Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]
Chương 14: Con đường nổi tiếng trên mạng
Cố Hàm Ngọc không có ý định ngăn cản con đường nổi tiếng của Cố Viện Viện, danh tiếng là con dao hai lưỡi, thời điểm tốt có thể tâng bạn lên tận trời xanh, thời điểm xấu cũng có thể kéo bạn xuống địa ngục.
Cố Hàm Ngọc lấy điện thoại di động từ trong túi, chụp ba tấm hình trên bàn ăn, vô tình chụp phải tay Cố Viện Viện đang cầm thìa bạc.
Chụp ảnh xong cô lại cất điện thoại, lúc này tâm tư Cố Viện Viện đang đặt tại nơi khác, tâm trạng không vui, lực chú ý đặt trên người nam minh tinh kia, còn trò chuyện cùng các bạn trên Wechat, thuận tiện nghe các bạn ghen tị nói cuộc sống của cô thật thích, tùy tiện tham gia một vài hoạt động đều được mặc hàng hiệu, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được minh tinh. Cố Viện Viện cũng chầm chậm phát hiện cuộc sống hiện tại của cô khác hẳn so với trước kia, trước kia để mua cho cô bộ quần áo vài trăm đồng mà ba mẹ nuôi đã do dự rất lâu, bây giờ cô mặc đồ hàng hiệu cao cấp, cái nào cũng bằng tiền lương một năm mà ba mẹ nuôi kiếm được, thực sự rất khác biệt nha... Lúc này cô cũng không chú ý Cố Hàm Ngọc đang làm gì.
Trong lúc chờ Thẩm Huy đến, có hai vị tiểu thư tới cùng Cố Hàm Ngọc chào hỏi: "Thật là trùng hợp, Hàm Ngọc và Viện Viện cũng tới đây ăn cơm sao?"
Cố Hàm Ngọc cười giải thích: "Không phải, tụi mình đang chờ A Huy tới, mình muốn chính thức thức giới thiệu A Huy với em gái mình. Bọn họ là người quan trọng nhất đối với mình, thế nên phải giới thiệu long trọng chút."
Cố Viện Viện chỉ phụ trách ở bên cạnh mỉm cười, nghe lời Cố Hàm Ngọc chào hỏi theo, những người này cô không quen biết, chỉ thấy có chút quen mắt, chắc họ từng đến tham gia bữa tiệc hoan nghênh cô. Kỳ thật cô không ưa thích xã giao kiểu này, người trong giới hào môn xã giao với nhau, ai biết đối phương có thật lòng hay không?
Đúng tám giờ, Thẩm Huy cuối cùng cũng tới.
Quan niệm về thời gian của Thẩm Huy rất nghiêm khắc, hắn không thích lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều an bài thoả đáng, cho dù đối với loại hẹn hò bình thường này có thể không đến sớm, nhưng hắn sẽ không đến trễ, hắn không bao giờ cho phép mình đến trễ.
Thẩm Huy hẳn là vừa kết thúc một ngày làm việc, trên người mặc một bộ âu phục màu xám tro với mái tóc đen, con ngươi như mực, khí chất thanh lãnh, vừa mới xuất hiện liền khiến người khác phải ngước nhìn.
Thân hình hắn cường tráng, tay cởi cúc ống tay áo trong lúc dạo bước, tư thế tùy ý lười nhác, thong dong tiêu sái.
Cố Hàm Ngọc trên mặt lộ ra nụ cười, ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt là thuần nhiên cao hứng*: "A Huy."
(*: vui vẻ một cách tự nhiên, trong sáng)
Thẩm Huy thấy Cố Hàm Ngọc một thân váy trắng đoan trang thì hơi sửng sốt, cô ăn mặc sạch sẽ và giản dị, giống ngư trước đây, nhưng hơi khác, giống như có thêm chút hương vị.
Ánh mắt hai người giao nhau, Cố Hàm Ngọc cười càng thêm ôn nhu.
Thẩm Huy ngay sau đó lại thấy Cố Hàm Ngọc không có thay đổi chút nào, cô vẫn giống như trước đây, đoan trang, cứng nhắc.
Mà Cố Viện Viện bên người Cố Hàm Ngọc mặc chiếc váy hoa, tóc tùy ý xõa ra, dùng kẹp tóc bằng ngọc trai cài lên, nhìn hoạt bát động lòng người, tràn đầy sức sống, như mặt trời mọc.
Cố Viện Viện rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn Thẩm Huy đang bước đến trong ánh sáng ấm áp và tiếng đàn cello tao nhã khiến cho cô ấn tượng đến nỗi còn khó quên hơn hai lần gặp trước.
Nhất là lúc đối phương quét ánh mắt thanh lãnh về phía cô, Cố Viện Viện cố gắng không căng thẳng, kêu lên: "Chào anh rể..."
Thẩm Huy: "Ừ."
Cố Viện Viện chớp chớp mắt nhìn Thẩm Huy, đáy mắt sạch sẽ thuần khiết, miệng nhỏ ăn bánh, mặt mày cong cong, thanh thuần đáng yêu.
Cố Hàm Ngọc khẽ cười: "Lần trước quá vội vàng, lần này chính thức giới thiệu hai người với nhau một chút... Mặc dù cả hai đã sớm quen biết, nhưng sáng nay em nghe Viện Viện nói, mới biết hai người đã quen nhau hơn một tháng trước. A Huy là ân nhân cứu mạng của Viện Viện, có lẽ vì vậy, em càng muốn giới thiệu hai người chính thức hơn, dù sao đây là loại duyên phận hiếm có, em không có vẽ vời thêm chuyện đúng không?"
Thẩm Huy nói: " Không."
Cố Viện Viện cũng vội vàng lắc đầu.
Cố Hàm Ngọc càng thêm vui vẻ, khí chất ôn hòa, đoan trang thục nhã, biểu đạt sự vui vẻ không phải là thoải mái cười há há, mà là uốn cong khóe miệng thận trọng: "A Huy, Viện Viện, em thật sự rất vui."
"Nhưng em vẫn có chút ghen tị." Cố Hàm Ngọc đột nhiên trừng mắt nhìn Thẩm Huy, "Rõ ràng em mới là chị ruột Viện Viện, nhưng Viện Viện có vẻ thích và tin tưởng anh hơn."
Cố Hàm Ngọc đột nhiên đổi giọng, Cố Viện Viện không kịp phản ứng, lúc này giật mình, hoảng hốt nói: "Chị nói gì đó, em không có..."
Thẩm Huy cũng sững sờ, ghen tị hắn?
Cố Hàm Ngọc chọc trán Cố Viện Viện ra vẻ ghen tị, nói: "Làm sao lại không có? Nếu như em thích chị hơn, tại sao lúc hiểu lầm A Huy bên ngoài có phụ nữ em lại không nói cho chị đầu tiên? Kể cả không muốn nói cho chị muốn tự mình chứng thực, cũng nên bí mật tìm người điều tra mới đúng, nhưng em lại trực tiếp đến hỏi A Huy, anh ấy một câu nói không phải liền tin, nghĩa là em đặc biệt tin tưởng anh ấy. Tin tưởng như vậy, đồng nghĩa với việc ưa thích."
Cố Viện Viện gương mặt liền đỏ lên, gấp đến độ liên tục nói không phải như vậy, nhưng lại không tìm được lí do thích hợp để phản bác, nếu như cô nói là do sợ tự mình nghĩ sai rồi để Cố Hàm Ngọc và Thẩm Huy hiểu lầm nhau, cho nên muốn tự kiểm chứng rồi mới nói cho Cố Hàm Ngọc, nhưng Cố Hàm Ngọc có thể lấy câu "Tự mình kiểm chứng" của cô để phản bác lại, điều này càng chứng minh cô thật sự thích Thẩm Huy cũng như tin tưởng hắn, Thẩm Huy nói cái gì cô liền tin cái đó.
Cô nhìn Cố Hàm Ngọc lại nhìn Thẩm Huy, thấy Thẩm Huy nhíu mày có chút nghi hoặc, sau đó ánh mắt thâm thúy liền nhìn chằm chằm cô, Cố Viện Viện sắc mặt càng đỏ: "Chị, em không có, em chẳng qua là thấy anh rể không gống người xấu thôi..."
Cố Hàm Ngọc nói: "Xem đi, mới vài lần gập nhau mà cứ tin người khác như vậy, cũng may người này là anh rể em, nếu là người khác, có khi bị người ta bán đi kiếm tiền. Đúng không A Huy?"
Thẩm Huy cười cười, nụ cười của hắn rất nhạt, nhìn vô cùng lạnh nhạt, hắn nhìn Cố Viện Viện nói: "Chị em nói không sai, trên đời này người xấu rất nhiều, không nên tùy tiện tin tưởng bất cứ người nào."
Cố Viện Viện: "..."
Cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc nói chuyện rất kỳ quái, lời này là có ý tứ gì, nói cô tùy tiện tin tưởng người khác, nghĩa là rất dễ tin người sao? Nếu như lúc trước Thẩm Huy cảm thấy được tin tưởng rất vui vẻ, e rằng bây giờ không còn nữa.
Cố Viện Viện: "Em biết, em không có tuỳ tiện tin tưởng người khác, chẳng qua em thấy người sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác không phải là người xấu..."
Cố Hàm Ngọc thở dài một tiếng, nhìn về phía Thẩm Huy: "Anh xem, Viện Viện nhà ta thật sự quá lương thiện quá đơn thuần, đúng không?"
Thẩm Huy giật giật khóe miệng: "Ừ." Nghe không ra ý vị gì.
Cố Viện Viện: "..." Đây là đang khen cô sao?
Cố Hàm Ngọc: "Cho nên A Huy anh nhất định phải giúp em quan tâm Viện Viện, hiện tại anh là anh rể con bé, không thể để cho em ấy chịu thiệt thòi."
Thẩm Huy nhìn Cố Viện Viện: "Ừ."
Cố Viện Viện: "......"
Không biết vì cái gì, cô thấy trong lòng hụt hẫng và khó chịu vô cùng.
Cố Hàm Ngọc: " Viện Viện thích A Huy hơn chị, khẳng định có chỗ chị chưa làm đủ tốt, dù sao chị thường xuyên quản thúc em, cái này cái kia không cho phép làm, ngay cả chính chị cũng thấy phiền."
Cố Viện Viện:???
Cô lập tức giải thích nói: "Không có không có, chị đối với em rất tốt!"
Cố Hàm Ngọc cười cười, vui mừng nói: "Viện Viện thật hiểu chuyện, chị biết Viện Viện sẽ thông cảm cho chị mà, mẹ đối với chị so chị đối với em còn nghiêm khắc hơn gấp trăm lần. Lúc chị còn bé, vì muốn đi công viên chơi với bạn mà không muốn đi luyện đàn, chân đều bị thước quất sưng, rất lâu mới khỏi."
Bởi vì Cố Hàm Ngọc là con gái cả của Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ, bọn họ đặt sự kì vọng ở cô rất cao, bồi dưỡng cô cực kì nghiêm ngặt. Cả hai đều hi vọng cô trở thành người ưu tú nhất. Cố Hàm Ngọc vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ, từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, tương tự, tuổi thơ của cô chưa lần nào được vui chơi thoải mái như bao bạn bè khác.
Bữa cơm này Cố Viện Viện thấy không hài lòng, ăn đồ gì cũng thấy vô vị, nhất là trên bàn cơm Thẩm Huy không thèm nhìn cô một lần nào, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói với Cố Hàm Ngọc mấy câu, về sau không nói lời nào.
Mà cô rõ ràng cảm nhận được, thái độ Thẩm Huy đối với cô nàng rất lãnh đạm.
Đợi đến lúc bữa tối kết thúc, Thẩm Huy tự mình đưa Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện trở về Cố gia, Cố Viện Viện xuống xe trước rồi đi vào nhà, Cố Hàm Ngọc ở lại nói tạm biệt với Thẩm Huy. Cô biết nam nữ chưa lập gia đình giữa nên sẽ có sự thân mật, cô đi hai bước, không nhịn được quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Thẩm Huy nhẹ nhàng ôm Cố Hàm Ngọc, dười ánh đèn đường mờ mịt, người đàn ông cao ráo anh tuấn, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, nhìn thật xứng đôi.
Cố Viện Viện nhìn thoáng qua liền thu tầm mắt lại, cuống quít chạy trở về phòng.
Sau khi Cố Hàm Ngọc tạm biệt Thẩm Huy thì cũng về phòng, cô không làm gì khác mà đăng những tấm ảnh vừa chụp tối nay lên Weibo, tài khoản Weibo này cô đã lập từ rất lâu, chỉ là cô hiếm khi đăng bài, thỉnh thoảng đăng chút ảnh cùng vài dòng caption ngắn ngủi. Sau khi trọng sinh lại, cô đăng nhiều thứ lên hơn.
Lần này là bức ảnh cô chụp trong nhà hàng.
【 Ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, A Huy và Viện Viện rất thân nhau. Viện Viện lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã chịu không ít khổ, mỗi lần nghĩ tới tôi rất đau lòng, hi vọng A Huy sẽ giống tôi, có thể yêu quý Viện Viện, bởi vì Viện Viện là cô gái vô cùng tốt bụng. 】
Đăng bài viết xong, Cố Hàm Ngọc nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Huy, Thẩm Huy rất nhanh trả lời hắn đã về đến nhà.
Cố Hàm Ngọc: 【 Ngày hôm nay rất vui vẻ, A Huy, lần nữa cám ơn anh đã cứu em gái em. Ngủ ngon. 】
Thẩm Huy nhìn tin nhắn vừa gửi tới, hắn nở nụ cười, để điện thoại trên giường, cầm khăn đi vào phòng tắm.
Cố Hàm Ngọc cũng chuẩn bị đi ngủ, cô định đi spa vào ngày mai. Cố Viện Viện chuẩn bị khai giảng, thân là một người chị tốt, cô sẽ luôn ở bên em gái, sau đó dõi theo em gái từng bước*.
(*: đoạn này tui không hiểu tác giả muốn nói gì 😊)
Người xem mưa đạn:
【 Cố Hàm Ngọc thật sự rất ôn nhu rất tốt, vì cái gì chúng mày đều mắng cô ấy khi dễ Cố Viện Viện? 】
【 Cố Hàm Ngọc đến cùng bắt nạt Cố Viện Viện chỗ nào? 】
【 Đột nhiên phát hiện Cố Hàm Ngọc và Thẩm Huy rất xứng đôi... 】
【 Tôi cũng không nhìn ra Cố Hàm Ngọc nơi nào bắt nạt Cố Viện Viện, rõ ràng là Cố Viện Viện làm việc gì cũng rất mập mờ đi. 】
【 Không, mọi người đều bị Cố Hàm Ngọc lừa rồi, Cố Hàm Ngọc giả bộ quá giỏi! 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện thế nào lại thấy không vui nha? 】
Cố Hàm Ngọc lấy điện thoại di động từ trong túi, chụp ba tấm hình trên bàn ăn, vô tình chụp phải tay Cố Viện Viện đang cầm thìa bạc.
Chụp ảnh xong cô lại cất điện thoại, lúc này tâm tư Cố Viện Viện đang đặt tại nơi khác, tâm trạng không vui, lực chú ý đặt trên người nam minh tinh kia, còn trò chuyện cùng các bạn trên Wechat, thuận tiện nghe các bạn ghen tị nói cuộc sống của cô thật thích, tùy tiện tham gia một vài hoạt động đều được mặc hàng hiệu, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được minh tinh. Cố Viện Viện cũng chầm chậm phát hiện cuộc sống hiện tại của cô khác hẳn so với trước kia, trước kia để mua cho cô bộ quần áo vài trăm đồng mà ba mẹ nuôi đã do dự rất lâu, bây giờ cô mặc đồ hàng hiệu cao cấp, cái nào cũng bằng tiền lương một năm mà ba mẹ nuôi kiếm được, thực sự rất khác biệt nha... Lúc này cô cũng không chú ý Cố Hàm Ngọc đang làm gì.
Trong lúc chờ Thẩm Huy đến, có hai vị tiểu thư tới cùng Cố Hàm Ngọc chào hỏi: "Thật là trùng hợp, Hàm Ngọc và Viện Viện cũng tới đây ăn cơm sao?"
Cố Hàm Ngọc cười giải thích: "Không phải, tụi mình đang chờ A Huy tới, mình muốn chính thức thức giới thiệu A Huy với em gái mình. Bọn họ là người quan trọng nhất đối với mình, thế nên phải giới thiệu long trọng chút."
Cố Viện Viện chỉ phụ trách ở bên cạnh mỉm cười, nghe lời Cố Hàm Ngọc chào hỏi theo, những người này cô không quen biết, chỉ thấy có chút quen mắt, chắc họ từng đến tham gia bữa tiệc hoan nghênh cô. Kỳ thật cô không ưa thích xã giao kiểu này, người trong giới hào môn xã giao với nhau, ai biết đối phương có thật lòng hay không?
Đúng tám giờ, Thẩm Huy cuối cùng cũng tới.
Quan niệm về thời gian của Thẩm Huy rất nghiêm khắc, hắn không thích lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều an bài thoả đáng, cho dù đối với loại hẹn hò bình thường này có thể không đến sớm, nhưng hắn sẽ không đến trễ, hắn không bao giờ cho phép mình đến trễ.
Thẩm Huy hẳn là vừa kết thúc một ngày làm việc, trên người mặc một bộ âu phục màu xám tro với mái tóc đen, con ngươi như mực, khí chất thanh lãnh, vừa mới xuất hiện liền khiến người khác phải ngước nhìn.
Thân hình hắn cường tráng, tay cởi cúc ống tay áo trong lúc dạo bước, tư thế tùy ý lười nhác, thong dong tiêu sái.
Cố Hàm Ngọc trên mặt lộ ra nụ cười, ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt là thuần nhiên cao hứng*: "A Huy."
(*: vui vẻ một cách tự nhiên, trong sáng)
Thẩm Huy thấy Cố Hàm Ngọc một thân váy trắng đoan trang thì hơi sửng sốt, cô ăn mặc sạch sẽ và giản dị, giống ngư trước đây, nhưng hơi khác, giống như có thêm chút hương vị.
Ánh mắt hai người giao nhau, Cố Hàm Ngọc cười càng thêm ôn nhu.
Thẩm Huy ngay sau đó lại thấy Cố Hàm Ngọc không có thay đổi chút nào, cô vẫn giống như trước đây, đoan trang, cứng nhắc.
Mà Cố Viện Viện bên người Cố Hàm Ngọc mặc chiếc váy hoa, tóc tùy ý xõa ra, dùng kẹp tóc bằng ngọc trai cài lên, nhìn hoạt bát động lòng người, tràn đầy sức sống, như mặt trời mọc.
Cố Viện Viện rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn Thẩm Huy đang bước đến trong ánh sáng ấm áp và tiếng đàn cello tao nhã khiến cho cô ấn tượng đến nỗi còn khó quên hơn hai lần gặp trước.
Nhất là lúc đối phương quét ánh mắt thanh lãnh về phía cô, Cố Viện Viện cố gắng không căng thẳng, kêu lên: "Chào anh rể..."
Thẩm Huy: "Ừ."
Cố Viện Viện chớp chớp mắt nhìn Thẩm Huy, đáy mắt sạch sẽ thuần khiết, miệng nhỏ ăn bánh, mặt mày cong cong, thanh thuần đáng yêu.
Cố Hàm Ngọc khẽ cười: "Lần trước quá vội vàng, lần này chính thức giới thiệu hai người với nhau một chút... Mặc dù cả hai đã sớm quen biết, nhưng sáng nay em nghe Viện Viện nói, mới biết hai người đã quen nhau hơn một tháng trước. A Huy là ân nhân cứu mạng của Viện Viện, có lẽ vì vậy, em càng muốn giới thiệu hai người chính thức hơn, dù sao đây là loại duyên phận hiếm có, em không có vẽ vời thêm chuyện đúng không?"
Thẩm Huy nói: " Không."
Cố Viện Viện cũng vội vàng lắc đầu.
Cố Hàm Ngọc càng thêm vui vẻ, khí chất ôn hòa, đoan trang thục nhã, biểu đạt sự vui vẻ không phải là thoải mái cười há há, mà là uốn cong khóe miệng thận trọng: "A Huy, Viện Viện, em thật sự rất vui."
"Nhưng em vẫn có chút ghen tị." Cố Hàm Ngọc đột nhiên trừng mắt nhìn Thẩm Huy, "Rõ ràng em mới là chị ruột Viện Viện, nhưng Viện Viện có vẻ thích và tin tưởng anh hơn."
Cố Hàm Ngọc đột nhiên đổi giọng, Cố Viện Viện không kịp phản ứng, lúc này giật mình, hoảng hốt nói: "Chị nói gì đó, em không có..."
Thẩm Huy cũng sững sờ, ghen tị hắn?
Cố Hàm Ngọc chọc trán Cố Viện Viện ra vẻ ghen tị, nói: "Làm sao lại không có? Nếu như em thích chị hơn, tại sao lúc hiểu lầm A Huy bên ngoài có phụ nữ em lại không nói cho chị đầu tiên? Kể cả không muốn nói cho chị muốn tự mình chứng thực, cũng nên bí mật tìm người điều tra mới đúng, nhưng em lại trực tiếp đến hỏi A Huy, anh ấy một câu nói không phải liền tin, nghĩa là em đặc biệt tin tưởng anh ấy. Tin tưởng như vậy, đồng nghĩa với việc ưa thích."
Cố Viện Viện gương mặt liền đỏ lên, gấp đến độ liên tục nói không phải như vậy, nhưng lại không tìm được lí do thích hợp để phản bác, nếu như cô nói là do sợ tự mình nghĩ sai rồi để Cố Hàm Ngọc và Thẩm Huy hiểu lầm nhau, cho nên muốn tự kiểm chứng rồi mới nói cho Cố Hàm Ngọc, nhưng Cố Hàm Ngọc có thể lấy câu "Tự mình kiểm chứng" của cô để phản bác lại, điều này càng chứng minh cô thật sự thích Thẩm Huy cũng như tin tưởng hắn, Thẩm Huy nói cái gì cô liền tin cái đó.
Cô nhìn Cố Hàm Ngọc lại nhìn Thẩm Huy, thấy Thẩm Huy nhíu mày có chút nghi hoặc, sau đó ánh mắt thâm thúy liền nhìn chằm chằm cô, Cố Viện Viện sắc mặt càng đỏ: "Chị, em không có, em chẳng qua là thấy anh rể không gống người xấu thôi..."
Cố Hàm Ngọc nói: "Xem đi, mới vài lần gập nhau mà cứ tin người khác như vậy, cũng may người này là anh rể em, nếu là người khác, có khi bị người ta bán đi kiếm tiền. Đúng không A Huy?"
Thẩm Huy cười cười, nụ cười của hắn rất nhạt, nhìn vô cùng lạnh nhạt, hắn nhìn Cố Viện Viện nói: "Chị em nói không sai, trên đời này người xấu rất nhiều, không nên tùy tiện tin tưởng bất cứ người nào."
Cố Viện Viện: "..."
Cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc nói chuyện rất kỳ quái, lời này là có ý tứ gì, nói cô tùy tiện tin tưởng người khác, nghĩa là rất dễ tin người sao? Nếu như lúc trước Thẩm Huy cảm thấy được tin tưởng rất vui vẻ, e rằng bây giờ không còn nữa.
Cố Viện Viện: "Em biết, em không có tuỳ tiện tin tưởng người khác, chẳng qua em thấy người sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác không phải là người xấu..."
Cố Hàm Ngọc thở dài một tiếng, nhìn về phía Thẩm Huy: "Anh xem, Viện Viện nhà ta thật sự quá lương thiện quá đơn thuần, đúng không?"
Thẩm Huy giật giật khóe miệng: "Ừ." Nghe không ra ý vị gì.
Cố Viện Viện: "..." Đây là đang khen cô sao?
Cố Hàm Ngọc: "Cho nên A Huy anh nhất định phải giúp em quan tâm Viện Viện, hiện tại anh là anh rể con bé, không thể để cho em ấy chịu thiệt thòi."
Thẩm Huy nhìn Cố Viện Viện: "Ừ."
Cố Viện Viện: "......"
Không biết vì cái gì, cô thấy trong lòng hụt hẫng và khó chịu vô cùng.
Cố Hàm Ngọc: " Viện Viện thích A Huy hơn chị, khẳng định có chỗ chị chưa làm đủ tốt, dù sao chị thường xuyên quản thúc em, cái này cái kia không cho phép làm, ngay cả chính chị cũng thấy phiền."
Cố Viện Viện:???
Cô lập tức giải thích nói: "Không có không có, chị đối với em rất tốt!"
Cố Hàm Ngọc cười cười, vui mừng nói: "Viện Viện thật hiểu chuyện, chị biết Viện Viện sẽ thông cảm cho chị mà, mẹ đối với chị so chị đối với em còn nghiêm khắc hơn gấp trăm lần. Lúc chị còn bé, vì muốn đi công viên chơi với bạn mà không muốn đi luyện đàn, chân đều bị thước quất sưng, rất lâu mới khỏi."
Bởi vì Cố Hàm Ngọc là con gái cả của Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ, bọn họ đặt sự kì vọng ở cô rất cao, bồi dưỡng cô cực kì nghiêm ngặt. Cả hai đều hi vọng cô trở thành người ưu tú nhất. Cố Hàm Ngọc vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ, từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, tương tự, tuổi thơ của cô chưa lần nào được vui chơi thoải mái như bao bạn bè khác.
Bữa cơm này Cố Viện Viện thấy không hài lòng, ăn đồ gì cũng thấy vô vị, nhất là trên bàn cơm Thẩm Huy không thèm nhìn cô một lần nào, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói với Cố Hàm Ngọc mấy câu, về sau không nói lời nào.
Mà cô rõ ràng cảm nhận được, thái độ Thẩm Huy đối với cô nàng rất lãnh đạm.
Đợi đến lúc bữa tối kết thúc, Thẩm Huy tự mình đưa Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện trở về Cố gia, Cố Viện Viện xuống xe trước rồi đi vào nhà, Cố Hàm Ngọc ở lại nói tạm biệt với Thẩm Huy. Cô biết nam nữ chưa lập gia đình giữa nên sẽ có sự thân mật, cô đi hai bước, không nhịn được quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Thẩm Huy nhẹ nhàng ôm Cố Hàm Ngọc, dười ánh đèn đường mờ mịt, người đàn ông cao ráo anh tuấn, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, nhìn thật xứng đôi.
Cố Viện Viện nhìn thoáng qua liền thu tầm mắt lại, cuống quít chạy trở về phòng.
Sau khi Cố Hàm Ngọc tạm biệt Thẩm Huy thì cũng về phòng, cô không làm gì khác mà đăng những tấm ảnh vừa chụp tối nay lên Weibo, tài khoản Weibo này cô đã lập từ rất lâu, chỉ là cô hiếm khi đăng bài, thỉnh thoảng đăng chút ảnh cùng vài dòng caption ngắn ngủi. Sau khi trọng sinh lại, cô đăng nhiều thứ lên hơn.
Lần này là bức ảnh cô chụp trong nhà hàng.
【 Ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, A Huy và Viện Viện rất thân nhau. Viện Viện lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã chịu không ít khổ, mỗi lần nghĩ tới tôi rất đau lòng, hi vọng A Huy sẽ giống tôi, có thể yêu quý Viện Viện, bởi vì Viện Viện là cô gái vô cùng tốt bụng. 】
Đăng bài viết xong, Cố Hàm Ngọc nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Huy, Thẩm Huy rất nhanh trả lời hắn đã về đến nhà.
Cố Hàm Ngọc: 【 Ngày hôm nay rất vui vẻ, A Huy, lần nữa cám ơn anh đã cứu em gái em. Ngủ ngon. 】
Thẩm Huy nhìn tin nhắn vừa gửi tới, hắn nở nụ cười, để điện thoại trên giường, cầm khăn đi vào phòng tắm.
Cố Hàm Ngọc cũng chuẩn bị đi ngủ, cô định đi spa vào ngày mai. Cố Viện Viện chuẩn bị khai giảng, thân là một người chị tốt, cô sẽ luôn ở bên em gái, sau đó dõi theo em gái từng bước*.
(*: đoạn này tui không hiểu tác giả muốn nói gì 😊)
Người xem mưa đạn:
【 Cố Hàm Ngọc thật sự rất ôn nhu rất tốt, vì cái gì chúng mày đều mắng cô ấy khi dễ Cố Viện Viện? 】
【 Cố Hàm Ngọc đến cùng bắt nạt Cố Viện Viện chỗ nào? 】
【 Đột nhiên phát hiện Cố Hàm Ngọc và Thẩm Huy rất xứng đôi... 】
【 Tôi cũng không nhìn ra Cố Hàm Ngọc nơi nào bắt nạt Cố Viện Viện, rõ ràng là Cố Viện Viện làm việc gì cũng rất mập mờ đi. 】
【 Không, mọi người đều bị Cố Hàm Ngọc lừa rồi, Cố Hàm Ngọc giả bộ quá giỏi! 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện thế nào lại thấy không vui nha? 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương