Bích Hà sợ đến liên tục gật đầu.
Lâm Trí Viễn sờ mó cô một hồi, lại kéo chân cô ra, cắm vào bắt đầu làm cô. Cự vật ra vào trong âm đ*o. Dưới sự sợ hãi cực độ, Bích Hà chỉ cảm thấy gian nan khó chịu.
Khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc hắn bắn ra. Sau một lần nữa phát tiết, cuối cùng người đàn ông có vẻ khôi phục vẻ ngoài bình thường… nhưng Bích Hà không biết hắn sẽ lại lên cơn lúc nào. Hắn quỳ gối giữa hai chân cô, nhìn khe hẹp ở giữa chậm rãi chảy ra tinh dịch, sờ lên bụng của cô.
“Đi nấu cơm cho tôi ăn, tôi đói.” Người đàn ông nói.
Bích Hà run rẩy bò dậy, bắt đầu mặc quần áo.
“Không cần mặc, cứ như vậy đi.” Người đàn ông híp mắt.
Bích Hà cắn môi, ôm ngực, thân thể trần trụi đi đến phòng bếp. Người đàn ông cũng lõa thể đi theo đằng sau cô.
Cô đứng ở phòng bếp quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt xấu hổ mang vẻ nhút nhát, sợ sệt đó khiến hắn lập tức cứng lên.
“Anh muốn ăn cái gì?” Giọng nói ngầm hờn giận và sợ hãi vẫn trong trẻo như vậy, đặc biệt là sau khi bị hắn làm xong, càng có cảm giác non nớt đến chảy nước.
Hắn đi đến sau lưng cô, ôm cô. dương v*t dán vào vòng eo trần trụi của cô, hắn vuốt ve bầu ngực cô, cười khẽ: “Lương Bích Hà, chỗ này của em lớn lên rồi… Còn nhớ hồi đó tôi vừa mới làm em, chỗ này của em mới chỉ là một khối nho nhỏ.”
Bích Hà cắn môi không nói gì, mượn cơ hội lấy nước tránh khỏi bàn tay ma quỷ của hắn. Đợi cô bật bếp xong, người đàn ông kéo cô vịn vào bàn bếp: “Nhếch mông lên, tôi muốn làm em ở chỗ này.”
“Không muốn…” Cô khẽ giãy giụa, hình như lại muốn khóc.
“Em đang muốn tôi cưỡng bức em một lần nữa sao?” Người đàn ông sờ từ vú cô lên trên, tay dường như lại muốn bóp cổ cô.
Nước mắt cô lại sắp trào ra. Người phụ nữ cắn môi, quay lưng về phía hắn, không nhúc nhích.
“Như vậy mới ngoan.” Người đàn ông kéo eo cô để thân trên của cô hạ xuống thấp hơn, rồi nhấc mông cô lên, banh kẽ mông cô, trông thấy khe hẹp khép chặt và tinh dịch chảy xuống dọc theo đùi.
“Chỗ này của em như trẻ con vậy.” Người đàn ông đằng sau cười: “Mỗi lần cắm vào đều có chút không đành lòng.”
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng lúc cắm vào không có một chút không đành lòng.
Đi vào từ phía sau càng sâu hơn, đâm đến Bích Hà nhíu mày. Thời niên thiếu hắn thích nhất tư thế này… Còn cô thì không thích nhất. Nhưng bất kể là nhỏ tuổi hay là trưởng thành, cô đều không xoay chuyển được hắn.
Nước sôi rồi, người đàn ông vẫn đang ưỡn động sau lưng cô, không hề muốn dừng. Bích Hà cắn môi, đưa tay tắt bếp.
Lại gian nan đợi đến khi hắn phát tiết lần nữa, Bích Hà đã vịn bàn bếp sắp đứng không nổi. dương v*t của người đàn ông trượt ra từ trong cơ thể cô, kéo theo tinh dịch ồ ạt chảy xuống dọc theo đùi.
Cô ráng chống đỡ nấu xong mì cho hắn. Hắn ôm cô, muốn cô cùng ăn.
“Tôi không ăn.” Cô lắc đầu, giọng nói khàn khàn. Đôi mắt khóc sưng lên, huyệt nhỏ sau khi bị chà đạp cũng không thoải mái, cổ tay lại càng đau nhức.
“Ngày mai em chuyển đến chỗ tôi, ở cùng với tôi…”
Ăn mì xong, tinh thần hắn tốt hơn, không mặc quần áo mà dửng dưng trần truồng, giạng chân dựa vào ghế sô pha, châm thuốc, híp mắt nhìn cô.
“Lâm Trí Viễn…” Nhân lúc hắn ăn mì, Bích Hà đi tìm một bộ áo ngủ mặc vào. Cô đứng bên cạnh bàn ăn, vừa che cổ vừa nức nở hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì…”
Hắn vừa mới cưỡng bức cô, còn suýt nữa giết chết cô. Lúc cô mặc đồ ngủ có nghĩ đến việc cần báo cảnh sát hay không… Thế nhưng lại do dự.
Cô không thể đi tố cáo hắn. Loại chuyện này làm ầm lên, mất mặt chỉ có thể là mình, mà chuyện thuở thiếu thời của cô và hắn cũng sẽ bị đào ra. Nếu để cho người khác biết mười bốn tuổi cô đã bị hắn lừa gian dâm, vậy thà rằng vừa rồi cô bị hắn bóp chết.
“Bích Hà…” Lâm Trí Viễn đã khôi phục trạng thái bình thường. Khóe miệng hắn mỉm cười, dường như chàng trai ấm áp gió xuân kia lại trở về: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi quay về tìm em.”
“Không phải lúc trước tôi bảo em đợi tôi sao? Em xem xem, em đã làm những gì? Nếu không phải tôi trở về kịp thời, có phải em còn muốn kết hôn với người khác hay không?”
Bích Hà đứng bên cạnh bàn nhìn hắn, tuyệt vọng cảm giác được mình trở thành chim trong lòng bàn tay hắn. Dù sống dù chết, hắn đều phải nắm chặt. Trừ khi Lâm Trí Viễn hắn chơi chán cô, vứt cô đi, nếu không cô đừng mong giành được chút tự do nào.
Mà từ lâu, hắn đã trở thành một kẻ điên.