Bệnh Thê
Chương 1: Lạnh Lẽo
Lại thêm một đêm Bình An, ngày mai là Giáng Sinh.
Tuyết rơi dày đặc bốn năm ngày liền, gió thổi sắc như răng cưa qua mép lá cây, mùa đông năm nay rét lạnh vô cùng, những cây kim ngân trong khu xanh hóa của thành phố đều bị tuyết vùi dập.
Quán bar đã bật máy sưởi, có một người phụ nữ đang ngồi uống rượu nhẹ.
Đuôi tóc của cô được uốn xoăn, dài chưa quai vai, mặc một bộ tây trang màu nâu nhạt, làm người ta có cảm giác như những cán bộ chủ trì trong đài truyền hình, cả người đều phát ra cảm giác thành thục, tri thức, cùng những cô gái tới tìm niềm vui chung quanh không giống nhau.
Dù cho gặp phải ai, họ cũng sẽ không đem Phong Hân hiện tại liên tưởng tới cô gái thích mang quần túi hộp và đi ủng đen của hai mươi năm trước liên tưởng thành một người.
Người phục vụ cầm khay đi đến bên cạnh Phong Hân, đem rượu đặt lên bàn, chỉ cho Phong Hân một hướng khác, "Chào cô, vị khách mang váy ngắn màu lam kia gọi cho cô một ly Whiskey, mời dùng."
Phong Hân nhìn sang, là một cô gái rất trẻ, nàng phát hiện tầm mắt của cô còn đáp trả lại một cái nháy mắt đầy ái muội.
Cô nhìn một chút, nhàn nhạt trả về một câu, "Ngượng ngùng, là người có gia đình, không có phương tiện kia."
Người phục vụ không kinh ngạc, tựa hồ sớm đã thành thói quen.
Phong Hân không tới quán bar để tìm việc vui, lão cán bộ ở đây đều biết.
Mấy năm trước Phong Hân gần như định cư trong công ty, hầu như là làm việc đến tối khuya mới trở về, ngày hôm sau lại tới sớm để đi làm, ban đầu mọi người đều cho rằng Phong Hân vì thăng chức mới liều mạng như vậy.
Lúc sau Phong Hân thăng lên chức quản lý, cô mỗi ngày vẫn như vậy, cả lão bản cũng bị cô dọa đến, sợ thân thể của Phong Hân không chịu nổi, không cho Phong Hân tiếp tục tăng ca, kiên quyết bắt Phong Hân đúng giờ tan làm nghỉ ngơi.
Phong Hân không có chỗ để đi, nên mỗi ngày tan tầm liền tới quán bar này ngồi một lát, có khi ngồi đến trời tối đen mới chịu rời khỏi.
*
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cô mang lên khăn quàng cổ rời khỏi quán bar.
Người qua đường đều đi rất vội vàng, đối với gió lạnh này muốn tránh còn không kịp, duy nhất chỉ có Phong Hân đi rất chậm, chân đạp lên nền tuyết, một tầng lông tơ bên ngoài ủng đều ướt sủng, cô vẫn chậm rãi bước đi.
Trong nhà Phong Hân, không có nước ấm cùng cơm nóng, chỉ có một người ngốc trong phòng ngủ tử khí trầm trầm, đa số thời gian đều điên điên khùng khùng.
Cho dù cô trở về lúc nào, người kia cũng không tức giận.
Ban đầu Phong Hân thấy khổ sở, chỉ cần cho một gương mặt tươi cười, một cái ôm đơn giản thôi cũng có thể giảm bớt mệt nhọc cho cô, lâu về sau, Phong Hân liền chết lặng, không có mong đợi, không còn hy vọng.
"Tôi về rồi." Phong Hân vặn cửa ra, theo thói quen kêu một tiếng.
Cô đem áo bông cởi ra, giũ sạch bông tuyết còn đọng lại, thay đổi giày vớ, rồi đi xuống phòng bếp, nhìn đến bên trong tủ lạnh lóc sáu lon nước có ga chưa thiếu một lon nào, đôi mắt trầm lại.
Phong Hân lấy chìa khóa đi đến phòng ngủ.
Ngồi cuộn tròn trên giường là một người phụ nữ da thịt trắng nõn mềm mại, tóc đen như mực, hơn phân nữa tản ra phía sau lưng, nhu nhược động lòng người, một chút cũng không giống với con số 40 tuổi.
Phong Hân không khỏi nhớ tới, nếp nhăn nơi khóe mắt, những đốm nâu trên mặt và làn da chảy xệ của cô, cùng Thương Tòng Thư so sánh, xem ra cô đã già đi rất nhiều.
Cô từ trong túi lấy ra một quả táo được đóng gói tỉ mỹ, đặt lên tay Thương Tòng Thư, "Đêm Bình An vui vẻ."
Người kia vẫn im lặng không nói gì, chỉ cuối đầu nhìn quả táo được buộc chặt bằng dải lụa hồng thắt nơ bướm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve...
Phong Hân không biết Thương Tòng Thư hiện tại là trạng thái thanh tỉnh, hay là phát bệnh, mấy năm đầu mắc bệnh tâm thần, Thương Tòng Thư lúc tỉnh táo vẫn còn rúc vào trong lòng ngực cô, cùng cô làm nũng, nhão nhão dính dính với Phong Hân kể ra yêu thích cùng có lỗi.
Dần dần Phong Hân mất đi kiên nhẫn đối với Thương Tòng Thư, ngẫu nhiên cũng sẽ coi thường Thương Tòng Thư, dẫn tới dù là thời điểm Thương Tòng Thư không phát bệnh, cũng không phản ứng Thương Tòng Thư.
"Rầm...." Thương Tòng Thư chuẩn xác ném quả táo vào sọt rác duy nhất trong phòng ngủ.
Giống như đêm Bình An năm ngoái, quả táo của Phong Hân vẫn bị lạnh nhạt ném đi.
Phong Hân cũng không tiếp tục quản Thương Tòng Thư, thậm chí biểu tình của cô cũng không thay đổi, từ trên giường xuống, đem quả táo nhặt lên, rửa sạch gọt vỏ, tự mình ngồi trên sofa ăn.
Thương Tòng Thư đưa lưng về phía Phong Hân, hai mắt nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, cả người đều u ám.
Nàng kéo cửa sổ ra một đoạn, gió lạnh thổi quát trên mặt, những bông tuyết lớn nhỏ như hạt đậu đỏ cùng nhau thổi vào trong phòng, gió thổi vào cổ áo, làm vạc áo phồng lên, mơ hồ có thể thấy vòng eo nàng được quần áo bọc lấy, thon gầy đơn bạc.
Nàng đột nhiên mở miệng, lông mi run lên làm tuyết đọng rơi xuống, lời nói so với thời tiết hiện tại còn lạnh lẽo thấu xương hơn rất nhiều: "Nếu quá mệt mỏi, không bằng đem tôi bỏ vào quan tài đi."
Động tác gặm táo của Phong Hân cũng không dừng lại, mặt không đổi sắc: "Em cho rằng tôi không nghĩ tới sao? Đều đã hơn hai mươi năm còn nói tới chuyện này để làm gì."
Nếu như trở về hai mươi năm trước, Phong Hân chắc chắn sẽ đem Thương Tòng Thư tới bệnh viện tâm thần, cô cũng không cần thống khổ lâu như vậy, mà bây giờ cô đã từng tuổi này, cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy, còn có thể làm sao bây giờ.
Có rất nhiều lần Phong Hân tự hỏi chính mình, khi tình cảm chỉ còn lại thứ trách nhiệm không thể chối bỏ, có thể còn tình yêu sao?
Có lẽ cô sớm đã hết yêu Thương Tòng Thư, nhưng cô không còn biện pháp nào, cha mẹ của Thương Tòng Thư vẫn còn trên đời, còn có anh trai và em gái, nhưng cả nhà này không một ai nguyện ý tiếp nhận.
Nếu cả Phong Hân cũng không cần Thương Tòng Thư, vậy Thương Tòng Thư sẽ làm sao bây giờ?
Nghĩ kĩ về hai mươi năm này, ký ức cô yêu Thương Tòng Thư đều bị biến mất không còn bao nhiêu, lưu lại chỉ có vô vàng khổ mệt.
Thương Tòng Thư phát bệnh lên có thể muốn mạng người, nói cái gì cũng không nghe, trong miệng tới tới lui lui chỉ nhắc mãi vài câu, thường xuyên sợ hãi rống hét la lớn, cô đem nàng ra ngoài luôn phải thật cẩn thận, sợ làm bị thương đến người khác.
Thương Tòng Thư sẽ nháo ở nhà.
Mấy năm trước, nửa đêm Thương Tòng Thư nháo muốn ăn kem, Phong Hân kéo lê cơ thể mệt mỏi hai ngày hai đêm, đi chân trần xuống lầu mua về cho Thương Tòng Thư.
Thương Tòng Thư nhìn chân cô bị thương, sẽ khổ sở.
Cô không dùng phương thức này tra tấn mình, cô chỉ muốn nói với Thương Tòng Thư, cô vừa mới tan làm trở về, rất mệt, cần nghỉ ngơi, mà nàng ầm ĩ, làm cô mệt đến cả thời gian mang giày còn không có.
Thương Tòng Thư không chịu mang quần áo, trốn trong tủ quần áo không ra, Phong Hân sợ Thương Tòng Thư đông lạnh, máy sưởi đã sớm chạy đến nóng, cô còn một câu lại một câu, ăn nói khép nép cầu Thương Tòng Thư nghe lời một chút, ngoan một chút.
Cùng một việc lặp lại nhiều lần, Phong Hân thật sự tinh bì lực lẫn, mệt mỏi đến cả thể xác lẫn tinh thần.
Trái tim cả hai cách nhau càng ngày càng xa, người điên Thương Tòng Thư cũng biết phân biệt tốt xấu, biết được Phong Hân không còn yêu mình, cũng không muốn cùng Phong Hân thân cận nữa.
Lạnh nhạt lẫn nhau, không hề ấm áp.
Dần dần, Phong Hân ở nhà cũng chỉ có vài giờ, không muốn nhìn bộ dáng Thương Tòng Thư lạnh nhạt đối với mình, tử khí trầm trầm, đôi mắt kia, một điểm ôn nhu cũng không còn, chỉ còn vô tận sợ hãi.
Chạng vạng.
Phong Hân tắm rửa xong cũng không tắt đèn, nằm xuống giường, Thương Tòng Thư ở sau hiếm khi tới gần, khi nhắm mắt lại cô có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay của nàng đặt trên mặt, tinh tế vuốt ve, miêu tả.
"Chị ơi, chị còn yêu em sao?" Thanh âm của Thương Tòng Thư từ bên gối truyền đến, Phong Hân không chớp mắt.
Dù có là xưng hô lúc các nàng ở trên giường nùng tần ý mật nhất, cũng không làm cho Phong Hân một chút động dung.
Cô chậm chạp không đáp lại, người phía sau cả thở dài cũng không có, sự im lặng khiến cho ban đêm càng thêm lạnh lẽo.
Tòng Thư, nếu em sớm biết bộ mặt của tôi sẽ có ngày dữ tợn như thế, năm đó sẽ không lựa chọn đáp lại tôi chăng, tôi không phải một người bạn đời tốt, ý niệm muốn vứt bỏ em sớm đã không chỉ có lần một lần hai...
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ hai là gặp phải rối loạn bùng phát gián đoạn, không phát bệnh khi có ý thức tự chủ, có năng lực hành vi dân sự, đầu óc thanh tỉnh.
Ý nghĩa chính của bản văn là nữ chính trọng tình, đối với nữ hai không rời không bỏ, thủ vững hứa hẹn lúc yêu, đối với nữ hai quyết chí không thay đổi.
Tuyết rơi dày đặc bốn năm ngày liền, gió thổi sắc như răng cưa qua mép lá cây, mùa đông năm nay rét lạnh vô cùng, những cây kim ngân trong khu xanh hóa của thành phố đều bị tuyết vùi dập.
Quán bar đã bật máy sưởi, có một người phụ nữ đang ngồi uống rượu nhẹ.
Đuôi tóc của cô được uốn xoăn, dài chưa quai vai, mặc một bộ tây trang màu nâu nhạt, làm người ta có cảm giác như những cán bộ chủ trì trong đài truyền hình, cả người đều phát ra cảm giác thành thục, tri thức, cùng những cô gái tới tìm niềm vui chung quanh không giống nhau.
Dù cho gặp phải ai, họ cũng sẽ không đem Phong Hân hiện tại liên tưởng tới cô gái thích mang quần túi hộp và đi ủng đen của hai mươi năm trước liên tưởng thành một người.
Người phục vụ cầm khay đi đến bên cạnh Phong Hân, đem rượu đặt lên bàn, chỉ cho Phong Hân một hướng khác, "Chào cô, vị khách mang váy ngắn màu lam kia gọi cho cô một ly Whiskey, mời dùng."
Phong Hân nhìn sang, là một cô gái rất trẻ, nàng phát hiện tầm mắt của cô còn đáp trả lại một cái nháy mắt đầy ái muội.
Cô nhìn một chút, nhàn nhạt trả về một câu, "Ngượng ngùng, là người có gia đình, không có phương tiện kia."
Người phục vụ không kinh ngạc, tựa hồ sớm đã thành thói quen.
Phong Hân không tới quán bar để tìm việc vui, lão cán bộ ở đây đều biết.
Mấy năm trước Phong Hân gần như định cư trong công ty, hầu như là làm việc đến tối khuya mới trở về, ngày hôm sau lại tới sớm để đi làm, ban đầu mọi người đều cho rằng Phong Hân vì thăng chức mới liều mạng như vậy.
Lúc sau Phong Hân thăng lên chức quản lý, cô mỗi ngày vẫn như vậy, cả lão bản cũng bị cô dọa đến, sợ thân thể của Phong Hân không chịu nổi, không cho Phong Hân tiếp tục tăng ca, kiên quyết bắt Phong Hân đúng giờ tan làm nghỉ ngơi.
Phong Hân không có chỗ để đi, nên mỗi ngày tan tầm liền tới quán bar này ngồi một lát, có khi ngồi đến trời tối đen mới chịu rời khỏi.
*
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cô mang lên khăn quàng cổ rời khỏi quán bar.
Người qua đường đều đi rất vội vàng, đối với gió lạnh này muốn tránh còn không kịp, duy nhất chỉ có Phong Hân đi rất chậm, chân đạp lên nền tuyết, một tầng lông tơ bên ngoài ủng đều ướt sủng, cô vẫn chậm rãi bước đi.
Trong nhà Phong Hân, không có nước ấm cùng cơm nóng, chỉ có một người ngốc trong phòng ngủ tử khí trầm trầm, đa số thời gian đều điên điên khùng khùng.
Cho dù cô trở về lúc nào, người kia cũng không tức giận.
Ban đầu Phong Hân thấy khổ sở, chỉ cần cho một gương mặt tươi cười, một cái ôm đơn giản thôi cũng có thể giảm bớt mệt nhọc cho cô, lâu về sau, Phong Hân liền chết lặng, không có mong đợi, không còn hy vọng.
"Tôi về rồi." Phong Hân vặn cửa ra, theo thói quen kêu một tiếng.
Cô đem áo bông cởi ra, giũ sạch bông tuyết còn đọng lại, thay đổi giày vớ, rồi đi xuống phòng bếp, nhìn đến bên trong tủ lạnh lóc sáu lon nước có ga chưa thiếu một lon nào, đôi mắt trầm lại.
Phong Hân lấy chìa khóa đi đến phòng ngủ.
Ngồi cuộn tròn trên giường là một người phụ nữ da thịt trắng nõn mềm mại, tóc đen như mực, hơn phân nữa tản ra phía sau lưng, nhu nhược động lòng người, một chút cũng không giống với con số 40 tuổi.
Phong Hân không khỏi nhớ tới, nếp nhăn nơi khóe mắt, những đốm nâu trên mặt và làn da chảy xệ của cô, cùng Thương Tòng Thư so sánh, xem ra cô đã già đi rất nhiều.
Cô từ trong túi lấy ra một quả táo được đóng gói tỉ mỹ, đặt lên tay Thương Tòng Thư, "Đêm Bình An vui vẻ."
Người kia vẫn im lặng không nói gì, chỉ cuối đầu nhìn quả táo được buộc chặt bằng dải lụa hồng thắt nơ bướm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve...
Phong Hân không biết Thương Tòng Thư hiện tại là trạng thái thanh tỉnh, hay là phát bệnh, mấy năm đầu mắc bệnh tâm thần, Thương Tòng Thư lúc tỉnh táo vẫn còn rúc vào trong lòng ngực cô, cùng cô làm nũng, nhão nhão dính dính với Phong Hân kể ra yêu thích cùng có lỗi.
Dần dần Phong Hân mất đi kiên nhẫn đối với Thương Tòng Thư, ngẫu nhiên cũng sẽ coi thường Thương Tòng Thư, dẫn tới dù là thời điểm Thương Tòng Thư không phát bệnh, cũng không phản ứng Thương Tòng Thư.
"Rầm...." Thương Tòng Thư chuẩn xác ném quả táo vào sọt rác duy nhất trong phòng ngủ.
Giống như đêm Bình An năm ngoái, quả táo của Phong Hân vẫn bị lạnh nhạt ném đi.
Phong Hân cũng không tiếp tục quản Thương Tòng Thư, thậm chí biểu tình của cô cũng không thay đổi, từ trên giường xuống, đem quả táo nhặt lên, rửa sạch gọt vỏ, tự mình ngồi trên sofa ăn.
Thương Tòng Thư đưa lưng về phía Phong Hân, hai mắt nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, cả người đều u ám.
Nàng kéo cửa sổ ra một đoạn, gió lạnh thổi quát trên mặt, những bông tuyết lớn nhỏ như hạt đậu đỏ cùng nhau thổi vào trong phòng, gió thổi vào cổ áo, làm vạc áo phồng lên, mơ hồ có thể thấy vòng eo nàng được quần áo bọc lấy, thon gầy đơn bạc.
Nàng đột nhiên mở miệng, lông mi run lên làm tuyết đọng rơi xuống, lời nói so với thời tiết hiện tại còn lạnh lẽo thấu xương hơn rất nhiều: "Nếu quá mệt mỏi, không bằng đem tôi bỏ vào quan tài đi."
Động tác gặm táo của Phong Hân cũng không dừng lại, mặt không đổi sắc: "Em cho rằng tôi không nghĩ tới sao? Đều đã hơn hai mươi năm còn nói tới chuyện này để làm gì."
Nếu như trở về hai mươi năm trước, Phong Hân chắc chắn sẽ đem Thương Tòng Thư tới bệnh viện tâm thần, cô cũng không cần thống khổ lâu như vậy, mà bây giờ cô đã từng tuổi này, cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy, còn có thể làm sao bây giờ.
Có rất nhiều lần Phong Hân tự hỏi chính mình, khi tình cảm chỉ còn lại thứ trách nhiệm không thể chối bỏ, có thể còn tình yêu sao?
Có lẽ cô sớm đã hết yêu Thương Tòng Thư, nhưng cô không còn biện pháp nào, cha mẹ của Thương Tòng Thư vẫn còn trên đời, còn có anh trai và em gái, nhưng cả nhà này không một ai nguyện ý tiếp nhận.
Nếu cả Phong Hân cũng không cần Thương Tòng Thư, vậy Thương Tòng Thư sẽ làm sao bây giờ?
Nghĩ kĩ về hai mươi năm này, ký ức cô yêu Thương Tòng Thư đều bị biến mất không còn bao nhiêu, lưu lại chỉ có vô vàng khổ mệt.
Thương Tòng Thư phát bệnh lên có thể muốn mạng người, nói cái gì cũng không nghe, trong miệng tới tới lui lui chỉ nhắc mãi vài câu, thường xuyên sợ hãi rống hét la lớn, cô đem nàng ra ngoài luôn phải thật cẩn thận, sợ làm bị thương đến người khác.
Thương Tòng Thư sẽ nháo ở nhà.
Mấy năm trước, nửa đêm Thương Tòng Thư nháo muốn ăn kem, Phong Hân kéo lê cơ thể mệt mỏi hai ngày hai đêm, đi chân trần xuống lầu mua về cho Thương Tòng Thư.
Thương Tòng Thư nhìn chân cô bị thương, sẽ khổ sở.
Cô không dùng phương thức này tra tấn mình, cô chỉ muốn nói với Thương Tòng Thư, cô vừa mới tan làm trở về, rất mệt, cần nghỉ ngơi, mà nàng ầm ĩ, làm cô mệt đến cả thời gian mang giày còn không có.
Thương Tòng Thư không chịu mang quần áo, trốn trong tủ quần áo không ra, Phong Hân sợ Thương Tòng Thư đông lạnh, máy sưởi đã sớm chạy đến nóng, cô còn một câu lại một câu, ăn nói khép nép cầu Thương Tòng Thư nghe lời một chút, ngoan một chút.
Cùng một việc lặp lại nhiều lần, Phong Hân thật sự tinh bì lực lẫn, mệt mỏi đến cả thể xác lẫn tinh thần.
Trái tim cả hai cách nhau càng ngày càng xa, người điên Thương Tòng Thư cũng biết phân biệt tốt xấu, biết được Phong Hân không còn yêu mình, cũng không muốn cùng Phong Hân thân cận nữa.
Lạnh nhạt lẫn nhau, không hề ấm áp.
Dần dần, Phong Hân ở nhà cũng chỉ có vài giờ, không muốn nhìn bộ dáng Thương Tòng Thư lạnh nhạt đối với mình, tử khí trầm trầm, đôi mắt kia, một điểm ôn nhu cũng không còn, chỉ còn vô tận sợ hãi.
Chạng vạng.
Phong Hân tắm rửa xong cũng không tắt đèn, nằm xuống giường, Thương Tòng Thư ở sau hiếm khi tới gần, khi nhắm mắt lại cô có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay của nàng đặt trên mặt, tinh tế vuốt ve, miêu tả.
"Chị ơi, chị còn yêu em sao?" Thanh âm của Thương Tòng Thư từ bên gối truyền đến, Phong Hân không chớp mắt.
Dù có là xưng hô lúc các nàng ở trên giường nùng tần ý mật nhất, cũng không làm cho Phong Hân một chút động dung.
Cô chậm chạp không đáp lại, người phía sau cả thở dài cũng không có, sự im lặng khiến cho ban đêm càng thêm lạnh lẽo.
Tòng Thư, nếu em sớm biết bộ mặt của tôi sẽ có ngày dữ tợn như thế, năm đó sẽ không lựa chọn đáp lại tôi chăng, tôi không phải một người bạn đời tốt, ý niệm muốn vứt bỏ em sớm đã không chỉ có lần một lần hai...
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ hai là gặp phải rối loạn bùng phát gián đoạn, không phát bệnh khi có ý thức tự chủ, có năng lực hành vi dân sự, đầu óc thanh tỉnh.
Ý nghĩa chính của bản văn là nữ chính trọng tình, đối với nữ hai không rời không bỏ, thủ vững hứa hẹn lúc yêu, đối với nữ hai quyết chí không thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương