[BHTT] Đông Tây
Chương 38: Hòa hợp đến lạ
Ôm ấp một hồi cũng phải luyến tiếc buông tay.
Khương Tử Tân nhìn Ngô Cẩn Ngôn toàn thân cứng đờ, xác nhận tên ngốc này đúng là đồ đầu gỗ.
"Này... không phải ngươi bị dọa sợ rồi chứ?"
Giật mình, bấy giờ mới hồi phục chút tỉnh táo. Cô lạnh nhạt đáp: "Lần sau ngươi đừng tùy tiện như vậy. Ta không thích."
"Ngươi không thích thì sao? Ta thích là được rồi." Nàng bá đạo đáp.
"Ngươi và tiểu di của ngươi sao có thể giống nhau tới vậy?"
Khom lưng thu dọn đồ đạc, thuận tiện đem chai nước còn một nửa lên uống cạn. Ngô Cẩn Ngôn không khỏi làu bàu: "Đều khiến người khác chán ghét như nhau."
"Ngươi vừa nói gì?"
"Không gì."
***
Cùng Khương Tử Tân trở lại nhà chính. Cô biết hiện tại đang là thời gian Tần Lam dùng bữa sáng.
Quả nhiên người phụ nữ ngày hôm qua bị thương kia sớm đã quên mất thương thế của bản thân, băng gạc cồng kềnh trên tay cũng đã được tháo bỏ, để lộ vết khâu dài cả đoạn trông vô cùng dọa người.
"Tiểu Tân, con dạo này cũng thật rảnh rỗi."
Ngẩng đầu nhìn cháu gái, rồi lại nhìn qua Ngô Cẩn Ngôn, nàng vô hại lên tiếng.
"Con tới tìm Ngô Cẩn Ngôn giải quyết vài chuyện. Tiểu di, tay dì bị sao vậy?" Khương Tử Tân hướng cánh tay nàng thắc mắc.
"Chẳng may dính đòn thôi, chưa tới mức tàn phế. Con đã ăn sáng chưa? Có muốn cùng dì dùng bữa không?"
Liếc qua Ngô Cẩn Ngôn đang chuẩn bị lên lầu, Khương Tử Tân mặc dù không tình nguyện nhưng cũng đồng ý.
Dù sao đây cũng là đại bản doanh nhà họ Tần.
"Tiểu di."
Ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, nàng bỗng nhỏ giọng gọi.
"Ừ?"
"Dì để con mang Cẩn Ngôn về Khương gia nhé. Con... con thực sự thích nàng."
"Thích nàng? Con thích nàng như thế nào?"
Chậm rãi dừng đũa, Tần Lam chống cằm, dáng vẻ dường như vô cùng hứng thú.
"Con... con thường hay nghĩ về nàng... đặc biệt là lần trước khi nàng chẳng nói chẳng rằng biến mất trong làn khói, con đã rất tức giận. Thậm chí con đã tự nhủ không được đi tìm nàng nữa, nhưng mà con..."
"Cho nên con liền quy thành việc chính mình thích nàng?"
"Vâng."
Bỗng cười thành tiếng, Tần Lam thong dong đáp: "Đó chưa hẳn là thích, chỉ là do bản thân con có mình nàng là bằng hữu, cho nên nhất thời luyến tiếc nàng mà thôi."
"Tiểu di, con muốn ở cạnh nàng."
"Không được, nàng đang làm việc cho dì. Nàng là người của dì."
Thẳng thắn cự tuyệt sự xin xỏ của cháu gái. Nàng lười biếng dựa lưng ra sau ghế, thuận tiện chỉ vào bữa sáng nóng hổi vừa được dọn lên: "Mau ăn đi. Tiểu di phát hiện con dường như rất thích tới đại bản doanh náo loạn vào sáng sớm."
"Con..." Khương Tử Tân tính nài nỉ đến cùng, song thời điểm đối diện với ánh mắt tràn đầy cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười của tiểu di, nàng đành nuốt xuống toàn bộ ý định mè nheo vừa mới nhen nhóm trong lòng.
Nàng là người của dì.
Tiểu di sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Nàng rõ ràng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ đặc biệt không tốt.
Cơ mà rất nhanh sau đó, Khương Tử Tân đã bị chính suy nghĩ của mình vả một cái thật mạnh.
***
Ngô Cẩn Ngôn tắm rửa xong liền trở lại. Thật không ngờ Tần Lam vẫn còn ngồi ở đây.
"Ta tưởng giờ này ngươi phải đang ở trong thư phòng hoặc ở bên ngoài rồi chứ?" Cô từ chối phục vụ mà bắt đầu tự mình nấu nướng.
"Cháu gái bảo bối của ta cất công tới đây, ta không thể quá bận rộn được." Nàng lười biếng trả lời.
"Ngụy biện."
Chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, mặc dù thái độ đôi bên đều lạnh nhạt, nhưng Khương Tử Tân vẫn có thể cảm nhận được sự hòa hợp đến khó tin giữa hai người.
"Ngày hôm qua ngươi nói muốn cùng ta trò chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Cẩn Ngôn vừa đặt bánh mì vào lò vừa thắc mắc.
"Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, đại khái muốn ngươi cùng đi dự một bữa tiệc mà thôi."
"Tại sao ta phải đồng ý?"
"Ồ, chẳng lẽ ngươi không muốn mở rộng mối quan hệ để sau này dễ dàng giết ta hơn sao?"
"Xem ngươi nói kìa, thật tốt đẹp." Cô khinh thường cười một tiếng. "Ngươi nhỏ nhen như vậy, mang ta theo chắc chắn chẳng hề hữu hảo ý."
"Tần Lam ta từ trước tới giờ luôn nổi tiếng là kẻ hay để bụng. Cho nên ngươi nghĩ đúng rồi đấy."
Ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người. Khương Tử Tân cúi đầu chậm rãi dùng bữa, bản thân sớm đã thừa nhận việc không thể chen nổi dù chỉ một câu.
Ngô Cẩn Ngôn, ngươi rốt cuộc đã dùng cách nào để có thể cùng tiểu di thân thiết đến vậy?
Ngày đăng: 1.1.2020
Khương Tử Tân nhìn Ngô Cẩn Ngôn toàn thân cứng đờ, xác nhận tên ngốc này đúng là đồ đầu gỗ.
"Này... không phải ngươi bị dọa sợ rồi chứ?"
Giật mình, bấy giờ mới hồi phục chút tỉnh táo. Cô lạnh nhạt đáp: "Lần sau ngươi đừng tùy tiện như vậy. Ta không thích."
"Ngươi không thích thì sao? Ta thích là được rồi." Nàng bá đạo đáp.
"Ngươi và tiểu di của ngươi sao có thể giống nhau tới vậy?"
Khom lưng thu dọn đồ đạc, thuận tiện đem chai nước còn một nửa lên uống cạn. Ngô Cẩn Ngôn không khỏi làu bàu: "Đều khiến người khác chán ghét như nhau."
"Ngươi vừa nói gì?"
"Không gì."
***
Cùng Khương Tử Tân trở lại nhà chính. Cô biết hiện tại đang là thời gian Tần Lam dùng bữa sáng.
Quả nhiên người phụ nữ ngày hôm qua bị thương kia sớm đã quên mất thương thế của bản thân, băng gạc cồng kềnh trên tay cũng đã được tháo bỏ, để lộ vết khâu dài cả đoạn trông vô cùng dọa người.
"Tiểu Tân, con dạo này cũng thật rảnh rỗi."
Ngẩng đầu nhìn cháu gái, rồi lại nhìn qua Ngô Cẩn Ngôn, nàng vô hại lên tiếng.
"Con tới tìm Ngô Cẩn Ngôn giải quyết vài chuyện. Tiểu di, tay dì bị sao vậy?" Khương Tử Tân hướng cánh tay nàng thắc mắc.
"Chẳng may dính đòn thôi, chưa tới mức tàn phế. Con đã ăn sáng chưa? Có muốn cùng dì dùng bữa không?"
Liếc qua Ngô Cẩn Ngôn đang chuẩn bị lên lầu, Khương Tử Tân mặc dù không tình nguyện nhưng cũng đồng ý.
Dù sao đây cũng là đại bản doanh nhà họ Tần.
"Tiểu di."
Ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, nàng bỗng nhỏ giọng gọi.
"Ừ?"
"Dì để con mang Cẩn Ngôn về Khương gia nhé. Con... con thực sự thích nàng."
"Thích nàng? Con thích nàng như thế nào?"
Chậm rãi dừng đũa, Tần Lam chống cằm, dáng vẻ dường như vô cùng hứng thú.
"Con... con thường hay nghĩ về nàng... đặc biệt là lần trước khi nàng chẳng nói chẳng rằng biến mất trong làn khói, con đã rất tức giận. Thậm chí con đã tự nhủ không được đi tìm nàng nữa, nhưng mà con..."
"Cho nên con liền quy thành việc chính mình thích nàng?"
"Vâng."
Bỗng cười thành tiếng, Tần Lam thong dong đáp: "Đó chưa hẳn là thích, chỉ là do bản thân con có mình nàng là bằng hữu, cho nên nhất thời luyến tiếc nàng mà thôi."
"Tiểu di, con muốn ở cạnh nàng."
"Không được, nàng đang làm việc cho dì. Nàng là người của dì."
Thẳng thắn cự tuyệt sự xin xỏ của cháu gái. Nàng lười biếng dựa lưng ra sau ghế, thuận tiện chỉ vào bữa sáng nóng hổi vừa được dọn lên: "Mau ăn đi. Tiểu di phát hiện con dường như rất thích tới đại bản doanh náo loạn vào sáng sớm."
"Con..." Khương Tử Tân tính nài nỉ đến cùng, song thời điểm đối diện với ánh mắt tràn đầy cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười của tiểu di, nàng đành nuốt xuống toàn bộ ý định mè nheo vừa mới nhen nhóm trong lòng.
Nàng là người của dì.
Tiểu di sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Nàng rõ ràng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ đặc biệt không tốt.
Cơ mà rất nhanh sau đó, Khương Tử Tân đã bị chính suy nghĩ của mình vả một cái thật mạnh.
***
Ngô Cẩn Ngôn tắm rửa xong liền trở lại. Thật không ngờ Tần Lam vẫn còn ngồi ở đây.
"Ta tưởng giờ này ngươi phải đang ở trong thư phòng hoặc ở bên ngoài rồi chứ?" Cô từ chối phục vụ mà bắt đầu tự mình nấu nướng.
"Cháu gái bảo bối của ta cất công tới đây, ta không thể quá bận rộn được." Nàng lười biếng trả lời.
"Ngụy biện."
Chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, mặc dù thái độ đôi bên đều lạnh nhạt, nhưng Khương Tử Tân vẫn có thể cảm nhận được sự hòa hợp đến khó tin giữa hai người.
"Ngày hôm qua ngươi nói muốn cùng ta trò chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Cẩn Ngôn vừa đặt bánh mì vào lò vừa thắc mắc.
"Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, đại khái muốn ngươi cùng đi dự một bữa tiệc mà thôi."
"Tại sao ta phải đồng ý?"
"Ồ, chẳng lẽ ngươi không muốn mở rộng mối quan hệ để sau này dễ dàng giết ta hơn sao?"
"Xem ngươi nói kìa, thật tốt đẹp." Cô khinh thường cười một tiếng. "Ngươi nhỏ nhen như vậy, mang ta theo chắc chắn chẳng hề hữu hảo ý."
"Tần Lam ta từ trước tới giờ luôn nổi tiếng là kẻ hay để bụng. Cho nên ngươi nghĩ đúng rồi đấy."
Ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người. Khương Tử Tân cúi đầu chậm rãi dùng bữa, bản thân sớm đã thừa nhận việc không thể chen nổi dù chỉ một câu.
Ngô Cẩn Ngôn, ngươi rốt cuộc đã dùng cách nào để có thể cùng tiểu di thân thiết đến vậy?
Ngày đăng: 1.1.2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương