Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 29:
Giang Lâm Vụ nhận thấy từ trong gương mặt ôn nhuận của hắn có một hơi thở nguy hiểm cuồn cuộn.
Nàng vẫn còn đang nghĩ thì mặt mày Bạch Ngọc cong lên, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ nhàng buông tay ra, còn tri kỷ thuận thế đỡ nàng một phen.
Giang Lâm Vụ ngồi bên cạnh giường gỗ nghiêng người thở ra, ánh mắt nhìn khắp nơi chứ không dám nhìn Bạch Ngọc.
Sau đó nàng phát hiện ra một trọng điểm, xoay người hỏi hắn, "Ngươi nói ngươi bôi thuốc cho ta rồi? Ngươi dùng loại thuốc nào? Lấy nó ở đâu?”
Bạch Ngọc dựng người dậy, ngồi ngay ngắn không để ý vạt áo rộng mở. Nghiêng đầu, ánh mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng vô tội trả lời: "Tiên tôn đêm qua bị sưng đỏ lên, nói chung vẫn là bị xé rách nghiêm trọng một chút, phải bôi thuốc. Tiên tôn khi đó đã mê man, ta vạch ra nhìn kỹ thì sưng đỏ nghiêm trọng, nên liền bôi thuốc ở chỗ riêng tư của Tiên tôn.”
Giang Lâm Vụ trong nháy mắt máu xông lên não, nàng không nên hỏi mới đúng!
Một người có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói chuyện giường chiếu có thể trả lời uyển chuyển như thế này, đáp án không trực tiếp nói trên mặt nàng sao? Nàng ấp úng, sững sờ một câu cũng không phun được ra.
Ngược lại hắn dùng vẻ mặt vô tội nói ra, đêm qua là ai mạnh bạo giày vò khiến nàng bị thương. Thôi thôi, rốt cuộc là trúng tình độc, hắn cũng khó có thể khống chế. Biết phải bôi thuốc là một đứa trẻ tốt.
Trên mặt Giang Lâm Vụ nhiều lần chuyển biến, thở dài.
Giang Lâm Vụ quả thật thấy giữa hai chân ngoại trừ cảm giác nóng bỏng sau khi ma sát còn có chút lạnh lẽo.
Nàng cũng kẹp chân thăm dò, phát hiện bên trong dính dính vào thuốc.
Giang Lâm Vụ quả thật thử một chút, vặn vẹo cặp đào cũng không cố kỵ Bạch Ngọc bên cạnh.Cặp đào vặn vẹo, đôi chân dài trắng ngọc cọ vào nhau, động tác đầy màu dục vọng như vậy thật khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc rốn trắng đang vặn vẹo kia, trong cổ họng ngứa ngáy.
Nhớ lại những gì mình đã thấy trước đây trong thủy kính; Dưới ánh trăng sóng nước gợn sóng, mỹ nhân nghịch hoa, cũng là tiên tôn ngây thơ tự cọ đùi giải tỏa.
Nhất thời ánh mắt u ám cuồn cuộn, thiếu niên huyết khí phương cương không chịu nổi nửa điểm hấp dẫn, nhất là loại dục niệm bất mãn này của Bạch Ngọc lại chưa ăn no.
Hiện tại Bạch Ngọc muốn đem Giang Lâm Vụ đè lên giường gỗ hung hăng làm một phen, để phải cho nàng biết hậu quả khi không biết kiêng dè ở trước mặt nam tử.
Chẳng lẽ tiên tôn còn không coi hắn là nam tử ư? Bạch Ngọc nhất thời đau nhức."Bạch Ngọc, tình độc của ngươi như thế nào rồi? Để cho ta xem nào.”
Giang Lâm Vụ chợt hỏi về tình huống bị trúng tình đọc của Bạch Ngọc. Vươn tay muốn kiểm tra một phen.
Bạch Ngọc đột nhiên hoàn hồn, lui về phía sau một bước tránh tay Giang Lâm Vụ dò xét.
"Cảm tạ Tiên tôn quan tâm, còn có chút dư độc, vận chuyển linh lực vài lần hẳn là có thể tiêu trừ."
Giang Lâm Vụ nghe hắn nói như vậy liền gật đầu yên tâm. Nàng cúi đầu nhìn y phục thêu thanh liên hợp hoan trên người, hiển nhiên là đã có người thay cho.
"Hôm qua là người giúp ta tẩy rửa hả?"
Bạch Ngọc làm việc từ trước đến nay luôn vững vàng, tắm rửa cho thay y phục sạch sẽ khiến cho nàng thanh thoát sảng khoái. Đến chuyện thân mật hai người đều đã làm, cũng không cần so đo những thứ này nữa.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghĩ rõ, cũng không còn e lệ như vậy nữa.
"Đúng vậy. Bạch Ngọc ôm Tiên tôn đến cái suối nước nóng phía đông nam nhà gỗ tắm rửa, sau đó thay y phục.”
“Làm sao ngươi biết được có một cái nước suối nóng?” Giang Lâm Vụ ngước mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương