Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 88



Lần lượt các vụ nổ bỗng dưng phát ra ở tầng bảy, đèn điện bị tắt mất, không gian tối u, trần nhà thi đua nhau sụp đổ, khách mời trong sảnh tiệc thì hoang mang la hét, xô lấn lẫn nhau để mò mẫm tìm đường chạy ra ngoài.

Trong nhà kho, Thiên Băng hoang mang đứng dậy trong một không gian tối om, cô không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài nhưng vừa rồi còn nghe thấy các tiếng nổ rất lớn ở các tầng trên.

Cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài, phát hiện điện của toàn bộ không gian đã bị ngắt, còn nghe thấy các tiếng la hét dữ dội phát ra ở tầng trên.

Đúng lúc, có mấy tiếng đàn ông phát ra ở đằng xa, họ là những nhân viên an ninh của tòa nhà.

Thiên Băng không biết tình hình đang thế nào, nhưng cô nghe thấy họ hét lên rằng tầng bảy đã bị cháy và họ cũng đang vội vàng cầm điện thoại gọi cứu hộ. Thiên Băng sực kinh, biết tình hình đã trở nên tồi tệ, cô còn lo lắng cho Thiên Dịch vì không biết cậu đã đi đâu mất rồi.

Thiên Băng biết mình không được đi lung tung vì cậu đã dặn dò ở yên đây, vì thế cô đành dựa người vào góc tường gần đó rồi quyết định chờ cậu.

Trong lúc này, A Kiên đã dùng súng kết liễu tên vệ sĩ và cả Trương Bác Phong sau khi đã tra hỏi được nơi cất tiền của ông ta. Xong xuôi, gã lập tức cùng hai tên đàn em đi ra ngoài, chạy đến lối thoát hiểm đã tìm hiểu sẵn ở nơi đây.

Hiện giờ toàn bộ tầng bảy đã bốc lửa và bao trùm bởi mớ khói đen cuồn cuộn, có một số khách mời không thể thoát khỏi nên đã mắc kẹt ở nhiều điểm trong đó. Thiên Dịch cũng bị mắc kẹt chung với họ trong sảnh tiệc. Cậu đang cố gồng hết sức để nhấc một thanh gỗ to trên trần nhà rơi xuống khi nãy và đang đè lên chân của một cô gái.

Cô gái trẻ đang nằm nghiêng đau đớn, đồng thời rên rỉ vì đôi chân đã mắc kẹt ở dưới thanh gỗ to, liên tục mở miệng kêu cứu.

Thiên Dịch cắn răng, cố gồng hết sức lực, gân guốc nổi đầy trán, mồ hôi đẫm thái dương, cuối cùng cũng dịch được thanh gỗ nặng nề ra khỏi chân cô gái. Sau đó cậu thở hộc hển, vội hỏi han cô gái có sao không. Tuy nhiên cậu chợt bất thần khi thấy đôi chân cô gái đã bị dập, cô đau đớn khóc lóc thảm thiết, cậu đành phải ra sức an ủi cô ta rồi quay sang những người cũng đang bị mắc kẹt gần đó, bảo họ mau nhanh chóng gọi cứu thương.

Cửa ra vào đã bị lửa bén lớn, hoàn toàn không thể chạy ra ngoài. Số người mắc kẹt chung với cậu có hơn hai mươi người. Phụ nữ thì sợ hãi khóc lóc, đàn ông thì vội vàng cầm những ly nước trên bàn tiệc hất vào đống lửa to nhưng không mấy khả thi.

"Không được rồi, chúng ta sẽ chết mất"

"Ai đó cứu chúng tôi với!!"

Họ bắt đầu hoảng loạn hét lớn.

Thiên Dịch vội chạy đến đẩy các dàn cửa sổ sang một bên, cậu chòm đầu ngó xuống dưới, liền trông thấy có vô số người đứng phía dưới ngó lên nhìn. Còn có xe cứu hỏa cũng vừa tới kịp lúc, cậu hơi mừng nên quay lại khuyên những người đằng sau: "Đừng lo. Chúng ta sẽ được cứu"

Nghe vậy những người kia tâm trạng cũng bớt hoang mang nên ngừnv hò hét, các nữ nhân cũng đã ngừng ôm mặt khóc in ỏi.

Nói xong Thiên Dịch móc điện thoại gọi cho Trần Từ Dương, Trần Từ Dương vừa hay cũng tính gọi cho cậu nên lập tức nghe máy, giọng điệu phát ra nghe có vẻ kinh hoảng: "A...cậu đang ở đâu vậy?"

Thiên Dịch cười cười, đáp: "Tôi đang mắc kẹt ở tầng bảy, còn anh?"

Trần Từ Dương lúc này đang đứng nấp sau một thân cây to bên vệ đường, cầm điện thoại áp bên tai, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng nhìn sang mấy chiếc xe đen đỗ liên kề đuôi nhau bên đường. Ở đó còn có mấy tên áo đen đang đứng hút thuốc như chờ đợi.

Trần Từ Dương đáp lời: "Tôi đang ở dưới đường, dù đã gọi cảnh sát rồi nhưng tôi không dám chắc rằng họ sẽ tới kịp. Bọn chúng vẫn còn quanh quẩn gần đây. Có lẽ Ấn Dực Phàm vẫn chưa rời khỏi tòa nhà"

Thiên Dịch nghe vậy thì mặt lập tức trầm sắc, đáp: "Tôi biết rồi. Tôi muốn hỏi anh có nhìn thấy Thiên Băng chạy ra khỏi đây không?"

Trần Từ Dương hơi ngạc nhiên, cũng bày chút lo lắng: "Không thấy. Không phải cậu nên đưa cô ấy ra khỏi tòa nhà từ trước rồi sao? Cậu đang làm cái gì vậy?"

Thiên Dịch sửng sờ, nhưng rất nhanh thu hồi vẻ mặt ấy, vội vàng trả lời:

"À, lúc nãy tôi phải cứu một cô gái bị mắc kẹt ở đây nên không thể đến chỗ Thiên Băng được. Vậy thôi, gặp lại sau"

Thiên Dịch nói xong liền ngang nhiên cúp máy, Trần Từ Dương cụt hứng nhíu mày nhìn màn hình điện thoại.

Thiên Dịch vội vàng xé những tấm màn cửa sổ xuống, cột nối liền nhau cho dài ra, thắt đầu mảnh vải lên bang công cho chặt chẽ, sau đó nhanh chóng trèo xuống tầng dưới trước mặt những người dự tiệc khác.

Lúc đang trèo xuống dưới, cậu vẫn lo nghĩ không biết Thiên Băng vẫn còn ở yên trong nhà kho đó không.

Việc bây giờ cậu cần làm là nhanh chóng đi tìm cô trước khi có điều gì đó không may xảy ra.

"Thiên Băng. Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay. Đừng đi đâu cả"

...

Thiên Băng hiện giờ vẫn còn đứng chờ ở góc tường, nhưng càng chờ thì trong tâm cô càng cảm thấy bồn chồn khó chịu.

Cô bắt đầu nhấc đôi chân trần, bên tay xách đôi giày cao gót đi về phía trước, nhưng mới bược vài bước, cô phát giác nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên từng nhịp một.

Cô dừng lại, ngoái người nhìn ra sau, chợt trông thấy một bóng người màu đen, vóc dáng cao ráo đang từ xa bước tới chỗ mình.

Cô cảm thấy hơi sợ. Khi bóng người đó dần dần xuất hiện, gương mặt ảm đạm như tảng băng lạnh được ánh sáng từ mặt trăng hắt bên ngoài cửa, chíu rọi nửa khuôn mặt có đường nét nam tính.

Thiên Băng ngạc nhiên, gã đàn ông ấy là Lĩnh Hàn, anh ta mặc một bộ đồ vest như cách dự tiệc, đầu tóc cũng được chải chuốt vuốt keo.

Vừa dừng trước cô mấy thước, anh ta hỏi: "Cô đang bị mắc kẹt sao?"

Thiên Băng không trả lời, vừa rồi còn giật mình khi tưởng là Dực Phàm, nhưng rồi thấy không phải nên cô đành quay người bỏ đi.

Nhìn thấy cô lơ mình mà quay bước, Lĩnh Hàn cong môi cười, bảo:

"Tôi nghĩ cô không thể đi lung tung được đâu. Phía trước đã bị gắn bom đầy rồi, không biết chừng nào sẽ phát nổ"

Thiên Băng ngạc nhiên, cô lại dừng chân, quay người nhìn gã đàn ông lạ lẫm mình chưa từng gặp qua kia, nheo mày hỏi: "Sao anh lại biết? Anh là ai?"

Lĩnh Hàn tiến tới, lần này anh ta đứng trước mặt cô, trả lời: "Cô không cần biết. Hãy ở yên ngay đây đi"

Nói xong, Lĩnh Hàn tiến về phía trước, anh ta lướt qua cô. Thiên Băng cảm thấy ngờ vực, quay đầu nhìn bóng lưng anh ta đang đi về phía xa hành lang, nơi mà anh ta vừa nói là có đầy bom được gắn ở đó.

Thiên Băng đang định đi theo anh ta thì vấp phải một cục gạch rồi té xuống, cô cắn răng ngồi dậy, cảm thấy chân mình như đã bị bong gân.

"Đáng ghét! Sao lại bị bong gân trong lúc này chứ?"

Cô đoán dựa theo mấy tiếng nổ vừa rồi chắc tòa nhà này đã nổ ở một vài chỗ, dựa theo các trần nhà đổ sụp kia thì chắc là do tác động lực bên trên, điện cũng bị cắt mất.

Cô gắng gượng đứng dậy, vất cái đôi giày cao gót đi, dù chân có bong cũng phải cố gắng ven theo lối phía trước để tìm đường thoát.

Cô chòm đầu ra cửa sổ gần đó nhìn xuống dưới, chợt thấy một đống người hoảng loạn đang vồ ra khỏi tòa nhà để chạy ra bên ngoài. Cô đoán hiện giờ mất điện nên thang máy không thể hoạt động, nhất định có cầu thang bộ nào đó gần đây để có thể đi xuống các tầng dưới.

Cô cố gắng đi từng bước nhưng do chân quá đau, vì thế mới không thể tiến xa hơn được. Cô đành ngồi xuống. Nghĩ tới Thiên Dịch khi nãy bỗng nhiên vội vàng chạy đi mà chỉ căn dặn cô ngoan ngoãn ở lại nhà kho chờ cậu, tuy nhiên tới giờ vẫn chưa thấy, cô mệt mỏi lẩm bẩm: "Đi đâu vậy chứ?"

Một bóng người cao cao bỗng dưng từ chỗ vách tường khuất bước ra, cô ngạc nhiên, do quá tối nên chỉ có thể thấy bóng dáng ấy bằng cái ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng ngoài dãy cửa sổ soi vào. Bóng dáng ấy mặc áo sơ mi trắng, cô liền nghĩ tới cái áo cậu mặc lúc nãy dù bên ngoài có khoác thêm phần đồng phục màu đen bồi bàn.

"Ơ..."

Bóng dáng người đàn ông ấy bỗng dưng đi tới gần cô, sau đó cúi người bế cô lên tay rồi ôm vào lòng.Thiên Băng mừng rỡ, với cái dáng người và sự dịu dàng này cô chắc chắn chính là Thiên Dịch.

"Thiên Dịch. Cậu đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới quay lại chứ?"

Người đàn ông ấy không nói gì, cứ thế bế cô đi về phía trước. Thiên Băng cảm thấy hoài nghi, vừa lúc lại ngửi thấy cái mùi thuốc lá thoang thoảng toát ra từ người gã đàn ông này, lúc này cô mới nhận ra người này không phải Thiên Dịch nên lập tức vung vẫy, quát: "Là ai?!! Là ai vậy?"

"Ngoan ngoãn thì đừng chống cự. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây"

Người đàn ông ấy mở miệng trả lời, giọng nói không chút ngắt quãng, âm điệu nhẹ nhàng nhưng mang vẻ lạnh nhạt.

Thiên Băng sực kinh, biết mình lại rơi vào tay ma quỷ, đành bất lực thốt nhẹ: "Dực Phàm...sao?!"

Dực Phàm nhếch môi, đôi mắt nham hiểm nhìn về phía trước. Hắn biết cô không có khả năng chống cự vì chân đã bị bong gân. Ngay khi rời khỏi phòng của Trương Bác Phong và để ông ta cùng tên vệ sĩ của mình cho bọn A Kiên xử lí. Dực Phàm nhanh chóng đi tìm Thiên Băng theo như lời của tên thuộc hạ đã nói qua điện thoại.

Cuối cùng khi tiếng nổ ấy phát ra, hắn gặp chút khó khăn sau sự rung chấn. Đèn điện của tòa nhà bị ngắt toàn bộ nên tầm nhìn của hắn cũng bị trở ngại. Mò mẫm một hồi thì hắn mới tìm thấy cô đang ngồi ở một chỗ vì không thể đi tiếp.

Thiên Băng mệt mỏi mà cụp mắt, tay nắm vào lớp áo sơ mi trước ngực Dực Phàm, nói:

"Phía trước có bom phải không? Sao anh còn bế tôi đi về hướng đó?"

Dực Phàm bỗng dừng chân, hắn nhìn cô khẽ giọng: "Chính vì biết điều đó nên anh mới vội đi tìm em sớm hơn, cũng may em bị bong gân nên không thể đi tiếp. Nhưng Băng Băng, anh thật sự muốn giết chết em đấy"

Thiên Băng sực kinh, lời nói của Dực Phàm bỗng ảm đạm. Hắn lườm cô từ phía trên, hắn thật sự rất giận. Bị cô lừa hết lần này tới lần khác, dù vậy hắn vẫn giữ lời không giết Thiên Dịch cho cô vui. Nhưng cuối cùng những điều hạnh phúc mà cô dành cho hắn chỉ là giả dối. Trong lòng hắn đau đớn biết nhường nào.

"Dực Phàm, mục đích của anh là gì? Cho nổ tung tòa nhà của Trương Bác Phong và giết ông ta sao? Hai người đã giao dịch tiền giả rồi à?"

Dù biết hắn đã mất lòng tin với cô nhưng cô vẫn còn cái gan dám mở miệng tra hỏi hắn. Hắn nghe vậy thì im lặng không nói gì, chỉ bỗng nhiên buông lỏng đôi tay ra làm cô bất ngờ rơi đáp mông xuống dưới.

"A..." Thiên Băng sửng sốt, không dám tin hắn lại có thể bỏ lỏng cô rơi xuống đất như này.

Cô hơi đau mông lẫn đau người, ngước lên nhìn mặt hắn trên cao trong cái vẻ hơi căm phẫn.

"Anh làm gì vậy?" Cô tức giận hỏi lớn.

Hắn bật cười: "Tới bây giờ mà em vẫn còn gan hỏi anh mấy câu này sao? Em nghĩ anh sẽ còn tin tưởng em sao?"

Thiên Băng cắn răng, hắn lập tức ngồi xuống bóp cổ cô nhưng không quá sức và cũng không có ý định giết chết cô. Hắn chèn mặt sát cô, lớn giọng: "Em nghĩ mình là ai? Em đang cấu kết với ai mà lại có cái gan chống đối anh? Hả?!!!"

Thiên Băng nắm lấy cổ tay hắn, dùng bộ mặt lạnh không chút sợ hãi để đối đáp với hắn: "Không có ai cả"

Dực Phàm tức giận sôi sục, trừng mắt: "Tốt nhất đừng để anh biết em đang cấu kết với ai. Chờ đến khi trở về, anh sẽ nhốt em vào cái nhà giam đó..."

Hắn đang nói trong cái giọng nổi điên đe dọa cô, vì chắc chắn khi tóm được cô trở về, hắn buộc phải tống cô cả tuần vào nhà giam, còn không thì sẽ trói tay trói chân cô lên giường để cô không thể thoát ra mà phải hạ mặt cầu xin hắn.

Đột nhiên một bóng người đen tuốt bất ngờ xuất hiện phía sau, trên tay còn cầm một thanh gỗ giơ lên cao để lấy thế. Thiên Băng nhìn thấy nên sực kinh, Dực Phàm cũng phát giác mà bắt đầu quay đầu thì đã ăn ngay cái thanh gỗ ấy vào bờ trán khá mạnh.

"Bụp!!!" Dực Phàm bị đánh lén bất ngờ nên ngã rụp người xuống đất. Nhanh cơ hội đó, Thiên Dịch túm lấy tay Thiên Băng rồi kéo cô bỏ chạy, đồng thời kêu lên: "Mau chạy thôi!"

"Thiên Dịch" Cô vừa mừng vừa lo mà gọi tên, nhưng khi bị cậu kéo đi hai bước, cô đã ngã người xuống vì chân đã bong gân. Thiên Dịch khựng người quay lại, lập tức đến chỗ cô lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Cô sờ đến cổ chân phải, nói: "Lúc nãy tôi không cẩn thận nên chân đã bị bong, không thể đi tiếp đâu"

Thiên Dịch nghe vậy thì lập tức bế cô lên tay một cách dứt khoác rồi chạy về phía trước, cô kinh hoảng nói: "Này, khoan đã...đằng trước có bom kia mà...lỡ cậu giẫm trúng thì sao?"

Thiên Dịch bỗng giật mình, dừng chân rồi nhìn cô: "Sao chứ?"

Thiên Băng nhìn xung quanh rồi nói: "Dực Phàm định cho nổ tung cả tòa nhà này để che giấu cái chết của Trương Bác Phong, cho nên hắn đã sai thuộc hạ gắn đầy bom ở tầng sáu. Vì vậy chúng ta không thể đi tiếp về phía trước được"

Thiên Dịch nheo mày: "Nếu vậy thì Dực Phàm phải biết chỗ nào đó không gắn bom và hắn có thể thoát ra khỏi đây an toàn"

Trong lúc hai người đang lo lắng nên dừng bước suy nghĩ, đằng sau cách 10m, Dực Phàm cũng đang vịn cái trán đang rơi máu có vẻ khá đau rồi nghiếng răng cố gồng người đứng dậy.

"Ấn...Thiên Dịch" Hắn căm phẫn lẩm bẩm tên cậu, đồng thời cũng rút luôn khẩu súng ngắn trong người ra với ý định giết chết cậu, sau đó mang Thiên Băng ra khỏi tòa nhà này rồi lập tức bấm kích nổ. Ngay cả xác của cậu và Trương Bác Phong, lẫn những vị khách và người của ông ta đều sẽ bị banh nát trong tòa nhà này. Vì thế, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm được dấu vết nào về cái chết của bọn họ.

Hắn bắt đầu đứng dậy, đầu óc cũng bớt choáng hẳn. Hắn chỉa súng về phía trước, đến bóng lưng của Thiên Dịch đang bế Thiên Băng đằng xa.

Trước đó hai phút, Thiên Băng vẫn đang suy nghĩ về các chỗ lắp bom ở phía trước. Ở phía trước vẫn là một dãy hành lang hơi tối, từ khi Lĩnh Hàn đi về phía trên thì chẳng thấy anh ta quay lại nữa. Thiên Băng có chút cảm thấy kì lạ, cô suy nghĩ. Nếu như người đàn ông đó nói phía trước có bom, sao anh ta lại thản nhiên đi về phía đó như vậy? Anh ta không sợ sao?

Thiên Băng nhíu mày, Thiên Dịch bỗng ngắt ngang suy nghĩ của cô: "Đội cứu hộ chắc sắp lên đây rồi. Hay chúng ta quay lại trói tên Ấn Dực Phàm kia và ngồi chờ ở đây, hay chúng ta phải quay lại đường cũ, đi ngược về phía trước?"

Thiên Băng cảm thấy cũng có lí, nếu như tiến về phía trước và giẫm trúng phải bom thì lại càng nguy hơn. Cũng không biết là loại kích hoạt từ xa hay là loại tự phát nổ.

Nhưng trong lúc tên Dực Phàm vừa bị đánh lén bất tỉnh thì nên trói hắn lại còn hơn, Thiên Băng đành nghe theo Thiên Dịch, cô nhìn lại phía sau cậu, nhưng chợt kinh hoảng thì khi thấy bóng người Dực Phàm đã đứng dậy khỏi cơn bất tỉnh từ bao giờ và đang cầm súng chỉa về phía cậu và cô.

Dực Phàm cười nhếch, lập tức không nhu nhượng bóp cò. Phát đạn bay tới, dự là sẽ trúng vào lưng Thiên Dịch. Thiên Băng thấy vậy liền hét lên: "Không!!!"

Phát đạn bỗng nhiên phập tới quá nhanh, trúng vào lưng Thiên Dịch. Cậu sửng sờ, lập tức khuỵu gối xuống rồi bỏ Thiên Băng xuống đất, kêu một tiếng "hự!".

Thiên Băng kinh hoảng gọi tên cậu, cô biết cậu đã bị trúng đạn, và ở phía sau Dực Phàm vẫn đang còn cầm súng với cái vẻ mặt lạnh tanh, dự là hắn sẽ định nả thêm phát thứ hai để kết liễu cậu. Vì thế cô tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra, cô lập tức đi đứng dậy, chắn thân mình phía sau lưng Thiên Dịch rồi dang hai tay, hét lên: "Không được bắn!"

Dực Phàm thấy cô đang cố bảo vệ Thiên Dịch nên cũng bị chuốc thêm cục tức, hắn hạ súng xuống.

Thiên Băng biết hắn sẽ tha cho mình. Cô biết chắc rằng Dực Phàm không thể nào giết cô, và cô cũng tức khắc nhận ra loại bom mà hắn cài đặt ở phía trước chắc chắn là loại có thể điều khiển từ xa. Người giữ bộ điều khiển đó chắc chắn là Dực Phàm.

Nhưng Dực Phàm không phải đứng trân ngơ ra đó và nhìn cô cứ tiếp tục chắn mình bảo vệ cho Thiên Dịch đằng sau. Hắn lập tức chạy tới, cô kinh hoảng, nhưng Thiên Dịch cũng rất nhanh tay lại bế cô lên dù cậu đã bị thương.

Cậu vội vã bế cô bỏ chạy về phía trước, không còn để tâm đến lỡ như mình có giẫm phải bom hay không nữa. Bởi vì dù có đau đớn thế nào, cậu cũng không thể để Dực Phàm tiếp tục tóm được cô.

"Thiên Dịch, cậu...không...đau sao?"

Cô vừa bị cậu bê chạy xốc lên xốc xuống. Dù bị thương nhưng sức chạy của Thiên Dịch vẫn như một người bình thường, đã thế còn bế cô trên tay mà lại có tốc độ như thế.

Thiên Băng thực sự kinh ngạc, đằng sau Dực Phàm vẫn đang cố đuổi theo.

Càng chạy về phía trước, các ánh đèn của đèn pin bỗng soi đến Thiên Băng và Thiên Dịch, làm cậu dừng chân thở hổn hển.

Những người cứu hộ đã lên được tầng sáu, khi họ thấy cậu đang bế Thiên Băng chạy như ma đuổi và thở hổn hển. Họ soi đèn pin đến và hỏi: "Ơ...hai người không sao chứ?"

Dực Phàm đang đuổi tới, nhưng khi thấy cô và Thiên Dịch đã gặp được đội cứu hộ thì lập tức quay người chạy ngược lại khỏi bọn họ.

Hắn không muốn bị Thiên Băng và Thiên Dịch tố giác nên đành tìm cách thoát nhanh.

Lúc này Thiên Dịch đành bỏ Thiên Băng xuống, sau đó quay ra sau kiểm tra nhưng chẳng thấy Dực Phàm đâu cả. Cậu đoán hắn đã bỏ chạy khi thấy đội cứu hộ.

Thiên Băng cũng biết điều đó, nhưng trước tiên cô cần lo là vết thương do đạn bắn trên lưng của Thiên Dịch. Vì vậy cô đã nhờ đội cứu hộ đưa cả mình và cậu đến bệnh viện.

...

Bên ngoài đường, phải đến mười phút sau thì Dực Phàm mới thoát ra khỏi được tòa nhà bằng cổng phụ. Hắn vội vàng chạy đến chỗ mấy chiếc xe của lũ thuộc hạ đã chờ sẵn.

Lúc đến, A Kiên đang đứng chờ, thấy hắn ra ngoài tòa nhà mà không dẫn theo Thiên Băng, vả lại trên trán còn đang chảy máu nên gã cũng có chút hốt hoảng: "Anh Phàm, nhị tiểu thư đâu rồi? Trán anh bị sao vậy?"

Dực Phàm chui vào xe, nói: "Bỏ đi! Cô ấy cùng tên Ấn Thiên Dịch thoát được rồi"

A Kiên bần thần, cũng vội chui vào ghế lái, quay đầu ra sau nhìn Dực Phàm: "Vậy..."

Dực Phàm rút chiếc điều khiển kích hoạt từ xa của bốn quả bom được lắp ở tầng sáu và tầng năm.

Những quả bom này nếu bấm phát nổ, không chỉ có tầng năm và tầng sáu, mà tầng bảy phía trên và tầng bốn phía dưới cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tòa nhà cũng sẽ bắt đầu sụp đổ xuống do bị rung chấn.

Dực Phàm cầm trên tay chiếc điều khiển, vì cơn đau trên trán và vì lại đánh mất Thiên Băng nên hắn khá điên tiết.

Hắn không do dự mà bấm kích hoạt, nhưng khi vừa ấn vào, một tiếng động cũng không hề vang lên. Hắn ngạc nhiên, nhìn lên tòa nhà của Trương Bác Phong qua cửa xe. Tầng bảy đã đội cứu hộ dập lửa nên chỉ còn bốc khói. Hắn liên tục bấm nhiều lần vào bộ điều khiển nhưng bốn quả bom trong tòa nhà không hề phát nổ.

A Kiên ngồi phía trước thấy lạ, đổ mồ hôi má mà cất tiếng: "Sao lại..."

Dực Phàm không còn bấm bộ điều khiển nữa, thay vào đó hắn sửng sờ và nhận ra mấy quả bom đã bị vô hiệu hóa. Là một kẻ tài giỏi đã tháo hết bốn quả bom của hắn chỉ trong vòng 30 phút.

"Lái xe! Mau rút thôi" Dực Phàm điên tiết ra lệnh, sợ hành tung của mình đã bị bại lộ, hắn không muốn ở đây trước khi cảnh sát sắp tới. A Kiên cũng hốt hoảng lái xe đi, mấy chiếc của thuộc hạ cũng lập tức nối đuôi xe của A Kiên và bỏ chạy khỏi chỗ đó.

Bọn chúng vừa cho xe tháo chạy không bao lâu thì từ phía sau một cái cây to bên đường, một bóng người cao ráo đứng nấp nãy giờ cuối cùng cũng lộ diện, đó là Lĩnh Hàn.
Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...