Bí Mật Của Yêu Hậu
Chương 3
Sau khi mang Nghiệm thi bách khoa toàn thư về, Tề Du Tâm mỗi ngày đều xem, vốn dĩ Cựu Án Phòng không có gì làm, Lâm Thanh Hiên cũng thường xuyên cùng Tề Du Tâm đọc sách. Lâu lâu, nàng sẽ ngủ quên trên bàn, Tề Du Tâm cũng không nói, dù sao Cựu Án Phòng cũng rảnh rỗi.
Cốc cốc...
Hai tiếng gõ cửa truyền đến, Tề Du Tâm lập tức phục hồi tinh thần, mà Lâm Thanh Hiên đang ngủ gật trên bàn cũng tỉnh lại.
"Ta có thể vào không?"
Người đến là Đào Minh Nghị, Cựu Án Phòng không thể tùy ý bước vào, trừ bỏ Hoàng Đế cùng bổ ti Cựu Án Phòng, những người khác muốn vào, đều phải hỏi qua bổ ti Cựu Án Phòng.
"Ân, Đào môn chủ mời vào."
Khóe miệng Tề Du Tâm mang theo ý cười, nàng đến nơi này hai ngày, Đào Minh Nghị cũng tới thăm nàng. Đào Minh Nghị nuôi dưỡng nàng tám năm, hiện tại nàng đã mười tám. Đối với nàng, Đào Minh Nghị là thầy cũng là cha, Tề Du Tâm mười phần tôn trọng.
"Thuộc hạ tham kiến Đào môn chủ."
Lâm Thanh Hiên chắp tay ôm quyền hành lễ với Đào Minh Nghị, Đào Minh Nghị nhìn nàng cười, nói: "Không cần đa lễ."
Đào Minh Nghị ước chừng khoảng bốn mươi, thân mình cao gầy, lớn lên tuấn tú, khí chất bên trong giống thư sinh, nhưng mặt mày nghiêm nghị có thể cảm giác được người này tính tình cương nghị. Đào Minh Nghị chưa có thê tử, cũng là đối tượng khiến các nữ tử trong Kinh thành chạm tay đến liền bỏng.
"Du Tâm hẳn là tính tình rất không thú vị đi, Lâm bổ ti." - Đào Minh Nghị cười đến sang sảng,
Tề Du Tâm nhíu mày, hơi vểnh môi lên nói: "Nghĩa phụ..."
Lâm Thanh Hiên lần đầu tiên thấy Tề Du Tâm có dáng vẻ như vậy, giống như thiếu nữ có chút trẻ con, thực sự đáng yêu vô cùng, cho nên cũng liền không tự chủ được mà bật cười.
"Đúng vậy, thực sự cực kỳ không thú vị."
Kỳ thật Tề Du Tâm tính tình rất lãnh, bằng hữu không nhiều lắm, cho dù có, cũng là bằng hữu xã giao được mấy câu, không có bằng hữu tri tâm.
"Thanh Hiên, ngươi..."
Tề Du Tâm nói lại hai người, chỉ có thể thở dài, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà thừa nhận, bản thân nàng là người không thú vị.
"Cách vài ngày mang nàng ra ngoài một chút, nếu không sẽ ngột ngạt chết."
Đào Minh Nghị cười nói, Lâm Thanh Hiên cũng đồng ý với hắn, sau đó nói: "Đào môn chủ, mời ngài ngồi, ta đi pha trà cho ngài."
Lâm Thanh Hiên cũng thức thời để không gian riêng tư cho hai người. Sau khi Lâm Thanh Hiên rời đi, Đào Minh Nghị cùng Tề Du Tâm ngồi xuống.
"Du Tâm, đã quen chưa?"
Đào Minh Nghị không nghĩ tới, thánh chỉ hạ xuống điều Tề Du Tâm tới Cựu Án Phòng làm việc. Vốn dĩ, hắn nghĩ sẽ thăng chức cho Tề Du Tâm làm đội trưởng phân đội.
"Vâng, bỗng nhiên có chút nhàn rỗi, còn chưa quen được."
Ngữ khí Tề Du Tâm trước sau đều bình tĩnh, làm như không có điều gì có thể khiến nàng dậy sóng. Đây cũng là di chứng sau khi Tề Đức Chính bị sát hại lưu lại, bắt đầu từ lúc đó, nàng không thích cùng người khác nói chuyện, hơn nữa cũng đem cảm xúc khống chế vô cùng tốt, nhẽ ra ở tuổi đó nàng không nên thành thục như vậy.
Ánh mắt Đào Minh Nghị dừng lại trên quyển Nghiệm thi bách khoa toàn thư, mày hơi chau lại, hỏi: "Sao lại xem Nghiệm thi ký lục?"
Ánh mắt Tề Du Tâm cũng rơi xuống quyển Nghiệm thi bách khoa toàn thư, trầm mặc một lúc lâu, chung quy cũng trả lời.
"Nghĩa phụ, con muốn thi Nghiệm thi chứng."
Lời này vừa nói ra, Đào Minh Nghị cũng nhăn mày, nhìn thẳng về phía Tề Du Tâm, ánh mắt kiên định không thể dao động.
"Ngươi quyết định rồi?"
Đào Minh Nghị nhẹ giọng hỏi, Tề Du Tâm nặng nề mà gật đầu, Đào Minh Nghị khẽ thở dài.
"Ngươi một khi quyết định việc gì dù có một trăm đầu trâu cũng không kéo lại được, ta còn có thể nói cái gì?"
Đào Minh Nghị cười khổ, đưa tay chỉnh lại mũ cánh chuồn trên đầu Tề Du Tâm, rồi nói tiếp: "Bất quá ngươi phải biết rằng, chưa từng có bổ ti thi đậu Nghiệm thi chứng, ngươi làm như vậy, có thể sẽ khiến cho Nghiệm thi cục bất mãn."
Bổ ti thi đậu Nghiệm thi chứng, chính là biểu hiện không tín nhiệm người của Nghiệm thi cục. Nếu là Tề Du Tâm thi đậu, sợ là sẽ khiến dấy lên ít tin đồn vớ vẩn. Truyện Đam Mỹ
"Nếu không ai giúp được con, con chỉ có thể tự giúp bản thân."
Tề Du Tâm cười khẽ, không phải nàng không đến Nghiệm thi cục hỏi, nhưng những người Nghiệm thi cục căn bản không muốn phản ứng bổ ti từ Cựu Án Phòng tới, dù nàng là trưởng bổ ti, cũng không được phản hồi tốt.
"Ngươi muốn tra lại những bản án cũ?" - Đào Minh Nghị hỏi.
Hắn biết Tề Du Tâm nhất định không an phận, chỉ là không nghĩ nàng hành động nhanh như vậy, ngay hôm sau đã lấy Nghiệm thi bách khoa toàn thư về xem.
"Vâng, oan tình chồng chất không người hỏi thăm, không người nhớ tới, con nghĩ con được điều đến nơi này cũng coi như là một loại duyên phận. Nếu cái gì cũng không làm, con cảm giác thực hổ thẹn với Phi Ngư phục thâm tử sắc trên người."
Tề Du Tâm nói xong, Đào Minh Nghị gật đầu. Mặc dù biết khó khăn, Tề Du Tâm vẫn lựa chọn làm như vậy, hắn khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ, hơn nữa liền tính hắn không hỗ trợ, Tề Du Tâm cũng sẽ dùng cách riêng của nàng để tra án.
"Trà tới rồi!"
Lâm Thanh Hiên bưng một khay trà nóng tiến vào, giúp Tề Du Tâm và Đào Minh Nghị rót một chén.
"Lâm bổ ti pha trà thật thơm."
Không phải Đào Minh Nghị khách sáo, mà là ở phương diện pha trà quả thật Lâm Thanh Hiên có chút am hiểu. Lâm Thanh Hiên ở Cựu Án Phòng suốt ngày ăn không ngồi rồi, cho nên nàng mỗi ngày đều pha trà, pha nhiều thành quen, tay nghề tự nhiên cũng tốt hơn.
"Cho các ngươi."
Đào Minh Nghị đặt túi tiền lên bản, sau đó nói tiếp: "Ngày mai là ngày nghỉ, các người nên đi dạo, mua y phục, mua đồ vặt, nữ nhân sinh hoạt như vậy mới thú vị!"
Đào Minh Nghị cười sảng khoái nói, Lâm Thanh Hiên cũng phụ họa theo, cười nói: "Tự nhiên tự nhiên."
"Vâng, được."
Tề Du Tâm chỉ nhẹ nhàng đáp ứng. Sau khi phá được vụ án Hoàng Hưng tham ô, nàng đã thật lâu không có nghỉ ngơi, thừa dịp ngày mai Cựu Án Phòng nghỉ một ngày, đi thả lỏng một chút cũng khá tốt.
Đào Minh Nghị nói thêm vài câu liền rời đi, lúc này Lâm Thanh Hiên mới cảm thấy thả lỏng. Dù sao cũng là người có chức quyền cao nhất ở Hoàng Bổ Môn, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể cùng hắn nói chuyện phiếm bình thường.
Đào Minh Nghị đi rồi, tâm tư Tề Du Tâm lại trở về Nghiệm thi bách khoa toàn thư, Lâm Thanh Hiên ít nhiều có thể đoán được tâm tư của nàng.
Sau đó, Tề Du Tâm nói ý nguyện của mình cho Lâm Thanh Hiên biết. Lâm Thanh Hiên tỏ vẻ đồng tình, nhưng là đồng thời cũng cảm thấy sau khi Tề Du Tâm đến, sợ rằng Cựu Án Phòng cũng nhàn không nổi nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Thanh Hiên đã ở ngoài cung chờ đợi Tề Du Tâm, mà Tề Du Tâm kiểm tra một lần Cựu Án Phòng, khóa cửa lại, thay đổi thường phục sau đó mới yên tâm đi, chẳng qua mới đi được không lâu, liền gặp chút chuyện nhỏ.
"Ngươi chính là cung nữ của Hoàng Hậu nương nương? Sao có thể không hiểu quy củ như vậy?"
Nữ nhân vận cung trang đẹp đẽ quý giá đang khoa tay múa chân với cung nữ đang quỳ trước mặt, ngôn ngữ đều có chút ẩn ý muốn vũ nhục người. Tề Du Tâm nghĩ không muốn để ý việc hậu cung lục đục, nhưng sau đó liền có một tiếng vang rất to khiến Tề Du Tâm nhịn không được dừng bước chân.
"Đây là giúp ngươi nhớ rõ! Tuy rằng ngươi là cung nữ của Hoàng Hậu nương nương, nhưng bổn cung cũng là Quý phi do Hoàng Thượng thân phong, ngươi trêu chọc không nổi, quản cho tốt miệng của ngươi!"
Nữ nhân kia vênh váo tự đắc mà chỉ vào kia cung nữ, chỉ thấy cung nữ kia che lại một bên mặt, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, một câu đều nói không nên lời.
Nữ nhân tựa hồ chưa hết giận, nhấc chân giống như đá lên người cung nữ, Tề Du Tâm liền mở miệng ngăn cản.
"Quý phi nương nương, chậm đã!"
Âm thanh thanh lãnh khiến ánh mắt mọi người đều hướng tới trên người Tề Du Tâm, Hiện giờ quý phi đang tức giận, nàng còn muốn ngăn cản, hành động đó chính là muốn rước thêm tức giận của quý phi lên người.
Tề Du Tâm đại khái cũng có thể đoán được nữ nhân nọ là ai. Đó là nữ nhi của đương kim Lại Bộ thượng lang, An quý phi, cũng chỉ có nàng mới có thể vênh váo tự đắc cùng Triệu Hoàng Hậu đối kháng như vậy.
"Ngươi là ai mà dám can dự vào chuyện của ta?"
Kỳ thật An quý phi lớn lên xinh đẹp kiều diễm nhưng tính tình không tốt, giống như đóa hoa đỏ thẫm kiêu sa nhưng lại nở rộ không đúng nơi, rất bắt mắt, rồi lại khiến người khó chịu.
"Nương nương bớt giận, hạ quan là trưởng bổ ti Cựu Án Phòng, Tề Du Tâm, chỉ nghĩ khuyên nương nương một câu."
Tề Du Tâm khom lưng chắp tay thi lễ, An quý phi vừa nghe, lập tức nói: "Bổn cung làm việc còn phải nghe một bổ ti nho nhỏ khuyên răng sao?"
"Nương nương bớt giận, vừa rồi nương nương cho tiểu cung nữ này một bạt tai, xem như giáo huấn. Nếu muốn đá thêm một cái, sợ là Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Trong hậu cung, một bạt tai cũng không tính là chuyện gì lớn, nếu Triệu Mộ Ngôn muốn truy cứu, liền nói giáo huấn một chút, nhưng nếu đá thêm một cái, nói là giáo huấn, cũng không thể nghe lọt tai, như vậy giống như trút giận lên cung nữ hơn.
An quý phi trầm ngâm một chút, thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, cười lạnh nói: "Tề Du Tâm đúng không? Bổn cung nhớ kỹ ngươi, chúng ta đi!"
An quý phi mang theo cung nhân rời đi, Tề Du Tâm lúc này mới nâng Lê nhi dậy, thấy nàng khóc đến đáng thương, Tề Du Tâm đưa nàng một chiếc khăn sạch sẽ cho nàng lau nước mắt, Lê nhi nước mắt lưng tròng nhìn Tề Du Tâm, nói: "Cảm ơn ngài."
Thanh ama nhỏ như muỗi kêu, nhưng Tề Du Tâm vẫn l nghe thấy, thở dài nói: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Lê nhi lắc lắc đầu, cầm lấy khăn Tề Du Tâm đưa lau nước mắt.
"Đi thôi, ta đưa ngươi hồi cung."
Tề Du Tâm nhìn tiểu cung nữ ủy khuất đáng thương, trong lòng không đành, nghĩ muốn đưa người này trở về, mà Lê nhi lúc này ngước mắt nhìn Tề Du Tâm, lộ ra ý cười.
Tề Du Tâm không nói nhiều, trên đường đưa Lê nhi hồi cung cũng trầm mặc. Sau khi Lê nhi khôi phục tâm tình, liền mở miệng: "Ngài như thế nào không nói lời nào?"
Tề Du Tâm nghe được Lê nhi hỏi, cười khổ nói: "Ngươi... muốn ta nói cái gì?"
"Ngài không hiếu kỳ nô tỳ vì cái gì bị đánh sao?"
Lê nhi nói xong, Tề Du Tâm cúi đầu cười cười, không phải không hiếu kỳ, chỉ là có một số chuyện, biết nhiều cũng sẽ phiền não nhiều.
"Vậy ngươi như thế nào bị đánh?"
Tề Du Tâm nhìn Lê nhi khôi phục tinh thần, cũng không muốn làm mất hứng, liền mở miệng hỏi.
"Nô tỳ không cẩn thận đụng phải một người, không nghĩ đụng phải An quý phi, thuận miệng nói một câu 'đi đường sao không mang theo mắt', sau đó bị đánh..."
"..."
Tề Du Tâm bỗng nhiên cảm thấy, cung nữ này có thể giữ mang tới ngày hôm nay cũng đã không tồi.
Cốc cốc...
Hai tiếng gõ cửa truyền đến, Tề Du Tâm lập tức phục hồi tinh thần, mà Lâm Thanh Hiên đang ngủ gật trên bàn cũng tỉnh lại.
"Ta có thể vào không?"
Người đến là Đào Minh Nghị, Cựu Án Phòng không thể tùy ý bước vào, trừ bỏ Hoàng Đế cùng bổ ti Cựu Án Phòng, những người khác muốn vào, đều phải hỏi qua bổ ti Cựu Án Phòng.
"Ân, Đào môn chủ mời vào."
Khóe miệng Tề Du Tâm mang theo ý cười, nàng đến nơi này hai ngày, Đào Minh Nghị cũng tới thăm nàng. Đào Minh Nghị nuôi dưỡng nàng tám năm, hiện tại nàng đã mười tám. Đối với nàng, Đào Minh Nghị là thầy cũng là cha, Tề Du Tâm mười phần tôn trọng.
"Thuộc hạ tham kiến Đào môn chủ."
Lâm Thanh Hiên chắp tay ôm quyền hành lễ với Đào Minh Nghị, Đào Minh Nghị nhìn nàng cười, nói: "Không cần đa lễ."
Đào Minh Nghị ước chừng khoảng bốn mươi, thân mình cao gầy, lớn lên tuấn tú, khí chất bên trong giống thư sinh, nhưng mặt mày nghiêm nghị có thể cảm giác được người này tính tình cương nghị. Đào Minh Nghị chưa có thê tử, cũng là đối tượng khiến các nữ tử trong Kinh thành chạm tay đến liền bỏng.
"Du Tâm hẳn là tính tình rất không thú vị đi, Lâm bổ ti." - Đào Minh Nghị cười đến sang sảng,
Tề Du Tâm nhíu mày, hơi vểnh môi lên nói: "Nghĩa phụ..."
Lâm Thanh Hiên lần đầu tiên thấy Tề Du Tâm có dáng vẻ như vậy, giống như thiếu nữ có chút trẻ con, thực sự đáng yêu vô cùng, cho nên cũng liền không tự chủ được mà bật cười.
"Đúng vậy, thực sự cực kỳ không thú vị."
Kỳ thật Tề Du Tâm tính tình rất lãnh, bằng hữu không nhiều lắm, cho dù có, cũng là bằng hữu xã giao được mấy câu, không có bằng hữu tri tâm.
"Thanh Hiên, ngươi..."
Tề Du Tâm nói lại hai người, chỉ có thể thở dài, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà thừa nhận, bản thân nàng là người không thú vị.
"Cách vài ngày mang nàng ra ngoài một chút, nếu không sẽ ngột ngạt chết."
Đào Minh Nghị cười nói, Lâm Thanh Hiên cũng đồng ý với hắn, sau đó nói: "Đào môn chủ, mời ngài ngồi, ta đi pha trà cho ngài."
Lâm Thanh Hiên cũng thức thời để không gian riêng tư cho hai người. Sau khi Lâm Thanh Hiên rời đi, Đào Minh Nghị cùng Tề Du Tâm ngồi xuống.
"Du Tâm, đã quen chưa?"
Đào Minh Nghị không nghĩ tới, thánh chỉ hạ xuống điều Tề Du Tâm tới Cựu Án Phòng làm việc. Vốn dĩ, hắn nghĩ sẽ thăng chức cho Tề Du Tâm làm đội trưởng phân đội.
"Vâng, bỗng nhiên có chút nhàn rỗi, còn chưa quen được."
Ngữ khí Tề Du Tâm trước sau đều bình tĩnh, làm như không có điều gì có thể khiến nàng dậy sóng. Đây cũng là di chứng sau khi Tề Đức Chính bị sát hại lưu lại, bắt đầu từ lúc đó, nàng không thích cùng người khác nói chuyện, hơn nữa cũng đem cảm xúc khống chế vô cùng tốt, nhẽ ra ở tuổi đó nàng không nên thành thục như vậy.
Ánh mắt Đào Minh Nghị dừng lại trên quyển Nghiệm thi bách khoa toàn thư, mày hơi chau lại, hỏi: "Sao lại xem Nghiệm thi ký lục?"
Ánh mắt Tề Du Tâm cũng rơi xuống quyển Nghiệm thi bách khoa toàn thư, trầm mặc một lúc lâu, chung quy cũng trả lời.
"Nghĩa phụ, con muốn thi Nghiệm thi chứng."
Lời này vừa nói ra, Đào Minh Nghị cũng nhăn mày, nhìn thẳng về phía Tề Du Tâm, ánh mắt kiên định không thể dao động.
"Ngươi quyết định rồi?"
Đào Minh Nghị nhẹ giọng hỏi, Tề Du Tâm nặng nề mà gật đầu, Đào Minh Nghị khẽ thở dài.
"Ngươi một khi quyết định việc gì dù có một trăm đầu trâu cũng không kéo lại được, ta còn có thể nói cái gì?"
Đào Minh Nghị cười khổ, đưa tay chỉnh lại mũ cánh chuồn trên đầu Tề Du Tâm, rồi nói tiếp: "Bất quá ngươi phải biết rằng, chưa từng có bổ ti thi đậu Nghiệm thi chứng, ngươi làm như vậy, có thể sẽ khiến cho Nghiệm thi cục bất mãn."
Bổ ti thi đậu Nghiệm thi chứng, chính là biểu hiện không tín nhiệm người của Nghiệm thi cục. Nếu là Tề Du Tâm thi đậu, sợ là sẽ khiến dấy lên ít tin đồn vớ vẩn. Truyện Đam Mỹ
"Nếu không ai giúp được con, con chỉ có thể tự giúp bản thân."
Tề Du Tâm cười khẽ, không phải nàng không đến Nghiệm thi cục hỏi, nhưng những người Nghiệm thi cục căn bản không muốn phản ứng bổ ti từ Cựu Án Phòng tới, dù nàng là trưởng bổ ti, cũng không được phản hồi tốt.
"Ngươi muốn tra lại những bản án cũ?" - Đào Minh Nghị hỏi.
Hắn biết Tề Du Tâm nhất định không an phận, chỉ là không nghĩ nàng hành động nhanh như vậy, ngay hôm sau đã lấy Nghiệm thi bách khoa toàn thư về xem.
"Vâng, oan tình chồng chất không người hỏi thăm, không người nhớ tới, con nghĩ con được điều đến nơi này cũng coi như là một loại duyên phận. Nếu cái gì cũng không làm, con cảm giác thực hổ thẹn với Phi Ngư phục thâm tử sắc trên người."
Tề Du Tâm nói xong, Đào Minh Nghị gật đầu. Mặc dù biết khó khăn, Tề Du Tâm vẫn lựa chọn làm như vậy, hắn khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ, hơn nữa liền tính hắn không hỗ trợ, Tề Du Tâm cũng sẽ dùng cách riêng của nàng để tra án.
"Trà tới rồi!"
Lâm Thanh Hiên bưng một khay trà nóng tiến vào, giúp Tề Du Tâm và Đào Minh Nghị rót một chén.
"Lâm bổ ti pha trà thật thơm."
Không phải Đào Minh Nghị khách sáo, mà là ở phương diện pha trà quả thật Lâm Thanh Hiên có chút am hiểu. Lâm Thanh Hiên ở Cựu Án Phòng suốt ngày ăn không ngồi rồi, cho nên nàng mỗi ngày đều pha trà, pha nhiều thành quen, tay nghề tự nhiên cũng tốt hơn.
"Cho các ngươi."
Đào Minh Nghị đặt túi tiền lên bản, sau đó nói tiếp: "Ngày mai là ngày nghỉ, các người nên đi dạo, mua y phục, mua đồ vặt, nữ nhân sinh hoạt như vậy mới thú vị!"
Đào Minh Nghị cười sảng khoái nói, Lâm Thanh Hiên cũng phụ họa theo, cười nói: "Tự nhiên tự nhiên."
"Vâng, được."
Tề Du Tâm chỉ nhẹ nhàng đáp ứng. Sau khi phá được vụ án Hoàng Hưng tham ô, nàng đã thật lâu không có nghỉ ngơi, thừa dịp ngày mai Cựu Án Phòng nghỉ một ngày, đi thả lỏng một chút cũng khá tốt.
Đào Minh Nghị nói thêm vài câu liền rời đi, lúc này Lâm Thanh Hiên mới cảm thấy thả lỏng. Dù sao cũng là người có chức quyền cao nhất ở Hoàng Bổ Môn, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể cùng hắn nói chuyện phiếm bình thường.
Đào Minh Nghị đi rồi, tâm tư Tề Du Tâm lại trở về Nghiệm thi bách khoa toàn thư, Lâm Thanh Hiên ít nhiều có thể đoán được tâm tư của nàng.
Sau đó, Tề Du Tâm nói ý nguyện của mình cho Lâm Thanh Hiên biết. Lâm Thanh Hiên tỏ vẻ đồng tình, nhưng là đồng thời cũng cảm thấy sau khi Tề Du Tâm đến, sợ rằng Cựu Án Phòng cũng nhàn không nổi nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Thanh Hiên đã ở ngoài cung chờ đợi Tề Du Tâm, mà Tề Du Tâm kiểm tra một lần Cựu Án Phòng, khóa cửa lại, thay đổi thường phục sau đó mới yên tâm đi, chẳng qua mới đi được không lâu, liền gặp chút chuyện nhỏ.
"Ngươi chính là cung nữ của Hoàng Hậu nương nương? Sao có thể không hiểu quy củ như vậy?"
Nữ nhân vận cung trang đẹp đẽ quý giá đang khoa tay múa chân với cung nữ đang quỳ trước mặt, ngôn ngữ đều có chút ẩn ý muốn vũ nhục người. Tề Du Tâm nghĩ không muốn để ý việc hậu cung lục đục, nhưng sau đó liền có một tiếng vang rất to khiến Tề Du Tâm nhịn không được dừng bước chân.
"Đây là giúp ngươi nhớ rõ! Tuy rằng ngươi là cung nữ của Hoàng Hậu nương nương, nhưng bổn cung cũng là Quý phi do Hoàng Thượng thân phong, ngươi trêu chọc không nổi, quản cho tốt miệng của ngươi!"
Nữ nhân kia vênh váo tự đắc mà chỉ vào kia cung nữ, chỉ thấy cung nữ kia che lại một bên mặt, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, một câu đều nói không nên lời.
Nữ nhân tựa hồ chưa hết giận, nhấc chân giống như đá lên người cung nữ, Tề Du Tâm liền mở miệng ngăn cản.
"Quý phi nương nương, chậm đã!"
Âm thanh thanh lãnh khiến ánh mắt mọi người đều hướng tới trên người Tề Du Tâm, Hiện giờ quý phi đang tức giận, nàng còn muốn ngăn cản, hành động đó chính là muốn rước thêm tức giận của quý phi lên người.
Tề Du Tâm đại khái cũng có thể đoán được nữ nhân nọ là ai. Đó là nữ nhi của đương kim Lại Bộ thượng lang, An quý phi, cũng chỉ có nàng mới có thể vênh váo tự đắc cùng Triệu Hoàng Hậu đối kháng như vậy.
"Ngươi là ai mà dám can dự vào chuyện của ta?"
Kỳ thật An quý phi lớn lên xinh đẹp kiều diễm nhưng tính tình không tốt, giống như đóa hoa đỏ thẫm kiêu sa nhưng lại nở rộ không đúng nơi, rất bắt mắt, rồi lại khiến người khó chịu.
"Nương nương bớt giận, hạ quan là trưởng bổ ti Cựu Án Phòng, Tề Du Tâm, chỉ nghĩ khuyên nương nương một câu."
Tề Du Tâm khom lưng chắp tay thi lễ, An quý phi vừa nghe, lập tức nói: "Bổn cung làm việc còn phải nghe một bổ ti nho nhỏ khuyên răng sao?"
"Nương nương bớt giận, vừa rồi nương nương cho tiểu cung nữ này một bạt tai, xem như giáo huấn. Nếu muốn đá thêm một cái, sợ là Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Trong hậu cung, một bạt tai cũng không tính là chuyện gì lớn, nếu Triệu Mộ Ngôn muốn truy cứu, liền nói giáo huấn một chút, nhưng nếu đá thêm một cái, nói là giáo huấn, cũng không thể nghe lọt tai, như vậy giống như trút giận lên cung nữ hơn.
An quý phi trầm ngâm một chút, thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, cười lạnh nói: "Tề Du Tâm đúng không? Bổn cung nhớ kỹ ngươi, chúng ta đi!"
An quý phi mang theo cung nhân rời đi, Tề Du Tâm lúc này mới nâng Lê nhi dậy, thấy nàng khóc đến đáng thương, Tề Du Tâm đưa nàng một chiếc khăn sạch sẽ cho nàng lau nước mắt, Lê nhi nước mắt lưng tròng nhìn Tề Du Tâm, nói: "Cảm ơn ngài."
Thanh ama nhỏ như muỗi kêu, nhưng Tề Du Tâm vẫn l nghe thấy, thở dài nói: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Lê nhi lắc lắc đầu, cầm lấy khăn Tề Du Tâm đưa lau nước mắt.
"Đi thôi, ta đưa ngươi hồi cung."
Tề Du Tâm nhìn tiểu cung nữ ủy khuất đáng thương, trong lòng không đành, nghĩ muốn đưa người này trở về, mà Lê nhi lúc này ngước mắt nhìn Tề Du Tâm, lộ ra ý cười.
Tề Du Tâm không nói nhiều, trên đường đưa Lê nhi hồi cung cũng trầm mặc. Sau khi Lê nhi khôi phục tâm tình, liền mở miệng: "Ngài như thế nào không nói lời nào?"
Tề Du Tâm nghe được Lê nhi hỏi, cười khổ nói: "Ngươi... muốn ta nói cái gì?"
"Ngài không hiếu kỳ nô tỳ vì cái gì bị đánh sao?"
Lê nhi nói xong, Tề Du Tâm cúi đầu cười cười, không phải không hiếu kỳ, chỉ là có một số chuyện, biết nhiều cũng sẽ phiền não nhiều.
"Vậy ngươi như thế nào bị đánh?"
Tề Du Tâm nhìn Lê nhi khôi phục tinh thần, cũng không muốn làm mất hứng, liền mở miệng hỏi.
"Nô tỳ không cẩn thận đụng phải một người, không nghĩ đụng phải An quý phi, thuận miệng nói một câu 'đi đường sao không mang theo mắt', sau đó bị đánh..."
"..."
Tề Du Tâm bỗng nhiên cảm thấy, cung nữ này có thể giữ mang tới ngày hôm nay cũng đã không tồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương