Bệnh Trạng Yêu Say Đắm
Chương 10: Nụ hôn trên không trung
Edit: Tiểu Màn Thầu
Nhìn những toà nhà và thành phố dần thu nhỏ ở bên ngoài ô cửa sổ, cuối cùng chỉ còn lại những tầng mây trắng. “Một nhà bốn người” của bọn họ đang ngồi máy đi ra nước ngoài du lịch.
Vốn dĩ có thể đi du lịch giải sầu, nhưng đáng tiệc lại có sự tham gia của Chu Kỳ Lạc.
Vào hai tuần trước bỗng nhiên mẹ nói muốn đi du lịch, còn bảo đã an bài mọi chuyện thỏa đáng, làm cho cô phải bất ngờ một phen.
Việc này chính là tiền trảm hậu tấu khiến cho cô không kịp trở tay, cho dù đã tìm ra nhiều cái lý do nhưng vẫn không đủ thuyết phục, vì vậy cô đành phải căng da đầu đồng ý mà thôi.
Dương như mẹ không màng đến việc cô có nguyện ý hay không, ngược lại vì chuyện này càng làm cô cảm thấy hoài nghi là do chủ ý của người nào đó.
Nói đi cũng phải nói lại, từ sau ngày ấy cô không còn muốn để ý đến việc của Chu Kỳ Lạc nữa. Mỗi lần ở trước mặt ba mẹ cô cũng sẽ chủ động đáp lời cậu vài câu, chỉ là thái độ của cô không mặn không nhạt, thực sự rất lạnh lùng.
Dù sao sự việc cũng đã đi đến bước này, hiện giờ cô đối với mối quan hệ chị em kế này đã không còn giống như ngày xưa.
Hơn nữa tính cách của Chu Kỳ Lạc quá cố chấp, làm cô không khỏi nghĩ đến việc trốn tránh.
Có lẽ vì nguyên do ba mẹ ly hôm từ nhỏ, cô đã sớm không còn tin vào tình yêu nam nữ. Nói cho cùng, cô cũng sẽ tìm một đối tượng để kết hôn, nếu bọn họ có thể tôn trọng nhau như khách đã là tốt lắm rồi, thực sự cô không quá kỳ vọng vào một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần lâu bền là được.
Đối với những hành vi quá phận của Chu Kỳ Lạc đã làm với cô, cô chỉ có thể lý giải rằng “Thứ gì không chiếm được vĩnh viễn mới là thứ tốt nhất” đó chính là một loại cố chấp.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, cô phát hiện ba mẹ ngồi ở hàng ghế trước đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói nói cười cười, rất ngọt ngào. Cô không muốn tốn thời gian nghe bọn họ ân ái, vì thế cô muốn đeo tai nghe vào xem một bộ phim điện ảnh, đây cũng là một cách giải toả tâm trạng.
Nhưng có người không muốn buông tha cho cô, vội đoạt lấy tai nghe của cô, sau đó lên tiếng, “Chị gái, tâm sự với em một lúc, được không?”
Đã lâu rồi Chu Kỳ Lạc không gọi cô là chị gái. Nhưng khác với giọng điệu làm nũng hay khẩn cầu trước kia, lúc này rất bình tĩnh.
Khi cậu nói chuyện âm lượng không lớn cũng không nhỏ, không ảnh hưởng đến những người khác, nhưng đúng lúc làm cho người ta phải chú ý đến, đặc biệt chính là ba mẹ ngồi ở hàng ghế phía trước.
Vốn dĩ cô không muốn để ý đến cậu, nhưng cô chú ý thấy ba mẹ đã ngừng nói chuyện. Cô lập tức phản ứng lại với Chu Kỳ Lạc, hoá ra là muốn ép buộc cô phải nói chuyện với cậu. Nhưng cô luôn tìm lý do từ chối, “Chị muốn xem phim….” Cô rầu rĩ nói.
“Khụ khụ ——” Tiếng ho khan của mẹ từ hàng ghế trước truyền đến.
Mặt mày cô đờ ra, ngẫm nghĩ lại, vì cô không muốn làm bà lo lắng. Cho nên cô bâng quơ hỏi cậu: “Em muốn tâm sự chuyện gì?”
Cô không nhìn đến Chu Kỳ Lạc, hoặc nên nói là cô không dám nhìn đến cậu, nhưng khoé mắt như quang vẫn có thể nhìn thấy cậu đang nghiêng mặt, ánh mắt chuyên chú đó dừng trên người cô.
“Dạo gần đây chị đi làm có chuyện gì thú vị không?”
Nghe thấy câu hỏi này cô khẽ nhếch môi, châm chọc nói: “Không phải em đã biết hết rồi à?”
Có lẽ ba mẹ không hiểu hàm ý trong câu nói ấy, nhưng Chu Kỳ Lạc hiểu rất rõ ràng.
May mà hiện giờ da mặt cậu cũng khá dày, cho nên không để ý lời khiêu khích của cô, lại nói tiếp: “Vậy nói đến những chuyện trong trường học của em nhé…..”
Chu Kỳ Lạc không ngừng lải nhải cả gần mấy chục phút, cho dù cô không nói lời nào với cậu. Từ chuyện band nhạc ở trường học đến chuyện phỏng vấn trong công ty, còn nói đến cả việc mình đang lập trình phần mềm gì.
Từ lúc bắt đầu cô còn thất thần, sau đó nghiêm túc lắng nghe, cho dù chỉ là những chuyện thường ngày. Cữ mãi lắng nghe như, cô mới đột nhiên ý thức được, hoá ra từ trước đến nay bản thân mình căn bản không tốn tâm tư tìm hiểu chuyện của cậu.
Cô nhớ đến lời chất vấn mà mình đã từng nói với cậu, cô không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cậu không chỉ xem cô là người nhà, còn cô, có như vậy không?
“Chị ——”
Nháy mắt cô hồi phục lại tinh thần, phát hiện gương mặt của Chu Kỳ Lạc đã tiến sát về phía mình, vì quá bất ngờ cô vội nghiêng người về phía sau.
Nhưng chỗ ngồi trong cabin khá chật hẹp, trong lúc cô nghiêng người vô tình đụng vào thành máy bay, kết quả một tiếng “Bụp “ vang lên, chỉ là phần ót của cô không bị đau.
“Cẩn thận!” Hoá ra cậu đã dùng tay đỡ lấy đầu cô, che chở cho cô không đụng vào thành tường. Còn âm thanh vang lên vừa rồi chính là âm thanh bàn tay đập vào tường.
Lúc này cô chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã nhìn thấy đôi mắt đào hoa sáng ngời kia nhìn thẳng vào mình.
Trong lúc đối mắt, dường như cô có thể cảm thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh của cô: Không có sự chán ghét như cô đã từng nghĩ, thay vào đó là sự ngượng ngùng và chờ mong.
Chuyện này không có khả năng! Nhất định chỉ là ảo giác!
Cô thầm nói với bản thân mình, nhưng cũng không tránh né đôi môi kia.
Có lẽ do nói chuyện trong khoảng thời gian dài, đôi môi của Chu Kỳ Lạc có chút khô khốc, nhưng lại rất nóng bỏng, đôi môi đó áp lên đôi môi lạnh lẽo của cô, bọn họ cùng nhau triền miên.
Lần này cậu thật cẩn thận, đầu tiên là hôn nhẹ, nhìn thấy cô không đẩy mình ra, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm đôi môi cô, tiếp đến cùng cô răng môi giao nhau, quấn lấy đầu lưỡi cô, cậu phát hiện cô bắt đầu đáp lại, cậu liền đem cánh tay khoác sau cổ cô, làm cô tiến sát về phía mình, không để cô có đường lui, ngẫu nhiên cậu còn đưa lưỡi đảo qua điểm mẫn cảm trong khoang miệng cô, làm cho cô cảm thấy từng đợt tê dại…..
Thực sự cô không thể chịu nổi cậu cứ không nhanh không chậm mà khiêu khích như vậy, hơn nữa lại sợ ba mẹ ngồi phía trước phát hiện. Bọn họ đã nói chuyện khá lâu, không biết ba mẹ có phát hiện ra điểm gì bất thường hay không?
Nghĩ đến việc này, cô hoảng sợ lập tức đẩy cậu ra. May là Chu Kỳ Lạc không mạnh mẽ mà tiếp tục, chỉ thoái lui về sau một chút.
“Sao vậy?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Cô vội liếc mắt nhìn cậu, không sai trên mặt cậu đã xuất hiện biểu cảm bất mãn. Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng trả lời: “Đừng làm loạn nữa.” Nói xong cô còn cố ý hướng mắt nhìn về phía hàng ghế trước và hàng ghế bên trái.
Chu Kỳ Lạc dừng một lúc, thuận thế kề sát vào tai cô, “Mọi người ngủ hết rồi.” Hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, làm nửa bên mặt nóng bừng.
Đúng lúc này máy bay hạ đèn, chỉ để lại một ánh đèn mỏng manh. Hình như ba mẹ đã ngủ say, cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ, còn mơ hồ nhìn thấy bọn họ đang tựa đầu vào nhau, còn hành khách hàng ghế bên trái cũng đã đeo bịt mắt. Cho dù là như vậy, cũng không nên làm loại chuyện này!
“Như thế cũng không được!” Vốn là một câu nói kiên định, nhưng vì đè thấp âm thanh, cho nên hoàn toàn không có một chút khí thế nào. Ngược lại cứ giống như đang hờn dỗi.
Chu Kỳ Lạc không lấy tay ra, bàn tay vuốt ve phần cổ cô, độ ấm trong lòng bàn tay cậu đều truyền lên thân thể cô. Cậu giống như một chú chó lớn, đem đầu cọ nhẹ vào hõm cổ cô, làm cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Em nghiện thuốc lá rất nặng.” Không nghĩ đến cậu lại nói ra một cậu như vậy.
Cô chợt ngây người, vì sao đề tài xoay chuyển nhanh như thế?
Nhưng nụ hôn vừa rồi cô không ngửi được mùi thuốc lá, ngược lại là một hương vị bạc hà nhàn nhạt. Cho nên….. cậu đã cai thuốc sao?
Chu Kỳ Lạc nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cô.
Đầu của cậu hơi nâng lên, vừa vặn kề sát bên tai cô, cậu cắn nhẹ vành tai cô, chậm rãi nói: “Bởi vì chị từng nói, không thích mùi thuốc lá.”
Dường như muốn chứng minh lời nói của mình là thật, cũng muốn để cô nghiệm chứng, Chu Kỳ Lạc không ngừng gặm cắn liếm láp đôi môi cô, ngay cả vành tai và cổ cũng không buông tha. Nhưng cô chỉ biết ngẩng cổ lên, cố gắng hít lấy dưỡng khí ít ỏi trong cabin, cô không biết phải dùng cách nào để đẩy cậu ra ……
Nhìn những toà nhà và thành phố dần thu nhỏ ở bên ngoài ô cửa sổ, cuối cùng chỉ còn lại những tầng mây trắng. “Một nhà bốn người” của bọn họ đang ngồi máy đi ra nước ngoài du lịch.
Vốn dĩ có thể đi du lịch giải sầu, nhưng đáng tiệc lại có sự tham gia của Chu Kỳ Lạc.
Vào hai tuần trước bỗng nhiên mẹ nói muốn đi du lịch, còn bảo đã an bài mọi chuyện thỏa đáng, làm cho cô phải bất ngờ một phen.
Việc này chính là tiền trảm hậu tấu khiến cho cô không kịp trở tay, cho dù đã tìm ra nhiều cái lý do nhưng vẫn không đủ thuyết phục, vì vậy cô đành phải căng da đầu đồng ý mà thôi.
Dương như mẹ không màng đến việc cô có nguyện ý hay không, ngược lại vì chuyện này càng làm cô cảm thấy hoài nghi là do chủ ý của người nào đó.
Nói đi cũng phải nói lại, từ sau ngày ấy cô không còn muốn để ý đến việc của Chu Kỳ Lạc nữa. Mỗi lần ở trước mặt ba mẹ cô cũng sẽ chủ động đáp lời cậu vài câu, chỉ là thái độ của cô không mặn không nhạt, thực sự rất lạnh lùng.
Dù sao sự việc cũng đã đi đến bước này, hiện giờ cô đối với mối quan hệ chị em kế này đã không còn giống như ngày xưa.
Hơn nữa tính cách của Chu Kỳ Lạc quá cố chấp, làm cô không khỏi nghĩ đến việc trốn tránh.
Có lẽ vì nguyên do ba mẹ ly hôm từ nhỏ, cô đã sớm không còn tin vào tình yêu nam nữ. Nói cho cùng, cô cũng sẽ tìm một đối tượng để kết hôn, nếu bọn họ có thể tôn trọng nhau như khách đã là tốt lắm rồi, thực sự cô không quá kỳ vọng vào một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần lâu bền là được.
Đối với những hành vi quá phận của Chu Kỳ Lạc đã làm với cô, cô chỉ có thể lý giải rằng “Thứ gì không chiếm được vĩnh viễn mới là thứ tốt nhất” đó chính là một loại cố chấp.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, cô phát hiện ba mẹ ngồi ở hàng ghế trước đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói nói cười cười, rất ngọt ngào. Cô không muốn tốn thời gian nghe bọn họ ân ái, vì thế cô muốn đeo tai nghe vào xem một bộ phim điện ảnh, đây cũng là một cách giải toả tâm trạng.
Nhưng có người không muốn buông tha cho cô, vội đoạt lấy tai nghe của cô, sau đó lên tiếng, “Chị gái, tâm sự với em một lúc, được không?”
Đã lâu rồi Chu Kỳ Lạc không gọi cô là chị gái. Nhưng khác với giọng điệu làm nũng hay khẩn cầu trước kia, lúc này rất bình tĩnh.
Khi cậu nói chuyện âm lượng không lớn cũng không nhỏ, không ảnh hưởng đến những người khác, nhưng đúng lúc làm cho người ta phải chú ý đến, đặc biệt chính là ba mẹ ngồi ở hàng ghế phía trước.
Vốn dĩ cô không muốn để ý đến cậu, nhưng cô chú ý thấy ba mẹ đã ngừng nói chuyện. Cô lập tức phản ứng lại với Chu Kỳ Lạc, hoá ra là muốn ép buộc cô phải nói chuyện với cậu. Nhưng cô luôn tìm lý do từ chối, “Chị muốn xem phim….” Cô rầu rĩ nói.
“Khụ khụ ——” Tiếng ho khan của mẹ từ hàng ghế trước truyền đến.
Mặt mày cô đờ ra, ngẫm nghĩ lại, vì cô không muốn làm bà lo lắng. Cho nên cô bâng quơ hỏi cậu: “Em muốn tâm sự chuyện gì?”
Cô không nhìn đến Chu Kỳ Lạc, hoặc nên nói là cô không dám nhìn đến cậu, nhưng khoé mắt như quang vẫn có thể nhìn thấy cậu đang nghiêng mặt, ánh mắt chuyên chú đó dừng trên người cô.
“Dạo gần đây chị đi làm có chuyện gì thú vị không?”
Nghe thấy câu hỏi này cô khẽ nhếch môi, châm chọc nói: “Không phải em đã biết hết rồi à?”
Có lẽ ba mẹ không hiểu hàm ý trong câu nói ấy, nhưng Chu Kỳ Lạc hiểu rất rõ ràng.
May mà hiện giờ da mặt cậu cũng khá dày, cho nên không để ý lời khiêu khích của cô, lại nói tiếp: “Vậy nói đến những chuyện trong trường học của em nhé…..”
Chu Kỳ Lạc không ngừng lải nhải cả gần mấy chục phút, cho dù cô không nói lời nào với cậu. Từ chuyện band nhạc ở trường học đến chuyện phỏng vấn trong công ty, còn nói đến cả việc mình đang lập trình phần mềm gì.
Từ lúc bắt đầu cô còn thất thần, sau đó nghiêm túc lắng nghe, cho dù chỉ là những chuyện thường ngày. Cữ mãi lắng nghe như, cô mới đột nhiên ý thức được, hoá ra từ trước đến nay bản thân mình căn bản không tốn tâm tư tìm hiểu chuyện của cậu.
Cô nhớ đến lời chất vấn mà mình đã từng nói với cậu, cô không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cậu không chỉ xem cô là người nhà, còn cô, có như vậy không?
“Chị ——”
Nháy mắt cô hồi phục lại tinh thần, phát hiện gương mặt của Chu Kỳ Lạc đã tiến sát về phía mình, vì quá bất ngờ cô vội nghiêng người về phía sau.
Nhưng chỗ ngồi trong cabin khá chật hẹp, trong lúc cô nghiêng người vô tình đụng vào thành máy bay, kết quả một tiếng “Bụp “ vang lên, chỉ là phần ót của cô không bị đau.
“Cẩn thận!” Hoá ra cậu đã dùng tay đỡ lấy đầu cô, che chở cho cô không đụng vào thành tường. Còn âm thanh vang lên vừa rồi chính là âm thanh bàn tay đập vào tường.
Lúc này cô chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã nhìn thấy đôi mắt đào hoa sáng ngời kia nhìn thẳng vào mình.
Trong lúc đối mắt, dường như cô có thể cảm thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh của cô: Không có sự chán ghét như cô đã từng nghĩ, thay vào đó là sự ngượng ngùng và chờ mong.
Chuyện này không có khả năng! Nhất định chỉ là ảo giác!
Cô thầm nói với bản thân mình, nhưng cũng không tránh né đôi môi kia.
Có lẽ do nói chuyện trong khoảng thời gian dài, đôi môi của Chu Kỳ Lạc có chút khô khốc, nhưng lại rất nóng bỏng, đôi môi đó áp lên đôi môi lạnh lẽo của cô, bọn họ cùng nhau triền miên.
Lần này cậu thật cẩn thận, đầu tiên là hôn nhẹ, nhìn thấy cô không đẩy mình ra, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm đôi môi cô, tiếp đến cùng cô răng môi giao nhau, quấn lấy đầu lưỡi cô, cậu phát hiện cô bắt đầu đáp lại, cậu liền đem cánh tay khoác sau cổ cô, làm cô tiến sát về phía mình, không để cô có đường lui, ngẫu nhiên cậu còn đưa lưỡi đảo qua điểm mẫn cảm trong khoang miệng cô, làm cho cô cảm thấy từng đợt tê dại…..
Thực sự cô không thể chịu nổi cậu cứ không nhanh không chậm mà khiêu khích như vậy, hơn nữa lại sợ ba mẹ ngồi phía trước phát hiện. Bọn họ đã nói chuyện khá lâu, không biết ba mẹ có phát hiện ra điểm gì bất thường hay không?
Nghĩ đến việc này, cô hoảng sợ lập tức đẩy cậu ra. May là Chu Kỳ Lạc không mạnh mẽ mà tiếp tục, chỉ thoái lui về sau một chút.
“Sao vậy?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Cô vội liếc mắt nhìn cậu, không sai trên mặt cậu đã xuất hiện biểu cảm bất mãn. Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng trả lời: “Đừng làm loạn nữa.” Nói xong cô còn cố ý hướng mắt nhìn về phía hàng ghế trước và hàng ghế bên trái.
Chu Kỳ Lạc dừng một lúc, thuận thế kề sát vào tai cô, “Mọi người ngủ hết rồi.” Hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, làm nửa bên mặt nóng bừng.
Đúng lúc này máy bay hạ đèn, chỉ để lại một ánh đèn mỏng manh. Hình như ba mẹ đã ngủ say, cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ, còn mơ hồ nhìn thấy bọn họ đang tựa đầu vào nhau, còn hành khách hàng ghế bên trái cũng đã đeo bịt mắt. Cho dù là như vậy, cũng không nên làm loại chuyện này!
“Như thế cũng không được!” Vốn là một câu nói kiên định, nhưng vì đè thấp âm thanh, cho nên hoàn toàn không có một chút khí thế nào. Ngược lại cứ giống như đang hờn dỗi.
Chu Kỳ Lạc không lấy tay ra, bàn tay vuốt ve phần cổ cô, độ ấm trong lòng bàn tay cậu đều truyền lên thân thể cô. Cậu giống như một chú chó lớn, đem đầu cọ nhẹ vào hõm cổ cô, làm cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Em nghiện thuốc lá rất nặng.” Không nghĩ đến cậu lại nói ra một cậu như vậy.
Cô chợt ngây người, vì sao đề tài xoay chuyển nhanh như thế?
Nhưng nụ hôn vừa rồi cô không ngửi được mùi thuốc lá, ngược lại là một hương vị bạc hà nhàn nhạt. Cho nên….. cậu đã cai thuốc sao?
Chu Kỳ Lạc nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cô.
Đầu của cậu hơi nâng lên, vừa vặn kề sát bên tai cô, cậu cắn nhẹ vành tai cô, chậm rãi nói: “Bởi vì chị từng nói, không thích mùi thuốc lá.”
Dường như muốn chứng minh lời nói của mình là thật, cũng muốn để cô nghiệm chứng, Chu Kỳ Lạc không ngừng gặm cắn liếm láp đôi môi cô, ngay cả vành tai và cổ cũng không buông tha. Nhưng cô chỉ biết ngẩng cổ lên, cố gắng hít lấy dưỡng khí ít ỏi trong cabin, cô không biết phải dùng cách nào để đẩy cậu ra ……
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương