Nhận được điện thoại, cô vội vàng chạy đến bệnh viện. Bố cô bị người ta đánh, nhà bị người ta phá. Bích Hà tìm được mẹ với khuôn mặt tuyệt vọng ở hành lang bệnh viện.
“Chẳng phải trả bốn trăm nghìn đó rồi sao?” Đó là số tiền cô bán nhà, còn bán tất cả trang sức và bán thốc bán tháo đồ Lâm Trí Viễn tặng cho cô. Tất cả đều cho gia đình.
“Là một nhóm người khác…” Mẹ ôm cô khóc: “Bích Hà, là bố con vô dụng, gia đình hại con khổ rồi.”
Con gái bán nhà, tiền cũng không còn, trong nhà còn nợ số tiền lớn, người bạn trai kia của con bé…
“Mẹ, đừng sợ, để con giải quyết.” Bích Hà nhỏ giọng an ủi bà, lông mày nhíu chặt.
“Đã vay khắp thân thích trong nhà rồi, còn nợ hơn một triệu. Ngày nào đám người đó cũng đến nhà làm loạn. Nếu mạng của mẹ có thể đổi được tiền, mẹ hận không thể chết đi cho xong…” Mẹ cô khóc lóc: “Nhưng sợ chết rồi bọn họ sẽ tìm đến con!”
Bích Hà đứng bên giường bệnh, nhìn bố bị người ta đánh vỡ đầu chảy máu, trên đầu quấn băng, mắt và nửa bên mặt sưng vù, hơi thở yếu ớt.
Cô lại nhìn mẹ đầu bù tóc rồi ngồi một bên khóc.
Đây chính là cha mẹ trước kia yêu thương cô, gia đình bình an vui vẻ trước kia của cô, chỉ vì vỏn vẹn một hai triệu, tất cả đều như trăng trong gương, hoa trong nước, bể nát hết thảy.
Còn hơn một triệu nữa, cô không biết phải làm sao. Không phải trong đầu cô không xuất hiện người có khả năng cho vay nhiều tiền như vậy… Nhưng cô vừa cự tuyệt hắn, xin hắn buông tha mình, bảo hắn cả đời đừng gặp lại, bây giờ cô lại mặt dày đến tìm… Hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Hiện giờ cô có phần do dự, ngồi bên giường nhìn bố quấn băng đang mê man và mẹ ở bên cạnh khóc thút thít. Cô nghĩ, gia đình sắp tan nát rồi, lòng tự trọng của mình có tác dụng gì?
Từ bỏ tự trọng có thể đổi lấy cơ hội vay một triệu, cô nhất định phải đánh đổi.
Một mình cô đi xuống dưới tầng bệnh viện, im lặng thật lâu. Cô cầm điện thoại lên lại buông xuống hết lần này đến lần khác. Cô nức nở vài tiếng, ngồi xổm dưới tàng cây bật khóc.
Vào lúc dằn lòng mở khóa điện thoại, cô cảm thấy lòng tự trọng và thể diện của mình đều bị người ta giẫm xuống đất, ra sức chà đạp. Cô nghĩ, cuối cùng sau ngày hôm nay, Lương Bích Hà sẽ không phải là Lương Bích Hà trước kia nữa.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được bắt máy, lâu đến mức khiến cô cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng.
“Alo.” Cuối cùng đầu bên kia cũng vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Trí Viễn.
Sau một tiếng “Alo”, cô không nói gì, Lâm Trí Viễn cũng không nói gì.
Mãi đến lúc bên kia dường như muốn tắt điện thoại, Bích Hà mới lên tiếng: “Lâm Trí Viễn… Anh cho tôi vay ít tiền.”
Người đàn ông bên kia điện thoại bật cười một tiếng: “Vay tiền? Vay tiền làm gì?”
“Dựa vào đâu tôi phải cho em vay?”
Đúng vậy, dựa vào đâu? Chính cô cũng cảm thấy không có lý do gì. Nhưng cô thật sự không biết tìm ai… Cô không biết người thứ hai có thể lập tức lấy ra một triệu tệ.
Cô chậm chạp không nói, cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị mài thành bột, cả người run lên, nhưng cô không dám tắt điện thoại… Cô thật sự rất cần tiền. Cô muốn xin hắn, nhưng bờ môi mấp máy, làm thế nào cũng không mở miệng được.
Lâm Trí Viễn dựa vào ghế, mỉm cười. Vào lúc nhìn thấy cuộc điện thoại của Lương Bích Hà hiện lên, hắn cứ thế mỉm cười nhìn như vậy, một mực nhìn, sau đó ấn chấp nhận.
Chú chim non của hắn vẫn quay về rồi, còn sớm hơn nhanh hơn so với dự tính của hắn.
Cô đã từng muốn bay đi, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài…
Vậy thì hắn sẽ nói cho cô biết thế giới bên ngoài đáng sợ thế nào. Lương Bích Hà không có hắn, sao có thể chịu được mưa gió ngoài kia? Nhìn xem, thậm chí kế hoạch của hắn chỉ vừa mới bắt đầu… đã kết thúc rồi.
||||| Truyện đề cử: Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp |||||
Đằng sau còn nhiều vở kịch hắn chuẩn bị như vậy hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Quả nhiên hắn quá đề cao trí lực bình dân. Đặt lên bàn cân cùng những thủ đoạn và mưu kế phố Wall dùng với bọn họ thì như cầm súng bắn tỉa ngắm bắn đứa trẻ con tay không tấc sắt vậy… Đây chính là công kích hạ chiều[1] một cách trần trụi.
Dễ như trở bàn tay, không chịu nổi một kích.
Chẳng trách trong mắt tầng lớp nào đó, bọn họ chỉ là bầy dê bị người ta chăn thả.[1] Thuật ngữ xuất phát từ tiểu thuyết “Tam thể” của Lưu Từ Hân. Chỉ phương pháp tấn công làm giảm số chiều không gian của mục tiêu, khiến cho mục tiêu không thể tồn tại trong chiều không gian thấp và từ đó hủy diệt mục tiêu.