“Anh Ngôn, cà phê ạ.” Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, trợ lý A Khải xách cà phê bước vào, cảnh tượng anh ta thấy lúc đó là— Người đàn ông trẻ tuổi đang ngay ngắn tựa vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc áo khoác cardigan phong cách nghỉ dưỡng phối cùng áo sơ mi trắng và quần jeans sáng màu, mái tóc nâu ngắn được duỗi thẳng và nhuộm lại màu đen, cả người toát lên vẻ trong trẻo, sạch sẽ của thiếu niên.
Gần đây, web drama mới của Ngôn Sơ vừa đóng máy, sau khi phát sóng cũng nhận được phản hồi rất tốt, trong thời gian ngắn, độ hot đã phá kỷ lục mới trên nền tảng, mấy ngày nay trên hot search Weibo đều treo tên Ngôn Sơ.
Làm việc liên tục mấy tháng không nghỉ, lúc nãy khi đang tạo kiểu, Ngôn Sơ nói buồn ngủ nên nhờ anh ta mua một ly Americano đá, còn nhờ anh ta tiện thể mua cho chuyên viên trang điểm và nhân viên trong đài mỗi người một phần.
Ngôn Sơ nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt nhìn qua, đáy mắt vẫn còn hơi đỏ.
A Khải có chút hối hận vì đã làm anh thức giấc, “Anh, em không biết anh đang ngủ.”
“Không sao.” Ngôn Sơ thấy anh ta liền đứng dậy đi tới nhận lấy cà phê, rồi cười nói, “Cảm ơn nhé, ngày mai là được nghỉ rồi.”
Trong ấn tượng của A Khải, Ngôn Sơ đối xử với mọi người đều ôn hòa lịch sự như vậy.
“Không sao ạ, việc nên làm mà. À đúng rồi anh Ngôn, em còn mang cho anh món bánh bagel trứng cuộn thanh cua mà anh thích ăn nữa.” A Khải lại đưa chiếc bánh đã được hâm nóng cho anh, quan tâm nói, “Trước khi lên sân khấu ăn một chút đi ạ, bữa trưa anh cũng không ăn được bao nhiêu, lát nữa ăn xong em sẽ gọi người trang điểm vào dặm lại cho anh.”
“Được.”
Trước khi rời khỏi phòng nghỉ, Ngôn Sơ lại liếc nhìn điện thoại, không biết là tin nhắn của ai gửi tới, khiến cho vẻ mệt mỏi trong mắt anh tan biến hết.
A Khải thấy trong mắt Ngôn Sơ nhuốm ý cười, không nhịn được cũng cong môi cười theo, hỏi: “Anh Ngôn, có chuyện gì mà anh vui thế?”
Ngôn Sơ cầm điện thoại đứng dậy, trước tiên đứng tại chỗ một lúc, rồi lại nắm điện thoại cúi mắt cười dịu dàng, trả lời: “Cô ấy đồng ý đến nghe concert của anh rồi.”
“…Hả? Cô ấy?” A Khải ngẩn ra một lúc lâu, mười mấy giây sau mới phản ứng lại được người Ngôn Sơ nói là ai, nhất thời vẻ mặt anh ta có chút phức tạp.
Từ sau khi tuyên bố tạm rút khỏi làng giải trí hai năm trước, Ngôn Sơ đã phải điều trị tâm lý một thời gian dài, sau đó mới dần dần quay lại với công việc.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, A Khải thường xuyên đến thăm Ngôn Sơ, mua đồ ăn ngon cho anh, còn ngồi tán gẫu với anh, nhưng rất hiếm khi thấy anh cười lại như xưa.
Thật ra Ngôn Sơ rất ít khi nhắc đến cô gái ngoài ngành mà anh thích. A Khải chỉ biết hai người là thanh mai trúc mã, trước đây mỗi lần xuống sân khấu, người mà Ngôn Sơ cầm điện thoại nhắn tin chia sẻ luôn là cô gái đó.
Sau này, liên lạc giữa họ cũng ngày càng ít đi.
Nụ cười trên mặt Ngôn Sơ cũng vậy.
Lời nói của Ngôn Sơ cắt ngang dòng suy nghĩ của A Khải, anh lại ôn hòa nói với anh ta: “A Khải, phiền cậu giúp anh gửi hai tấm vé concert, lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ qua WeChat cho cậu.”
“Hai tấm ạ?” A Khải có chút nghi hoặc, “Không phải chỉ mời một mình cô ấy thôi sao?”
Ngôn Sơ không giải thích nhiều, “Không phải, anh còn mời cả bạn của cô ấy nữa.”
Hôm nay sau khi tan làm trở về biệt thự ở ngoại ô phía Tây, Ngôn Sơ đi thẳng vào thư phòng, một lần nữa anh mở ngăn kéo lấy ra cuốn nhật ký dày cộp.
Thói quen viết nhật ký của anh đã kéo dài từ cấp ba cho đến tận bây giờ, trong làng giải trí e rằng cũng không tìm ra được nam minh tinh thứ hai nào giống anh, đến giờ vẫn còn viết nhật ký.
Mấy người bạn trong ngành cũng nói anh quả thực là lướt mạng bằng 2G, thường xuyên không bắt được điểm hài hước trong câu chuyện của họ.
Ngôn Sơ lật mở cuốn nhật ký, góc giấy đã có chút cong vênh lại được anh vuốt phẳng hết lần này đến lần khác.
Đối với anh, viết nhật ký càng giống như một cách để giải tỏa cảm xúc. Trong này không chỉ ghi lại rất nhiều trải nghiệm không ai biết của anh, mà còn có cả tấm chân tình mà cô chưa từng thấy được.
Không lâu sau, anh sẽ tổ chức concert cá nhân đầu tiên tại sân vận động vạn người trong nước.
Album mới mà anh đã chuẩn bị suốt hai năm cũng sẽ được phát hành cùng lúc, trong 16 ca khúc có những bài hát tự sáng tác mà anh vừa đàn vừa hát khi mới vào nghề, cũng có những bài hát anh viết trong lúc tâm trạng sa sút sau này.
Sau khi đồng loạt công bố poster quảng bá concert trên mấy nền tảng, anh lập tức gửi tin nhắn cho Lạc Thi, muốn mời cô đến nghe concert của mình.
Ban đầu quả thực anh chỉ muốn mời một mình Lạc Thi.
Nhưng nghĩ lại, anh lại thay đổi ý định trong điện thoại, thăm dò hỏi cô: “Cậu có muốn đến không? Người bạn đó của cậu, Diệp…” Lạc Thi nói: “Cậu ấy tên là Diệp Oanh.”
“Đúng vậy, cậu có thể mời cô ấy đi cùng, hoặc dẫn thêm mấy người bạn nữa cũng được, tớ sẽ gửi vé cho cậu.” Bề ngoài Ngôn Sơ tỏ ra bình tĩnh nói, nhưng tay anh lại căng thẳng đến mức hơi run lên.
Anh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này rất vi diệu, sợ cô nhìn thấu lời nói dối của anh, càng sợ cô từ chối thẳng thừng.
May mà, trong điện thoại Lạc Thi chỉ dừng lại vài giây, sau đó vẫn dùng giọng điệu bình thản dịu dàng trả lời: “Được, Ngôn Sơ, chúng tớ sẽ cùng nhau đến cổ vũ cho cậu.”
Rõ ràng giọng điệu của Lạc Thi vẫn như xưa, nhưng ngay lập tức anh đã nghe ra được sự do dự và cảm giác xa cách trong lời nói của cô.
Một tháng sau, concert cá nhân đầu tiên của Ngôn Sơ trong nước đã kết thúc viên mãn.
Anh nhận được lẵng hoa đầu tiên mà Lạc Thi tặng.
Được rồi, chính xác mà nói là một giỏ hoa.
Nhưng anh vẫn rất vui.
Từng chữ viết trên tấm thiệp cắm trên giỏ hoa đều đã khắc sâu vào trong tâm trí anh.
Chúc: Người bạn tốt của tớ, Ngôn Sơ, tour diễn concert 「Nhất Ngôn Vi Định」 thuận lợi, vạn sự hanh thông, bình an vui vẻ.
Ký tên là: —Bạn của cậu, Lạc Thi.
Sau concert, hai gia đình tụ tập ăn một bữa cơm.
Địa điểm là một quán ăn Tứ Xuyên rất nổi tiếng, lúc gọi món, Lạc Thi cười đưa thực đơn cho anh, cô nói tùy ý là được.
Ngôn Sơ gọi mấy món đặc trưng của quán, và cả món lẩu vịt quay mà Lạc Thi thích ăn.
Sau khi món ăn được dọn lên, Ngôn Sơ lặng lẽ xoay mâm đồ ăn đến trước mặt Lạc Thi.
Không hiểu vì sao, anh thấy Lạc Thi nhìn món lẩu vịt quay đó mà ngẩn người một lúc.
Anh gắp cho cô hai miếng thịt vịt, những người khác lại tiếp tục rôm rả trò chuyện. Món ăn còn chưa lên hết, cửa phòng bao bên ngoài không đóng, ngoài hành lang là sảnh lớn, tiếng người ồn ào.
Giữa sự huyên náo, chỉ có Ngôn Sơ phát hiện cô có chút không ổn, anh thấy Lạc Thi đang ăn mà đầu càng lúc càng cúi thấp.
Bàn tay cầm đũa của cô đang run rẩy, đến cuối cùng, Lạc Thi đột nhiên đặt đũa xuống, nói lí nhí: “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Ngôn Sơ nhìn Lạc Thi bước ra khỏi phòng bao, anh lập tức đứng dậy đi theo.
Lạc Thi không đi vào nhà vệ sinh, mà đi về phía cuối hành lang, mở cánh cửa cầu thang bộ.
Ngôn Sơ đi theo, tiếng ồn ào cũng dần nhỏ lại.
Cách một cánh cửa dày, anh nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt của cô.
Tay Ngôn Sơ vừa nắm lấy tay nắm cửa lại đột nhiên sững lại tại chỗ.
Sao cô lại đột nhiên khóc?
Là cô không thích ăn lẩu vịt quay, hay là vì không hợp khẩu vị của cô?
Anh không biết.
Ngôn Sơ từ từ buông tay ra, cảm giác bất lực lại một lần nữa bao trùm lấy toàn thân anh.
Anh biết rất rõ, giữa anh và Lạc Thi bây giờ giống như đang bị ngăn cách bởi một cánh cửa, anh không thể tùy tiện mở ra xông vào, cô cũng sẽ không vì anh mà chủ động bước ra.
Anh không thể làm gì cả.
Anh yêu cô, nhưng họ chưa từng yêu nhau.
Mọi sự quan tâm, đều chỉ có thể dừng lại ở đây.
Ngôn Sơ quay người đi về phía nhà vệ sinh ở sau lưng, đợi anh rửa tay lần thứ ba, Lạc Thi mới từ cầu thang bộ đi ra.
Anh tắt vòi nước, rồi lại giả vờ như vô tình đi ra ngoài.
Anh vừa định nói gì đó, nhưng khi thấy vành mắt đỏ hoe và hàng mi ướt đẫm của Lạc Thi, cổ họng anh như có gì đó nghẹn lại, anh đột nhiên hiểu ra vì sao cô lại khóc.
Chính xác mà nói, là đang khóc vì ai.
Từ sau khi Lạc Thi về nước, liên lạc giữa họ cũng dần nhiều hơn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại quay về trạng thái như trước khi cô đi Paris du học.
Nhưng cũng chỉ là chốc lát.
Giống như pháo hoa, thoáng qua rồi biến mất.
Lạc Thi có chút luống cuống lau khóe mắt, hơi gượng gạo cười với anh: “Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Ngôn Sơ thấy được sự yếu đuối và cô đơn trong mắt cô, trái tim anh có chút đau nhói.
Anh đang nghĩ, cô và người đó đã chia tay rồi, tại sao cô vẫn không thể quên được? Rốt cuộc phải khắc cốt ghi tâm đến mức nào, mới khiến cô nhớ mãi không quên.
Anh có chút chua chát mà nói: “Thi Thi, có thể quên anh ta được không? Thật ra tớ…” Anh còn chưa nói xong, Lạc Thi đã nói xin lỗi với anh, không ngừng xin lỗi.
Vào khoảnh khắc đó, Ngôn Sơ hoàn toàn hiểu ra— Họ cùng nhau lớn lên, trong lòng Lạc Thi, anh có thể là hàng xóm, em trai, bạn bè, thậm chí là người thân không cùng huyết thống, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Người cô yêu không phải là anh, người đàn ông khiến cô rơi lệ cũng không phải là anh.
Sau buổi tụ tập đó, Ngôn Sơ lại quay về với trạng thái công việc bận rộn như trước, sự nghiệp cũng ngày càng phát triển.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Một ngày sau khi kết thúc cảnh quay, anh trở về xe nghỉ ngơi, định lấy điện thoại ra xem tình hình gần đây của Lạc Thi, lại bất ngờ biết được tin cô đính hôn trên trang cá nhân.
Cô đăng chín tấm ảnh, biển cả, bãi cát, hoàng hôn, và cả bàn tay đang nắm chặt của họ.
Nụ cười trên mặt cô cũng cho thấy lúc này cô hạnh phúc đến nhường nào.
Dòng trạng thái là: [Anh ấy đã cầu hôn tôi, và tôi đã nói đồng ý]
Trước đây Lạc Thi từng nói với anh, hy vọng anh cũng bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh đã đồng ý.
Ngôn Sơ cảm thấy tâm trạng của mình lúc này khá bình tĩnh, ít nhất không suy sụp như lúc ở Paris lén chạy đi gặp cô, lại bất ngờ biết được cô đã có người mình thích.
Ngôn Sơ bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, tiện tay cầm lấy chai nước trên bàn, nhưng lại không thể nào vặn mở được.
Sau này, mấy ngày trước sinh nhật Lạc Thi, Ngôn Sơ nhận được một món quà gửi từ Hồng Kông.
Là một hộp quà lớn và một tấm thiệp cưới.
Lạc Thi nhắn trong WeChat: [Ngôn Sơ, tớ sắp kết hôn rồi, cậu có thể đến dự đám cưới của tớ không?]
Ngôn Sơ nhận lời.
Anh đương nhiên sẽ đến.
Hôm đó đến dự đám cưới là bạn bè thân thiết và người thân, khí hậu trên đảo rất dễ chịu, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của mùa xuân. Buổi tối, Ngôn Sơ ra bãi biển hóng gió, tình cờ gặp Chu Duật Lễ và mấy người anh em của anh.
Ngôn Sơ không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã băn khoăn từ lâu: “Anh có biết làm món lẩu vịt quay không?”
Chu Duật Lễ nghe vậy có chút ngạc nhiên: “Biết, sao cậu biết.”
Lúc này trong lòng Ngôn Sơ cũng đột nhiên sáng tỏ, anh đã từng thắc mắc tại sao Lạc Thi nhìn thấy đĩa lẩu vịt quay đó lại ngẩn người.
Hóa ra là vì người cô yêu đã từng làm cho cô ăn.
Ngôn Sơ tặng Chu Duật Lễ một tấm ảnh sinh nhật hồi nhỏ của Lạc Thi, nói với anh: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Chu Duật Lễ nhận lấy tấm ảnh, vẻ mặt anh lập tức trở nên dịu dàng, khóe môi cũng nở nụ cười, “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Ngày cưới, mọi người thức dậy rất sớm, bắt đầu giúp chuyển đồ, trang trí, kiểm tra xem có thiếu sót gì không.
May mà mọi thứ rất thuận lợi, cô dâu cũng rất xinh đẹp.
Ngôn Sơ nhìn Lạc Thi khoác tay Lạc Dịch Luân đi tới, từng bước một tiến về phía người đàn ông trước lễ đài, rồi lại chăm chú lắng nghe họ trao nhau lời thề vĩnh cửu.
Thấy cuối cùng cô cũng hạnh phúc rơi lệ, vành mắt anh cũng không hiểu sao mà ươn ướt theo.
Cuối cùng, Chu Duật Lễ vén tấm khăn voan trắng của cô lên rồi hôn cô.
Ngôn Sơ thầm chúc phúc trong lòng: Chúc em hạnh phúc, mãi mãi, phải thật hạnh phúc.
Anh cũng biết mình đã thua ở đâu rồi.
Có lẽ anh đã từng có ưu thế tuyệt đối, ví dụ như thời gian. Nhưng anh lại nhút nhát, do dự không tiến tới, không dám nói ra lời yêu.
Nếu cho anh một cơ hội làm lại, vào lần bóc khoai lang cho cô, anh sẽ dũng cảm thừa nhận: “Đúng vậy, quả thực tớ có cô gái mình thích, cô ấy đang đứng ngay trước mặt tớ, tớ đã thích cô ấy rất lâu rồi.”
Mấy năm sau, sau khi ký hợp đồng mới, Ngôn Sơ lại tích góp được một khoản tiền, nhưng hình như anh có chút mệt mỏi, anh quyết định cho mình một kỳ nghỉ dài.
Anh mua một bộ máy ảnh mới, điểm đến là Alaska.
Anh đã đến vòng Bắc Cực mà cô từng đến, đã đuổi theo được cực quang màu xanh lục mà anh từng thấy trên trang cá nhân của cô.
Ngôn Sơ mua mấy tấm bưu thiếp trong cửa hàng lưu niệm mà không định gửi đi, anh lại tiện tay mua cho cô bé Ấu Nghi miếng dán tủ lạnh kỷ niệm hình ông già Noel và tuần lộc.
Sau khi về nước, sau khi gửi món quà đến Hồng Kông.
Ngôn Sơ nghĩ, anh cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
