“Cô giáo Lương, bố cô nợ chúng tôi năm trăm nghìn tệ…” Không phải hai trăm nghìn sao? Bích Hà liếc nhìn mẹ. Nét mặt mẹ cô mỏi mệt. Mấy ngày nay, bố cô dường như già đi rất nhiều, khuôn mặt tiều tụy và suy sụp.
“Nếu như trong vòng một tuần các người không trả hết, trước tiên chúng tôi sẽ siết căn nhà này. Ngôi nhà nát này cũng không đáng tiền, coi như chúng tôi có lương tâm trừ cho một trăm nghìn, bốn ngăm nghìn còn lại tôi thấy chỉ có lên thành phố tìm cô giáo Lương thôi.”
“Nghe nói cô giáo Lương dạy ở trường trung học nào trong thành phố ấy nhỉ? Trung học số một Phượng Hoàng Sơn?”
“Đây là chuyện của tôi, đừng làm khó con trẻ…” Bố cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn, trong mắt giăng đầy tia máu.
“Một tuần không được, cho dù bán nhà cũng không nhanh như vậy.” Bích Hà khẽ cắn môi.
“Bích Hà, con…” Mẹ cô định ngăn cản.
“Vẫn là cô giáo Lương quả quyết.” Người đàn ông ngậm điếu thuốc, tàn khói bay lả tả trong phòng: “Vậy cô giáo Lương nói xem cần bao lâu?”
“Hai tháng.” Bích Hà cắn răng.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, định đi tới sờ mặt cô, bị Bích Hà cản lại: “Cô coi mấy ông đây làm từ thiện chắc… Hai tuần, nể mặt cô giáo Lương tôi thư thả cho hai tuần, có điều phải thêm hai mươi ngàn tiền lãi. Đến lúc đó nếu không lấy được tiền… chúng tôi sẽ đến trường học tìm cô. Xảy ra chuyện gì tôi cũng không dám chắc đâu.”
Cuối cùng đám đàn ông này cũng đi.
Mẹ cô che mặt bật khóc trong nhà, vừa khóc vừa đánh bố: “Ông xem chuyện tốt ông làm đấy.”
Đôi mắt bố đỏ ngầu, niềm phấn chấn trước kia đã không còn nữa. Ông nắm đầu tóc hoa râm rối bời, không nói tiếng nào, khóe mắt ngấn lệ.
Bích Hà ôm ngực thở dốc.
Căn nhà cô mua là hai phòng ngủ, một phòng khách. Lúc ấy tiền đặt cọc là hai trăm hai mươi nghìn, phần lớn đều là phí chia tay Lâm Trí Viễn cho. Mua hai năm tăng một nửa, trả khoản vay xong cũng chỉ còn tầm ba trăm nghìn tệ. Trong hai tuần phải bán nhà, đâu ra bán được nhanh như vậy? Vả lại hôm đó cô đã cho bố mẹ một trăm tám mươi nghìn… Tại sao còn thiếu năm trăm nghìn?
Mẹ vẫn đang che mặt khóc trên ghế sô pha. Bích Hà nhìn căn nhà tan hoang, bố mất hết tinh thần, mẹ tóc tai rối bời, cắn răng hỏi: “Bố, mẹ, rốt cuộc nhà mình nợ người ta bao nhiêu tiền?”
Cả gốc lẫn lãi là tầm một, hai triệu.
Cho dù hôm đó Bích Hà cho một trăm tám, bây giờ vẫn còn nợ bên ngoài hơn một triệu.
Hôm nay chỉ là một đám người trong số đó, hôm qua đã có một đám người đến rồi. Xe đã bị lái đi, nhà cũng sắp bị người ta lấy, đến nước này rồi bố mẹ vẫn muốn giấu giếm cô…
“Bố con bị người ta lừa… Nào có hạng mục đầu tư gì? Vốn dĩ là không làm được, lừa ông ấy đổ tiền vào đó, đặt bẫy cho ông ấy chui vào…” Mẹ ôm mặt khóc rưng rức.
“Bích Hà, bố mẹ hại con rồi.”
Cô không ăn cơm đã trở về thành phố. Đầu tiên cô liên hệ với môi giới nhà đất, nói cần bán gấp… Chỉ cần tiền đặt cọc, càng nhanh càng tốt.
Anh trai môi giới cau mày: “Chị gái, chị nóng vội như vậy không bán được giá tốt đâu…”
“Tôi cần dùng gấp.” Bích Hà nói.
Cô về đến nhà, nhìn xung quanh một lần. Cô đi vào phòng cho khách, nhìn chằm chằm giường, biết phía dưới chất đầy quà Lâm Trí Viễn tặng cho cô. Cô mở từng cái ra, túi xách, trang sức, mỹ phẩm, còn có một chiếc đồng hồ… Có lẽ lúc mua cực kỳ đắt tiền.
Thế nhưng cô không có chỗ đổi ra tiền mặt, cũng không có thời gian đi hỏi từng nơi. Cô tìm một tiệm cầm đồ cầm tạm. Chủ cửa hàng xem xét tỉ mỉ mọi thứ, cho cô năm mươi nghìn tệ.
Cô biết những thứ này lúc mua không chỉ đáng năm mươi nghìn, nhưng mà cô cần tiền gấp.
Cô còn có rất nhiều việc phải làm. Nhà sắp bán rồi, cô cần tìm một chỗ ở mới, cô còn phải đi vay tiền. Cô không định đi tìm Trần Tử Khiêm. Món nợ hơn một triệu này như là tảng đá buộc ở cổ chân cô, kéo cô chìm xuống. Cho dù cô bám lấy anh ta, chẳng qua chỉ có hai kết quả: Anh ta không buông tay, cùng bị cô kéo xuống đáy nước ngạt thở; anh ta lựa chọn buông tay để cô từ từ chìm xuống đáy trong sự tuyệt vọng đối với anh ta.
Vẫn cứ giữ cho nhau chút thể diện đi – Cô nghĩ.