, bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia bỗng nhiên áp lên má cô, rồi mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của anh bao bọc lấy cô.

 

So với nụ hôn đầu tiên có phần hung hãn và vội vã, lần này, anh dường như dịu dàng hơn hẳn. Giống như con người anh vậy, vừa có góc cạnh sắc bén lại vừa có sự dịu dàng đối lập.

 

Đầu tiên anh rất kiên nhẫn mà mổ nhẹ lên môi cô, thấy cô không kháng cự, lúc này anh mới dùng lưỡi cạy mở môi cô, đầu lưỡi tiến vào quấn quýt.

 

Lạc Thi theo bản năng ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn của anh, tim cô gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhắm mắt, vụng về đáp lại anh.

 

Cho đến khi nếm được vị rượu như ý nguyện, anh mới dừng lại, trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ: “… Nếm được rồi, đắng.”

 

Lạc Thi cũng nhìn vào mắt anh. Lúc này anh đang vô cùng chuyên chú và dịu dàng nhìn cô, tựa như một xoáy nước, khiến cô không kiềm được lòng mà muốn đến gần anh.

 

Nhận ra cô đang đến gần, ánh mắt Chu Duật Lễ tối sầm lại, ánh mắt lưu luyến trên môi cô, dường như có một màu sắc u tối đang chảy trong đáy mắt anh, tựa như đang ấp ủ một cơn lốc.

 

Nhưng cồn đã làm loạn, Lạc Thi có chút vô lực mà tựa vào vai anh. Chu Duật Lễ nhẹ nhàng xoa má cô.

 

Lạc Thi kéo tay anh, trong mắt cô vẫn còn một tầng hơi nước, trông thật đáng thương. Cô cụp mi xuống nói: “Em thật sự uống say quá… anh đừng bắt nạt em.”

 

Ngón tay thon dài của Chu Duật Lễ nhẹ nhàng v**t v* gò má thanh tú của cô. Anh cúi đầu nhìn cô, ý tứ sâu xa: “Thi Thi cũng thích, không phải sao?”

 

“… Ừm.” Lạc Thi dựa vào lòng anh, vịn vào vai anh, lí nhí trả lời.

 

Chu Duật Lễ cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên gọi cô: “Thi Thi.”

 

“Ừm?”

 

Anh lại thấp giọng gọi cô: “bảo bối.”

 

“…” Lạc Thi hoàn toàn sững sờ.

 

Giọng anh hơi khàn nhưng đầy mê hoặc, đây là lần đầu tiên… anh gọi cô như vậy.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên đôi môi ướt át của cô, anh lại một lần nữa thấp giọng dụ dỗ: “Hôn anh được không?”

 

Trên suốt chặng đường, Chu Duật Lễ lái xe rất ổn định, chỉ có Lạc Thi ngồi ở ghế phụ đã hoàn toàn say, ý thức của cô có chút mơ hồ, cô luôn miệng kêu muốn nôn.

 

Chu Duật Lễ đưa Lạc Thi về căn hộ của mình. Cô gái nhỏ hoàn toàn dựa vào người anh, mềm mại như không xương.

 

“Người em hôi quá.”

 

“Không hôi.” Chu Duật Lễ có chút bất đắc dĩ cười khẽ, đỡ cô ngồi xuống ở huyền quan, rồi cúi người cởi giày cho cô.

 

Dù Lạc Thi đã say nhưng vẫn rất ngoan.

 

Cô ngoan ngoãn ngồi yên, “Em muốn đi tắm.”

 

Động tác trên tay Chu Duật Lễ dừng lại, anh xếp giày của cô gọn gàng, rồi bế cô đến sofa, đắp chăn lông lên người cô, dỗ dành: “Vừa uống rượu xong không thể tắm ngay được, lát nữa nhé?”

 

Hơn nữa, ở đây anh cũng không có quần áo cho cô tắm.

 

Bị từ chối, Lạc Thi lập tức tủi thân: “Còn phải đợi bao lâu nữa?”

 

Chu Duật Lễ liếc nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng nữa, được không?”

 

“… Được thôi.”

 

Chu Duật Lễ lại dỗ cô: “Ngồi đây một lát, anh quay lại ngay.”

 

Vài phút sau, Chu Duật Lễ bưng một ly nước mật ong đến, “Uống chút nước trước đã.”

 

Lạc Thi cuộn tròn trên sofa, “Cái gì vậy? Em không muốn uống thuốc.”

 

“Không phải thuốc.”

 

“Anh lừa em.”

 

Chu Duật Lễ bất đắc dĩ cười khẽ, “Không lừa em, là nước mật ong, ngọt lắm.”

 

“Vậy anh đút em uống được không?”

 

“… Được.”

 

Chu Duật Lễ rõ ràng rất hưởng thụ sự làm nũng của Lạc Thi. Anh bế cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình, để cô tựa vào người, rồi đưa ly nước đến bên môi cô.

 

Theo tay anh Lạc Thi uống một ngụm, nếm được vị ngọt xong lại ngoan ngoãn uống thêm vài ngụm nữa. Cô đẩy ly nước ra, rồi hỏi: “Không uống nữa, đi tắm được chưa ạ?”

 

“Vẫn chưa được.” Chu Duật Lễ đặt ly nước sang một bên, kiên nhẫn giải thích, “Mới qua có mấy phút thôi.”

 

Hai mươi mấy phút sau đó, Lạc Thi gần như cứ một lát lại hỏi một lần có thể đi tắm được chưa.

 

Chu Duật Lễ cũng không hề thấy phiền mà trả lời cô hết lần này đến lần khác, giống như một chiếc đồng hồ đếm ngược báo giờ đúng hẹn.

 

Đến cuối, cô dứt khoát ôm chặt lấy anh không buông, còn buông lời ngông cuồng đòi sờ cơ bụng, nói xong lập tức đưa tay mò vào.

 

Khi cảm nhận được bàn tay mềm mại áp lên bụng mình, đầu tiên Chu Duật Lễ sững người, ánh mắt anh tối sầm lại, anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, thấp giọng ngăn chặn hành vi táo bạo của cô, “Gan lớn vậy sao? Hử? Đừng sờ lung tung.”

 

Lạc Thi lý lẽ hùng hồn hỏi: “Tại sao không được sờ?”

 

“…” Chu Duật Lễ hiếm khi im lặng.

 

Con ma men này… lại còn dám hỏi tại sao không được?

 

Chu Duật Lễ khẽ cười một tiếng, đặt tay cô trở lại, “Ma men nhỏ, uống rượu vào là làm càn à?”

 

“Chỉ có bạn gái của anh mới được sờ.” Chu Duật Lễ cố tình trêu cô.

 

Lạc Thi lập tức tủi thân nhìn Chu Duật Lễ: “A… em không phải bạn gái anh sao?”

 

Nghe vậy, Chu Duật Lễ ngẩn người, đáy mắt ánh lên ý cười, “Thi Thi muốn làm bạn gái anh sao?”

 

Lạc Thi chớp chớp mắt, “Có lợi ích gì không?”

 

“Lợi ích?”

 

“Ừm.”

 

Chu Duật Lễ nghĩ đến cách yêu đương của Hứa Đình Thâm và Chu Văn Huệ, thấp giọng hỏi: “Thẻ phụ sẽ đưa cho em quẹt, được không? Muốn mua gì anh sẽ mua cho em.”

 

Nghe xong, Lạc Thi lại lắc đầu, thậm chí có chút tức giận, “Không tốt! Em không cần những thứ này!”

 

Chu Duật Lễ vội vàng trấn an cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Vậy bảo bối muốn gì nào?”

 

“Em muốn anh mỗi ngày đưa em đi học, vì em không biết lái xe, hu hu hu. Còn phải mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho em, em muốn ăn lẩu vịt quay, thịt kho tàu… Ưm, còn có… còn anh có thể giúp em sửa máy tính và giúp em cãi nhau với công ty mạng, công ty viễn thông và cả ngân hàng nữa…”

 

Nghe đến đây, Chu Duật Lễ không nhịn được mà giãn mày, rồi bật cười khe khẽ.

 

Lúc này đầu Lạc Thi có chút đau, được Chu Duật Lễ ôm vào lòng, cô chỉ cảm thấy anh lại cúi xuống, rất dịu dàng hôn lên trán cô vài cái, rồi nói: “bảo bối, sao em có thể đáng yêu như vậy?”

 

Nếu không phải vì bữa rượu hôm nay, Chu Duật Lễ cũng không thấy được khía cạnh bám người này của Lạc Thi.

 

Có lẽ đây mới là cách thường ngày cô chung sống với những người thân thiết.

 

Trong lòng anh rất rõ, anh thích nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm vào mình của cô. Những điều cô nói anh đều có thể làm được, cũng không khó.

 

Nhưng anh không muốn nhân lúc con ma men nhỏ này nói lời say xỉn mà chiếm tiện nghi của cô. Cô phải ở trong trạng thái tỉnh táo, tự mình đồng ý làm bạn gái anh.

 

Chỉ cần cô mở miệng, cô sẽ không thể đổi ý.

 

 

Nửa giờ đã trôi qua.

 

Chu Duật Lễ đi vào bồn tắm xả sẵn nước.

 

Lạc Thi đi đường còn có chút loạng choạng.

 

“Em thật sự có thể tự mình được không?”

 

“Em có thể.” Lạc Thi gật đầu, “… Em còn chưa tẩy trang, em muốn tẩy trang.”

 

Chu Duật Lễ đỡ cô đứng vững, dỗ dành: “bảo bối, dùng sữa rửa mặt của anh trước nhé?”

 

Còn về quần áo tắm, Chu Duật Lễ đã chuẩn bị xong quần áo của mình, một chiếc áo sơ mi trắng tinh.

 

Lạc Thi trở mình, trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy một mùi hương dễ chịu bao bọc lấy mình. Gò má cô vùi trong chiếc gối mềm mại. Cho đến khi cô đột nhiên mở mắt, ngẩn ra vài giây, đập vào mắt lại là khung cảnh quen thuộc như lần trước.

 

Cô nhận ra hai việc.

 

—— Cô đang ở trong phòng của Chu Duật Lễ.

 

—— Lần thứ hai cô ngủ trên giường của anh.

 

Lạc Thi ngồi dậy, ký ức đêm qua từng chút một ùa về trong đầu, cô lập tức tỉnh táo.

 

Cô lại hôn anh.

 

Anh còn gọi cô là bảo bối…

 

Cuối cùng… thậm chí còn hỏi cô có muốn làm bạn gái anh ấy không.

 

Còn cô thì sao? Cô đã trả lời thế nào?

 

Lẩu vịt quay… thịt kho tàu?!!!!!!

 

Trời ạ!

 

Lạc Thi lập tức ôm chăn của Chu Duật Lễ mà hét lên không thành tiếng. Rốt cuộc cô đã nói cái gì vậy chứ?

 

Ngay lúc Lạc Thi đang ảo não lăn lộn trên giường, tiếng chuông báo thức quen thuộc bỗng nhiên vang lên.

 

Động tác của cô dừng lại, ánh mắt cô theo tiếng chuông nhìn về phía chiếc điện thoại của mình đang được đặt trên tủ đầu giường.

 

Khoảnh khắc Lạc Thi nhoài người qua tắt chuông báo, cô bỗng nhớ ra một sự thật tàn nhẫn —

 

Hôm nay cô có lớp, và cô đã mấy ngày chưa luyện đàn rồi.

 

Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức như trúng đại địch mà nhanh chóng vén chăn xuống giường. Khi đôi chân trần đạp lên thảm, Lạc Thi mới muộn màng phát hiện ra còn có chỗ không đúng.

 

Cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống người mình —

 

Cô đi chân trần, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng nam rộng thùng thình, chất liệu rất tốt. Cô lại ngơ ngác liếc qua chiếc ghế cuối giường, thấy bộ quần áo hôm qua của cô đã được gấp gọn gàng đặt ở đó.

 

Chói mắt nhất chính là, chiếc áo lót ren màu trắng…

 

Lạc Thi lập tức cứng đờ tại chỗ. Cô đã c** ** l*t ra lúc nào vậy?

 

Không lẽ… là anh giúp cô cởi ra?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...