Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 9



Theo bản năng Lạc Thi đưa tay ra tìm điểm tựa, lại chạm phải một cảm giác rắn chắc.

 

Ánh mắt cô cứng đờ mà chậm rãi di chuyển xuống dưới. Lúc nhìn rõ tay mình đang đặt ở vị trí nào, có một khoảnh khắc, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

 

Không khí như ngưng đọng lại.

 

Trong lòng Chu Duật Lễ đang ôm một người đột nhiên ngã vào, đôi tay của người trong lòng còn không chút khách khí mà đặt trên cơ bụng của anh.

 

Người trong lòng không biết vô tình hay cố ý mà còn ấn nhẹ vào cơ bụng anh một cái, cuối cùng mới ngọ nguậy ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, mái tóc xoăn dài như rong biển lại hơi rối.

 

Lúc nhìn thấy gương mặt cô gái ngẩng lên, vẻ mặt Chu Duật Lễ có chút kinh ngạc.

 

Anh chỉ cảm thấy như có một cục kẹo bông gòn thơm mềm nhào vào lòng mình. Cô gái toàn thân mềm mại, ngay cả chóp mũi cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào trên người cô. Giống như một lãnh địa được canh phòng nghiêm ngặt bỗng nhiên xổng vào một con nai con ngây thơ, sự tiếp xúc gần gũi như vậy, nhất thời ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi ngưng trệ.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai lập tức sững sờ tại chỗ.

 

Lạc Thi bị cái ôm bất ngờ và tiếng mắng lạnh lùng dọa cho ngây người.

 

Cô cứng đờ mà ngẩng mặt lên, đối diện với anh trong khoảnh khắc hoảng loạn rung động không thôi, lúc này cô mới nhận ra chênh lệch chiều cao giữa hai người rốt cuộc lớn đến mức nào.

 

Lúc này Chu Duật Lễ cũng đang cúi đầu nhìn cô. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu đen rộng rãi, mái tóc đen ngắn có chút rối, như vừa mới ngủ dậy. Trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, biểu cảm lúc này có chút vi diệu.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ khẽ run, tầm mắt dừng lại trên cổ tay cô: “Cô…”

 

Lạc Thi theo ánh mắt anh nhìn xuống, sau đó nhanh chóng thu lại bàn tay “không an phận” của mình, vành tai cô lập tức đỏ bừng, lắp bắp xin lỗi liên thanh: “A! Không, xin lỗi! Xin, xin lỗi! Tôi không cố ý!”

 

Yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống một chút, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao cô lại ở đây?”

 

Lúc này Lạc Thi mới chậm chạp tỉnh táo lại, nghĩ đến lý do mình đến đây, trong đầu cô lại vang vọng lời nói lúc Chu Duật Lễ mở cửa.

 

Chữ “cút” kia như đang lặp đi lặp lại bên tai cô.

 

Trong thoáng chốc, đáy lòng Lạc Thi dâng lên một nỗi buồn không tên. Từ nhỏ đến lớn, cô gần như lớn lên trong vòng tay yêu thương, làm gì có ai hung dữ với cô như vậy? Huống chi lại bị người ta nói thẳng vào mặt chữ “cút”.

 

Vẻ mặt Lạc Thi có chút khó xử, mím môi.

 

“Xin lỗi anh, vậy tôi cút đây…”

 

Cô khẽ hít mũi một cái, chuẩn bị xoay người rời đi.

 

Giây tiếp theo, cổ tay cô lại bị người từ phía sau nhẹ nhàng giữ lại. Là Chu Duật Lễ gọi cô: “…Chờ đã, tôi không phải bảo cô cút.”

 

Bước chân Lạc Thi dừng lại, cô quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.

 

Lúc thấy bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia đang nắm lấy cổ tay mình, Lạc Thi nghe được tiếng tim mình đập dồn dập như trống trận.

 

Cảm giác rung động khó tả đó lại lần nữa dễ dàng làm đảo lộn suy nghĩ của cô, gương mặt cô cứ thế “bừng” nóng lên, khiến cô có chút khó thở.

 

Ngay sau đó, cô thấy yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống một chút, giọng điệu có phần cứng ngắc mà giải thích: “Tôi tưởng là Chu…”

 

Nói được một nửa, Chu Duật Lễ nói vấp.

 

—— Không đúng.

 

Tại sao anh phải giải thích với cô?

 

Anh giải thích với cô cái gì?

 

Hai người lại không thân.

 

Nhưng Chu Duật Lễ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có lẽ là vì cô gái trước mặt này có đôi mắt đỏ hoe, trông cô lại còn tủi thân vô cùng.

 

Anh nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình, thế mà lại vô cớ cảm thấy một chút áy náy.

 

Lạc Thi sững sờ một chút, quay đầu ngẩng mặt nhìn về phía Chu Duật Lễ, hít hít mũi, khẽ đọc ra cái tên anh chưa nói hết: “Anh nói, là Chu Văn Huệ sao?”

 

“…Ừm.” Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, giọng khàn khàn: “Hai người quen nhau à?”

 

“Cô ấy nói anh bị bệnh, còn nói anh đang nói chuyện điện thoại thì đột nhiên im bặt, nên nhờ tôi qua xem anh có sao không.” Lạc Thi nhìn thẳng vào anh không quá ba giây, cô liền chủ động dời tầm mắt không dám nhìn nữa.

 

Ánh mắt cô lại dừng lại trên cổ tay mình.

 

Anh còn đang nắm cổ tay cô…

 

Chu Duật Lễ dường như không nhận ra, chỉ chìm vào im lặng trong giây lát, sau đó lại mở miệng: “Em ấy nói với cô như vậy à?”

 

Lạc Thi gật gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

 

Nhìn vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng của cô gái trước mắt, Chu Duật Lễ đột nhiên cứng họng. Chu Văn Huệ chỉ nói một nửa sự thật. Anh đúng là đang bị bệnh, nhưng cuộc điện thoại đó là do anh chủ động cúp máy. Chu Văn Huệ ngày thường không có chuyện gì sẽ không đến làm phiền anh, trừ khi cãi nhau với Hứa Đình Thâm. Mỗi lần như vậy, anh lại trở thành người đưa tin bị kẹp ở giữa. Vì vậy, sau khi bị Chu Văn Huệ liên tục gọi điện quấy rầy mấy lần, anh đã thẳng tay chặn số em họ mình lần nữa.

 

“Vào nhà trước đi.” Đôi môi mỏng của Chu Duật Lễ khẽ mím lại.

 

Nói đến đây, anh mới chú ý đến việc mình vẫn còn đang nắm tay cô. Anh vội vàng buông ra, khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, rồi hiếm khi giải thích một câu: “…Vừa rồi không phải tôi cố ý hung dữ với cô, xin lỗi.”

 

Không ngờ anh sẽ đột nhiên xin lỗi mình, Lạc Thi sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt: “Không sao đâu ạ.”

 

Không biết có phải là ảo giác của cô không, giọng nói của anh dường như đã dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc mở cửa, mặc dù lời xin lỗi đó có chút lạnh lùng và không tự nhiên.

 

Đốm lửa nhỏ trong lòng cô vừa bị lời nói lạnh như băng của anh dập tắt, giờ phút này lại lặng lẽ bùng cháy trở lại.

 

Lạc Thi theo Chu Duật Lễ vào nhà anh, cô không nhịn được mà lặng lẽ quan sát.

 

Bố cục nhà anh và nhà cô không khác nhau là mấy, đều là kiểu nội thất châu Âu có sẵn của chung cư, nhưng đồ đạc trong phòng khách của anh lại rất ít. Một chiếc sô pha da màu đen rất lớn, một chiếc đèn cây màu đen, bàn trà trong suốt và tấm thảm len màu xám. Ngoài những thứ này ra thì không có bất kỳ vật trang trí nào khác.

 

Đập vào mắt chỉ có ba màu đen, trắng, xám.

 

Hoàn toàn tối giản, ngoài những thiết bị gia dụng cần thiết ra, thì tối giản đến mức không có bất kỳ hơi thở nào của sự sống.

 

“Cứ tự nhiên ngồi, cô muốn uống gì?” Chu Duật Lễ nhìn cô một cái, tùy ý hỏi: “Nước hay cà phê?”

 

Lạc Thi có chút ngượng ngùng trả lời: “Tôi uống nước là được rồi ạ, cảm ơn.”

 

Chu Duật Lễ rất nhanh rót cho cô một ly nước ấm. Anh đặt chiếc ly thủy tinh xuống trước mặt cô, rồi đi về phía tủ lạnh.

 

Lạc Thi ngồi trên sô pha, cầm ly nước lên uống một cách gượng gạo, không nhịn được mà lặng lẽ nhìn về phía Chu Duật Lễ.

 

Chu Duật Lễ đi đến trước tủ lạnh, vươn tay lấy một chiếc cốc sứ màu đen từ tủ bên cạnh, rồi nhấn nút lấy đá trên tủ lạnh, đá viên rơi vào trong cốc.

 

Anh lấy một ly đầy nước đá.

 

Lạc Thi thấy anh ngẩng đầu định uống ly nước đá đó, mày cô giật giật, theo bản năng cô mở miệng ngăn cản: “…Đừng uống.”

 

“Hửm?” Bàn tay cầm ly của Chu Duật Lễ khựng lại, có chút không nghe rõ cô nói gì. Anh quay đầu nhìn cô, cô lại dời tầm mắt đi chỗ khác.

 

“Cô vừa nói gì?” Giọng Chu Duật Lễ trầm thấp, “Không nghe rõ.”

 

“Tôi nói…” Lạc Thi có chút bực bội mà nhắm mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đang bị bệnh, đừng uống nước đá.”

 

Vừa dứt lời.

 

Chu Duật Lễ sững sờ.

 

Một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ nhìn những viên đá trong veo trong ly, nhất thời im lặng.

 

Nhiệt độ cơ thể đang nhắc nhở anh rằng, lúc này anh đang sốt.

 

Chu Duật Lễ có chút không khỏe mà dựa vào tủ lạnh, cúi xuống sờ trán mình, hình như có hơi nóng quá.

 

“Anh đã đo nhiệt độ chưa ạ?” Lạc Thi chú ý đến động tác của anh, cô lấy hết can đảm hỏi nhỏ anh từ một khoảng cách xa.

 

“Chưa.” Chu Duật Lễ khẽ nhíu mày, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía cô.

 

Lạc Thi thấy anh ngồi xuống bên cạnh mình, nhất thời có chút ngượng ngùng. Chu Duật Lễ đang day day giữa hai hàng lông mày, cố gắng làm giảm bớt sự khó chịu.

 

Lạc Thi do dự một lát: “Vậy, hộp thuốc nhà anh ở đâu ạ? Tôi nghĩ, vẫn nên đo nhiệt độ …”

 

Chu Duật Lễ đưa ngón tay chỉ về một hướng.

 

Nhìn cô gái nhỏ nhón chân cố gắng lấy hộp thuốc trên nóc tủ, Chu Duật Lễ vừa định lên tiếng thì đầu anh lại bắt đầu đau. Anh nhắm mắt, đưa tay xoa xoa trán, thở dài một hơi nặng nề.

 

Gần đây anh đang bận rộn với một kế hoạch thâu tóm quy mô lớn, lần tụ tập ở quán bar trước cũng là bị Hứa Đình Thâm lôi đến tận cửa mới chịu đi ra ngoài.

 

Anh hồi tưởng lại một chút, mới phát hiện anh đã liên tục làm việc hơn một tháng mà không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Anh giống như một bánh răng máy móc không ngừng quay, qua lại giữa London và Paris.

 

So với Paris, thời tiết ở London cũng chẳng khá hơn là bao, trước đó ở đó cũng là những ngày mưa dầm xám xịt. Trở về Paris anh còn định nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng không ngờ vừa về đến căn hộ nằm một lát đã bắt đầu sốt.

 

 

Cuối cùng Lạc Thi cũng lấy được hộp thuốc, cô mở ra mới phát hiện hộp thuốc của Chu Duật Lễ gần như trống không. Ngoài băng cá nhân, tăm bông và thuốc giảm đau dự phòng ra thì không có loại thuốc nào khác.

 

Lạc Thi tìm được nhiệt kế đo tai trong hộp thuốc, cầm theo vỉ Ibuprofen. Lúc cô xoay người lại, mới phát hiện anh đã ngửa đầu dựa vào chiếc sô pha đen ngủ thiếp đi.

 

Cô hơi ngẩn người, nhất thời đứng yên tại chỗ không cử động.

 

Anh cứ như vậy mà ngủ thiếp đi trước mặt cô. Một đôi chân dài vắt chéo, ngửa đầu dựa vào sô pha, dù chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu đen, cả người cũng toát ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.

 

Lạc Thi cúi xuống nhìn nhiệt kế trong tay, là loại không phát ra tiếng. Cô rón rén lại gần anh, sợ làm anh thức giấc.

 

Bầu trời Paris u ám ngoài sân thượng phủ lên mặt anh một lớp màng mờ ảo. Lạc Thi lại lần nữa quan sát anh thật gần và cẩn thận, theo bản năng mà nín thở.

 

Da của Chu Duật Lễ rất đẹp, gần như không tì vết, chỉ là dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt, trông có chút mệt mỏi. Hàng mi đen như lông quạ cụp xuống, đôi mày vốn lạnh lùng lúc ngủ sẽ trở nên vô cùng dịu dàng.

 

Lạc Thi đo nhiệt độ cho anh, hai giây sau đã có kết quả: 38.2 độ.

 

Nhưng điều khó xử là, bây giờ anh đã ngủ rồi. Cô có chút do dự không biết có nên đánh thức anh dậy uống thuốc không. Thân nhiệt của anh có hơi cao, nên hạ sốt trước.

 

Lạc Thi nghĩ đến trong phòng mình còn có một hộp miếng dán hạ sốt mang từ trong nước sang. Cô đã từng dùng rồi, hiệu quả cũng không tệ lắm.

 

 

Chu Duật Lễ mơ một giấc mơ ngắn. Trong mơ, anh lại trở về căn phòng ở Hong Kong.

 

Anh sinh ra trong gia tộc Chu thị danh tiếng lẫy lừng, ông nội Chu Tự Sơn là một doanh nhân nổi tiếng. Anh là cháu của Chu Tự Sơn nên từ khi sinh ra đã được chú ý, cũng sống một cuộc sống thiếu gia không lo cơm áo.

 

Rất lâu sau anh mới hiểu ra một điều, đó là sau khi có được những điều kiện trời cho đó thì nhất định phải mất đi thứ gì đó.

 

Lúc còn nhỏ, để bồi dưỡng khả năng độc lập của anh, Chu Xa Hằng đã bắt anh ngủ một mình từ rất sớm, không cho người làm ở cùng, không cho anh đi tìm anh trai.

 

Anh không muốn ngủ một mình, vì căn phòng trống trải yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nhưng anh không dám động đậy, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ. Vì trong phòng ngủ của anh có hai chiếc camera, 360 độ không góc chết theo dõi nhất cử nhất động của anh mọi lúc mọi nơi.

 

Sự cô đơn và bóng tối vô biên đến ngạt thở đó, anh đã phải chịu đựng suốt nhiều năm.

 

Anh cứ như vậy lớn lên đến 13 tuổi, sau khi xảy ra chuyện đó, họ nói với anh rằng sẽ đưa anh ra nước ngoài.

 

Rõ ràng là anh bị đưa đi, nhưng họ lại không hề hỏi ý kiến anh một chút nào, cứ thế mà quyết định.

 

 

Cho đến một năm sau khi anh đến Pháp, lúc đó anh đang ở cùng gia đình Hứa Đình Thâm. Ngày hôm đó, Hứa Đình Thâm chạy vào phòng tìm anh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

 

Chu Duật Lễ đang ngồi trên sàn nhà không biết mệt mỏi mà xoay một quả địa cầu. Anh thấy biểu cảm trên mặt Hứa Đình Thâm, có chút khó hiểu hỏi: “Cậu sao vậy?”

 

Hứa Đình Thâm đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, mở miệng nói: “Tôi nói cậu nghe chuyện này, vừa rồi tôi nghe mẹ tôi và dì Bùi gọi điện, hình như họ đang nói… ba cậu hình như đã nhận nuôi một cậu bé.”

 

Bàn tay đang xoay quả địa cầu của Chu Duật Lễ dừng lại giữa không trung, quả địa cầu xoay ngày càng chậm, càng chậm…

 

Anh nhìn quả địa cầu có chút thất thần, cảm thấy bất công thay cho người kia. Bề ngoài anh trông thản nhiên như không, nhưng trong lòng lại như có bão tố.

 

Thật lâu sau, anh cầm quả địa cầu lên đặt lại trên bàn, im lặng một lúc lâu sau mới lại mở miệng: “Tôi biết rồi.”

 

Hứa Đình Thâm muốn phân biệt biểu cảm trên mặt anh, nhưng lại không nhìn ra được gì, chỉ có thể thử hỏi: “A Lễ, cậu không tức giận à?”

 

“Tức giận cũng vô dụng, tùy họ đi.” Chu Duật Lễ như không có chuyện gì mà ngẩng đầu, “Đi chơi bóng không?”

 

Hứa Đình Thâm mấp máy môi: “…Được thôi.”

 

Sau đó hai người đánh tennis cả một buổi chiều ở sân gần đó.

 

Lúc Chu Duật Lễ chơi bóng, Hứa Đình Thâm còn ở bên cạnh bất bình thay anh, anh ta cảm thấy ba mẹ anh thật sự quá vô lý. Những phú hào ở Hong Kong, ai mà không coi con trai như báu vật mà cưng chiều. Không có ai giống như anh bị ném ra nước ngoài, quanh năm suốt tháng cũng không thấy đến thăm một lần.

 

Tuổi thơ u ám không ánh sáng của Chu Duật Lễ luôn là sự mất mát.

 

Mất đi tự do lựa chọn, mất đi quyền nói không, cho đến cuối cùng mất đi người anh trai duy nhất sẽ nói lời thật lòng với anh.

 

Thứ anh khao khát có được từ trước đến nay anh đều không có được, mà thứ không muốn có được lại luôn bị ép phải nhận.

 

Hai người đó sớm đã đồng sàng dị mộng, duy trì chút thể diện cuối cùng của một cặp vợ chồng hào môn. Nghe thì có vẻ là nhận nuôi, nhưng sự thật thế nào, làm sao mà anh không đoán ra được?

 

Từ khi tai nạn đó xảy ra, mọi người trong nhà họ Chu dường như chỉ đau buồn một trận, sau đó họ đều bước tiếp về phía trước. Người duy nhất còn đứng lại tại chỗ dường như chỉ có một mình anh.

 

Lúc đầu anh đúng là đau lòng, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại.

 

Anh nghĩ, cuộc sống có người nhà cũng như không này, anh nên quen từ sớm rồi mới phải.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...