Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 42



Chu Duật Lễ giống như cây đèn thần Aladin, chỉ tỏa sáng và đáp lại mọi ước nguyện của riêng cô.

 

Bất cứ điều gì cô nói, anh luôn nói “được”, tựa như mọi báu vật trên thế gian này, anh sẽ không do dự mà dâng đến trước mặt cô. Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, lại khiến tim cô rung động không thôi.

 

Chóp mũi cô ngập tràn hương gỗ quen thuộc lành lạnh trên người anh. Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, mái tóc cũng không tạo kiểu cầu kỳ, trông khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, dịu dàng một cách lạ thường.

 

Cô không nhịn được mà áp má mình lên lớp áo len mềm mại của anh, cọ cọ.

 

Anh cúi đầu cười, nhìn cô làm loạn trong lòng mình. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng áp lên má cô, khóe môi bật ra một tiếng cười cưng chiều: “Sao em lại thích làm nũng thế?”

 

Lạc Thi như một chú mèo nhỏ, quyến luyến ăn vạ trong lòng anh không chịu rời, ôm chặt lấy eo anh, kéo dài giọng nũng nịu: “Vì anh tốt quá mà, sao anh lại tốt như vậy chứ?”

 

“Anh tốt sao?” Anh nghe xong lại không mấy đồng tình, “Anh thấy mình làm vẫn chưa đủ.”

 

“Làm gì có.” Lạc Thi lắc đầu, đáng yêu mà quả quyết đáp, “Rõ ràng là chỗ nào cũng tốt, là người bạn trai tốt nhất nhất nhất trên thế giới…”

 

Chu Duật Lễ bị giọng điệu của cô chọc cười, ý cười càng sâu hơn. “Vậy em có muốn ở bên anh cả đời không?”

 

Nghe vậy, động tác làm nũng của Lạc Thi bỗng khựng lại.

 

“Sao thế? Không muốn à?” Chu Duật Lễ nhướng mày, “Lừa anh?”

 

“Làm gì có! Anh đợi chút…” Ánh mắt Lạc Thi đột nhiên dừng lại trên khoen lon trên bàn. Đó là lon soda cô định uống sáng nay, kết quả lại bị cô kéo đứt mất khoen.

 

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lạc Thi cầm lấy chiếc khoen lon, nâng tay anh lên, chậm rãi lồng nó vào ngón giữa tay trái của anh. “Vậy thì phải trói anh lại trước đã.”

 

“Em…” Chu Duật Lễ nhìn chiếc khoen lon, đột nhiên im lặng hai giây, giọng anh có chút khàn, “Đây là… em đang đeo nhẫn cho anh?”

 

“Đương nhiên rồi.” Lạc Thi cười cong cả mắt, “Phải dùng cái này trói anh lại, mới có thể ở bên nhau cả đời chứ.”

 

“Ừ.” Ánh mắt Chu Duật Lễ khẽ dao động, anh thì thầm một câu, “… Sớm đã bị em trói rồi.”

 

“Anh nói gì cơ?”

 

“…Không có gì.” Chu Duật Lễ nghiêm túc nắm lấy tay cô, cúi đầu thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. “Cảm ơn em, bảo bối, anh rất thích.”

 

Lạc Thi nghĩ đến cặp nhẫn vẫn chưa tặng đi. “Cái này mà anh cũng thích sao? Không được không được, cái này em chỉ lấy bừa thôi…”

 

“Em lấy bừa anh cũng thích.” Chu Duật Lễ tháo chiếc khoen lon ra, ánh mắt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

 

Lạc Thi thấy anh cẩn thận cất chiếc khoen lon đi như đang cất giữ một báu vật quý giá, trong lòng không khỏi xúc động.

 

“Được rồi.” Chu Duật Lễ xoa đầu cô, “Hôm nay chúng ta có hẹn đến nhà dì Lương, đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thôi?”

 

“Dạ.”

 

Có lẽ vì ở bên Chu Duật Lễ đã lâu, anh lại chỉ thích mặc đồ đen, nên trong tủ quần áo của Lạc Thi cũng dần có thêm rất nhiều váy áo màu đen, thậm chí có vài bộ còn là do Chu Duật Lễ mua cho cô.

 

Khoảng thời gian ở bên nhau, cô thường nhận được đủ mọi thứ từ anh.

 

Ví dụ như những bó hoa tươi được giao đến tận cửa mỗi ngày; một chiếc váy đặt làm riêng của nhà thiết kế trên tạp chí mà cô lỡ miệng khen; một lời cảm thán bâng quơ trước mô hình lâu đài Disney bằng gỗ trong tủ kính.

 

Tất cả những thứ cô chỉ qua, ngày hôm sau sẽ như có phép màu mà xuất hiện trước giường cô.

 

Và anh, sau khi giải quyết xong công việc mỗi ngày, sẽ dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho cô. Cùng cô lắp ráp xong tòa lâu đài Disney độc nhất vô nhị, dùng những bông hoa bằng gỗ phủ kín mọi góc của lâu đài.

 

Nhưng trên đời này làm gì có phép màu nào, chỉ có tình yêu nóng bỏng và chân thành mà anh luôn dành cho cô.

 

 

Lạc Thi mất nửa tiếng để trang điểm. Khi thay quần áo, cô liếc nhìn nhiệt độ hôm nay, rồi thay một chiếc váy len dệt kim dài màu đen, bên ngoài phối một chiếc áo khoác gió mềm mại cùng màu.

 

Mái tóc đen nhánh như rong biển xõa tung bên hông, cô lại choàng thêm một chiếc khăn len màu camel để tạo điểm nhấn, xỏ đôi tất len trắng rồi đi dép lê chạy ra ngoài.

 

Khi cô ra ngoài, Chu Duật Lễ đã đứng ở huyền quan, đang sắp xếp túi xách cho cô, anh cúi đầu, nói một cách quen thuộc: “Khăn ướt, son môi, gương trang điểm, anh đã bỏ vào hết cho em rồi, còn cần gì nữa không em?”

 

“Còn cần cái này!” Lạc Thi ló đầu ra từ sau lưng anh, cười tủm tỉm chủ động nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau rồi lắc lắc. “Quan trọng nhất là cái này này.”

 

Chu Duật Lễ đứng yên tại chỗ, như thể không chống cự nổi sự đáng yêu của cô, anh bất lực bật cười: “Bảo bối.”

 

“Sao ạ?”

 

Tay kia của anh áp lên má cô, anh cúi xuống cọ chóp mũi vào chóp mũi cô. “Sao em lại đáng yêu thế này? Hửm?”

 

“Vẫn luôn như vậy mà.” Lạc Thi chu môi.

 

Chu Duật Lễ rất phối hợp hôn cô một cái.

 

“…Đúng rồi, hôm qua em còn một món quà chưa đưa cho anh.”

 

Anh hơi nhướng mày. “Còn có quà nữa à? Là gì thế?”

 

“Anh đưa tay ra đi.”

 

Chu Duật Lễ vô cùng phối hợp đưa tay ra. Cô lại thần bí rụt tay về, nhanh chóng lấy thứ gì đó từ trong túi ra, rồi từ từ lồng vào ngón áp út tay phải của anh.

 

Một cảm giác mát lạnh chạm vào ngón tay, vài giây sau, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn, vẻ mặt có chút sững sờ.

 

Yết hầu anh trượt lên xuống. “…Nhẫn?”

 

“Vâng!”

 

“Ta-da!” Chu Duật Lễ lại thấy cô gái nhỏ như đang dâng báu vật, đưa tay phải ra trước mặt anh huơ huơ, cười tủm tỉm nói: “Lần này không phải khoen lon nữa, là nhẫn thật đó, em cũng có một chiếc này!”

 

…Đồ ngốc này.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ khẽ dao động, gương mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng trông thấy, giống như băng tuyết lạnh giá tan chảy trong khoảnh khắc. Anh cong môi, bật cười trầm thấp.

 

Chẳng trách từ sáng đến giờ cô cứ thần thần bí bí, hóa ra là để tặng món quà sinh nhật này.

 

Lạc Thi thấy nụ cười trên mặt anh, càng vui vẻ hơn, hiếm khi bá đạo kéo tay anh, ngây thơ yêu cầu: “Đeo lên rồi là không được tháo xuống đâu đấy!”

 

Anh nhìn cô, thuận thế đan mười ngón tay vào tay cô. “Ừ.”

 

Hai người lại đi thang máy xuống hầm gửi xe. Lạc Thi vẫn không nhịn được tò mò hỏi anh: “Chu Duật Lễ, hôm qua anh đã ước gì thế?”

 

Chu Duật Lễ nhướng mày. “Không nói cho em biết.”

 

“Anh keo kiệt quá đi!” Lạc Thi hừ nhẹ một tiếng, giả vờ giận dỗi lườm anh.

 

Theo tưởng tượng của Lạc Thi, Chu Duật Lễ đáng lẽ phải dỗ cô ngay lập tức. Cô lại liếc anh một cái, nhưng thấy anh vẫn không đổi sắc.

 

“Thật sự không thể nói cho em biết sao?”

 

“Ừ.”

 

Lạc Thi không từ bỏ, đáng thương nhìn anh. “Hé lộ một chút cũng không được à?”

 

“…Ừ.” Chu Duật Lễ thản nhiên nén lại ý cười trên môi.

 

Kết quả của việc Chu Duật Lễ giữ bí mật là, suốt quãng đường Lạc Thi luôn hờn dỗi không thèm để ý đến anh. Mãi cho đến khi xe chạy đến nhà Lương Tư Nhàn, Lạc Thi tự mình tháo dây an toàn, vội vàng xuống xe.

 

Chu Duật Lễ hết cách với cô, nhìn Lạc Thi chạy một mạch đến chỗ Lương Tư Nhàn đã chờ ở cổng vườn từ trước, hai người vừa nói vừa cười tay trong tay đi vào trong.

 

Anh bật cười, cầm lấy chiếc túi cô bỏ quên rồi xuống xe.

 

Còn về điều ước sinh nhật của anh, anh nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ biết.

 

Và nó cũng sẽ thành hiện thực.

 

 

Lúc Lạc Thi theo Lương Tư Nhàn vào nhà, Chu Văn Huệ đang ngồi trên sofa chơi với chó, chỉ huy Pink Lady: “Ngồi!”

 

Con chó Doberman mặc đồ hồng ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Chu Văn Huệ cho nó một viên thức ăn, xoa đầu nó. “Ngoan lắm.”

 

Lương Tư Nhàn gọi Chu Văn Huệ: “Tiểu Huệ, Thi Thi và anh con đến rồi.”

 

“Văn Huệ.”

 

“Lạc Thi? Cậu đến rồi à.” Chu Văn Huệ thấy cô đến, vội vàng đứng dậy, kéo cô đến ngồi bên cạnh, thần bí hỏi: “Thế nào, tối qua hai người đón sinh nhật vui không?”

 

“Vui lắm!” Lạc Thi gật đầu, vừa ngồi xuống đã thấy Chu Duật Lễ đi tới. Bắt gặp ánh mắt anh liếc qua, cô cố tình hừ nhẹ một tiếng, giả vờ không nhìn thấy.

 

Chu Văn Huệ để ý thấy, nhỏ giọng hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

 

“Không có.”

 

“Vậy sao cậu…” Chu Văn Huệ dừng lại, rồi bừng tỉnh, “À, thú vui nho nhỏ của các cặp đôi chứ gì?”

 

“…”

 

“Lạc Thi.” Cách đó không xa, Chu Duật Lễ dựa vào bàn nhìn họ, lên tiếng gọi tên Lạc Thi.

 

Lạc Thi nhìn anh, chớp chớp mắt. “Sao ạ?”

 

Chu Duật Lễ khẽ nhướng mày. “Lại đây một chút.”

 

“…”

 

Chu Văn Huệ ngồi xem náo nhiệt, cô ấy đề nghị: “Lạc Thi, có muốn vào phòng giải trí chơi game không? Có game mà hai người chúng ta có thể chơi cùng nhau đó!”

 

“Được.”

 

Chu Duật Lễ cứ thế nhìn bạn gái mình và em gái tay trong tay đi vào phòng giải trí.

 

Lương Tư Nhàn cũng thấy vậy, không khỏi bật cười, hỏi Chu Duật Lễ: “Sao thế, con và Thi Thi cãi nhau à?”

 

“Không có ạ.” Chu Duật Lễ cười khẽ, “Chỉ là dỗi một chút thôi.”

 

Lương Tư Nhàn thúc giục: “Vậy con còn không mau vào dỗ con bé đi?”

 

“Vâng, con đi ngay đây.”

 

Lương Tư Nhàn đột nhiên để ý thấy chiếc nhẫn trên tay Chu Duật Lễ. “Khoan đã, nhẫn trên tay con là?”

 

Chu Duật Lễ xoay xoay chiếc nhẫn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. “Cô ấy tặng.”

 

“Nhẫn đôi à?”

 

“Vâng.”

 

“Đẹp đấy, dòng này trước đây dì cũng định mua.” Lương Tư Nhàn cười thần bí, “Quả nhiên vẫn hợp với giới trẻ các con hơn.”

 

 

Trong phòng giải trí, Lạc Thi và Chu Văn Huệ ngồi trên sofa.

 

Chu Văn Huệ đưa cho cô một chiếc tay cầm, lại hỏi: “Lạc Thi, cậu xem có game nào thú vị không?”

 

Lạc Thi nhìn màn hình TV, chọn một game có phong cách hoạt hình khá đáng yêu, hỏi: “Chúng ta chơi cái này nhé? …Overcooked?”

 

Chu Văn Huệ có chút kinh ngạc. “Cậu muốn chơi ‘Bếp ăn chia tay’ à?”

 

“Ừ, game này tên là ‘Bếp ăn chia tay’ à?”

 

“Đúng vậy.” Chu Văn Huệ giải thích, “Đây là một game hợp tác nấu ăn, mọi người phân công nhau lấy nguyên liệu, thái rau, nấu nướng, bưng món. Rất thử thách tốc độ tay và sự phối hợp, nên nhiều cặp đôi chơi game này sẽ cãi nhau.”

 

Trước đây Lạc Thi chưa từng chơi những game này, cô có chút tò mò: “Thật sự sẽ cãi nhau sao ạ?”

 

“Thật đấy, nhưng có lẽ là do tớ với Hứa Đình Thâm cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Lần trước hai bọn tớ chơi game này mà tức chết đi được. Có một màn chơi trên bè gỗ, anh ấy cứ cố tình ném đồ ăn lung tung xuống sông.”

 

Một lát sau, Chu Văn Huệ lại hỏi: “Chắc cậu với anh trai tớ chưa cãi nhau bao giờ nhỉ?”

 

Lạc Thi nghiêm túc hồi tưởng lại, thế mà phát hiện ra ngoài lần Ngôn Sơ đến Paris, hai người có tranh chấp ngắn ngủi ra, thì chưa từng cãi nhau lần nào.

 

Chu Duật Lễ đối với cô luôn rất dịu dàng.

 

Lạc Thi thành thật trả lời: “Hình như là chưa”

 

“Thật á?” Chu Văn Huệ cảm thấy không thể tin nổi, “Tính cách tệ như anh ấy mà cậu cũng chịu được sao?”

 

Lạc Thi lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không phải đâu, Chu Duật Lễ đối với tớ rất tốt, cũng rất dịu dàng.”

 

“Cái gì?” Chu Văn Huệ như nghe chuyện ma, mở to mắt, “Cậu nói anh trai tớ dịu dàng? Thật á? Cậu dùng từ đó để hình dung anh ấy sao?”

 

“Đúng vậy.” Lạc Thi có chút mơ hồ.

 

Lúc này, cửa phòng giải trí đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói hài hước của Hứa Đình Thâm truyền đến: “Chậc chậc, hiếm thấy thật, không ngờ cuối đời lại có thể nghe được có người dùng từ ‘dịu dàng’ để miêu tả cậu.”

 

Chu Duật Lễ thản nhiên. “Có vấn đề gì à?”

 

“Không có vấn đề.”

 

Lạc Thi quay đầu lại, thấy Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ đứng ở cửa, cô đột nhiên có cảm giác như thời đi học lén nói xấu trai đẹp bị phát hiện.

 

Chu Duật Lễ dựa vào khung cửa, nhìn thẳng về phía cô.

 

Chu Văn Huệ nói với hai người: “Hai người đến đúng lúc lắm, bốn chúng ta cùng chơi ‘Bếp ăn chia tay’ đi, Lạc Thi muốn chơi.”

 

Hứa Đình Thâm nghi ngờ nhìn cô ấy một cái. “Em thật sự muốn chơi à? Đừng có mắng anh nữa đấy.”

 

“Lần này tuyệt đối không mắng anh.” Chu Văn Huệ cười hì hì đảm bảo.

 

Hứa Đình Thâm suy nghĩ một chút, rồi ra hiệu bằng mắt với Chu Văn Huệ. “Thôi, chúng ta chơi cái khác, để hai người họ chơi ‘Bếp ăn chia tay’ đi.”

 

Cuối cùng, thành ra Hứa Đình Thâm kéo Chu Văn Huệ chơi FIFA 23, còn Chu Duật Lễ đi đến ngồi bên cạnh Lạc Thi. Chiếc sofa hơi lún xuống, anh ngồi rất sát cô.

 

Chu Duật Lễ rất tự nhiên nghiêng người hỏi Lạc Thi: “Trước đây em chơi game này bao giờ chưa?”

 

“Chưa ạ.”

 

“Anh dạy em nhé?”

 

“Dạ.” Lạc Thi gật đầu.

 

Chu Duật Lễ đơn giản giải thích các nút trên tay cầm cho Lạc Thi. Cô nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi: “Vậy nút A này để làm gì ạ?”

 

Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn mặt cô. “A là để nhặt lên hoặc đặt xuống.”

 

Lạc Thi không hề hay biết ánh mắt của anh, lại hỏi: “Còn nút Y này thì sao?”

 

“Biểu cảm.”

 

Lạc Thi gật đầu, lúc ngẩng mặt lên cô mới phát hiện không biết từ khi nào cô đã tựa vào lòng Chu Duật Lễ, một tư thế vừa dựa dẫm vừa thân mật.

 

“…”

 

Nhưng trong phòng còn có Chu Văn Huệ và Hứa Đình Thâm, Lạc Thi theo bản năng muốn thoát ra khỏi lòng anh, lập tức bị Chu Duật Lễ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.

 

Lạc Thi nhìn theo tay anh rồi nhìn lên anh.

 

Chu Duật Lễ khẽ giọng hỏi cô: “Vẫn còn giận à?”

 

“Em không có giận”

 

“Vậy chạy đi đâu?”

 

Lạc Thi liếc nhìn Chu Văn Huệ, có chút ngượng ngùng khẽ nói: “…Có họ ở đây.”

 

“Thì sao?” Chu Duật Lễ cũng nhìn theo ánh mắt của cô, rồi cười trầm thấp, “Sao da mặt em lại mỏng thế.”

 

Lạc Thi không muốn đôi co với anh nữa, cô vội vàng chuyển chủ đề nói mình đã học xong, nóng lòng muốn chơi game.

 

Mấy màn đầu độ khó thấp, cô còn cảm thấy thuận buồm xuôi gió, đến những màn sau, cô bắt đầu hoảng loạn bấm loạn xạ tay cầm.

 

Độ khó tăng lên khiến cô có chút không theo kịp, cả quá trình cô luôn dựa dẫm vào Chu Duật Lễ. “Làm sao bây giờ Chu Duật Lễ, nhanh lên, cơm chín rồi kìa.”

 

Thế là cuộc đối thoại tiếp theo biến thành như thế này:

 

Ví dụ: “Chu Duật Lễ, em đang thái cà chua, đợi em một chút.”

 

Chu Duật Lễ bình tĩnh nói: “Không vội.”

 

Hoặc: “Thôi chết rồi, sao cái bình chữa cháy này dập lửa mà lửa càng ngày càng nhiều thế này?”

 

Chu Duật Lễ vẫn bình tĩnh: “Để anh.”

 

Cả quá trình Lạc Thi luôn luống cuống tay chân, về sau gần như dựa vào một mình Chu Duật Lễ không vội không vàng, tốc độ tay cực nhanh để thao tác.

 

Màn chơi kết thúc, Lạc Thi thấy ba ngôi sao hiện lên trên màn hình. Màn này miễn cưỡng đạt được ba sao.

 

Đó là trong tình huống một mình Chu Duật Lễ gánh team.

 

Lạc Thi hừng hực ý chí chiến đấu nhìn Chu Duật Lễ: “Hình như em đã hiểu cách chơi một chút rồi!”

 

“Vậy à?” Chu Duật Lễ để cô tựa vào lòng mình. “Có thể chơi lại một lần nữa, em còn muốn chơi không?”

 

Lạc Thi gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh. “Được không ạ?”

 

“Ừ.” Chu Duật Lễ nhìn cô cười, “Chơi thêm mấy lần nữa cũng được.”

 

Lạc Thi có chút chưa thỏa mãn, vẫn cảm thấy anh thật lợi hại, không nhịn được hỏi: “Sao vừa rồi anh nhanh thế ạ?”

 

“…” Vừa dứt lời, Chu Duật Lễ bỗng im lặng.

 

Ngay sau đó, Hứa Đình Thâm đang chơi FIFA ở cách đó không xa, tai vừa động, đột nhiên “phụt” một tiếng bật cười.

 

Cô không hiểu chuyện gì, thấy Hứa Đình Thâm và Chu Văn Huệ đồng thời quay đầu lại nhìn họ. Hứa Đình Thâm nhìn Chu Duật Lễ đầy ẩn ý, trêu chọc nói: “Anh bạn, hóa ra cậu…”

 

Không cần nghe Hứa Đình Thâm nói hết câu, mặt Chu Duật Lễ đã không biểu cảm phóng một ánh mắt sắc như dao găm qua. “…?”

 

Chu Văn Huệ đột nhiên nắm tay ho khan một tiếng, kéo Hứa Đình Thâm. “Tự nhiên nhớ ra, hôm nay em còn chưa dắt chó đi dạo.”

 

Hứa Đình Thâm nhanh chóng hiểu ý cô ấy, lập tức tiếp lời tẩu thoát. “Đúng vậy, hai người cứ chơi đi, tụi này đi dắt chó trước.”

 

Mãi cho đến khi cửa phòng giải trí bị đóng lại, Lạc Thi vẫn còn ngơ ngác. “Sao họ lại đi thế… ưm!”

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, Chu Duật Lễ đã giữ cằm cô hôn tới. Đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng cô, hôn thật sâu, cuối cùng mang theo chút ý vị trừng phạt cắn nhẹ lên môi cô.

 

Lạc Thi bất lực bám vào vai anh, đợi đến khi có chút không thở nổi mới đẩy anh ra. “…Sao vậy ạ?”

 

“Sao?” Chu Duật Lễ dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước bên khóe môi cô. “Lần sau em còn nói như vậy nữa, sẽ không chỉ đơn giản thế này đâu.”

 

“…Hả?”

 

“Nói với người đàn ông khác là anh nhanh?”

 

Lúc này Lạc Thi mới nhận ra ý nghĩa khác của câu nói mình vừa thốt ra, mặt lập tức đỏ bừng. “A, em, em không có ý đó.”

 

Thấy Lạc Thi muốn đứng dậy, Chu Duật Lễ dùng một tay giữ cô lại, có chút bất lực cười khẽ, ôm cô trở lại vào lòng. “Khoan đã, em nghĩ đi đâu thế? Chẳng lẽ em còn định ra ngoài giải thích với cậu ta à?”

 

Lạc Thi lắc đầu, vội vàng nắm lấy lòng bàn tay anh đặt lên ngực mình, đáng thương nhìn anh: “Anh sẽ không giận chứ?”

 

“Tại sao phải giận?” Chu Duật Lễ hơi nhướng mày, “Anh tự biết mình.”

 

“Rốt cuộc là nhanh hay không, trong lòng em không rõ sao?” Chu Duật Lễ lại bình thản bổ sung một câu.

 

Mặt Lạc Thi từ từ đỏ lên, một vài hình ảnh lại hiện lên trong đầu cô.

 

Cô không trả lời được câu hỏi thẳng thừng của anh, đành tiện tay lấy một miếng cam trong đĩa hoa quả đút vào miệng anh. “Chúc mừng sinh nhật ạ, ăn miếng trái cây trước đi ạ.”

 

Bữa trưa hôm nay là cơm nhà đơn giản, đến tối mới là bữa tiệc chính. Lương Tư Nhàn đã đặt bánh kem từ trước, vài người lại cùng nhau cắt bánh.

 

Lương Tư Nhàn lấy máy ảnh ra chụp cho mọi người, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

 

So với việc hai người đón sinh nhật cùng nhau, có gia đình ở bên lại càng ấm áp và đời thường hơn. Chu Văn Huệ tặng một chiếc tai nghe mới, Hứa Đình Thâm tặng một cây vợt tennis đặt làm riêng, đều không phải là những món đồ quá đắt tiền, nhưng sẽ là những thứ Chu Duật Lễ sẽ dùng.

 

Quà của Lương Tư Nhàn là một chiếc áo len màu đen do bà tự tay đan, Lạc Thi cũng có một phần.

 

Lạc Thi có chút kinh ngạc: “Cháu cũng có ạ?”

 

“Đúng vậy.” Lương Tư Nhàn cười nói, “Cháu và nó mỗi người một chiếc, là đồ đôi đó.”

 

Lạc Thi rất vui, thân mật khoác tay Lương Tư Nhàn. “Không ngờ cháu cũng có! Cảm ơn dì Lương!”

 

“Cảm ơn gì chứ?” Lương Tư Nhàn nhìn cô, “Cháu ngoan như vậy, ai cũng thích cháu. Sau này hai đứa phải đối xử tốt với nhau, A Lễ, con đừng có bắt nạt Lạc Thi, nghe chưa?”

 

Chu Duật Lễ cười khẽ một tiếng: “Yên tâm, con sẽ không đâu.”

 

“Vậy thì còn được.” Lương Tư Nhàn lại vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Thi, “Nếu sau này nó bắt nạt cháu, làm cháu buồn, cháu cứ đến tìm dì, biết không?”

 

“Cháu biết rồi, cảm ơn dì ạ.”

 

“Ngoan lắm.”

 

 

Sau bữa tối, hai người Chu Duật Lễ và Hứa Đình Thâm đứng trên ban công nói chuyện, Lạc Thi và Chu Văn Huệ ngồi trên sofa xem TV cùng Lương Tư Nhàn.

 

Chu Văn Huệ hỏi: “Dì Nhàn, chúng ta xem phim gì đây ạ?”

 

Lương Tư Nhàn bật một bộ phim truyền hình lên, vừa ôm mèo vừa bấm điều khiển, nói với họ: “Xem một chương trình của tiểu thịt tươi mà dì thích nhất.”

 

Lạc Thi có chút bất ngờ. “Tiểu thịt tươi ạ?”

 

“Đúng vậy, là nam minh tinh trong nước mà dì thích nhất, là người mới đó.” Lương Tư Nhàn lại giải thích, “Nói theo cách của Cảng Đảo chúng ta thì là kiểu hoa mỹ nam, da trắng, diễn xuất lại tốt.”

 

Không ngờ Lương Tư Nhàn còn đu idol. Chờ đến khi màn hình TV sáng lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, nụ cười trên môi Lạc Thi lại hơi khựng lại.

 

Chu Văn Huệ thấy vậy, bừng tỉnh. “À, con biết người này là ai rồi, Ngôn Sơ mà!”

 

“Đúng vậy.” Lương Tư Nhàn nhìn Ngôn Sơ trên màn hình với vẻ mặt của một người dì, lại nhìn sang Lạc Thi, “Thi Thi, cháu có biết nam minh tinh này không? Nói ra thì các cháu cũng trạc tuổi nhau đấy.”

 

Chu Văn Huệ đưa tay huơ huơ trước mặt Lạc Thi. “Lạc Thi? Sao tự nhiên cậu lại ngẩn người ra thế?”

 

“…À.” Lạc Thi hoàn hồn, “Không có gì”

 

Lương Tư Nhàn cũng không hỏi thêm. “Mau, chương trình bắt đầu rồi.”

 

Gameshow này của Ngôn Sơ đã quay được một thời gian, chỉ là hôm nay mới phát sóng.

 

Đến phần trò chơi, Trì Tín Lạc và Ngôn Sơ viết câu hỏi lên bảng để hỏi đối phương ba câu, người không trả lời được sẽ phải chịu phạt.

 

Khi bảng câu hỏi được lật ra, biểu cảm của người dẫn chương trình có chút vi diệu.

 

Trì Tín Lạc hỏi toàn những câu liên quan đến cuộc sống hàng ngày của Ngôn Sơ, còn Ngôn Sơ thì lại hỏi toàn những câu liên quan đến sở thích của nhân vật trong phim.

 

Người dẫn chương trình cầm bảng câu hỏi nói: “Chúng ta xem câu hỏi đầu tiên của Tín Lạc trước nhé, câu hỏi là: ‘Tại sao Ngôn Sơ lại đặt tên cho mèo là Bánh Bao Cuộn?’. Hình như hơi dễ nhỉ, Tín Lạc, em đang nhường phải không?”

 

“Không phải đâu.” Trì Tín Lạc cười giải thích, “Là vì ngày thường em cũng hay theo dõi Weibo của Ngôn Sơ, chú mèo hay xuất hiện trong ảnh thật sự rất đáng yêu, nên em rất muốn biết tại sao lại đặt cho nó cái tên này.”

 

Nụ cười của Ngôn Sơ cũng rất ấm áp, không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt càng thêm dịu dàng. “Là một… người bạn tốt đặt tên, là chú mèo chúng tôi cùng nhau nuôi.”

 

“Ồ? Bạn tốt sao?” Người dẫn chương trình bỗng nhiên hóng hớt kéo dài giọng.

 

Cả trường quay cũng ý vị sâu xa mà “Ồ” một tiếng.

 

“Sao lại trùng hợp thế này? Câu hỏi thứ hai của Tín Lạc khó hơn rồi đây, ‘ Trước đây Ngôn Sơ đã từng thầm mến ai chưa?'”

 

Ngôn Sơ cúi đầu, cười trả lời: “Có rồi.”

 

Là có, không phải đã từng có.

 

“Thật sự có à?” Người dẫn chương trình có chút bất ngờ, sau đó đi thẳng vào vấn đề một cách sắc bén, “Vậy bây giờ hai người còn liên lạc không?”

 

“…”

 

Khi mọi người đều nghĩ rằng Ngôn Sơ sẽ chuyển chủ đề, Ngôn Sơ nhìn vào ống kính, lại một lần nữa bình tĩnh trả lời: “Có.”

 

Cả trường quay ồ lên, ngay cả Trì Tín Lạc cũng có thể thấy rõ nụ cười có chút cứng đờ.

 

Người dẫn chương trình cũng không ngờ, nhanh chóng phản ứng lại chữa cháy: “Vậy chắc là chuyện thời đi học nhỉ? Chúng ta cũng biết tình bạn thời niên thiếu rất quý giá, bây giờ hai người chắc chắn là bạn thân đúng không?”

 

 

Chu Văn Huệ thấy vậy, cười nói: “Người dẫn chương trình còn nói đỡ cho Ngôn Sơ, nhưng mà gan Ngôn Sơ cũng lớn thật, dám thừa nhận trên chương trình là mình vẫn còn liên lạc với đối tượng thầm mến? Fan chắc chắn sẽ mắng đấy.”

 

“Cậu ấy là diễn viên chứ không phải idol, không phải nói diễn viên có thể hẹn hò sao?” Lương Tư Nhàn nói, “Dì thấy họ nói vậy mà.”

 

Chu Văn Huệ: “Cháu đoán là cậu ấy đang hẹn hò với bạch nguyệt quang đó rồi.”

 

“Đúng vậy, giống như từ nhỏ con đã lẽo đẽo theo sau Hứa Đình Thâm, lớn lên thì lập tức hẹn hò với nó. Sao thanh mai trúc mã có thể không có tình cảm chứ?” Lương Tư Nhàn cười trêu chọc Chu Văn Huệ.

 

Chu Văn Huệ hiếm khi có chút ngượng ngùng. “Aiya, dì Nhàn!”

 

Lương Tư Nhàn vô cùng vui mừng: “Chà, còn biết ngượng nữa cơ đấy.”

 

Lạc Thi nghe Chu Văn Huệ và Lương Tư Nhàn đối thoại, nhất thời tâm trạng cô có chút phức tạp và không biết phải làm sao.

 

Lúc này, màn hình điện thoại của Chu Văn Huệ đột nhiên sáng lên. Cô ấy tiện tay liếc qua, là thông báo của Weibo, định tắt đi thì lại thấy hot search nên hứng thú, sau khi bấm vào, cô ấy bỗng nhiên kinh ngạc nhìn Lạc Thi, hỏi: “Lạc Thi… cái này là cậu sao?”

 

Lương Tư Nhàn tò mò ghé qua. “Cái gì? Dì xem với.”

 

Chu Văn Huệ giơ màn hình điện thoại lên, một bức ảnh được phóng to:

 

Ánh nắng trên xe buýt chiếu vào hai thiếu niên mặc đồng phục.

 

Cô gái tựa vào vai chàng trai ngủ thiếp đi, hai người cùng đeo chung một cặp tai nghe. Chàng trai đưa tay che đi ánh nắng chói mắt, còn cô gái ngủ say không hề hay biết gì.

 

“Đây là cậu sao?Tớ không nhìn nhầm chứ?” Chu Văn Huệ có chút không thể tin nổi hỏi.

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng trên bức ảnh đó, là một góc nhìn cô chưa bao giờ thấy. Ký ức về chuyến đi dã ngoại đó vẫn còn rất rõ ràng.

 

Cô ngẩn ngơ nhìn bàn tay Ngôn Sơ đang che nắng cho mình, khẽ đáp: “…Là tớ, không sai đâu.”

 

“Thi Thi, cậu quen Ngôn Sơ à?” Chu Văn Huệ hỏi xong lập tức phản ứng lại, “Khoan đã, cậu sẽ không phải là người mà cậu ấy thầm mến đấy chứ?”

 

“…”

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Lương Tư Nhàn cầm điều khiển bấm tạm dừng, cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi còn gì? Thi Thi có thể giúp dì xin một tấm ảnh có chữ ký của Ngôn Sơ, ha ha!”

 

Chu Văn Huệ: “…Vậy tớ cũng muốn một tấm.”

 

Lạc Thi có chút miễn cưỡng cười cười. “Dạ được ạ.”

 

Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên giọng của Chu Duật Lễ: “Thi Thi.”

 

Lạc Thi quay đầu lại, mới thấy Chu Duật Lễ đang đứng trên cầu thang nhìn cô, một bên mặt anh chìm trong bóng tối, không nhìn rõ rốt cuộc là cảm xúc gì.

 

Không biết anh đã đứng đó bao lâu, và đã nghe được bao lâu.

 

 

Trên đường lái xe về chung cư, hai người không nói một lời, Chu Duật Lễ cũng không hỏi gì cả. Lạc Thi vẫn cảm thấy có chút bất an, muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, cô cẩn thận chủ động nói: “Cái đó, cậu ấy…”

 

Nhưng cô vừa mới lên tiếng đã bị anh chặn lại.

 

Vẻ mặt anh rất nhạt, vẫn chuyên tâm lái xe, chỉ nói: “Thi Thi, đừng nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh.”

 

“…”

 

“Anh không thích.”

 

Lạc Thi ngơ ngác trả lời, có chút bất lực siết chặt chiếc túi trên tay. “…Em biết rồi.”

 

Mãi cho đến khi chiếc xe thể thao dừng lại trong hầm gửi xe của chung cư.

 

Chu Duật Lễ thấy dáng vẻ mất mát và uể oải của cô, khẽ thở dài một tiếng. Anh nhanh chóng tháo dây an toàn, cúi người qua nâng mặt cô lên, khẽ nói: “Anh ghen với cậu ta.”

 

“…Gì ạ?”

 

Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng, lại nói ra những lời không hề ăn nhập: “Ghen với việc cậu ta đã cùng em trải qua những năm tháng đó. Anh rất tiếc, vì đã vắng mặt trong khoảng thời gian đó.”

 

Lạc Thi thấy được cảm xúc thoáng qua trong mắt anh, kinh ngạc mà đau lòng không thôi. Cô nhanh chóng đưa tay vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại của anh, cô ngẩng mặt nhìn anh: “Đừng tiếc nuối, sau này chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian mà, đúng không?”

 

“Ừ.” Chu Duật Lễ thuận thế dắt lấy tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Thi Thi, lại đây.”

 

Lạc Thi hiểu ý anh, tháo dây an toàn ra, rồi đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh vài cái, có chút vụng về an ủi anh: “Hôn anh thật nhiều này, đừng nhíu mày nữa nhé! Hôm nay là sinh nhật anh, không được không vui đâu!”

 

Chu Duật Lễ bị cách dỗ dành trẻ con của cô chọc cười.

 

“Anh cười rồi.” Lạc Thi nghiêng đầu nhìn anh. “Vậy… xem như là dỗ xong rồi nhé?”

 

Chu Duật Lễ không nỡ thật sự giận dỗi với cô, gương mặt anh nhanh chóng giãn ra. Bàn tay đang đeo nhẫn của anh đan vào mười ngón tay cô, anh hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay cô. “Ừ, dỗ xong rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...