Cho dù ngày đó cô gọi điện từ chối Lâm Trí Viễn, hoa tươi và quà cáp vẫn chưa từng gián đoạn. Ngoại trừ hộp LV lần đầu tiên bị cô mở ra, về sau ngay cả hộp chuyển phát nhanh cô cũng không mở. Toàn bộ chất đống trên giường trong phòng của khách, bày la liệt.
Hôm đó Lâm Trí Viễn thêm Wechat của cô, cô nghĩ ngợi rồi chấp nhận. Cô nghĩ cô nên học cách dùng tâm thái bình thường để đối mặt với hắn. Trốn tránh và cự tuyệt đều chỉ chứng tỏ cô vẫn chưa buông được.
Lâm Trí Viễn cũng không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện với cô vài việc thường ngày. Có khi cô trả lời, có khi không.
Hôm đó hắn hỏi cô: “Có thích quà không?”
Cô trả lời: “Không mở hộp.”
Lâm Trí Viễn đặt điện thoại xuống, nở nụ cười. Thực ra hắn rất không thích dùng Wechat, bạn bè trong đó có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng hắn biết Bích Hà quen dùng, đại lục đều dùng cái này, vậy hắn sẽ thử chiều theo cô.
Thành quả sau khi hắn về nước rất rõ ràng. Từ ban đầu Bích Hà thẳng thừng ngắt điện thoại của hắn, đến bây giờ cô đã dần dần trả lời Wechat của hắn, nói chuyện với hắn.
Tựa như dụ bắt một con chim nhỏ cảnh giác, hắn đỡ lấy chiếc lồng trên đất, rải gạo lên. Ban đầu nó sẽ cảnh giác do dự, thế nhưng theo thời gian dần dần qua đi, nó nhận thấy không có nguy hiểm thì sẽ càng ngày càng tới gần.
Bích Hà đang chầm chậm bước vào chiếc lồng hắn chuẩn bị cho cô.
Lâm Trí Viễn ngậm thuốc lá, nói với bản thân còn phải nhẫn nại và chờ đợi, hiện giờ vẫn chưa phải lúc rút dây. Nếu không thể úp sọt chú chim này thành công trong một lần, như vậy khả năng sau này nó sẽ không đến gần thêm nữa.
Thôi thúc bắt mồi khiến hắn kích động đến cả người hơi phát run. Bích Hà sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Thậm chí hắn đã nghĩ xong sau khi bắt được chim nhỏ chạy trốn này về, hắn phải nuôi nó, chơi nó… từ từ nhấm nháp nó ra sao. Những huyễn tưởng này khiến hắn điên cuồng.
***
Lại đến cuối tuần, Bích Hà đi theo Trần Tử Khiêm đến Hương Trì. Uất kim hương đương độ nở đẹp, có không ít du khách. Hình như Trần Tử Khiêm từng tới nơi này. Đỗ xe, mua vé, đường đi đều rất thông thạo. Bọn họ chậm rãi vừa đi vừa nghỉ, tới chỗ đá tình nhân.
Đây là một khối tượng đá một đôi nam nữ ôm nhau. Du khách mua rất nhiều dây đỏ quấn quanh thân tảng đá.
Anh ta yên lặng đứng trước tảng đá nhìn thật lâu, sau đó cười, quay đầu nói với Bích Hà: “Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước đi.”
Bích Hà gật đầu.
Buổi tối, Trần Tử Khiêm đã đặt xong khách sạn từ trước, là phòng một giường lớn. Bích Hà đứng ở trong phòng, khá là do dự, thế nhưng cô hiểu đã đi đến bây giờ, cô không còn cách do dự và hối hận. Đây chính là lựa chọn của cô. Cuối cùng cô vẫn đặt túi xách xuống, ngồi lên giường.
Trong bóng tối, Bích Hà nằm trên giường không nhúc nhích. Tay Trần Tử Khiêm nhẹ nhàng vươn tới, đặt trên bụng cô, sau đó chậm rãi lên trên, bao phủ ngực cô cách áo ngủ.
Hô hấp của cô ngưng trệ trong khoảnh khắc đó.
Tay anh ta nhẹ nhàng xoa ngực cô một lúc, sau đó vươn mình tới, bắt đầu hôn cô.
Cô căng thẳng như một con chim bị bắt được. Cả người cứng ngắc nằm trên giường, không dám có một cử động nhỏ.
Mười năm rồi.
Đã tròn mười năm không có đàn ông chạm vào cô. Lần ân ái trước còn là vào buổi tối hôm đó thi đại học xong, cô ở trong nhà Lâm Trí Viễn, dây dưa suốt cả đêm.
Sau khi lên đại học không phải là không có nam sinh theo đuổi cô, thế nhưng đều bị cô từ chối. Hai năm đầu là cô đang chờ hắn, mấy năm sau cô lâm vào đau khổ và tuyệt vọng, về sau nữa cô dường như đã nhìn thấu đàn ông. Sau này, cô nghĩ thông suốt muốn tiến về phía trước, từng gặp rất nhiều đàn ông cũng từng xem mắt rất nhiều, nhưng vì các loại vấn đề mà đều không thành công, cho đến khi người ta giới thiệu Trần Tử Khiêm.
Hô hấp ấm nóng của người đàn ông kề bên tai cô, nhẹ nhàng hôn cô, tay đang chạy khắp toàn chân cô. Cô không dám cử động dù chỉ một chút.