Vừa nghe xong câu này, sắc mặt của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư lập tức trở nên trầm mặc. Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, định bàn riêng sau lưng Cố Ỷ một chút.
Nhưng Cố Ỷ nào cho họ cơ hội đó, cô trợn mắt, cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng: "Ba mẹ, đây là con đang báo mộng đó, hai người nói gì con nghe được hết. Nhà mình giàu thế cơ mà, hơn ngàn bộ đồng phục cũng không lấy ra nổi à? Với lại cũng đâu nhất thiết phải dùng chất lượng như con mặc đâu, làm loại tầm trung thôi, bọn họ cũng chẳng nhận ra đâu!"
Nói cũng có lý thật, có công ty nào mà đồng phục nhân viên lại đắt hơn một ngàn tệ chứ? Nhưng nếu chất lượng tệ quá thì vợ chồng họ cũng thấy không yên lòng.
Có điều đột nhiên bắt hai người bỏ ra từng ấy tiền, thì đúng là họ không cam tâm.
Cố Thanh mở lời: "Thế này đi, ba bàn với mẹ con chút đã, con đừng nghe lén."
Cố Ỷ chỉ đành gật đầu, quay mặt đi bịt tai lại.
Cô đúng kiểu quân tử chân chính, không nghe lén thật, hoàn toàn không biết chuyện đầu tiên mà hai người họ bàn không phải là về đồng phục nhân viên, mà là: Con gái lớn rồi, không dễ lừa nữa.
"Em đã bảo anh lúc trước đừng mua nhà rồi, anh để chỗ đó cho Tống Diệp thuê dài hạn không được à?"
"Không phải em cũng coi rồi còn gì, bảo khu đó vị trí tốt, có tiềm năng tăng giá. Em nói thế nên anh mới mua đấy." Đối mặt với sự gây sự vô lý của Lâm Mạn Thư, Cố Thanh cố gắng lý lẽ để chống đỡ. Chứ giờ mà nhận sai thì về sau cứ nhắc tới là bà ấy sẽ lảm nhảm mãi.
Lâm Mạn Thư nghĩ lại cũng thấy đúng, mà cái biệt thự đó đúng là đã tăng giá, bây giờ bán đi cũng không lỗ đồng nào. Nhưng bị con gái phát hiện thế này, trong lòng bà vẫn thấy không thoải mái.
"Tất cả là lỗi của Tống Diệp, ai bảo cậu ta lại đi kể chuyện này với con bé chứ!"
Cuối cùng Lâm Mạn Thư đổ hết trách nhiệm lên đầu Tống Diệp, Cố Thanh vỗ vỗ vai bà, cả hai nhận ra con gái không còn dễ bị dụ nữa, chỉ còn cách nghĩ kế khác.
Sau một hồi thì thầm bàn bạc, đến khi tạm ổn rồi, Cố Thanh mới bước tới vỗ vai Cố Ỷ.
Cố Ỷ bỏ tay ra khỏi tai, cười tít mắt nhìn ba mẹ: "Ba mẹ bàn xong rồi à? Như nào ạ?"
Bàn xong rồi, và Cố Thanh bắt đầu cuộc chiến giằng co với con gái.
Bắt họ bỏ ra một khoản tiền lớn như thế thì... không đời nào! Đời này kiếp này cũng không thể nào! Đặc biệt là Lâm Mạn Thư, chỉ cần nghĩ tới việc phải rút tiền từ túi mình ra là đã thấy tim đau nhói.
Cố Ỷ đúng là di truyền rất nhiều từ Cố Thanh, nhưng cái tính keo kiệt và mê tiền ấy thì chắc chắn là thừa hưởng từ Lâm Mạn Thư.
Mục tiêu của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư rất rõ ràng, muốn đòi phúc lợi sau khi xuống âm phủ từ con gái.
Trước hết, họ tuyệt đối không đời nào chịu đi làm thuê cho Cố Ỷ. Họ là ba mẹ người ta, giờ mà phải làm việc dưới tay con gái và con dâu thì đúng là mất mặt lắm, nên nhất định phải tự làm riêng, từ số 0 làm lên.
Cố Ỷ mừng thầm trong lòng: Hê hê, may mà mình sợ bị véo tai nên chưa vội nói với ba mẹ rằng muốn họ sau khi chết sẽ làm Thập Điện Diêm Vương cho mình, giờ mới vẫn giữ được vốn liếng để thương lượng đây này!
Cố Ỷ rất hào phóng, lập tức vạch hẳn ra chức vụ giám đốc chi nhánh cho họ. Cố Thanh dù thấy cô đồng ý quá dễ dàng, nhưng dù sao cũng là người một nhà, mấy chuyện nhỏ này không đáng để so đo.
Cố Ỷ cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế. Sau khi nói với ba mẹ rằng sẽ lên tìm họ chơi vào rằm tháng 7, cô vui vẻ kết thúc giấc mộng.
Vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng đã thấy Khương Tố Ngôn đang bóp mũi mình.
Thấy Cố Ỷ tỉnh, Khương Tố Ngôn hậm hực buông tay, tiện thể chuyển chủ đề: "Thế nào rồi? Ba mẹ nói sao?"
Cố Ỷ kể lại những gì ba mẹ đã nói. Khương Tố Ngôn không ngờ Cố Thanh và Lâm Mạn Thư lại đồng ý dễ dàng đến thế, rồi lập tức đoán ra, chắc chắn Cố Ỷ đã không nói trước cho họ biết chuyện cô đã định sẵn việc để họ làm Thập Điện Diêm Vương, nếu không sao có thể thuyết phục nhanh như vậy?
Khương Tố Ngôn đoán rất đúng, vừa nói ra là Cố Ỷ đã chột dạ quay mặt đi nơi khác.
Khương Tố Ngôn lập tức hiểu rõ, quả nhiên không đoán sai.
"Nàng thật là..." Khương Tố Ngôn vừa nói vừa dùng tay chọc chọc trán Cố Ỷ, mà Cố Ỷ thì che trán cười khúc khích.
Sau khi bàn xong với ba mẹ, việc cần làm tiếp theo là đăng ký tên tuổi và số đo của đám quỷ.
Những loại như quỷ mặt hồ ly nửa bên là dễ làm nhất rồi, dù sao cũng chỉ có cái đầu hơi đặc biệt một chút, thân thể vẫn là dạng người, vậy nên chỉ cần dùng đồng phục size tiêu chuẩn là được.
Khó nhất là những con quỷ có hình thể dị dạng đến cả thân người cũng không giữ được. Ví dụ như loại bóng dáng mảnh dài như dây thừng mà Cố Ỷ từng gặp trước đó, với loại này thì khó mà may vest cho vừa. Đành phải gọi một con quỷ giỏi vẽ tranh trước kia tới, vẽ bản phác thảo rồi ghi rõ kích thước. Mà loại này cũng chưa phải khó nhất. Khó nhất là loại hình như quỷ nhện, đã hoàn toàn vượt ra khỏi hình dáng con người.
Với mấy loại đó chỉ có thể dựa vào chỗ nào còn giống người thì mặc vest vào đó, nếu nửa trên là người thì mặc phần trên, nếu nửa dưới là người thì mặc phần dưới.
Trước đây, đám quỷ nhân viên dưới trướng Cố Ỷ đều đã đăng ký rồi, giờ chỉ cần phân loại và xác nhận lại tên tuổi số đo. Việc này không cần Cố Ỷ tự ra tay nữa, chỉ cần gọi mấy vị phán quan dưới quyền đến là họ sẽ làm hết. Nhưng dù vậy, để thống kê đầy đủ từng cá thể, cũng mất tới một ngày rưỡi.
Cố Ỷ ôm xấp tài liệu đó lại tiếp tục vào mộng, và lần này mới là phần khó thực sự, cô ép ba mẹ mình phải học thuộc hết toàn bộ danh sách này, khiến Cố Thanh và Lâm Mạn Thư khổ sở không kể xiết.
Người dương gian thì có thể đốt đồ mang xuống âm phủ, nhưng quỷ ở dưới này thì không thể gửi đồ ngược lên được. Cố Ỷ cũng muốn mang mớ giấy hồn lực đó lên dương gian, nhưng đáng tiếc là kỹ năng của cô đang cooldown, hiện giờ không thể lên được.
Cô hành hạ ba mẹ không biết bao nhiêu lượt mộng mị, cuối cùng mới khiến họ ghi nhớ hết thông tin của hơn một nghìn con quỷ.
Trong thời gian này, Trần Tư Nam cũng mang đến một tin tốt: cậu đã giải quyết xong bên thiên địa, mà cách làm lại vô cùng... mộc mạc đơn giản.
Chính là chiêu vô cùng kinh điển: "một khóc, hai ăn vạ, ba thắt cổ".
Ngươi không cho ta quyền hạn ở dương gian thì ta tự kết liễu, đi mà tìm người ngũ dương khác đi!
Cách làm tuy vô lại nhưng lại hiệu quả. Thiên địa vốn là kiểu cứng nhắc, suốt đời bị mấy chiêu này áp chế. Nhất là bây giờ âm phủ đang ngày một phát triển, bước từng bước đi lên; nếu lúc này Trần Tư Nam người ngũ dương lại nhất quyết gây rối, thì để giữ hòa bình, thiên địa chỉ đành đau lòng nhượng bộ, giao ra một phần quyền hạn.
Sau khi Trần Tư Nam thành công uy h**p hệ thống thiên địa, cậu lập tức liên lạc với Cố Ỷ. Cậu dùng đúng phương pháp mà trước kia Cố Thanh từng dùng để liên lạc với Khương Tố Ngôn. Lẽ ra, Cố Thanh cũng có thể dùng cách này để liên lạc với Cố Ỷ, nhưng do hai vợ chồng sau một thời gian ở âm phủ, hồn lực gần như cạn kiệt, trên người chẳng còn lại bao nhiêu. Lâm Mạn Thư thì càng nghiêm trọng hơn, thân thể cũng không khoẻ.
Cố Ỷ dùng cách báo mộng, tức là cô bên này chịu trách nhiệm tiêu hao hồn lực, còn ba mẹ cô chỉ cần ngủ là được.
Còn nếu từ dương gian liên lạc xuống âm phủ thì phía dương gian phải bỏ ra lượng lớn hồn lực. Trần Tư Nam có tổ tiên âm thầm hỗ trợ, tất nhiên không cần khách sáo mà thoải mái dùng. Còn kiểu như Cố Thanh chỉ dựa vào bản thân, thì giờ chỉ có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Trần Tư Nam báo cho Cố Ỷ biết: cậu đã thành công. Các linh hồn chết ở dương gian sẽ được đưa đến âm phủ thông qua dòng sông Vong Xuyên bằng hồn lực do cậu và Cố Ỷ cùng tạo ra. Đây là một dòng sông kết tinh từ hồn lực, không thể nhìn thấy hay chạm vào, trong đó người chi trả chính là Cố Ỷ. Trần Tư Nam là người sống, vốn không có nhiều hồn lực như vậy, nhưng cậu lại nắm giữ cánh cổng của dương gian. Một khi cậu chọn đóng cổng, hồn lực từ dương gian sẽ không thể lưu thông.
Cố Ỷ thắc mắc: "Thế... nếu cậu chết thì sao?"
Trần Tư Nam gãi mũi, đáp: "Tôi chết rồi chắc sẽ trở thành kiểu như Nhật Du Thần. Dù sao cũng sẽ không xuống âm phủ đâu, tôi sẽ mãi mãi phiêu bạt ở nhân gian, làm một loại quỷ khác với tất cả các quỷ còn lại."
Về ý nghĩa, Trần Tư Nam cũng xem như đạt được một loại "trường sinh bất tử" nào đó. Cố Ỷ nghe xong thì rơi vào trầm mặc. Cô không biết lựa chọn này đối với Trần Tư Nam là đúng hay sai. Bởi trường sinh cũng đồng nghĩa với việc đánh mất rất nhiều thứ, họ sẽ mãi mãi nhìn thấy người thân yêu dần rời xa mình. Trong hệ thống luân hồi do chính Cố Ỷ xây dựng, cậu sẽ phải chứng kiến từng thế hệ thân quen của mình đầu thai chuyển kiếp.
Họ sẽ không nhớ cậu. Còn cậu thì mãi mãi cô độc.
Cố Ỷ thì không có nỗi lo đó, vì cô có Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ nhìn Trần Tư Nam bằng ánh mắt đầy thương cảm. Trần Tư Nam không hiểu gì cả, có lẽ chừng nào lớn lên rồi, cậu mới nhận ra đó chính là ánh mắt mà người lớn dành cho mấy kẻ ế lâu năm.
Cuối cùng thì lỗ hổng giữa dương gian và âm phủ cũng được vá lại. Tuy phải trả giá bằng một lượng hồn lực khổng lồ, nhưng Cố Ỷ vốn có hậu thuẫn là hồn lực của âm phủ, nên tiêu hao bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Dòng Vong Xuyên từ đó xuất hiện trên mặt đất âm phủ, cầu Nại Hà được dựng lên. Con nữ quỷ từng muốn tận mắt chứng kiến cặp cẩu nam nữ kia xuống âm phủ đã tình nguyện làm Mạnh Bà, muốn trở thành người đầu tiên gặp những kẻ đấy khi họ xuống.
Bà mối theo hầu Khương Tố Ngôn bao năm suýt nữa cắn nát khăn tay vì tiếc nuối, chỉ chậm một bước thôi mà mất luôn việc tốt!
Khương Tố Ngôn liếc bà một cái, ánh mắt đại khái như muốn nói: "Ta để ngươi hầu hạ mà ngươi còn thấy ấm ức?"
Dĩ nhiên bà mối nào dám nói ra, đành lủi thủi quay về tiếp tục phục vụ Quỷ Vương đại nhân. Trong lòng bà còn có chút tự đắc, ta là người thân tín của cả Diêm Vương lẫn Quỷ Vương, ở âm phủ này, ta muốn đi ngang cũng chẳng ai dám ngăn!
Bà mối hớn hở, mặt đầy ý cười, gặp quỷ là khoe khoang chuyện hôn lễ năm đó của Diêm Vương và Quỷ Vương đại nhân, chính là ta một tay lo liệu đó nha!
Con nữ quỷ mặt vẽ hoa thấy vậy còn lườm cho một cái: Có bà cái nỗi gì! Năm đó rõ ràng một người một quỷ đã tình đầu ý hợp, bọn chúng ngồi xổm ngoài tường còn nghe rõ kia mà! Quỷ Vương đại nhân chủ động lắm luôn đó...
Chỉ là... không thể nói ra, nếu nói thì chắc chắn hoa trên mặt cô ta sẽ bị nhổ sạch.
Âm phủ được xây dựng đã lâu, cuối cùng cũng đi vào hoạt động bình thường. Đám quỷ từng được sắp xếp lên dương gian để bắt đại quỷ, cũng đã thông qua Thông Thiên Tháp để đi lên đấy. Các phán quan an phận ở lại âm phủ, bắt đầu thẩm tra định tội những linh hồn đầu tiên đến nơi.
Cầu Nại Hà bắt đầu tấp nập quỷ qua lại. Mạnh Bà không phát canh cho họ mà làm công việc tiếp đón, phát thẻ bài rồi chỉ họ đến gặp các phán quan khác nhau, giống như quầy tiếp tân vậy.
Linh hồn dương gian chưa từng nghĩ rằng, âm phủ giờ đây đã có cả hệ thống quản lý chuyên nghiệp thế này, đã vậy ai cũng mặc vest!
Người thì vì lúc sống làm ác nên bị đưa xuống địa ngục, người thì được gửi tới ngọn cây của Thông Thiên Tháp để tẩy trắng linh hồn, chuẩn bị đầu thai vào kiếp tốt. Nếu kiếp sau vẫn còn ký ức hiện tại, có lẽ họ sẽ nhớ rằng, đừng có làm việc xấu, nếu không chết rồi thật sự sẽ bị thanh toán sổ sách đó.
Cố Ỷ nhìn âm phủ như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy: thiên địa này... cũng thật lãng mạn.
Một âm phủ không có kiếp sau, không có hy vọng thì có ý nghĩa gì?
Nhưng với Cố Ỷ mà nói, cô không cần kiếp sau. Chỉ cần có Khương Tố Ngôn là đủ.
Cô vươn tay móc tay Khương Tố Ngôn, làm động tác móc ngoéo.
Đã hứa một đời, thì là một đời.